Bạn đang đọc Vợ, Lên Bảng Cho Thầy: nhầm ….. nhớ…. quên
Cuộc sống vẫn đi qua , con người vẫn lướt qua nhau , nhưng nếu đã từng là định mệnh của nhau thì …. Họ …..sẽ gặp nhau thôi…
Nếu cuộc đời môĩ người đều là một câu chuyện dựng nên từ tình yêu , từ nụ cười và từ nước mắt thì sẽ chẳng có ai là nhân vật phụ, tất cả họ đều là nhân vật chính vì đó là câu chuyện của chính họ … chỉ khác là câu chuyện ấy sẽ kết thúc ra sao….
2 tuần trôi qua tưởng như là yên ấm …
Một cuộc sống bình dị mà biết bao người từng bỏ qua đều mong ước , một gia đình đầm ấm bên nhau , nhưng cái lạ là ở chỗ những người đang sống trong sự yên ấm ấy lại không hề nhận ra rằng đó là hạnh phúc ……. Để rồi mất đi mới ngoảnh đầu nhìn lại … thì ra mình cũng từng hạnh phúc..
Và liệu Hoàng Nam có để vụt mất hạnh phúc ấy như bao người khác đã từng hay không …
……..
Một tuần mới bắt đầu trong ánh nắng êm dịu sau vòm lá …
Một người đàn ông điển trai trong bộ ves tân thời bắt đầu trở lại với công việc của mình .
Hôm nay là ngày mà anh sẽ trở lại điều hành công ty … nơi mà anh đã từng dành tâm huyết , công sức để phát triển .
Hoàng Nam xách theo chiếc túi da đến tận cửa xe vẫn không thể buông tay hai đứa trẻ đáng yêu bên cạnh , 2 tuần qua đã khiến anh trở nên thân thiết với 2 đứa trẻ , thực lòng thì anh rất muốn dắt chúng cùng tới công ty , nhưng tất nhiên anh biết điều đó là không thể ,…
Sau gần 10 giằng co , cuối cùng anh em Tít Mít cũng chịu buông tay Hoàng Nam để anh tới công ty.
Nhìn vẻ mặt phụng phịu của 2 đứa trẻ Hoàng Nam cúi người xoa đầu 2 đứa trẻ rồi rời đi …
Chỉ là anh hình như đã quên chào tạm biệt một người nào đó đang đứng từ xa nhìn anh rời đi ,
Chiếc xe từ từ khởi hành rồi biến mất sau lối rẽ , 2 đứa trẻ buồn bã trở vào nhà ……..
Trên xe ,Hoàng Nam ngoái đầu nhìn lại 2 bóng dáng nhỏ bé lũn cũn chạy vào trong khóe môi bất giác nở nụ cười hạnh phúc…
Hôm nay là ngày đầu tiên anh trở lại công ty làm , có lẽ sẽ rất bận rộn , vì anh thậm chí cũng chẳng nhớ gì nhiều về công ty , nhưng tất nhiên có những thứ cố hữu trong bộ nhớ mà anh sẽ không quên đi ,2 tuần qua anh cũng đã có thời gian để đọc lại những tư liệu về công việc của mình , tuy nhiên bản thân vẫn có lo sợ… mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp ….
Đang mải mê suy nghĩ về công việc của mình vô tình một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt của anh ,… người con gái đang đi trên vỉa hè kia,bóng dáng nhỏ bé đơn bạc và ánh mắt buồn bã kia ,…. Anh đã từng bắt gặp…. đó chính là Cô … là cô gái mà anh nhìn thấy ngày hôm đó , ngày mà anh tỉnh lại…
Hoàng Nam , bất chợt cảm thấy tim mình đập mạnh , có điềugì đó thôi thúc anh dừng lại , bước xuống xe và từng chút từng chút tiến về phía cô gái đó….
Nhưng anh lại thấy một cậu thanh niên chạy đến bên cạnh cô , trên tay cầm 2 ly kem khuôn mặt hiện rõ vẻ yêu chiều chăm sóc đưa một cây kem về phía cô, mà cậu thanh niên ấy , lại là một người anh quen … đó là Phạm minh em trai của Oanh mai ….
