Bạn đang đọc Vợ Ngốc Đáng Yêu – Taekook – Chương 37: 10. Bố Ơi Thơm Cái Nào~
Jungkook mang thai tháng thứ sáu.
Thời điểm hiện tại ngược lại hẳn so với ba tháng đầu. Jungkookie nhìn thấy cái gì là thèm cái đấy, mà thèm là phải ăn bằng được. Có hôm xem phim thấy chị nữ chính cũng mang thai được chồng mua cho cả cân đào mọng nước, buổi tối Taehyung về mè nheo ăn bằng được. Mà qua mùa rồi mới thèm, Taehyung phải cho người đặt từ nơi khác về, dỗ mãi mới chịu đi ngủ. Có hôm thì nằm mơ đi biển, 1 giờ sáng tự nhiên tỉnh dậy đòi ăn tôm hùm, làm người hầu trong nhà tất bật cả một đêm. Chính vì thế mà Taehyung cũng rất hào phóng tăng lương gấp đôi cho người làm trong hai tháng tới.
Sáng chủ nhật, 9 giờ có ông chồng nào đó mới giật mình lay vợ dậy.
– Kookie, dậy nào, hôm nay phải khám thai đó.
Taehyung đỡ Jungkook vẫn đang ngái ngủ dậy, khoác cái áo lông vào kéo khoá đến tận cổ. Trông cái mặt trắng trắng tròn tròn lọt thỏm trong mũ áo yêu không chịu được. Thơm thơm cái má phính, Taehyung ôm vợ đi đánh răng rửa mặt.
– Tí nữa Kook lại được gặp em bé đúng không Tae?_ Jungkook ôm cổ chồng háo hức hỏi. Cậu thích siêu âm nhất, siêu âm có thể nhìn thấy em bé bé xíu xiu trong bụng cậu đó.
– Đúng rồi. Lát gặp con Kookie chào bé con nhé, con nghe thấy Kookie đấy.
– Vâng ạ. Tae nhanh nhanh đi gặp em bé nào~
– Thơm một cái
Chụt~
Chưa xuống đến phòng khách Taehyung đã nghe thấy một giọng nói sang sảng quen thuộc:
– Hai vợ chồng già mà vẫn son sắt quá nhỉ?
– Kim Namjoon! Biết vác mặt về rồi à?_ Taehyung đặt vợ xuống sofa, mình thì tiến lên ôm lấy người kia một cái.
Kim Namjoon, Kim Taehyung, Jung Hoseok là ba người bạn nối khố. Học đại học xong thì Kim Namjoon phải sang Mỹ vừa học vừa quản lý công ty. Namjoon cũng lập gia đình ở bên đấy, hôm đám cưới Taehyung và Hoseok cũng có sang dự.
– Lâu quá rồi mới gặp ha Taehyung._ Anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh cũng ôm Taehyung một cái.
– Anh Seokjin. Không thay đổi gì cả._ Vợ Namjoon – Kim Seokjin, trước đây học đại học cùng với ba người họ, hơn họ 1 tuổi. Namjoon với Seokjin yêu nhau từ hồi mới lên đại học. Hai người cưới nhau trước khi anh gặp được Jungkook.
– Già rồi già rồi, con cái cũng lớn cả rồi.
– Yoongi nhỉ? Thằng bé đâu anh?
– Nó về với ông bà nội sau. Nghe tin vợ cậu sắp sinh nên chúng tôi vội về thăm đó. Có thấy tình anh em xương máu thấu trời xanh chưa?
Taehyung liếc một cái khinh bỉ. Cái mồm gợi đòn y như Hoseok!
Jungkook nhìn Taehyung nói chuyện vui vẻ với hai người lạ, lại còn ôm ôm thì vừa sợ nhưng cũng ghen tỵ, kéo kéo tay áo chồng.
– Tae ơi ai vậy? Sao lại ôm Tae?
– Trời ơi bé con đáng yêu! Vợ yêu trong truyền thuyết của cậu đây hả Taehyung?_ Seokjin ngồi xổm xuống trước mặt Jungkook, đưa tay ra làm quen với cậu._ Chào bé, anh là Kim Seokjin, là bạn của chồng em.
