Vợ Ngốc Đáng Yêu - Taekook

Chương 32: 5. Bởi Vì, Đứa Bé Này Không Thể Giữ!


Bạn đang đọc Vợ Ngốc Đáng Yêu – Taekook – Chương 32: 5. Bởi Vì, Đứa Bé Này Không Thể Giữ!

– Ông nội!!

– Chà ông xem thằng nhóc con của ông nào!

Taehan vui vẻ ôm lấy ông. Chủ tịch Kim không thể giống như hồi Taehan còn bé mà bế bổng nhóc lên nữa. Lũ trẻ lớn lên, ông cũng già đi rồi.

– Cái thằng bố đâu?

– Bố cháu cho Kookie ăn sáng, chắc là ăn xong rồi ạ. Ông ngồi chơi cháu lên gọi bố nha.

– Bảo bố ôm Jungkook xuống ông nội sang thăm.

– Yes sir!

_______

Trên phòng đôi vợ chồng già vừa mới đút nhau ăn sáng xong.

– Kook no quá rồi đây nè Tae~_ Jungkook ngồi trên giường đong đưa chân, tay thì xoa cai bụng tròn xoe.

– Ngoan ăn thế mới lớn._ Taehyung xỏ đôi dép vào cho Jungkook, nửa quỳ trước mặt cậu ôn nhu hỏi._ Hôm nay Kookie muốn làm gì nào?

– Tae không phải đi làm ạ?

– Anh ở nhà với em, chiều mới đi.

– Kook muốn đi tưới hoa nha, lâu rồi Kook không tưới hoa á Tae_ Xong lại lo lắng níu tay chồng_ Hoa có dỗi Kook không vậy Tae a?

– Không đâu ai cũng thích em hết mà.

Đúng lúc này Taehan mở cửa, tay chắp sau lưng như ông cụ non.

– Bố, ông sang chơi đấy.

Taehyung đỡ trán. Bảo mai sang đúng là sang thật. Chủ tịch Kim rảnh rỗi quá nhỉ.

– Ông hỏi :” Cái thằng bố đâu?”, xong ông bảo bố ôm Kookie xuống đó.

– Aa ba chồng đến chơi với Kookie hả? Tae bế bế ~

.
.
.

– Kook chào ba chồng!!

– Ha ha con dâu, lại đây xem nào.

Chủ tịch Kim xoa đầu Jungkook, nhìn khuôn mặt gầy đi một vòng của cậu mà tức giận._ Thằng Taehyung chăm vợ kiểu gì mà con dâu trắng trẻo mập mạp của tôi ốn đi thế này hả? Có biết nuôi vợ không thế?

Kim tổng miễn bình luận màn bóc phốt con trai của ba mình.


Nhóc Taehan ôm theo con thỏ bông to gần bằng người nhóc hàng limited từ ngoài vào, ấn vào người Jungkook.

– Ông nội mua quà cho Kookie đây nè. Kookie hay ăn chóng lớn nghe chưa?

– Kook nghe rồi! Kook cảm ơn ba chồng ạ!

– Được rồi. Thế ba hỏi Jungkook có phải dạo này Jungkook không chịu ăn cơm không hả?

Jungkook chột dạ, tay ôm chặt con thỏ bông sợ bị đòi lại.

– Kook… Kook không muốn ăn mà… Ba chồng đừng đòi lại nha, tại Kook khó chịu Kook không ăn được ý…

– Lão Kim, thư ký Bae đến._ Quản gia Kang phong thái nhanh nhẹn thông báo.

– Chủ tịch Kim! Ngài cũng ở đây ạ?_ Thư kí Bae xách một túi nhỏ đưa cho Jungkook._ Cho Jungkook với Taehan đây. Hạt chocolate ăn sáng nhé, ăn vặt cũng ngon luôn.

– Cháu cảm ơn chú!

– Kook cảm ơn thư ký Bae nha!
Jungkook lôi kéo Taehan nghiên cứu đồ ăn.

– Cháu không biết ngài cũng ở đây nên không kịp chuẩn bị gì ạ. Cháu…

– Ôi dào câu nệ làm gì. Lần nào cậu đến cũng quà cáp cho tụi nhỏ thế này hả?

– Dạ…

Taehyung từ phòng ăn đi lên, tay còn mang theo cốc nước cam cho vợ yêu, nhìn thấy thư ký Bae đến tận nhà thì cũng thấy khó hiểu.

– Nước cam của Kookie này. Thư ký Bae lại mua cho cái gì đây?

– Hạt chocolate a~_ Sau đó rất ngoan ngoãn cho chồng một hạt.

– Em ăn đi, ăn ít thôi trưa còn ăn cơm. Ba trông hai đứa hộ con, con có việc chút.

