Bạn đang đọc Vợ, Lên Bảng Cho Thầy: nothing is impossible
Có đôi khi ta lạc lõng cần một người dựa vào , người đó không phải chồng ,không phải người yêu , mà là một người bạn…
*************
trên đường về nhà , Oanh mai không ngừng suy nghĩ về mọi thứ ,……ngày cô rời đi cô đã đặt tờ đơn li hôn đã kí trên bàn…. lẽ nào anh lại không thấy ….
Khi đó cô biết mình ở vị trí nào trong tim anh , nên thời khắc kí vào tờ đơn li hôn giống giải thoát cho anh mà cũng là sự giải thoát cho chính mình…, anh đã lừa dối cô, thậm chí căm hận cô đến nhường đó , vậy mà tại sao anh lại chưa kí vào tờ đơn li hôn ấy , tại sao anh lại chưa xoá bỏ vĩnh viến sự ràng buộc với cô , không phải đó là điều anh mong muốn sao….
Tất cả mọi thứ hiện về trong suy nghĩ của cô như một mớ hỗn độn khiến cô không ngừng thắc mắc rồi lại tự mặc định làm đau chính mình …
có lẽ anh chưa li hôn với cô vì muốn trả thù cô chăng ngoài lí do đó ra anh đâu còn lí do gì để níu kéo cô nữa … thế nhưng đã có một phút giây nào đó cô đã nghĩ rằng anh làm vậy vì vẫn yêu cô … nhưng rồi ,… cái lí do ngớ ngẩn ấy chỉ khiến cô tự đa tình mà thôi , .., từ đầu anh chẳng hề yêu cô , vậy thì làm sao lại còn yêu …
tự nghĩ , tự cười , rồi lại tự giễu chính mình ….
oanh mai bỗng chốc thấy mình đơn độc giống như đang thiếu một cái gì đó …
dòng suy nghĩ lộn xộn ấy khiến cô bước đi vô thức mà chẳng hề để ý đến phía trước …
– bụp …
-á ….
từ xa một quả bóng lao tới đập vào trán cô , khiến cô bừng tỉnh…
khi cô kịp định hình ngước mắt lên thì nhìn thấy một cậu bé tầm 4-5 tuổi vóc dáng mũm mĩm dễ thương với vẻ mặt hối lỗi đứng trước mặt mình …
-cô ơi , cho con xin lỗi ..
đứa bé hướng cô xin lỗi khiến cô cảm thấy một cỗ yêu thương , đứa trẻ đáng yêu như vậy cô làm sao nỡ trách , cô chỉ mắng yêu.
– ừ , không sao đâu con , lần sau nên chơi cẩn thận hơn nhé .
Nói rồi cô vươn tay xoa đầu đứa nhỏ động viên.
-vâng ạ , hì ..
Nhận được sự tha lỗi của cô đứa bé vui vẻ chạy đi về phía mẹ nó …
– mẹ ơi….
Theo bước đi của đứa nhỏ Oanh Mai không tự chủ nhướng mắt nhìn theo…
Chỉ là giây phút cô ngước mắt lên nhìn lại bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc …. đó là Nhi…
Giây phút ấy Oanh Mai muốn chạy tới ôm lấy Nhi , muốn kể hết những uất ức bấy lâu nay của cô với Nhi….
Nhưng… đối mặt vs cô lúc này chỉ là một ánh mắt lạnh lùng giống như không quen biết , Nhi ngước lên nhìn Oanh Mai , mắt chạm mắt rồi vô tình bước đi như 2 người xa lạ …
Một lần nữa trái tim Oanh Mai thắt lại , đôi chân muốn đuổi theo gọi Nhi , …. thế nhưng bao nhiêu dũng khí lại bị ánh mắt lạnh lùng kia dập tắt ….
5 năm , có lẽ cô đã bỏ qua quá nhiều thứ mất rồi….
*********
Tình bạn của cô và Nhi đã có lúc tưởng như chẳng ai chia cắt đc nhưng rồi 5 năm đã cuốn trôi đi tata cả … mà có lẽ bắt đầu từ cô…
Oanh Mai đang suy nghĩ miên man thì tiếng chuông điện thoại vang lên , cắt đứt dòng hồi ức …..
Lặng nhìn anh quay lưng bước đi
Bụi bay vào mắt chứ em …..
….
….
-alo , chị nghe…
Người gọi đến là cậu em phá phách của cô -Phạm Nguyễn Minh Huy..
– cậu lại gây họa phải không….
Oanh mai gằn giọng , cô biết đứa e trai này của cô ,không có việc cũng không gọi tới cho người chị là cô.
(- chị à , chị yêu , sao chị lại nghĩ thế , em trai chị …..về việt Nam rồi , …..chị hai có vui hông ? )
– cậu …. về … Việt Nam…..
Thông tin này khiến Oanh Mai ngạc nhiên ,ba mẹ cô từ trc đã nói sẽ để đứa e này của cô học xong đại học bên đó rồi mới về nc , không ngờ…
Aizzzz , cô lại có thêm một cục nợ…
-cậu về nước liên quan gì tới chị , tự lo đi…
Oanh Mai giả vờ hờ hững …
(-ách , chị hai…..
E biết em nên tự lo , …nhưng là … em lỡ gây tai nạn ….cho …người ta r…)
– cậu…… ở đâu….
(-bệnh viện N ạ… )
Nghe được tai họa em mình gây ra Oanh Mai vội vã lao đến bệnh viện ……
Vừa đi cũng không ngừng lẩm bẩm …
-phạm huy, lần này cậu chết với chị , hừ….
******
Bệnh viện N.
Bước vào thang máy bấm một lượt lên tầng 3 , oanh mai nhanh chóng rẽ qua hai lớp hành lang theo chỉ dẫn của cô y tá..
Nhưng khi mà gần như tới nơi cần đến thì cô lại gặp người không cần gặp -Hoàng Nam.
Anh xoay nghiêng người về phía cô , nhìn ghóc cạnh kia khẳng định cô không hề nhìn lầm …. đối diện với anh là một bóng dáng nhỏ nhắn khúm núm run rấy ,mỏng manh , có lẽ bởi cô gái ấy quá nhỏ bé thế nên bị thân hình cao lớn của Anh che lấp , Oanh Mai không thể nhìn rõ mặt…
Gặp anh ở đây Oanh Mai một lần nữa cảm thấy run rẩy ,nhưng cô cố chấn tĩnh , định bước qua như không quen biết thì âm thanh không to không nhỏ của anh vang lên.
– phá thai đi , cô được giải thoát , hợp đồng chấm dứt , tôi sẽ bồi thường cho cô…
Kèm theo với lời nói là tiếng giấy xé tan nghe bi thương tột độ…
Cô gái trước mặt anh khẽ khụy chân bất lực trước bóng dáng cao lớn của anh ….
Tất cả những hình ảnh ấy rơi vào mắt Oanh Mai kéo theo những kí ức bi thương của cô một thời …..
…….
………..
(Còn tiếp )