Jungkook thấy Taehyung gật đầu thì cũng rụt rè nắm lấy tay Seokjin.
– Kook chào anh Seokjin. Kook tên là Jeon Jungkook, cả nhà gọi Kook là Kookie. Kook 30 tuổi, Hanie 13 tuổi, còn có em bé chuẩn bị sinh nữa._ Sau đó còn phối hợp chỉ chỉ cái bụng của mình.
– Quá đáng yêu rồi Kim Taehyung!!!_ Seokjin không nhịn được vươn tay nhéo nhéo cái má Jungkook.
– Còn anh là Kim Namjoon, cũng bạn thân của chồng em. Anh có mua cho Jungkook với nhóc Taehan mấy món quà đó, lát Taehyung lấy cho em nha.
– Kook chào anh Namjoon ạ, Kook cảm ơn anh nha.
Taehyung gạt cái tay vẫn đang nhéo má vợ mình của Seokjin ra, lại bế cậu lên.
– Jungkook phải khám thai đã, hôm nay hai người ở đây ăn trưa đi.
– Nhận luôn. Nhóc Taehan đâu? Tôi mua thêm mấy bộ lego mới cho nó này.
– Bố Joon!!!
Nhắc đến là thấy liền. Taehan nghe nói Namjoon với Seokjin về nước thì phi xuống ngay. Dù chưa gặp bao giờ nhưng Namjoon rất hay gửi đồ chơi cho Taehan, hai bố con còn hay gọi facetime nữa, nên nhóc rất thích anh.
– Ha ha bố Joon xem nào. Chà lớn nhanh quá, đẹp trai hơn bố Taehyung nhỉ?
– Tất nhiên rồi ạ! Baba Jin đâu bố Joon?
– Nhớ đến người ta rồi đấy hả? Lại cho ôm cái nào~
Dù lần đầu gặp mặt trực tiếp nhưng cảm giác như đã thân quen từ rất lâu. Hoseok bắt sóng rất nhanh cũng đã dắt vợ sang góp vui.
– Ông bạn già của tôi!!
– Ông bạn chí cốt của tôi!!
Cả hai nhìn thấy nhau đồng thanh hô lên, ôm nhau như thời còn đi học. Seokjin trò chuyện làm quen với Jimin.
– Hôm nay tôi sẽ đích thân vào bếp làm bữa trưa cho mọi người nha!
– Thế sao được ạ? Khách là khách chứ!
– Không sao anh ấy thích nấu ăn tiệc tùng ấy, tay nghề không tệ đâu._ Hoseok nhớ lại thời học đại học, mang chuyện cũ ra vui vẻ ôn lại.
.
.
.
– Đây hai người xem bé con này._ Choi Ae Ra chỉ lên màn hình._ Bé con khoẻ mạnh lắm, đến thời điểm này không phát hiện ra bệnh lý gì cả, yên tâm nhé.
– Kook chào bé. Kook lại được gặp bé rồi! Hôm qua Kook ăn canh tổ yến bé có thích không? Kook thì thích lắm, ngon ơi là ngon. Bé mau mau ra chơi với Kook nha!
– Xét nghiệm ổn cả chứ?
– Không có vấn đề gì cả._ Choi Ae Ra xoa đầu cậu._ Jungkook ăn uống ngủ nghỉ khoẻ mạnh sinh em bé là được rồi!
– Kook cảm ơn chị!
______
Trưa hôm ấy Seokjin làm cả một bàn đầy đồ ăn. Mà phải công nhận người sành ăn nên tay nghề đỉnh cao hẳn, món ăn vừa ngon mắt vừa ngon miệng. Seokjin còn làm riêng cho Jungkook mấy đĩa đồ ăn tạo hình con thỏ con vịt làm Jungkook thích thú cười tít mắt, ngọt ngào gọi ” anh Jin anh Jin “.
Ba doanh nhân thành đạt gặp nhau khó tránh khỏi nói toàn những chuyện kinh doanh, ba người Seokjin, Jimin và Jungkook ngồi buôn dưa lê với nhau.
