Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 46: Nghĩ mưu dụng kế
Miêu Lãnh tam long đi xa rồi, Quyên Quyên bỗng dậm chân xuống đất một cái hậm hực nói :
– Nhất Thống giáo là giáo phái quỷ quái gì thực tôi không hiểu gì hết.
Băng Dung nghe nói nhìn nàng hỏi :
– Hiền muội muốn làm Phó đường chủ hay sao?
Quyên Quyên vẫn còn tức giận đáp :
– Ai thèm cái trò Phó đường chủ của giáo phái quỷ quái ấy.
Băng Dung vừa cười vừa đỡ lời :
– Cô không ưa, nhưng chưa chắc người ta đã nhất định để cho cô làm chức Phó đường chủ ấy.
Quyên Quyên chẩu môi lên hỏi lại :
– Thế sao họ lại mời chúng ta như vậy?
– Vì tam đệ nên họ mới phải mời chị em mình đấy!
– Tại sao lại vì tam đệ?
Quyên Quyên ngẩn người ra ngạc nhiên nhìn Băng Dung.
Bạch Y Truy Hồn cười khì một tiếng hỏi tiếp :
– Cô quên chúng ta là Thần Châu tam kiệt ư?
– Ờ!.. Vì mời tam đệ làm Đường chủ cho nên họ mới mời cả đại tỷ với tôi phải không?
– Phải rồi.
– Nếu vậy tôi với đại tỷ đều được đội ơn của tam đệ đấy.
– Ai bảo không phải? Nhưng…
Nàng nói tôi đó bỗng lườm Âu Dương Siêu một cái rất tình tứ và nói tiếp :
– Đội ơn như vậy không phải dễ đâu nhé!
– Sao đại tỷ lại nói như thế hả?
– Ba tháng sau chúng ta còn phiền phức lắm.
– Phiền phức cái gì hả đại tỷ?
– Nhị muội cứ hỏi tam đệ sẽ hiểu liền.
Quyên Quyên đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu, không đợi chờ nàng lên tiếng, Âu Dương Siêu đã quay lại nói với Quyên Quyên rằng :
– Phiền phức cái gì hả đại tỷ, xin đại tỷ nói ra đi, tiểu đệ ngu muội không sao lãnh hội nổi.
Băng Dung mỉm cười liếc mắt nhìn bộ mặt anh tuấn của Âu Dương Siêu và hỏi :
– Tam đệ đối với lệnh dụ của Nhất Thống giáo chủ, đệ định như thế nào?
Âu Dương Siêu trợn ngược đôi lông mày lên lớn tiếng đáp :
– Tính tiểu đệ tuy ngu độn nhưng không phải những kẻ nhắm mắt a dua
liền. Và cũng không phải là người chịu cam tâm khuất phục người khác để
cho người ta sai bảo quản thúc mình, hay để cho người sai khiến mình.
Nói xong, mặt chàng rất nghiêm nghị hào khí trông kiêu ngạo vô cùng.
Băng Dung gật đầu hỏi tiếp :
– Nếu vậy hiền đệ không nhận lệnh dụ ấy hay sao?
Âu Dương Siêu cương quyết đáp :
– Tất nhiên tôi không chịu nhận.
Tôn San đứng cạnh đó không nói năng gì hết, lúc này bỗng xen lời nói :
– Biểu ca, như thế không nên.
Âu Dương Siêu, Băng Đung, Quyên Quyên ba người nghe nói ngạc nhiên cùng
nhìn thẳng vào mặt Tôn San. Thấy ba người chăm chú nhìn mình Tôn San
ngượng vô cùng cúi đầu xuống.
Âu Dương Siêu liền hỏi :
– San muội, tại sao ngu huynh lại không nên?
