Bạn đang đọc Vợ, Lên Bảng Cho Thầy: Kí ức xóa nhòa
Đó là một ngày nắng của Sài Gòn…..
Trong phòng bệnh một người đàn ông sắc mặt yếu ớt vô vọng nhìn những người xa lạ vây quanh…
ánh sáng từ khung cửa sổ soi chiếu sáng cả căn phòng , những khuôn mặt , những con người đều trở nên rõ nét , nhưng người trên giường bệnh kia lại không thể nhận ra bất kì ai ..
trong đầu anh lúc này là một khoảng trống vô vọng , không có ai , không có điều gì… chỉ có hình ảnh thoáng qua của cô gái cầm tay anh bên giường bệnh….
Hoàng nam nhướng mắt nhìn kĩ từng người quanh anh , đôi mi khẽ cụp xuống hiền lành như một đứa trẻ ngoan.
_xin lỗi , tôi không nhớ gì cả..
câu nói ấy vang lên khiến không khí trở nên ngột ngạt tất cả đều im lặng , có lẽ vì buồn , có lẽ vì thất vọng , mà cũng có lẽ là vì họ cũng đã sớm được cảnh báo về điều này… thế nên không ai lên tiếng , nhưng trong suy nghĩ của mỗi người lại đều có những tính toán riêng… không nhớ không phải là điều gì tốt lành , nhưng cũng không phải quá bất hạnh , ít nhất thì Hoàng nam vẫn sống , vẫn khỏe mạnh và sẽ không phải đau khổ về quá khứ , sẽ có thể có một khởi đầu mới ,…. một khởi đầu mới tốt hơn…
…….
***********8
chuyện của một ngày bình thường.
Trong một căn phòng rộng lớn , một người đàn ông đang chơi đùa vui vẻ với 2 nhóc tỷ dễ thương , trong phòng bếp một người phụ nữ đang bận tay nấu nướng …
khung cảnh này khiến người ta cảm thấy ấm áp …..
Tít mít được vui vẻ chơi đùa với ba nên rất vui , dù 2 cậu bé biết rằng anh không nhớ gì về mọi thứ ,…
-baba Nam , con hỏi ba cái này nhé …
tít năng nổ lên tiếng hỏi .
_ừ , con hỏi đi
hoàng nam nhìn nhóc tỳ yêu chiều
_ theo baba trứng có trước hay vịt có trước ,…
tít ngước ánh mắt tò mò của nhà khoa học tương lai nhìn hoàng nam.
_ sao con lại hỏi baba thế…
hoàng nam ngạc nhiên nhìn cậu…
_tại vì hôm nay cô giáo Tít hỏi cả lớp tít là” theo các em trứng có trước hay vịt có trước …
các bạn đều không trả lời nên Tít trả lời trước …là vịt có trước …
nhưng cô bảo không phải vì nếu không có trứng thì làm sao có vịt….
_Thế Tít trả lời cô thế nào..
Hoàng Nam nheo mắt nhìn cậu bé , bản thân cố kiềm chế ý cười trên môi..
_Tít không biết nên mới hỏi baba …
Tít phụng phịu trả lời.
Hoàng Nam nén cười nhìn sang cậu bé im lặng nãy giờ .
-Mít , thấy em Tít nói đúng không…
bỗng dưng bị điểm danh , Mít ngước mắt nhìn lão ba , rồi đứng dậy vắt tay ra sau lưng rồi bắt đầu cuộc thuyết trình của giáo sư nhí..
_theo con thấy thì … em Tít nói cũng đúng ….. theo định luật thì quả trứng sẽ nở ra con vịt rồi con vịt lại đẻ ra quả trứng…. nếu không có trứng thì sẽ không có vịt mà không có vịt thì làm sao có trứng….nhưng nếu nhìn vào thực tiễn thì sẽ thấy không có cái gì tự sinh ra và tự mất đi … xét trên mọi góc độ thì có thể nhận thấy rằng quả trứng không tự nhiên xuất hiện mà chắc chắn nó là kết quả của một con vịt nào đó …..và chắc chắn nó sẽ là con của một con vịt nào đó , ..
hay ngắn gọn hơn là … ví dụ đơn giản , baba có trước hay con có trước…. tất nhiên baba là có trước ..
quả trứng cũng vậy , quả trứng cũng sẽ nở ra con vịt con … mà đã là con thì phải có cha , có mẹ… suy ra con vịt có trước.
sau suy luận của cậu bé ….. tất cả đều im lặng …..
Hoàng nam ngạc nhiên nhìn cậu bé ,… còn Tít thì chăm chú ăn na vì cậu đã quen vs triết lí của lão đại rồi… duy chỉ có …… một giọng cười oanh vàng vang lên phá tan không khí….
_ha ha… haha…haha….
ngay lập tức giọng cười của Oanh Mai liền thu hút sự chú ý của người …..