– Nhất Jimin nha, hai tiểu công chúa là giàu sang phú quý lắm đấy.
– Tiếc quá không biết hai người về nước, hôm qua em cho tụi nhỏ sang nhà ông bà nội mất rồi.
– Yoongi nhà anh chả biết giống ai mà lúc nào cũng trưng ra cái mặt than á, nhìn mà thấy ghét.
– Nhóc Yoongi bằng tuổi Taehan hả anh?
– Yoon Gi kém Taehan 2 tuổi, anh cưới xong mãi mới sinh nó.
– Tính ra Jungkookie là sướng nhất đây này._ Jimin lau hai tay đầy mỡ vì cầm xúc xích con thỏ của Jungkook._ Lấy chồng thì chồng chăm, con trai lớn thì được con trai chăm.
Seokjin vẫn biết là Taehan có hơi lớn trước tuổi, nhưng tận mắt nhìn thấy Taehan xúc cơm bón Jungkook ăn thì vẫn không khỏi bất ngờ.
– Jungkook vẫn phải bón cơm á?
– Thích mè nheo ấy anh_ Jimin cũng hết cách._ Cái gì cũng tự làm được hết đấy nhưng chồng nâng như nâng trứng con hứng như hứng hoa, thành ra cứ ỷ lại thế thôi.
– Con thích đút Kookie ăn mà. Kookie ngoan lắm đấy, chỉ lúc nào mệt mới kén ăn chút thôi.
– Ba mà đẻ được đứa con gái ba gả sang đây liền luôn á._ Seokjin tiếc rẻ.
– Con xin. Con vẫn còn phải chăm Kookie, chưa có ý định kết hôn đâu ạ.
Nghe Taehan nói mà cả ba ông bố đang bàn bạc sôi nổi cũng phải phì cười. Seokjin kéo Jimin nói thầm:
– Anh cũng nghe Joon kể… Jungkookie ý…
– À vâng. Nhưng cậu ấy không ngốc đâu, thông minh lắm đó. Mà cứ ngoan ngoãn đáng yêu nên cả nhà cưng vậy thôi._ Jimin yêu thương nhìn Jungkook. Đối với Jimin Jungkook mãi mãi là đứa em trai nhỏ không chịu lớn thôi.
Buổi chiều ba ông bạn rủ nhau đi đánh golf. Taehyung thấy có Jimin với cả Seokjin ở cùng với Jungkook thì cũng yên tâm hơn nhưng vẫn phải dặn dò mãi rồi mới đi. Trước khi đi lại còn chồng thơm một cái vợ thơm một cái, làm hai người kia cũng nằng nặc đòi vợ thơm bằng được.
Ba người Seokjin, Jimin và Jungkook ngồi ăn bánh uống trà ngoài vườn hoa. Taehan hôm nay đi đá bóng rồi nên Jungkook không chơi lego nữa mà ngồi vẽ. Cậu vẽ cũng đẹp lắm đó, thành quả luyện tập 10 năm của Jungkook đó nha.
Nghe Jimin kể chuyện của Jungkook, Seokjin thương cậu quá đi mất, có đoạn còn rơm rớm suýt khóc.
– Đứa nhỏ đáng thương. Trải qua tuổi thơ như thế cũng không dễ dàng gì. Mà Taehyung không định chữa cho em ấy khỏi hẳn à?
– Em có hỏi Hoseok nhà em thì anh ấy bảo cứ để thuận theo tự nhiên thôi, anh Taehyung không muốn ép buộc cậu ấy.
– Kook vẽ xong rồi nè!_ Jungkook giơ bức tranh bầy thỏ lên khoe.
– Ừ Kookie tô màu đi. Vẽ thêm củ cà rốt vào nữa.
– Ừ nhỉ Kook quên mất. Anh Jin ơi anh lấy hộ Kook cái gọt bút chì với ạ._ Jungkook xoè tay ra xin.
– Của em đây. Đáng yêu quá đi mất thôi.