Tôn San ngẩng đầu lên nhìn chàng cười, nụ cười của nàng rất ngây thơ nhưng có vẻ nghiêm nghị rồi nàng đứng đắn nói :
– Nếu biểu ca không chịu nhận lệnh dụ của họ, vừa rồi sao không từ chối ngay, như vậy có phải là biểu ca không nên không?
– Ồ, tuy tôi không cự tuyệt nhưng tôi có nhận lời họ đâu…
– Không, nếu không phải thế khi nào em lại bảo biểu ca không nên.
Âu Dương Siêu nghe Tôn San nói như vậy chỉ mỉm cười chứ không nói gì nữa.
Băng Dung bỗng nhìn chàng vừa cười vừa nói :
– Tam đệ hiểu chưa?
Âu Dương Siêu ngẩn người ra hỏi :
– Cái gì?
– Sự phiền phức của ba tháng sau ấy.
Âu Dương Siêu là người rất thông minh chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu rõ
sự phiền phức mà Băng Dung vừa nói là gì rồi. Nên chàng nhìn Băng Dung
vừa cười vừa hỏi :
– Đại tỷ cho là trong ba tháng sau nếu chúng ta không đến Tổng đàn của
Nhất Thống giáo báo danh, có lẽ họ sẽ làm phiền chúng ta phải không?
Băng Dung gật đầu đáp :
– Tôi thiết nghĩ không khi nào chúng lại để yên cho chúng ta đâu.
Âu Dương Siêu dửng dưng nói tiếp :
– Thì cứ để cho họ đến làm phiền chúng ta thử xem.
Băng Dung thấy Âu Dương Siêu coi thường như vậy cau mày lại hỏi tiếp :
– Hiền đệ tưởng người của Nhất Thống giáo dễ đối phó hay sao?
– Đại tỷ có biết lai lịch của Nhất Thống giáo không?
– Không, đến cái tên tôi cũng không nghe thấy ai nói đến bao giờ!
– Nếu vậy đại tỷ quá lo âu, Nhất Thống giáo không có tên tuổi gì ở trên
giang hồ, chẳng lẽ lại mạnh hơn cả bảy môn phái? Mà dù có mạnh hơn bảy
môn phái đi chăng nữa chúng ta cũng đủ sức đối phó mà!
– Tam đệ đừng có coi thường Nhất Thống giáo chỉ vì họ không có tên tuổi
gì trên giang hồ! Nếu ngu tỷ đoán không sai thì chúng không những mạnh
hơn bảy đại môn phái mà còn khó đối phó hơn bảy môn phát là khác.
Âu Dương Siêu bỗng nghe thấy Băng Dung nói như vậy ngạc nhiên hỏi :
– Đại tỷ căn cứ vào đâu mà nói như thế?
– Hiền đệ có biết Miêu Lãnh tam long là những người như thế nào không?
– Tiểu đệ không biết
– Hiền đệ cảm thấy võ công của chúng ra sao?
– Võ công thực của chúng như thế nào tuy đệ không biết, nhưng cứ xem đôi mắt và thân pháp của chúng thì hình như nội công và võ công của chúng
đều cao thâm lắm.
– Hiền đệ nhận thấy võ công của các tay cao thủ của bảy đại môn phái mà hiền đệ đã gặp thì ai hơn ai kém.
Âu Dương Siêu suy nghĩ giây lát rồi đáp :
– Tài của chúng có thể ngang với Thiên Sơn tứ kiếm và Thanh Thành lục đạo…
Nói tới đó chàng bỗng trợn mắt nhìn thẳng vào mặt Băng Dung hỏi tiếp :
– Sự nhận đoán của đại tỷ có phải chỉ căn cứ vào ba người đó không?
– Miêu Lãnh tam long oai trấn nhất phương và cũng là ba tên cự phách của giới lục lâm ở miền Tây nam, võ công của chúng có thể nói là cao thủ
hạng nhất đương thời nhưng chỉ được làm sứ giả trên các đệ tử thường một chút thôi. Như vậy đủ thấy Nhất Thống giáo tuy không có tên tuổi gì ở
trên giang hồ, nhưng những người mà chúng lôi vào trong cuộc này đều là
những hảo thủ hạng nhất trên giang hồ hay là những kỳ tài dị sĩ của
thiên hạ.
