Đọc truyện Vợ Nhà Người Ta – Chương 41: Sao em đổ mồ Hôi nhiều vậy
Điện thoại là Hoa Anh gọi tới, cô ấy nói tôi cùng ăn cơm tối.
Hiện tại Hoa Anh coi như là người bạn duy nhất của tôi ở thành phố Sài, cũng là người duy nhất sẽ giúp đỡ tôi, cô ấy mời tôi ăn cơm, tôi tất nhiên sẽ đi.
Vào giờ cao điểm xe buýt giống như rùa đen từ từ bò đi. Xung quanh đầy người, một người đẩy một người chen, không cần cầm tay vị cũng không lo lắng sẽ té ngã, bởi vì xung quanh đều là người.
Rốt cuộc cũng đến trạm, tôi vất vả lắm mới phá vỡ bao vây xung quanh để xuống xe. Tôi phát hiện mình bị chen lấn đến mức đầy mồ hôi.
Tôi đi vào nhà hàng, Hoa Anh ở xa xa vẫy tay với tôi. Cô ấy mặc váy màu đen, tóc dài xõa trên vai, da trắng như tuyết, hơn nữa ngũ quan xinh xắn, khí chất khác người, là phong cảnh xinh đẹp nhất toàn bộ nhà hàng.
Không thể không cảm thán gen nhà họ Hoa đúng là tốt, ác ma Hoa Tử Việt đẹp trai giống như siêu mẫu nam, Hoa Anh còn xinh đẹp như siêu mẫu nữ.
“Mau ngồi đi. Sao em đổ mồ hôi nhiều vậy?” Hoa Anh quan tâm hỏi.
Tôi không muốn nói chuyện chen chúc trên xe buýt đến đổ mồ hôi, cười nói thời tiết quá nóng.
“Sao vậy? Em đã giải quyết Cao Kiều gây uy hiếp tiềm ẩn cho mình chưa?” Hoa Anh cười hỏi.
“chị Anh, ‘Giải quyết’ là một từ nghiêm trọng, em không muốn đấu với cô ta, nhưng cô ta lại trêu chọc em.” Tôi cười nói.
“Mặc kệ ai trêu chọc ai, nếu đồng thời thích một người đàn ông thì tất nhiên phải đấu với nhau. Hơn nữa giống như đánh cờ, cần thiết phải có một người thua. Đây là chuyện bình thường.” Hoa Anh nói.
“Tụi em cũng không có đồng thời thích một người.” Tôi giải thích nói.
Hoa Anh cười sâu xa: “Em không thích Tử Việt? Sao có thể chứ. Từ nhỏ Tử Việt có số đào hoa, chị thấy phụ nữ đến gần nó thì không ai không thích. Nếu Tử Việt mặc đồ nữ, còn xinh đẹp hơn nhiều cô gái.”
Trong lòng tôi không khỏi tự hỏi, tôi thích Hoa Tử Việt sao? Sau đó hình như không có đáp án, cũng có lẽ có đáp án, nhưng tôi không muốn thừa nhận mà thôi. Dù sao thừa nhận thích một người thường xuyên tổn thương mình, trong lòng còn có người khác thì ít nhiều cũng có chút không có lòng tự trọng.
Cho nên dù tôi thích cũng sẽ không thừa nhận.
Nhưng Hoa Anh lại không chịu buông tha, vẫn nhìn tôi hỏi: “Em thật không thích Tử Việt?”
Tôi đành phải trả lời trái lương tâm: “Hôn nhân của em và anh ta không có thích hay không thích, anh ta không thích em, tôi cũng không thích anh ta.”
“Không nói chuyện cậu ta có thích em hay không, hiện tại chị hỏi em có thích nó không?” Hoa Anh giống như nhất định phải hỏi đến cùng.
Để kết thúc đề tài xấu hổ này, tôi hạ quyết tâm cắn răng lắc đầu: “Không thích.”
“Ai muốn cô thích? Tự cho mình là đúng.”
Sau lưng tôi bỗng nhiên truyền đến giọng nói khinh thường và lạnh lùng, tôi quay đầu thì thấy Hoa Tử Việt lạnh mặt đứng sau lưng mình.
Chuyện này đúng là hơi xấu hổ.
Tôi ngồi chỗ đưa lưng về phía cửa, anh đến lúc nào, tôi hoàn toàn không biết. Nhưng Hoa Anh lại biết nên cô ấy vẫn luôn hỏi, thì ra là gây chuyện.
“Anh nghe lén người khác nói chuyện thì xem là gì chứ.” Tôi đỏ mặt lên, xấu hổ nói.
Hoa Tử Việt đưa tay, động tác kéo ghế ra ngồi xuống rất lớn: “Cô nói xấu người khác sau lưng mà còn nói lý sao? Ai nghe lén cô nói chuyện? Tôi đứng sau lưng cô, lại không hề trốn tránh, là cô mù mắt không thấy tôi nên nói tôi nghe lén?”
“Tôi làm gì nói xấu anh chứ?” Tôi giải thích: “Tôi lại không có mắt sau gáy, sao có thể nhìn thấy anh? Dưới tình huống người khác không biết mà nghe người ta nói chuyện thì chính là nghe lén!”
