Vợ Ngốc Đáng Yêu - Taekook

Chương 31: 4. Được. Cứ Như Vậy Đi


Bạn đang đọc Vợ Ngốc Đáng Yêu – Taekook – Chương 31: 4. Được. Cứ Như Vậy Đi


  Chiếc xe cua một vòng ngay trước đại sảnh Kim gia, tiếng bánh xe mài xuống mặt đường có chút chói tai. Từ Kim gia đến công viên EGO mất 20 phút lái xe mà Hoseok bị khuôn mặt âm u của Kim tổng doạ sợ, cả đi cả về tổng cộng mất có 30 phút!

Hoseok nhanh chóng vòng xuống mở cửa xe. Taehyung ôm Jungkook trong ngực, sốt sắng bế cậu lên phòng khám, bác sĩ Choi đã sớm đợi sẵn ở đó. Vì Jungkook hay ốm mệt nên Taehyung cho chuẩn bị sẵn một phòng khám đầy đủ vật tư thiết bị ngay trong lâu đài Kim gia, phòng những trường hợp như bây giờ.

.
.
.


   – Tình hình của cậu ấy gần đây thế nào?_ Bác sĩ Choi bắt mạch cho cậu trước, nhíu chặt đôi mày hỏi.

   – Vẫn như mấy hôm trước tôi nói, không ăn uống được, dễ mệt mỏi, ngủ rất nhiều, có lúc còn mê man.

   – Baba cháu không sao chứ ạ?_ Taehan lo lắng nắm tay Jungkook dè dặt hỏi bác sĩ Choi.

   Bác sĩ Choi thở ra một hơi, nhìn Taehyung:

   – Giám đốc… tôi cần gọi Ae Ra đến đây một chút…

   Choi Ae Ra là con gái của bác sĩ Choi… bác sĩ khoa sản…

   Sắc mặt Kim Taehyung càng lúc càng khó coi.

   Choi Ae Ra không dám chậm trễ có mặt tại Kim gia sau 10 phút. Một nhà ba người Hoseok vẫn luôn đợi dưới phòng khách, nhìn thấy Choi Ae Ra đến thì không khỏi bất ngờ.

   – Choi Ae Ra? Lẽ nào…

   – Lên xem một chút.

   – A đợi con với Ji Ah cũng muốn thăm Kookie!

.
.
.

  
   – Không sai đâu. Cậu Jungkook mang thai rồi. Mới được gần 8 tuần thôi, thai nhi cũng rất yếu, do sản phụ bị suy nhược cơ thể.

   – Vậy là con sẽ có em chơi cùng sao?_ Taehan vui vẻ hai mắt sáng lên.

    – Yah Kim Taehyung được nha, bố nuôi lại sắp có thêm tiểu bảo bối ha ha!!

   – Taehan sắp có em đáng yêu như baba con rồi đó! Chúc mừng chú mừng!!

   Ngoại trừ hai vị bác sĩ và Taehyung thì ai nấy nghe tin Jungkook mang thai đều vui mừng trò chuyện rôm rả. Choi Ae Ra nhắc nhở:


    – Bây giờ sẽ tiến hành kiểm tra tổng quát, mời mọi người ra ngoài cho.

   – Tôi ở đây.

   – Nhưng…

   – Giám đốc ở được._ Bác sĩ Choi ngắt lời._ Sau khi kiểm tra tôi sẽ trao đổi thêm với giám đốc.

   Taehyung không nói gì, nặng nề gật đầu.

   Mãi đến 6h tối Jungkook mới tỉnh lại. Taehan sau khi Jungkook kiểm tra xong thì vẫn luôn ở cạnh cậu, vui mừng hô một tiếng:

   – Kookie! Kookie tỉnh rồi!

   Jimin vẫn còn ở đây. Nghe Taehan gọi cũng vội vàng đến bên cạnh cậu, xoa xoa gương mặt vẫn còn tái nhợt của Jungkook.

   – Kookie tỉnh rồi hả? Làm mình sợ gần chết đó có biết không?

   – Kook… Kook ngủ mất hả Jimin? Sao Kook lại ở nhà thế này?_ Jungkook nhìn xung quanh ngơ ngác hỏi.

   – Kookie buồn ngủ quá xong ngủ mất tiêu, nên anh Taehyung đến đón Kookie về nhà đó.

   – Kookie có mệt nhiều không? Uống sữa đi này._ Taehan pha cho Jungkook cốc sữa, thử độ ấm rồi đưa cho cậu.

   – Ui chộ ôi ai lấy được Taehan nhà mình thì phúc lắm đây này. Mà Kookie, nói cho cậu biết nha, cậu…

   – Baba!_ Taehan ngắt lời. Bố Taehyung dặn là chưa được nói cho Kookie biết, bé không hiểu vì sao bố nói như vậy nhưng trước hết cứ nghe lời đã.