Âu Dương Siêu nghe xong suy nghĩ giây lát cảm thấy sự suy đoán của Băng Dung rất có lý nên chàng cau mày lại đáp :
– Theo sự phán đoán của đại tỷ nếu Nhất Thống giáo làm phiền chúng ta.
Việc này quả thực không nên coi thường và cũng khó đối phó lắm.
– Đó chỉ là lời phán đoán của tôi thôi, còn thực tình ra sao thủ đoạn
của họ có ác độc không thì cần đến ba tháng sau mới có thể biết được.
Tôn San bỗng nũng nịu nói :
– Bây giờ hà tất phải cần đến chuyện ba tháng sau xa xôi đến như thế,
chúng ta hãy lên đường tiếp đi. Nếu quả thực Nhất Thống giáo gì đó đến
làm phiền chúng ta cứ giở toàn lực ra đối phó. Huống hồ đó chỉ là lời
ước đoán của đại tỷ thôi, chưa chắc họ đã lợi hại đến như thế.
Quyên Quyên cũng chen lời nói :
– Lời nói của San muội không sai chút nào, câu chuyện ba tháng ấy còn
lâu dài lắm. Bây giờ chúng ta không nói tới vội. Sao đại tỷ cứ quá mẫn
cán và lo xa như thế
Băng Dung mỉm cười gật đầu đáp :
– Chỉ mong ước đoán của tôi là thừa hay sai, như vậy chúng ta mới khỏi phiền phức bằng không…
Nói tới đó nàng ngừng giây lát với đôi mắt đầy tình tứ và lo âu từ từ ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Siêu rồi nói tiếp :
– Bằng không tâm nguyện của đại tỷ đây sẽ không sao toại nguyện được.
Quyên Quyên nghe nói không hiểu câu tâm nguyện mà Băng Dung vừa nói có ý nghĩa gì nên cứ trố mắt liếc nhìn Băng Dung mà hỏi :
– Đại tỷ nói cho tiểu muội biết đi, bằng không tiểu muội không chịu nổi đâu!
Băng Dung thấy vẻ mặt của Quyên Quyên ngây thơ như vậy liền tủm tỉm cười đáp :
– Tâm nguyện của chị như thế nào, San hiền muội cũng thích lắm và cũng kỳ lạ nữa.
Quyên Quyên vẫn không hiểu.
– Đại tỷ mau nói cho em nghe đi.
Băng Dung lắc đầu đáp :
– Không được, chị sẽ nói cho em nghe sau.
– Em không chịu.
– Cô có nũng nịu tôi cũng không nói cho nghe đâu.
– Đại tỷ thương em nói cho em hay đi, bằng không em sẽ buồn bực đến chết đấy.
Băng Dung nghĩ ngợi giây lát mới gật đầu từ từ nói :
– Tâm nguyện của chị là chờ tới khi phó ước Thiên Đô phong tam đệ đã trả thù xong. Thần Châu tam kiệt của chúng ta sẽ xóa tên trên giang hồ tìm
một chỗ phong cảnh đẹp đẽ để ẩn cư không lý gì đến chuyện thị phi và ân
oán của giang hồ. Chúng ta cứ việc ngao du sơn lâm…
Nói tới đó nàng hổ thẹn má đỏ bừng, hình như hữu ý mà lại vô tình lườm Âu Dương Siêu một cái.
