Bạn đang đọc Vợ Ngốc Đáng Yêu – Taekook – Chương 34: 7. Bố Sai Rồi Sao?
Khi Taehyung về đến nhà thì Jungkook đã nằm ngoan ngoãn trên giường, tay trái còn đang truyền dịch dinh dưỡng. Không khóc, không mè nheo kêu đau, cứ nằm yên lặng nhắm nghiền mắt như vậy, sắc mặt trắng đến mức anh phát sợ.
– Kookie…
– Thằng khốn nạn!_ Chủ tịch Kim tức giận đến không khống chế được mà tự tay đánh bồm bộp vào vai Taehyung.
– Anh còn về đây làm gì nữa hả? Sao anh không đi luôn đi?
– Ông nội…_ Taehan nắm tay lão Kim_ Ông nội chú ý sức khoẻ. Ông để bố cháu ở đây đi, ông cháu mình ra ngoài thôi.
– Tôi không tin tưởng thằng ranh này được!
– Ông nội cũng ở đây suốt rồi mà. Ông về nghỉ ngơi đi không sẽ mệt lắm đó.
– Hừ!
Chủ tịch Kim tức tối bỏ ra ngoài. Nhóc Taehan giận bố lắm, mà giờ nhìn bố trầm mặc đứng cạnh ba, đến vành mắt cũng đỏ cả lên rồi, những lời trách móc chẳng thể nào thoát ra được.
– Con cho bố một cơ hội cuối cùng thôi. Bố ở cạnh Kookie đi.
Nói rồi nhóc cũng theo ông nội ra ngoài.
Bác sĩ Choi nhắc nhở:
– Đúng ra là ngày mai sẽ làm phẫu thuật. Nhưng với tình hình sức khoẻ của cậu bé lúc này thì đó là điều không thể. Có lẽ phải dời sang tuần sau…
– Bao lâu nữa em ấy mới tỉnh lại?
– Khoảng 1 hoặc 2 tiếng nữa. Tinh thần cậu ấy rất hoảng loạn, tôi không còn cách nào khác đành phải tiêm thuốc an thần loại nhẹ cho cậu ấy.
– Tôi biết rồi. Cô ra ngoài trước đi.
– Để ý cậu bé một chút, tôi về luôn đây.
Bác sĩ Choi cũng ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Một Jeon Jungkook mê man trên giường bệnh và một Kim Taehyung đầy mệt mỏi, bất lực.
Anh nhẹ nhàng nhấc cái ghế ngồi sát giường. Xót xa nắm lấy bàn tay lành lạnh của vợ, Taehyung lặng lẽ chảy nước mắt.
Jungkook năm tay cũng đã 30 rồi, thế là hai vợ chồng đã kết hôn được 13 năm. 13 năm qua Jungkook trưởng thành lên rất nhiều, so với ngày đầu tiên Taehyung gặp cậu thì đúng là có sự khác biệt không hề nhỏ. Jungkook có thể đọc viết, tính toán thành thạo, có thể nhận biết mọi thứ xung quanh như bình thường. Cậu rất thông minh, những thứ mang tính chất hơi logic một chút cậu có thể tự mình tìm hiểu. Jungkook với Taehan rất thích chơi lego, nhìn cả toà thành mà hai người lắp ghép là đủ thấy rồi.
Chỉ là tính cách cậu vẫn trẻ con như thế, vẫn ngây thơ trong sáng vô cùng. Như thể tất cả những gì dơ bẩn, xấu xa nơi hồng trần thế tục này không hề ảnh hưởng gì đến cậu, không thể vấy bẩn cậu. Vì trẻ con nên Jungkook hoàn toàn ỷ lại vào Taehyung. Jungkook thích kết bạn, thích nhiều người vây quanh, thế nhưng cũng có những lúc cậu chỉ cần một mình Taehyung mà thôi. Giống như Taehyung là cả cuộc sống của cậu, chỉ cần có Kim Taehyung thì Jungkook sẽ mãi mãi an tâm và vui vẻ.
Nhưng anh lại làm như thế nữa. Rõ ràng biết Jungkook mang thai rất vất vả, rất mệt mỏi, cậu ngoan ngoãn là thế nhưng vẫn muốn có anh ở cạnh để mè nheo, làm nũng.
Vậy mà anh lại để cậu một mình.
Anh lại bỏ cậu đi trong lúc cậu cần anh nhất.
– Vợ ơi…
Taehyung nghẹn ngào gọi vợ.
– Anh thật sự không biết phải làm thế nào. Anh thương em, thương con, nhưng anh đang đứng trước hai sự lựa chọn mà anh chỉ có thể chọn một thôi. Anh cần con, nhưng anh không thể không có em. Cho nên, anh xin lỗi vợ à, cho dù cả nhà có trách móc anh như thế nào, cho dù em có giận dỗi anh như thế nào thì anh cũng vẫn sẽ quyết định như vậy…
Đặt một nụ hôn nặng nề đầy tâm sự lên trán vợ, Taehyung kéo lại chăn, nhìn vợ thật lâu rồi lại thở dài, đóng cửa đi ra ngoài.