   – Kook sao á Jimin?

   Jimin chợt nhớ ra, vội vàng lấp liếm.

   – Bác sĩ bảo cậu ăn nhiều vào, cậu gầy đi đó, gầy đi hết đáng yêu Taehyung không cho đi chơi nữa đâu.

   – Kook cũng biết thế nhưng mà Kook không muốn ăn ý Jimin ạ._ Jungkook cúi đầu vo vo mép chăn.

   – À… ờ… Kookie tỉnh rồi, baba về đây Taehan. Con chăm Kookie nha. Bai bai hai bảo bối.

   – Bai bai baba Jimin.

   – Bai bai Jimin nha ~

   Jimin nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa, về nhà còn phải cho bé Areum ăn nữa. Xuống đến phòng khách gặp Taehyung đi lên, Jimin ngập ngừng nói:

   – Anh Taehyung, em xin lỗi, không chăm sóc cậu ấy tốt… Em…


   – Không sao._ Taehyung lắc đầu._ Là anh để cậu ấy đi. Không trách em được.

   – Kookie tỉnh rồi đó, anh lên với cậu ấy đi. Em về nhà đã.

   – Ừ, về nhanh không Jung Hoseok lại cắp cả hai đứa nhỏ sang tìm.

      Jimin bật cười. Khi Jimin và Hoseok chuẩn bị đón con gái đầu lòng thì họ đã chuyển nhà đến ngay bên cạnh nhà Taehyung Jungkook theo ý muốn của Jimin là để sang chơi với Jungkook cho tiện. Jimin nhìn theo bóng lưng Taehyung, haiz, thôi thì chuyện nhà họ để họ tự giải quyết vậy.

   – Chú Kang ơi cháu về đây ạ.

   – Ừ về đi không hai đứa nhỏ mong.

   – Vâng ạ. Kookie tỉnh rồi đó chú.

   – Cảm ơn cháu ở với Jungkook đến bây giờ nhé. Về đi không Areum khóc đó.

   – He he bái bai chú nha ~

   Quan hệ của hai nhà phải nói là trên cả tuyệt vời luôn.

.
.
.

   – Kookie uống hết sữa đi nào, còn có xíu xiu thôi._ Taehan dụ dỗ._ Uống hết mới là bé ngoan đó.

   – Tae đâu rồi Hanie?_ Jungkook tỉnh nãy giờ rồi mà chưa có thấy Taehyung đâu, dáo dác tìm.

   – Kookie tìm anh à?_ Taehyung nghe Jimin nói Jungkook tỉnh thì lên tìm cậu.

   – Tae ôm ôm a~

   Taehyung ngồi lên giường ôm Jungkook trong lòng.

   – Con với ông ăn cơm trước đi, một lúc nữa bảo ông cho mang cháo của Kookie lên đây hộ bố.

   – Bố nhớ ăn đi đấy.

   – Ừ.

   – Hừ, chỉ những lúc như này bố mới dịu dàng với con._ Taehan dỗi ngoảnh mông bỏ đi.

   Taehyung bật cười. Anh hài lòng nhìn cốc sữa đã trống không trong tay Jungkook, đem nó đặt sang bên cạnh rồi xoa xoa lưng cậu.

   – Kookie thấy thế nào?


   – Kook vẫn hơi mệt Tae ạ.

   – Đi chơi có vui không?

   – Vui lắm nha. Kook chơi bao nhiêu trò, xong Kook nóng quá Kook vứt cái mũ cho Jimin, xong Hanie mua kem cho Kook. Mà Kook bảo này Tae ơi…

   – Ừ?

   – Kook ăn kem xong Kook thấy khó chịu ý, nhưng Tae bảo không có Tae thì không được mè nheo nên Kook không dám mè nheo Jimin, xong Kook buồn nôn Kook chẳng muốn ăn gì Tae ạ…

   Taehyung siết chặt tay ôm vợ. Bé ngoan hỏi một kể mười, nghe lời quá đi mất, lúc nào cũng kể chuyện bằng cái giọng ngây thơ non nớt mà sao anh nghe lại thấy đau lòng thế này…

   – Kookie ngoan lắm, nhưng mà bị khó chịu thì phải nói ra nhé, nói với ai cũng được mà, Kookie nhớ chưa?

   – Kook nhớ rồi ạ. Xong sau đấy Kook ngủ mất tiêu, Kook tỉnh lại thì Jimin bảo Tae đưa Kook về nhà rồi.

  – Ừ, không sao, về nhà rồi…

   Taehan gõ cửa.

   – Bố, cháo này. Xong bố nhớ ăn đi đấy.