Âu Dương Siêu là người rất thông minh thấy Băng Dung hai má đỏ bừng đưa
mắt nhìn mình tình tứ như vậy làm sao mà chàng không hiểu được tâm ý của nàng. Chàng khoái chí vô cùng nghĩ thầm:
“Thực Âu Dương Siêu ta tốt phúc quá nên mới có thể…”
Chàng ngẫu nhiên lại nghĩ tới bộ mặt xinh đẹp của Trác Tiểu Yến là bạn
chơi với chàng từ hồi còn nhỏ cho nên chàng không sao quên được hình
bóng của nàng. Vì chàng đã yêu nàng từ lâu rồi, tuy chàng không biết
nàng có yêu mình hay không, nhưng chàng đã thề sau này thể nào cũng lấy
nàng làm vợ để đền ơn nàng đã quán xuyến mình bấy lâu. Hình bóng của
Tiểu Yến vừa biến mất chàng đã nghĩ tới biểu muội đứng cạnh. Tôn San ở
Nam Hải không quản ngại xa xôi đến Trung Nguyên lang bạt giang hồ trải
bao nhiêu sự gian truân để tìm kiếm mình tuy là vì tuân theo mệnh lệnh
của bà mẹ, nhưng từ khi gặp gỡ đến giờ gần gũi nhau mười mấy ngày chàng
đã thấy nàng chiều chuộng mình hết sức, sự chiều chuộng đó đã vượt quá
giới hạn anh anh em họ hàng…
Chàng nghĩ đến bốn thiếu nữ này đều thông minh và xinh đẹp như thế, nếu
được một người trong bốn làm vợ thì còn gì sung sướng bằng. Nhưng khó mà lựa chọn vì người nào cũng đẹp cũng thông minh, khiến chàng khó xử hết
sức. Tuy chàng biết xưa kia có Nga Hoàng Nữ Anh cùng thờ một chồng nhưng chưa bao giờ thấy ai nói Nhất Long Tứ Phượng cả. Tuy chưa có tiền lệ
nhưng không biết làm như vậy có được không. Chàng suy đi nghĩ lại thở
dài một tiếng bụng bảo dạ rằng:
“Âu Dương Siêu ơi, Âu Dương Siêu! Sao ngươi tốt phúc thế, thử xem sau này ngươi đối xử với các nàng ra sao?”
Hãy khoan nói Âu Dương Siêu nghĩ vớ nghĩ vẩn vội. Quyên Quyên nghe thấy
Băng Dung nói chuyện tâm nguyện xong trong lòng mừng rỡ hết sức nũng nịu nói :
– Như vậy thì sung sướng quá, sung sướng quá.
Nhưng nàng lại cảm thấy rất ngạc nhiên vội hỏi :
– Chúng ta cứ thế này chả được hay sao, việc gì phải xóa danh trên giang hồ và mà tìm chỗ an cư như thế?
Băng Dung có biệt hiệu là BạchY Truy Hồn Phấn Diện Kim Cương Trại Phan
An nàng ra giang hồ đến giờ mới có hơn một năm, nếu thủ đoạn của nàng
không ác độc, giết người không như giết gà vậy thì làm sao mà được cái
biệt hiệu Truy Hồn ấy. Từ khi nàng gặp Âu Dương Siêu với Quyên Quyên ba
người kết bái làm anh em đến giờ, tính tình nàng tuy đã thay đổi hẳn
trong dăm tháng nay nàng chưa hề giết một người nào và cũng mất hết hào
khí tranh đấu với người, nhưng lúc này tuổi nàng mới đôi mươi đang là
tuổi xuân bông bột sao nàng lại nghĩ ra được tâm nguyện như thế? Có phải vì tình yêu ích kỷ không hay là vì gì? Chẳng lẽ nàng đã chán cuộc đời
nay đây mai đó chăng? Chẳng lẽ nàng đã coi thường danh lợi muốn chôn vùi tuổi xuân ở trong thanh sơn lục thủy để quên cuộc đời phẳng lặng như
thế hay sao? Tất nhiên là không phải tâm nguyện đó của nàng là nàng có
nỗi khổ tâm riêng, nên nàng nhìn Quyên Quyên cười và u oán thở dài một
tiếng rồi từ từ đáp :
– Vẫn biết cuộc đời của chúng ta như thế này rất sung sướng thực nhưng
cái tên Thần Châu tam kiệt đã oai trấn cả võ lâm rồi. Tiếng tăm của
chúng ta quá lớn, chúng ta càng gặp nhiều sự nguy hiểm thêm, nên tôi chỉ sợ tam đệ…
Nói tới đó bỗng ngắt lời và đưa mắt lườm Âu Dương Siêu một cái. Âu Dương Siêu liền nghĩ ra một việc mỉm cười hỏi :
– Có phải đại tỷ sợ tiểu đệ gặp phải những việc nguy hiểm bất ngờ phải không?