– Chú Kang.
– Jungkook tỉnh sao?
– Không ạ. Chú dặn nhà bếp hôm nay nấu súp hải sản, nhớ không cho bề bề. Để ý em ấy giúp cháu chút, cháu ra ngoài có việc rồi sẽ về ngay.
Taehan chau mày níu tay bố, lúc này nhìn hai bố con giống nhau y như đúc:
– Bố đi đâu? Sao lại muốn đi nữa? Kookie tỉnh dậy không thấy bố thì làm thế nào?
– Sẽ về trước khi Kookie tỉnh. Con vào với ba đi.
.
.
.
Taehyung lái xe một mình. Dừng lại trước cửa hàng quen thuộc, như mọi lần dễ dàng tìm kiếm được một bó hoa trắng.
– Cậu Taehyung đó hả? Sao hôm nay lại đi một mình thế?
– Vâng, Jungkook mệt nên cháu không dẫn em ấy theo.
– Ôi ôi đúng rồi, cậu bé mệt thì đừng nên dẫn đi, càng ốm hơn đó. Cậu đưa đây tôi xịt thêm nước lên cho.
Taehyung và Jungkook đã là khách quen cả chục năm nay, thím chủ cửa hàng rất quý hai vợ chồng, nhất là Jungkook. Mỗi năm cứ đến sinh nhật Jungkook là thím lại gửi tặng Jungkook một bó hoa thật to.
– Cháu đi đây ạ.
– Ừ ừ, rảnh đưa Jungkook ghé qua nhé!
– Vâng. Chào thím.
Đặt bó hoa lên trước mộ, Taehyung rút khăn tay trong túi quần lau đi lớp bụi bám trên ảnh.
Thật lâu rồi anh mới lại đến đây một mình.
– Mẹ, con trai tới thăm mẹ đây.
– Hôm nay con không dẫn Kookie đến được, mẹ đừng giận nhé.
– Jungkook mang thai rồi, thế nhưng cơ thể cậu ấy không khoẻ.
– Đứa bé không thể giữ lại, con cũng không còn cách nào…
– Con không muốn em ấy lại giống như mẹ, bỏ lại hai đứa nhỏ, bỏ con ở đây một mình.
– Mẹ, có phải con vô dụng quá không?
– Nếu em ấy đúng là thiên thần mẹ gửi xuống cho con, con xin mẹ hãy phù hộ cho em ấy bình an nhé…
– Con rất thương Jungkook, rất cần cậu ấy…
Thật sự rất lâu rồi mới thấy Taehyung đi thăm mộ mẹ về mà tâm trạng tồi tệ như thế này. Từ khi có Jungkook luôn là cậu đi cùng anh.
Lâu lắm rồi anh mới lại trải qua cảm giác đơn độc không ai bên cạnh.
Taehyung về nhà đúng lúc Jungkook vừa tỉnh dậy. Mở mắt ra nhìn thấy chồng là mếu máo luôn:
– Tae đi đâu… hức… Tae để Kook một mình…
– Anh có đi đâu đâu nào._ Đỡ Jungkook dậy, cố gắng để cậu không chạm vào bàn tay đang cắm kim truyền nhưng Jungkook đã nhìn thấy trước, thế là từ mếu máo thành khóc to:
– Tae lại bắt Kook tiêm… Kook đau lắm… Tae ơi đau lắm…
– Anh biết rồi biết rồi mà._ Taehyung đau lòng lau nước mắt nước mũi tèm lem của vợ, ngọt nhạt dỗ dành.
– Bác sĩ truyền dịch dinh dưỡng cho em, tại vì em không chịu ăn gì cả đấy.
– Kook vẫn ăn mà… hức… Tae ơi sợ lắm Tae cho Kook rút ra đi mà…
– Em nhìn cái chai kia nhé._ Taehyung chỉ lên chai dịch chỉ còn 1/4._ Truyền nốt chỗ này rồi anh sẽ rút ra cho em.
– Kook không thích truyền tí nào… Từ sau Tae đừng bắt Kook truyền nữa nha Tae nha?
– Không muốn truyền thì em phải chịu ăn uống biết chưa? Em mà không chịu ăn là anh gọi bác sĩ vừa tiêm vừa truyền đấy.
– Kook biết rồi mà.
Nhìn Jungkook phụng phịu bĩu cái môi nhỏ, Taehyung không kìm được cắn cho một cái.
– Ai cho Tae cắn Kook?
– Của anh mà, anh được cắn chứ.
– Sao lại thế được?
– Sao lại không thế được?
Taehyung thích thú nhìn Jungkook không phục mà chu mỏ lên cãi:
– Môi ở trên người Kook thì là của Kook chứ?
– Cái gì ở trên người em thì đều là của anh.
Anh nâng cằm cậu lên hôn một cái thật sâu nữa.
– Em cũng là của anh.
________________
Đêm hôm ấy Taehyung nằm mơ.
