Bạn đang đọc Vợ Ngốc Đáng Yêu – Taekook – Chương 11: 10. Taehyung… Jungkook Mất Tích Rồi!
Từ hôm công tác tư tưởng cho Jungkook, bé con ở nhà chơi rất là ngoan. Jungkook dần dần quen với tất cả mọi người trong nhà, thân thiện hòa đồng hơn rất nhiều. Đơn giản là bởi vì cậu phát hiện ra, mọi người ở đây điều yêu quý cậu, ai cũng thích Kookie a~
Mọi chuyện cứ êm ả diễn ra như thế, cho đến một ngày ” vị hôn thê ” của Kim Taehyung xuất hiện.
– Giám đốc!
– Ông già lại gọi sao?_ Kim Taehyung ngán ngẩm. Thư ký Bae mà đến tận nhà tìm thế này thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến ông già nhà anh.
– Vâng. Chủ tịch nói hôm nay muốn ăn tối cùng giám đốc… Còn nói… Đây không phải lời mời, mà là mệnh lệnh. Giám đốc…
– Tôi sẽ đi.
– Dạ?
– Bữa tối nay. Tôi đi. Tôi sẽ tự lái xe, kêu tài xế Im không cần đến._ Kim Taehyung ngả lưng ra ghế. Để xem ông già lại muốn làm trò gì.
– Tae đi đâu a?_ Jungkook đang chăm chỉ tập tô chữ bên cạnh bỗng ngẩng phắt đầu lên hỏi.
Quên mất còn bé con này. Đến giờ dỗ dành con nít rồi.
– Xin phép tôi về trước. Chào giám đốc, chào cậu Jungkook.
– Vâng Kook chào thư ký Bae ạ thư ký Bae về nha._ Jungkook vẫy vẫy tay. Cái này Tae dạy rồi nè, người ta chào mình thì mình phải chào lại nha. À với cả, Jungkook cũng thích thư ký Bae nữa nha, thư ký Bae hay đến nhà chơi lắm, lần nào đến cũng mua bim bim cho Kook nhiều ơi là nhiều, Kook quý ơi là quý nha.
– Tae Tae chưa trả lời Kook a~ Tae đi đâu vậy?
– Kookie này, anh hỏi Kookie nhé, Kookie có quý chú Kang không nhỉ?
– Kook có chứ! Kook quý hết, mọi người cũng quý Kook nha~
– Ừ, nhưng mà chú lại chẳng biết Kookie ạ. Làm thế nào bây giờ nhỉ?
– Chú không biết là Kook quý chú á?_ Jungkook mở to mắt chớp chớp. Kook quý lắm mà, chỉ quý sau Tae Tae thôi ấy, Kook thích chơi với chú lắm cơ.
– Ơ Tae ơi chú không biết thì làm sao bây giờ?_ Jungkook níu lấy Taehyung, bối rối.
– Được rồi đừng cuống, anh giúp em. Thế này nhé, tối nay Kookie ở nhà ăn cơm với chú được không? Chỉ hai chú cháu thôi ấy? Để thể hiện cho chú biết là Kookie quý chú lắm, nha?
– Vâng được mà. Ơ thế hai chú cháu thì là mỗi Kook với chú thôi ạ? Thế Tae ngồi đâu a?
Jungkook nói đến đây là bật công tắc diễn xuất của Taehyung rồi. Anh buồn rầu ôm lấy cậu.
– Đấy, anh cũng muốn ăn cơm với chú để thể hiện là anh quý chú ấy, nhưng mà Kookie ơi tối nay sếp anh lại bắt anh phải đi làm…
– Sếp là gì a?_ Rất ham học hỏi.
– Sếp là người trả tiền cho anh, để anh có tiền mua kem với thỏ bông cho Kookie ấy. Mà sếp nói là không được cãi Kookie ạ.
– Thế là tối nay Kook không được ăn cơm với Tae sao?_ Jungkook xụ mặt, không nói thêm gì nữa.
Kim Taehyung thấy Jungkook im lặng thì chọc chọc má cậu.
– Sao hả? Được không Kookie?
-…
Taehyung nâng mặt Jungkook lên. Cậu ngốc này đột nhiên rơm rớm nước mắt làm tổng giám đốc Kim không khỏi hốt hoảng. Nịnh nọt mãi Jungkook mới sụt sịt nói.