– Kookie gặp anh Taehyung thì khác hẳn rồi. Hai người họ đúng là định mệnh của nhau đấy._ Jimin chống cằm nhìn Seokjin mặt đầy vẻ muốn hóng hớt._ Anh với anh Namjoon gặp nhau thế nào vậy ạ?
– Anh quen ba người họ hồi còn học đại học, học nhảy lớp đấy nên mới cùng khoá với bọn anh. Lên năm hai thì anh với Joon yêu nhau. Sau đó Joon phải qua Mỹ, nhất quyết dắt anh theo.
– Yêu từ hồi đại học cơ á? Uii~~
– Anh đi theo Joon nên bất đắc dĩ cũng phải cố gắng học, anh làm thư ký cho cậu ấy. Về sau mãi bố mẹ Joon mới cho cưới. Mãi sau này anh sinh Yoongi, ông bà nội có cháu trai thì cũng nguôi nguôi, giờ anh chỉ làm trợ lý riêng thôi chứ không làm thư ký nữa.
– Haizz đúng là tình yêu.
– Giờ anh Jin ở nhà giống Kook à? Kook cũng ở nhà thôi, Tae bảo Kook đáng yêu quá không khoe ra ngoài được anh Jin ạ.
Seokjin nghe bé con nói mà phá lên cười. Sau đó anh phát hiện ra một thú vui đó là chọc cho Jungkook bối rối xoắn cả quẩy lên xong lại đi dỗ, vui không chịu được. Thảo nào Jimin cứ chòng qua chòng lại hoài. Seokjin nhìn hai đứa nhóc nhỏ hơn mình gần 10 tuổi nhưng cảm giác rất gần gũi, giống như em trai nhỏ.
Cuộc đời của Jungkook thật may mắn vì đã gặp được Taehyung, gặp được những người chân thành yêu thương cậu như thế này.
_______________
– Buổi sáng đầu năm, người ta thấy một em bé ngồi giữa những bao diêm trong đó có một bao diêm đốt hết nhẵn. Người ta bảo cô bé đã chết nhưng đôi má vẫn ửng hồng và đôi môi em đang mỉm cười. Đoạn cuối theo lời người kể chuyện: “Chắc là con bé muốn được ấm áp” – mọi người nói. Không ai biết được những điều đẹp đẽ mà em đã thấy, và em đã hạnh phúc như thế nào khi đi cùng bà ngoại vào năm mới tươi sáng.”
– Hết truyện.
– Hicc thương quá…
Jungkook tròn xoe mắt nghe Taehan đọc truyện. Dạo gần đây Taehan nghe bác sĩ nói em bé có thể cảm nhận được âm thanh xung quanh, nên mỗi tối trước khi đi ngủ nhóc đều chạy sang đọc truyện cổ tích cho Jungkook và em bé nghe.
– Tội nghiệp cô bé quá. Chả bù cho Kook, Kook có Tae Tae này, có Hanie này, có em bé này, xong ngày nào Tae cũng cho Kook ăn nhiều ơi là nhiều.
– Đấy là bởi vì Kookie vừa ngoan vừa đáng yêu, tất cả mọi người đều yêu thương em.
– Thế cô bé bán diêm không ngoan sao Tae?
– Cô bé có ngoan, nhưng cô bé không may mắn như Kookie thôi._ Taehan gấp quyển truyện lại, sau đó ôm ôm Jungkook, thơm một cái lên bụng cậu._ Em bé phải nhớ giọng anh đó, anh mới là người đọc truyện hàng đêm cho bé chứ không phải bố già đâu.
– Giỏi thì mai đừng sang.
– Hứ. Kookie thơm con một cái.
Chụt~
– Bố ơi thơm cái nào~_ Taehan nâng mặt lên hướng Taehyung chớp mắt chờ mong.
– Không gọi bố già hả?
– No no bố không già~
“Chụt!”
Không sút thằng con về như mọi khi, Taehyung thơm xuống trán con trai một cái. Taehan xấu hổ vứt quyển truyện cho bố chạy bay chạy biến về phòng.
Taehyung và Jungkook nhìn nhau cười. Taehanie rốt cục thì vẫn là đứa con nít đáng yêu thôi~
_______________