…..ngay khi nhận ra ánh mắt của mọi người nhìn mình cô liền giảm volum cúi mặt tiếp tục cười …
Nhìn cô gái quái dị được cho là vợ mình có biểu hiện này anh liền ném cho cô một ánh mắt khó hiểu ..
bắt gặp ánh mắt ấy của anh oanh mai liền vươn tay qua giỏ trứng nhấc 3 quả trứng lên với ba hình thù xấu xí giơ lên ..
_ chỉ là … hình như trứng có trước …….
câu nói này của Oanh Mai liền khiến 2 cậu nhóc cảm thấy nhạt nhẽo… Mít ném về phía bà mẹ trẻ con của mình ánh mắt khinh bỉ ….
Tít tiếp tục gặm na/….
chỉ có Hoàng Nam khẽ nhếch môi cười…
dù anh biết hành động của cô rất trẻ con và nhạt nhẽo , nhưng không hiểu sao khóe môi lại bất giác nở nụ cười…
Từ khi tỉnh dậy mọi người liền mặc định cô gái kia là vợ anh , hai đứa trẻ là con anh…
tất nhiên anh tin vào điều đó …. tuy nhiên có lẽ do mất hết kí ức nên anh chưa thể tiếp nhận có thêm một người phụ nữ lạ bên cạnh… thậm chí đôi khi anh còn cảm thấy ghét cảm giác trẻ con mà cô mà đến , nhưng đôi khi nó lại lại anh vô thức cười vì cái trẻ con đó…. Nếu anh nhớ lại…. quá khứ … có lẽ anh sẽ ngạc nhiên vì chính mình …vì cái trẻ con của cô mà anh ghét ấy lại chính là thứ khiến cô khắc sâu vào tâm trí anh một thời , khiến anh yêu cô và vì cô mà chờ đợi , chờ đợi cái trẻ con mà bây h anh đang không trân trọng ấy…
một người mất đi trí nhớ cũng giống như một tờ giấy trắng , nó tiếp nhận những thứ mới nhanh chóng mà đặc biệt là những nét bút đầu tiên..
mà có lẽ bởi vì thế mà anh không thể quên được ánh mắt đau đớn của cô gái đầu tiên mà anh nhìn thấy khi tỉnh dậy .. ánh mắt ấy khiến anh nhớ.. nhưng lại không thể hỏi bất kì ai vì họ nói anh đã có vợ…và đó chính là người vợ trẻ con kia..
có lẽ vì cô gái ấy mà anh chưa thể chấp nhận người vợ hiện tại của mình …. có lẽ có chuyện gì đó mà anh không thể nhớ trong quá khứ , có lẽ cô gái kia có mối quan hệ đặc biệt gì đó với anh,,
có lẽ là thế..
cũng không biết sẽ còn bao nhiêu cái có lẽ nữa nhưng …. chỉ là có lẽ thôi vì anh không thể nhớ gì , cũng không biết chính mình nghĩ gì…
sống như hiện tại với anh cũng là một chuỗi ngày vui vẻ , vì dù không nhớ gì nhưng anh vẫn có niềm vui nho nhỏ từ hai đưá nhỏ kia , chúng là con trai anh … không hiểu sao anh lại luôn cảm nhận mãnh liệt điều đó từ trái tim mình và , anh luôn cảm giác giống như mình đã nợ 2 đứa nhỏ điều gì đó mà anh phảii bù đắp cho chúng nên anh dành mọi sự yêu chiều cho chúng vào những ngày nghỉ hiện tại của mình ,… vì có lẽ một thời gian nữa anh sẽ phải trở về làm việc ở một công ty nào đó mà ba mẹ anh nói đó là công ty của anh….
nhưng dù yêu thương hai đứa trẻ đến đâu thì đối với mẹ chúng người vẫn luôn ân cần chăm sóc anh mỗi ngày , người luôn dịu dàng với anh , anh vẫn cảm thấy xa lạ … giống như cô đang cố gồng mình làm điều gì đó , giống như đó không phải con người thật của cô …. khiến anh đôi khi cảm thấy chán ghét… nhưng đó từng là vợ anh là mẹ của con anh nên anh sẽ chấp nhận.
Người khác nhìn vào sẽ thấy anh đã dần chấp nhận Oanh Mai, nhưng linh cảm người phụ nữ khiến cô hiểu rằng giữa anh và cô đang có một bức tường vô hình ngăn cách , có đôi khi dù anh cười nhưng cô lại cảm thấy anh đối vs cô còn lạnh lùng hơn cả anh của trước khi mất trí nhớ ….lí do là gì cô không biết , nhưng có lẽ là ông trời đang muốn thử thách cô chăng , muốn trừng phạt cô chăng ,vì cô từng làm tổn thương một người yêu cô ,… muốn anh quên cô …..để anh sẽ không vì cô mà đau khổ nữa ….
nhưng cô sẽ cố gắng , bên cạnh anh , dù không thể làm anh yêu cô một lần nữa nhưng sẽ làm anh thoải mái hơn sẽ chăm sóc anh thay cho những tháng ngày đau khổ cô từng gây ra cho anh…ít nhất là như thế…..
cho đến khi anh nhớ lại tất cả… và nếu như khi đó anh nói không cần cô … cô sẽ ra đi…..