– Cháu xin phép ạ._ Thư ký Bae hiểu ý cũng theo Taehyung vào thư phòng.

.
.
.

Hai người bận rộn bàn bạc đến gần trưa. Nhóc Taehan chơi cờ với ông nội, Jungkook ngồi cạnh vừa xem phim vừa cổ vũ.

Taehyung quần áo chỉnh tề xuống nhà, báo cáo với chủ tịch Kim trước.

– Đối tác bên đó mời ăn cơm đột xuất. Con đi ăn xong chiều về công ty làm luôn. Hôm nay ba ở đây chơi nhé.

– Đi đi ba trông Jungkook cho. Chiều về sớm với vợ.

Taehyung gật đầu. Tiến lại hôn vợ yêu một cái, dặn dò:

– Anh đi làm đây Kookie, có việc đột xuất không ăn cơm cùng em được rồi.

– Vâng ạ. Kook ở nhà ngoan mà. Tae đi làm cũng ngoan nha.


Taehan ngước đôi mắt cún con long lanh ” Bố ơi còn con?”

Kim tổng búng cho cái vào trán rồi đi thẳng.

Taehan khóc không ra nước mắt nhìn ông nội. Huhuhu cháu đích tôn của ông chính là bị phân biệt đối xử vậy đó!!!


Đến bữa cơm trưa, chủ tịch Kim bắt đầu cảm thấy Jungkook có gì đó hơi lạ. Trước đây Jungkook chỉ nhõng nhẽo thôi, còn hôm nay ngồi chung bàn thì đúng là Taehan nịnh mỏi mồm cũng không ăn được.

– Kookie a nào.

– Kook không muốn ăn mà_ Jungkook phụng phịu đẩy ra.

– Ăn miếng nữa thôi. “A”~ Bố Taehyung mà biết Kookie không chịu ăn bố Taehyung hỏi tội con đó!!

– Gần đây đều không chịu ăn hả?_ Chủ tịch Kim lo lắng.

– Vâng. Cháu với bố nịnh mãi mới ăn được nửa bát ấy.

Chủ tịch Kim chau mày nhìn lão Kang đang chậm rãi húp canh.

– Có phải đang giấu tôi chuyện gì không?

-…

– Lão Kang?


__________________


Taehyung không nghĩ là mình sẽ bận bịu đến tận 7h tối. Đến lúc nhìn đồng hồ mới giật mình ngừng việc. Quên gọi về nhà mất rồi. Không biết bé con ở nhà có ngoan không hay lại mè nheo đòi anh. Ăn tối qua loa cùng thư ký Bae, Taehyung rút điện thoại gọi về nhà.

[ Alo? ]

– Taehan? Kookie đâu?

[ Kookie ngủ dậy muộn, vừa mới ăn tối xong.]

– Sao không gọi ba dậy? Có ăn được nhiều không?

[ Không ăn được mấy nhưng chịu uống sữa rồi. Mà bố này, ông nội bảo bố về ngay họp gia đình, ông giận ghê lắm.]

Taehyung khó hiểu nhíu mày? Giờ này họp hành gì vậy?

– Ừ 20 phút nữa bố về.

Taehyung cúp máy. Thư ký Bae quan tâm hỏi han:


– Nhà có việc gì sao giám đốc?

– Ông chủ tịch kêu họp gia đình gì đó._ Taehyung nhún vai.

– Ha ha có khi là muốn có thêm đứa cháu nội rồi ấy chứ!

– Cũng chưa biết chừng._ Nhắc đến vấn đề này tâm Taehyung lại trùng xuống. Sẽ không phải chứ?

– Thêm nhóc nữa cho vui cửa vui nhà sếp ạ. Thôi sếp về nhanh đi còn báo cáo tình hình ha ha.

Taehyung gật đầu, khoát tay ý nói về trước. Trong lòng vì câu nói của thư ký Bae mà nhộn nhạo không yên.

Điện thoại Taehyung đổ chuông
“Jung Hoseok”

– Alo?

[ Này, ba Kim gọi sang họp gia đình. Có chuyện gì à? ]
.
.
.


– A Tae về!_ Jungkook vui mừng định chạy đến cạnh Taehyung, may mà nhóc Taehan kịp thời giữ lại.

Taehyung hôn hôn trán vợ:

– Ở nhà có ngoan không nào?

– Kook có a~ Kook vừa uống hết sữa đó~

– Bố, ông nội với ông Kang ở thư phòng đợi bố đấy.

– Bố biết rồi. Con ở đây chơi với Kookie.

Hoseok và Jimin cũng sang đến nơi. Taehyung liếc qua họ, ba người đi thẳng về thư phòng.

– Ơ Jimin không chơi với Kook à?

– Ba Jimin bận việc đó. Con lấy lego cho Kookie chơi nha.