Hoa Anh ngồi bên cạnh cười đến không đi nổi: “Tử Việt, đừng tưởng rằng em đẹp trai, tất cả phụ nữ đều thích em, em xem không phải ở đây có một người không thích em sao?”
Hoa Tử Việt hừ lạnh một tiếng: “Em mới không thèm củi đốt như cô ấy thích mình, nếu cô ấy thích em thì chính là một loại sỉ nhục em.”
Tôi không nhịn được oán hận: “Anh này có thể học chút cách nói chuyện hay không? Cái gì gọi là củi đốt? Không thích anh cho nên anh thẹn quá thành giận, trả đũa sao?”
“Tôi trả đũa? Cô cũng xứng…”
“Được rồi, chuyện này trách chị, chị chỉ đùaa một chút thôi, hai đứa đừng cãi nhau nữa. Trách chị trách chị, gọi món ăn cơm.” Hoa Anh nhanh chóng ngăn cản.
Hoa Tử Việt hừ lạnh một tiếng, đứng lên: “Em thấy cô ta nên không còn khẩu vị, em đi.”
Gần đây tôi cũng rất tức giận, tôi cũng muốn bỏ đi, nhưng nể mặt Hoa Anh nên nhịn xuống.
“Ngồi xuống!” Hoa Anh khẽ quát Hoa Tử Việt.
Đừng nhìn bình thường Hoa Tử Việt không ai sánh nổi, nhưng Hoa Anh gọi một tiếng, anh đúng là sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng mặt rất thối.
Hoa Anh đưa máy tính bảng gọi món ăn cho Hoa Tử Việt: “Người lớn rồi còn động một chút là tức giận, giống như cái gì chứ, gọi món ăn cơm đi.”
Hoa Tử Việt cầm lấy máy tính bảng, chọn vài món trên đó. Sau đó trả lại cho Hoa Anh, Hoa Anh lại đưa cho tôi.
Tôi thấy mấy món đã chọn, không ngờ có món tôi thích nhất là thịt kho tàu đậu hủ và khoai tây sợi. Cô nghĩ thầm người này lại cùng khẩu vị với mình, đúng là không dễ dàng.
Tôi tùy tiện chọn rau trộn, sau đó trả máy tính bảng cho Hoa Anh.
Hoa Anh nhìn thực đơn: “Tử Việt chọn thịt kho tàu đậu hủ? Không phải em không thích ăn đậu hủ nhất sao? Khẩu vị thay đổi.”
“Không có gì cả, tùy tiện chọn mà thôi.” Hoa Tử Việt nhàn nhạt nói.
Tôi lén nhìn anh một cái, anh vẫn xụ mặt, không có biểu cảm
Lúc tôi ở nhà sẽ thường xuyên dặn dò phòng bếp làm thịt kho tàu đậu hủ, anh biết tôi thích món này. Tôi không khỏi lại không biết xấu hổ suy đoán, anh chọn cho tôi sao? Nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào.
“Ừm, hai đứa đều chọn đồ ăn gia đình, là vì tiết kiệm tiền cho chị sao? Chị là động vật ăn thịt, không thịt không vui, chị muốn gọi món chính, ăn tôm hùm lớn trước đã.” Hoa Anh nói.
Lúc này điện thoại Hoa Tử Việt vang lên, anh cầm lấy điện thoại nghe xong thì sau đó đi tới cửa. Rất nhanh anh đi vào, trong tay dắt một cậu nhóc đẹp trai mềm mại, cậu bé chạy về phía tôi: “Mẹ!”
Hoa Tử Việt lại nói tài xế đưa cậu bé đến đây. Tôi cũng rất nhớ rất nhớ Tiểu Phong, trong lòng lại không có tiền đồ cảm động một chút, ôm chặt Tiểu Phong.
“Phong, gọi cô đi.” Hoa Tử Việt ở bên cạnh nói.
Tiểu Phong mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Hoa Anh, ngoan ngoãn gọi một tiếng cô.
Lần nay Hoa Anh vui như điên: “Ngoan, ngoan! Cháu trai tôi đúng là xinh đẹp. Ôi, chị vẫn chưa chuẩn bị quà, cậu nhóc thích gì thì hai đứa nói cho chị biết.”
Hoa Anh luống cuống tay chân lục lọi túi xách, nhưng chỉ có đồ trang điểm cho nữ.
May là cuối cùng cô ấy lấy ra một chiếc vòng tay, cầm trong tay nhìn một lúc, ánh mắt do dự, nhưng vẫn đưa cho Tiểu Phong: “Cháu trai ngoan, cô không chuẩn bị quà, cháu cầm cái này đi.”
Tôi không khỏi buồn cười, Tiểu Phong là con trai, làm gì đeo vòng tay.
Tiểu Phong không nhận mà nhìn tôi, muốn hỏi ý kiến của tôi.
“Vòng tay màu tím?” Hoa Tử Việt ở bên cạnh hỏi, nhìn vẻ mặt cứng lại của anh, hình như vòng tay này rất quan trọng.