   – Để đấy cho bố. Ăn cơm chưa?

   – Con với ông đang ăn. Ông nội vừa gọi điện đấy bố, ông quát ầm lên sao Kookie ốm thế mà không báo ông.

   Taehyung thấy có điều không lành…

   – Ông nói là : ” Mai tôi sang. Bảo thằng bố cứ liệu hồn “.

   Biết ngay mà.

   – Đã nói chuyện lúc nãy với ông chưa?

   – Con chưa. Nói để bố đánh lằn đít con à?

   Biết điều đấy. Phẩy tay đuổi thằng nhóc xuống nhà, Taehyung xúc một thìa cháo lên thổi thổi.

   – Lại ăn cháo à Tae?_ Jungkook phụng phịu. Cậu chán cháo lắm rồi!!

   – Em bị mệt mà, ăn cháo mới nhanh khỏi. Ngoan “a” nào.

   – Tae ăn cùng cơ ~

   – Được.

   Hai người anh một miếng em một miếng hết bát cháo.

   – Có đỡ hơn không bảo bối?

   – Kook đỡ nhiều rồi ạ. 

   – Hôm nay có bị hoảng sợ không? Anh xin lỗi lúc đó không ở bên cạnh em…

   – Kook không ạ, Kook không gặp Tae Kook nhớ ơi là nhớ thôi.


   Jungkook vừa nói vừa dụi dụi đầu vào ngực chồng làm nũng, quen thói chùi luôn cái miệng vừa ăn cháo vào áo chồng. Taehyung nắn nắn bàn tay nhỏ xinh của vợ, không khỏi thở dài.

   – Anh cũng nhớ Kookie nhiều. Anh thương Kookie lắm, lúc nào cũng thương. Thương em hơn bất cứ thứ gì trên đời này, cho nên lúc nào anh cũng chỉ muốn giữ Kookie ở bên cạnh anh thôi, anh muốn cho Kookie những gì tốt đẹp nhất, anh sẽ bảo vệ Kookie bằng cả sinh mạng của anh…

   – Kook cũng thương Tae mà._ Bé con ngẩng đầu lên dang hai tay ra miêu tả_ Kookie thương Tae nhiều như thế này này.

   Taehyung nắm hai tay vợ vòng qua cổ mình, ôm siết lấy cậu, hơi thở hắt ra.

   – Kookie thương anh như thế thì đừng rời khỏi anh nhé, nếu như có một ngày em không ở cạnh anh nữa, anh không thể tượng tượng được lúc đấy anh sẽ sống như thế nào đâu…

   – Kook có đi đâu, Kook chỉ thích Tae thôi, thích Tae Tae với Hanie lắm~

   – Anh xin lỗi Kookie…

   Jungkook sẽ không thể hiểu anh thương cậu đến nhường nào, không thể hiểu anh sợ mất cậu như thế nào, cũng sẽ không hiểu lời xin lỗi của anh chứa đựng cả tình yêu, cả đau xót và cả sự bất lực…

   Anh phải làm sao đây hả Jungkookie?


___________________

   Thư phòng

   – Kim tổng, tôi cần nói với cậu chuyện này.

   – Cứ nói thẳng.

   – Chắc cậu vẫn còn nhớ tôi nói gì với cậu 5 năm trước chứ? Xin lỗi cho tôi nói thẳng, nhưng cậu Jungkook thật sự không thể giữ đứa bé này được.

   – Thật sự không còn cách nào?

   – Nam nhân mang thai sinh con đã là chuyện khó khăn, cơ thể và sức khoẻ cậu Jungkook không ổn định. Bây giờ còn chưa xuất hiện thai nghén nhưng đã có biểu hiện không muốn ăn, lâu dần cậu ấy sẽ bị suy nhược trầm trọng. Hiện cái thai mới được gần 6 tuần thôi, tổng giám đốc…

   Bác sĩ Choi ngập ngừng không dám nói ra.

   – Nói tiếp.

   – Thai nhi còn chưa thành hình… dễ dàng phá bỏ hơn…

   Kim Taehyung siết chặt hai tay, móng tay ghim sâu vào da thịt mà  anh không cảm thấy đau đớn.

   So với nỗi đau nơi lồng ngực thì có là gì.

   – Có nguy hiểm gì đến em ấy không?

   – Trước tiên chăm sóc cậu Jungkook thật tốt để cơ thể hồi phục đã. Phải bồi bổ thân thể thật tốt mới không xảy ra điều không may nào.

   – Bao giờ có thể phẫu thuật?

   – Một tuần sau…

   Kim Taehyung hít một hơi thật sâu, đưa ra một quyết định khó khăn hơn tất cả những hợp đồng anh từng gặp trước đây.

   – Được. Cứ như vậy đi.

_________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.