Dù anh có rất nhiều điều thắc mắc rất nhiều điều muốn hỏi cô gái kia ,bản thân cũng chỉ cách cô gái đang cúi đầu kia mấy chục bước chân nhưng hình ảnh trước mắt lại cản bước chân anh , có lẽ anh nên rời đi ,…
Thế nhưng ngay khi anh quay lưng rời đi , thì một âm thanh trong trẻo thốt lên..
_ Hoàng nam ….
Rồi một vòng tay nhỏ bé bất ngờ ôm lấy anh , khiến anh hoảng hốt , nhưng lại không nỡ đẩy ra , cô gái kia từ khi nào đã chạy tới ôm anh …. Nhìn người con gái nhỏ bé trong lòng đang buồn bã bỗng trở nên vui vẻ mà ôm anh khiến anh có cảm giác hạnh phúc quen thuộc…
Hình như trước kia cũng từng có mộtcô bé thắt bím tóc đuôi gà chạy tới ôm anh như thế , một hình ảnh thoáng qua , mờ mờ , hư ảo nhưng lại khiến anh đau đớn , Hoàng nam không chú ý trước mắt chỉ cảm thấy đầu anh bất chợt đau dữ dội bàn tay liền không tự chủ đẩy người trước mắt , khiến cả cô và anh đều loạng choạng ngã xuống , nhưng may mắn là phạm minh đã kịp thời đỡ Mai Ly nên cô không sao , chỉ có hoàng nam là đang ôm đầu đau đớn , …..ngồi trên mawtj đất …
Bất chấp bản thân vừa bị anh đẩy ra , mai Ly vẫn cố chấp lao vào ôm lấy Hoàng nam , giúp anh bớt đâu đớn hơn… dường như nhận ra có người vẫn đang bên cạnh ôm mình nên cơn đau của hoàng nam cũng từ từ dịu xuống , anh giống như chú cún con say sữa từ từ ngả vào đôi vai nhỏ bé của mai ly , đôi mắt lờ mờ mệt mỏi khẻ khép lại….
Chứng kiến cảnh này phạm minh cũng khôgn biết cậu nên làm như thế nào…
Anh rể của cậu lại là người mà người con gái cậu thích yêu …. Và bây giờ
Nếu cậu gọi cho chị gái mình thì người con gái thích sẽ lại buồn như trước đó và chị cậu sẽ tổn thương ,
nhưng nếu cậu không gọi cho chị mình thì sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu….
nhìn người con gái mà mình tthích trước đó còn buồn bã không muốn nói chuyện với cậu giờ lại trở nên hạnh phúc như thế cậu lại cảm thấy ghen tỵ với anh rể của mình ,…..
2 người con gái mà cậu yêu thương cuối cùng lại cùng yêu một người … nếu là cậu của trước đó có lẽ đã vì chị mình mà đòi công đạo nhưng giờ đây thì không thể vì đôi tay của cậu không còn cho phép cậu làm như thế nữa rồi, có lẽ là vì người con gái kia….
Phạm minh khẽ cúi mặt nhìn cây kem tan chảy trên mặt đất lại nhìn hai người đang ngồi trên mặt đất kia , khiến trái tim cậu thắt lại …. Thà rằng cậu không trở lại việt nam , thà rằng không gây tai nạn , thà rằng không chuyển tới cùng lớp với mai ly , thà rằng không vì chút tự kiêu mà nhận lời thách thức của cô , thà rằng không thích cô … thì có lẽ mọi chuyện bây giờ mọi chuyện đã khác…….
Ban đầu vì biết cô học cùng trường mà xin chuyển tới cùng lớp với cô , vì biết cô kiêu ngạo mà chọc phá cô , rồi cuối cùng vì hiếu thắng mà cá cược với cô , cuối cùng lại vì không kìm lòng mà thích cô …mà theo đuổi cô , để rồi vì tin tưởng cô mà kể cho cô nghe chuyện anh rể anh mất trí nhớ …có lẽ từ khi ấy cô cũng bắt đầu thay đổi thái đọ với anh … không còn nói chuyện với anh , cũng không cười với anh ,….. cho đến khi cô nói cô khong thể cho anh cơ hội vì người cô yêu là anh rể của anh ….