.


– Ba.

– Ba Kim.

Chủ tịch Kim ngồi tựa lưng vào ghế, gương mặt nghiêm nghị, quản gia Kang đứng bên cạnh cũng hết sức căng thẳng.

– Ngồi đi.

Taehyung lựa ghế ngồi xuống. Hoseok và Jimin thì căng thẳng ngồi sát nhau hai tay đặt ngay ngắn lên đùi.

– Tôi sẽ vào thẳng vấn đề luôn. Kim Taehyung, có phải Jungkook mang thai?

Hoseok và Jimin mím môi nhìn nhau. Taehyung bình thản đáp:

– Ba biết rồi còn hỏi?

Chủ tịch Kim đập bàn:


– Nếu hôm nay tôi không đến đây liệu tôi có được biết không? Đến Jungkook chính mình mang thai còn không biết, Kim Taehyung ý tứ của anh như thế là thế nào? Còn hai đứa nữa!_ Chủ tịch Kim chỉ Hoseok và Jimin_ Biết chuyện mà còn bao che cho nó! Có phải muốn làm cho lão già này tức chết hay không?

– Ba Kim… Cháu lỡ hứa với Taehyung sẽ không nói gì cả…

Nhắc đến Jungkook Taehyung mới có phản ứng chau mày lại:

– Jungkook không được phép biết chuyện này.

– Tại sao lại không được biết? Bản thân nó mang thai thì nó phải biết chứ!!

Taehyung trầm mặc. Kể cả lão Kang, cả Hoseok và Jimin cũng đều thắc mắc tại sao Taehyung không muốn nói cho Jungkook biết, trong khi người mang thai là cậu. Cả thư phòng chìm vào yên lặng, không ai nói với ai câu gì, giống như lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ Taehyung. Một lúc lâu sau Taehyung mới nặng nề cất tiếng:

– Bởi vì, đứa bé này, không thể giữ!

Chủ tịch Kim run rẩy giơ tay lên, chỉ Taehyung:

– Anh… anh nói cái gì? Anh nhắc lại cho tôi!

– Con nói đứa bé này không thể giữ!

” CHOANG!!!”

– KIM TAEHYUNG!!!

Chủ tịch Kim phẫn nộ ném cái cốc thuỷ tinh xuống sàn nhà làm tất cả mọi người giật bắn mình hốt hoảng.

– Anh lấy vợ sinh con, sống đến ngần này tuổi rồi mà anh nói được câu vô trách nhiệm như thế hả?

– Lão Kim, bớt giận, chú ý sức khoẻ._ Quản gia Kang không nhịn được nhắc nhở một câu.

– Hôm nay thằng nghịch tử này đúng là muốn làm cho tôi tức chết có phải không?

– Con không hề vô trách nhiệm với vợ con!_ Mắt Taehyung đỏ ngầu, hai tay siết chặt._ Cơ thể Jungkook không thể mang thai được nữa, sức khoẻ của em ấy không cho phép!

– Nhưng mà… nếu bỏ đi đứa nhỏ thì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến Jungkookie thôi…_ Jimin thút thít khóc._ Cũng tội đứa nhỏ nữa mà…

– Phải đấy Taehyung, từ từ rồi cùng tìm cách, dù sao cũng đã có rồi.

– Tóm lại tôi không cho phép anh tự tiện quyết định. Tôi sẽ nói chuyện với Jungkook. Thằng bé nhất định sẽ thích đứa nhỏ.

– Đây là chuyện của vợ chồng con!!!_ Taehyung rít lên._ Bác sĩ cũng đã khuyên không thể để đứa nhỏ. ĐỪNG AI KHIẾN TÔI PHẢI ĐIÊN LÊN!!

– KIM TAEHYUNG!!

– Một tuần nữa có thể làm phẫu thuật. Mọi người về cả đi.

Nói rồi Taehyung ra khỏi phòng. Vừa mở cửa, anh sững người khi thấy Jungkook nắm tay Taehan đứng ngay ngoài cửa, Jungkook thì thẫn thờ còn Taehan đã khóc đến đỏ mắt.

– Kookie…

– Bố tránh ra!!_ Taehan giận giữ lao đến chắn trước mặt Jungkook, tay chân hung hăng đấm đá vào người Taehyung_ Đừng động vào Ba con! Đừng động vào ba con!!!

– ĐỦ RỒI KIM TAEHAN!!_ Taehyung xách thằng bé lên ném sang bên cạnh. Anh ôm lấy Jungkook, bế cậu lên.

Taehan mặt đầm đìa nước mắt, khí thế phẫn nộ đứng chắn trước cửa.

Chủ tịch Kim gằn giọng.

– Đưa thằng bé vào đây Kim Taehyung.


_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.