– Kook chẳng thích Tae như thế đâu… Tae lúc nào cũng đi làm đi làm, xong Tae để Kook ở nhà ăn cơm một mình, hôm qua nè, hôm qua nữa nè, xong hôm nay cũng thế nữa… Hức… Kookie cũng muốn ăn cơm với Tae để Tae biết là Kook thích Tae cơ mà…
Kim tổng nghe bé con nói chỉ hận không hòa tan được bảo bối vào người. Anh ôm bé con dỗ dành.
– Anh bận thật mà Kookie. Nhưng mà anh hứa từ nay sẽ không để em một mình nữa, anh cũng muốn ăn cơm với Kookie, anh cũng thích Kookie mà.
Jungkook vẫn cứ sụt sùi khóc. Vì sao hả? Vì trẻ con thích làm nũng ấy mà. Thế là tối hôm đó, tại một nhà hàng Trung Quốc năm sao, có hai người một già một trẻ bị ai đó cho leo cây.
– Cái thằng này, gọi điện còn không nghe máy nữa!_ Chủ tịch Kim tức giận nắm chặt tay. Ranh con không coi lão già này ra gì!
– Bác Kim đừng tức giận mà! Cháu không để bụng đâu. Hơn nữa nhờ vậy mà bác cháu mình mới có dịp ăn tối với nhau chứ ạ. Lâu lắm rồi bác chẳng đến uống rượu với ba cháu._ Park Jimin cười híp mắt. Cái đồ chết tiệt Kim Taehyung! Tôi đây là cành vàng lá ngọc, là bảo bối trên tay ba tôi, anh là cái gì mà dám cho tôi leo cây hả? Hứ, xem bổn thiếu gia xuất chiêu đây.
– Được rồi được rồi, chúng ta ăn thôi. Bà nội cháu dạo này sao hả?
– Nội cháu gần đây tốt hơn nhiều rồi ạ. Bác ơi, cháu… Cháu có thể đến tìm anh Taehyung được không ạ?
– Cháu tốt nhất cứ đến thẳng nhà, đừng đến công ty làm gì mất công._ Chủ tịch Kim vẽ đường cho hươu chạy, còn chu đáo gửi địa chỉ nhà rõ ràng cho Park Jimin.
Kim Taehyung, đỡ chiêu đi!
__________________
Một ngày nắng đẹp rạng ngời, Park Jimin quyết định đến tổng công ty Kim Taehyung đánh đòn phủ đầu trước tiên. Công ty đang đầu tư một hạng mục nên bận rộn hơn bao giờ hết. Tất nhiên tổng giám đốc Kim của chúng ta cũng không ngoại lệ. Kim Taehyung quyết định trong buổi sáng hôm nay phải giải quyết xong đống lộn xộn này để còn kịp về ăn trưa với bé con. Và đó là lí do Kim tổng đóng cửa không đón khách, Park đại thiếu gia ấm ức đứng trừng mắt với hai cô trợ lý ngoài cửa.
– Có chuyện gì vậy?
– Phó tổng, đây là thiếu gia Park Jimin… Cậu ấy nói là vị hôn thê của tổng giám đốc… Nhưng tổng giám đốc sáng nay không tiếp khách, tôi…
– Mời Park thiếu qua phòng trà._ Phó tổng Jung hứng thú đầy mình dẫn đường.
.
.
– Park thiếu sao hôm nay lại có hứng thú đại giá quang lâm đến công ty chúng tôi thế này? Park đại thiếu gia quả nhiên diện mạo xuất chúng, đúng là trăm nghe không bằng một thấy._ Jung Hoseok nở nụ cười thương hiệu đưa tay ra.
– Không biết ngài đây là…_ Park Jimin lập tức xã giao nắm lấy bàn tay đang giơ ra kia. Ái da tay ấm nha, cộng 10 điểm ấn tượng.
– Tôi là Jung Hoseok, phó tổng giám đốc. Hân hạnh được gặp mặt.
– Park Jimin, như anh đã biết. Tôi cũng nghe ba nhắc đến phó tổng Jung nhiều lần. Tôi là vị hôn thê của Kim Taehyung, sau này coi như người một nhà, mong anh chỉ giáo thêm.
– Không dám._ Jung Hoseok híp mắt cười, đẩy tách trà sang phía đối diện._ Trà hoa cúc.
– Cảm ơn._ Jimin khách sáo uống một ngụm trà. ” Hừ tên Kim Taehyung chết tiệt! Dám để bổn thiếu gia chờ đợi hai lần liền! Lại còn cái tên phó tổng này nữa. Trông ngụy quân tử thế không biết.”