Lúc đó anh vẫn nghĩ cô chỉ muốn đùa anh muốn anh từ bỏ nên nói thế… nhưng bây giờ thì anh tin rồi , bây giờ thì anh đã tin là cô không hề nói đùa mà đó là sự thật…..và tới cuối cùng anh lại cũng chỉ là người bị cô lợi dụng mà thôi…..
Dù biết là nnhư thế nhưng anh lại chẳng thể ngừng thích cô , chẳng thể làm gì ….
******
Giữa thành phố sài gòn tấp nập người ta nhìn thấy một chàng trai buòn bã rời đi , cũng nhìn thấy 2 người đang ôm nhau trên vỉa hè …. Nhưng 10 sau thì chẳng còn ai ở đó cũng không ai quan tâm đã có chuyện gì sảy ra ,không ai quan tâm họ đã đi đâu ,…..
…… chỉ là có những chuyện bây giờ mới bắt đầu trở nên rắc rối…..
*************************************************88888
Sau khi hoàng nam đi làm, Oanh Mai cũng đưa hai đứa trẻ đến trường …… dù biết hôm nay chúng sẽ đi học muộn nhưng vì bọn trẻ nhất quyết đòi tiễn lão ba đi làm nên cô cũng không thể ngăn cản,……
8h 000 a.m
Sau khi nhìn 2 bạn nhỏ tung tăng vào lớp cùng các bạn Oanh mai quay người rời đi , nhưng mọt lần nữa cơ duyên lại cho cô gặp lại người bạn mà cô luônmuốn gặp lại từ khi trở về việt nam ….Nhi…
_ Nhi , phải bà không ….
Oanh mai xúc đọng lên tiếng , nhìn người phụ nữ mặc trang phúc cong sở hai tay dắt một bé trai và một bé gái …. Trước mặt mình ….
_ ừ , là tôi .
Hai người phụ nữ đứng đó nhìn nhau . có lẽ họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau , sau tất cả mọi thứ cả hai đều đã trưởng thành hơn , mỗi người đều có một lối đi cho riêng mình….. thời gian xa cách từng khiến họ giận nhau , nhớ nhau nhưng có lẽ là chưa bao giờ quên nhau.
Sau khi gửi hai đứa trẻ vào lớp ,nhi và oanh mai trở lại quán cà phê mà 5 năm trc họ vẫn thường hay đến , vẫn là vị trí ấy , vẫn chiếc bàn ấy , biết bao nhiêu kỉ niệm ùa về…. nhưng bây giờ họ không còn là 2 cô sinh viên thắt bím tóc đuôi gà ngồi uống sinh tố và chém gió chuyện tầm phào nữa mà , cả 2 đều trầm ổn hơn , họ chọn cho mình cafe đen thay vì sinh tố ,…họ chọn hoài niệm thay vì hiện thực….
Họ kể cho nhau nghe về cuộc sống của họ trong 5 năm qua , họ nhớ về quá khứ , và họ nhắc về hiện tại…..
Nghe lại mọi chuyện của nhi sau khi cô rời đi , cô mới biết rằng mình đã có lỗi như thế nào …. Với cô bạn thân của mình ….
Cô đã từng ích kỉ vì mình mà rời đi không một loi nhắn nhủ không liên lạc ……. Vậy mà bây giờ cô lại có tư cách ngồi đây với nhi , với cô bạn thân của mình …. Cô không có quyền mong nhi tha thứ sau ngần ấy việc mà cô gây ra , nhưng cuối cùnng cô ấy lại vẫn tha thứ cho cô….
Tuy nhiên cũng có những chuyện mà cả hai đều không nói ra với ra với nhau … , có lẽ họ đã đủ trưởng thành để biết mình nên nói gì và không nên nói gì nếu như họ biết rằng điều họ nói ra sẽ làm đối phương lo lắng , hay tổn thương ….thì có lẽ họ không nên nói ra ^^
*****88
Một ngày mới khởi đầu cho một tuần mệt mỏi , một ngày bắt đầu cho chuỗi bi kịch phía sau , hiện tại tất cả đều vẫn đang vui vẻ nhưng , chỉ sau hôm nay thôi , có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi , có rất nhiều con người cũng sẽ thay đổi không còn giống họ của trước đây nữa… sự thay đổi ấy sẽ là điều mà không ai biết trước được……
M]