Anh và Jungkook đang tổ chức lễ cưới. Jungkook vẫn khoác trên người bộ vest trắng tinh, đầu còn đội thêm vòng hoa rất xinh đẹp. Cả lễ đường ngập trong sắc trắng tinh khôi, Jungkook khoác tay anh cười hạnh phúc.
– Kim Taehyung, con có đồng ý lấy Jeon Jungkook làm vợ không?
Anh không chút do dự trả lời:
– Con đồng ý.
– Jeon Jungkook, con có đồng ý lấy Kim Taehyung làm chồng không?
– Con…
– Ba…ba
Bỗng nhiên có một bé con không biết từ đâu xuất hiện, bước chân còn không vững, có lẽ chỉ được hơn một tuổi, lon ton đi đến gần hai người. Cả Jungkook và Taehyung nghe gọi thì đều quay người lại.
– Ba… ba…
Taehyung ngơ ngẩn ngắm bé con. Da trắng hồng mềm mịn, khi chạy giống như một cục bông, giọng trẻ con non nớt gọi baba cũng cực đáng yêu. Nhưng không hiểu vì sao Taehyung không thể nhìn rõ mặt bé con, cũng không biết là bé trai hay bé gái.
Bé con cứ lon ton hướng Taehyung đi đến, miệng vẫn liên tục bi bô gọi baba. Taehyung nhìn đứa nhỏ cao đến đầu gối mình, cúi xuống bế bé lên.
Anh cảm nhận được bé con đang nhìn mình, nhưng anh vẫn không thể nào nhìn rõ gương mặt bé. Nhắm mắt lại lắc lắc đầu rồi mở mắt ra, cũng không khá hơn.
Sau đó bé dãy giụa đòi xuống, Taehyung đặt bé xuống đất thì bé chạy đến ôm chân Jungkook. Lúc này Taehyung nhìn thấy hai tay bé con toàn là máu, bộ vest trắng tinh của Jungkook dính máu của bé con trông đặc biệt chói mắt. Bé con đưa bàn tay đầy máu lên nắm lấy tay Jungkook dắt đi, cậu cũng vô thức đi theo bé. Sau mỗi bước chân bé đặt xuống cũng đều là máu đỏ tươi chói mắt, giống như dẫn đường cho Jungkook đi theo.
Taehyung hốt hoảng gọi:
– Kookie! Kookie!!! Jungkook! Quay lại đây!
Jungkook giống như không nghe thấy, một mực đi theo bé con. Taehyung đuổi theo, nhưng kì lạ thay, anh có guồng chân lên chạy thế nào cũng không thể đuổi kịp. Rõ ràng là tốc độ của một đứa nhỏ chưa đến hai tuổi thế nhưng lại không thể với tới. Cả đoạn đường mỗi bước bé đi qua vẫn toàn máu là máu, Taehyung chạy đến không thể thở nổi, bất lực gào tên Jungkook.
Bé con và Jungkook cùng dừng lại. Bé nắm tay Jungkook quay lại, Taehyung nhìn mà cả kinh!
Không chỉ mỗi tay và chân mà giờ đây cả người bé đều thấm đẫm máu tươi vô cùng đáng sợ. Bé dơ bàn tay nhuốm máu lên vẫy chào Taehyung. Jungkook thấy bé làm như vậy thì cũng giơ tay lên vẫy, sau đó bé quay đầu tiếp tục dẫn Jungkook đi.
– Không!! Jungkook em đừng đi! Quay lại đi! Bé con dừng lại đi! Đừng đưa cậu ấy đi!! Xin con!! Jungkook xin em ở lại với anh!
– Jeon Jungkook!
– JUNGKOOK!!!!
Taehyung bật dậy. Anh hoảng sợ sờ sang bên cạnh. Sờ thấy người nằm cạnh rồi mới run rẩy bật đèn phòng lên.
Tiếng hô của Taehyung cũng không làm ảnh hưởng đến Jungkook. Cậu vẫn đang ngủ say, hít thở đều đều bên cạnh anh. Thở hắt ra một hơi, trái tim căng chặt của Taehyung lúc này mới giãn ra một chút.
Thay cái áo ướt đẫm mồ hôi ra, Taehyung nằm xuống kéo Jungkook vào lòng ôm chặt.
Giấc mơ chân thực đến nỗi khiến anh thấy hoảng sợ. Taehyung nghĩ lại mà rùng mình, càng ôm Jungkook chặt hơn. Anh đưa tay xoa lên bụng vợ, bật ra câu hỏi vô thức:
– Có phải con đó không bé con?
– Con đang trách bố à?
– Bố sai rồi sao?
Taehyung không tài nào ngủ tiếp được. Anh cứ nằm như vậy mà xoa bụng Jungkook, nơi đứa con bé bỏng của hai người vẫn còn chưa thành hình đang ngủ say.
_______________
5 giờ sáng, bác sĩ Choi mơ màng nghe điện thoại.
– Alo?
[ Tôi đây. Kim Taehyung ]
– Giám… Giám đốc?
[ Không cần làm phẫu thuật nữa. Tôi giữ đứa bé này.]
_________________