– Không biết hôm nay Park thiếu đại giá quang lâm đến đây tìm tổng giám đốc chúng tôi có việc gì quan trọng hay không?_ Hoseok tao nhã uống trà, thích thú đánh giá người đối diện.
Jimin được giáo dục rất tốt, nghiêng đầu cười đáp.
– Một chút chuyện cá nhân thôi, cũng không có gì quá quan trọng. Nhưng Kim tổng đã bận rộn như vậy, tôi cũng xin phép về trước.
Hoseok đứng lên, rất chuyên nghiệp chào khách.
– Vậy hẹn Park thiếu lần sau. Đi đường cẩn thận.
– Cảm ơn trà của phó tổng Jung. Tạm biệt.
– Trợ lý Yoon, thay tôi tiễn Park thiếu._ Jung Hoseok vẫn duy trì nụ cười trên môi, híp mắt dõi theo bóng lưng Jimin khuất dần.
.
.
– Aaaa đồ khó ưa Kim Taehyung!!!! Huhu dám để mình chờ, mình sẽ mách ba, mách bác Kim. Đã thế nhé, tôi đến hẳn nhà anh cho anh sợ nhé!_ Park Jimin khí thế hừng hực, đóng cửa xe ” rầm” một phát, hô to.
– Tài xế Lee, nhà Kim Taehyung, lets go!!!!!
.
.
– Hello!_ Phó tổng Jung không sợ chết ung dung đẩy cửa phòng tổng tài vào. Còn rất tự nhiên ngồi xuống rót trà bóc bánh bật TV.
– Muốn gì?_ Kim Taehyung thực sự không hiểu vì sao mình lại để cái tên này vào công ty, còn leo lên tận chức phó tổng.
– Muốn tâm sự tí. Bạn hiền qua đây đi ~_ Khuôn mặt rất đáng ăn đòn.
Đáp lại lời Jung Hoseok là tiếng điều hòa.
– Có chuyện muốn nói thật đó. Cái thằng… _ Hoseok nhấp trà, vào luôn vấn đề chính._ Lúc nãy vị hôn thê của cậu đến tìm đấy.
– Đã biết.
– Người đó… Nhường cho tôi đi.
Lúc này Kim tổng mới đặt tập tài liệu xuống, chăm chú nhìn phó tổng Jung.
– Không phải cậu thực sự muốn kết hôn với cậu ta đó chứ?_ Phó tổng hốt hoảng.
– Như vậy thì có gì không tốt?_ Tổng tài ung dung.
– Thật luôn hả? Thật muốn kết hôn hả? Đừng mà! Thế còn tôi? Tôi thì sao?
– Jung Hoseok.
– Gì gọi cả tên cúng cơm tôi? Giật mình đó. Cậu đừng có làm cái vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứ!
– Người yêu tôi rất đáng yêu. Hôm nào sẽ giới thiệu cho cậu.
– Aizz tưởng chuyện gì. Người yêu cậu… Á? NGƯỜI YÊU CẬU?_ Phó tổng Jung của chúng ta thực sự bị dọa sợ. Người yêu của Kim Taehyung?
– Ngạc nhiên lắm sao?_ Kim Taehyung khó hiểu. Người yêu của anh thì làm sao?
– Kim Taehyung, cậu thử đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì nếu cậu công khai người yêu?_ Hoseok hăng hái phân tích, tự hỏi tự đáp luôn._ Chính là xã hội sẽ bùng nổ đó! Kim Taehyung, hôm nay nha, hôm nay tôi gặp người yêu cậu nha?
Taehyung ngồi đối diện Hoseok tự mình rót trà. Có lẽ nên làm một bữa gặp mặt nho nhỏ, giới thiệu Kookie với Jung Hoseok và ông già nhỉ?
” Choang…”
– Ai da Kim Taehyung làm rơi vỡ tách trà sao? _ Hoseok rất có tinh thần muốn ăn đập. Kim Taehyung không buồn đáp, đột nhiên có cảm giác bất an.
Điện thoại di dộng của Kim Taehyung reo. Jung Hoseok tò mò. Số di động của Taehyung thực sự rất ít người biết.
– Trong nhà gọi sao?
Kim Taehyung tâm trạng bất thường nghe điện.
– Tôi đây.
[ Cậu Taehyung…]
– Lão Kang? Có chuyện gì vậy?_ Taehyung nhíu chặt mày.
[ Cậu Taehyung… Jungkook… Mất tích rồi.]