Băng Dung lắc đầu đáp :
– Võ công và nội lực của hiền đệ bây giờ có thể nói là thiên hạ vô địch được rồi. Như vậy có gì ngộ hiểm bất ngờ như thế được?
Âu Dương Siêu lớn tiếng hỏi lại :
– Có phải đại tỷ lo cho tiểu đệ đi nhầm đường tà, tác quái tác ác trên giang hồ phải không?
Băng Dung lại lắc đầu đáp :
– Chúng ta ở gần nhau ba tháng ngu tỷ đã biết rõ tính nết của hiền đệ rồi, không khi nào hiền đệ lại đi lầm đường như thế được.
– Thế là việc gì?
Quyên Quyên cũng xen lời nói :
– Đại tỷ cứ nói trắng ra có hơn không?
Băng Dung ngẫm nghĩ giây lát rồi nghiêm nghị nói tiếp :
– Vì hiền đệ thân mang huyết thải thâm cừu, hồi nhỏ lại bị hà hiếp trong lòng chứa đầy những thù hận. Tính lại nóng nảy và hay thiên vị, lại có
võ học cao siêu như vậy. Cho nên tôi chỉ lo những điều mà tôi nói đó, nó sẽ đưa hiền đệ tới chỗ tai kiếp lớn trong giang hồ.
Âu Dương Siêu nghe nói rùng mình một cái, ngạc nhiên nhìn Băng Dung rồi hỏi lại :
– Chưa chắc đã đúng như lời nói của đại tỷ.
– Chỉ mong lời ước đoán của ngu tỷ không đúng sự thực.
– Đại tỷ cứ yên tâm, tuy tiểu đệ mang mối thù lớn, hồi nhỏ bị hà hiếp và chịu rất nhiều khổ sở trong lòng thù hận rất nặng tính rất nóng nảy và
thiên vị thực. Nhưng đệ là người ân oán phân minh đệ chắc không khi
nào…
Nói tới đó, chàng rất cảm động nhìn Băng Dung và nói tiếp :
– Hơn nữa lại có đại tỷ ở cạnh răn bảo tiểu đệ luôn luôn.
Băng Dung nghe thấy chàng nói như vậy tủm tỉm cười nhìn chàng một cách tình tứ.
Tôn San bỗng nũng nịu nói với Băng Dung rằng :
– Đại thư, theo ý em thì…
Băng Dung nhìn mặt nàng, nhưng nàng vẫn ung dung nói tiếp :
– Sau phó ước Thiên Đô phong rồi đại tỷ, nhị tỷ với biểu ca cùng về Nam Hải ở với chúng em có hơn không?
Quyên Quyên mừng rỡ tán thành ngay :
– Ồ! Thế thì còn gì bằng nữa!
Tôn San lại hỏi tiếp :
– Ở Nam Hải chỉ có đệ tử Nam Hải chúng tôi thôi, chứ không còn một tên
ác độc của giang hồ nào xuất hiện và cũng không có chuyện thị phi của võ lâm. Việc gì cũng bình tĩnh và sung sướng.
Nói tới đó, nàng nhìn Băng Dung mỉm cười và nói tiếp :
– Đứng ở trên đỉnh Bích Giao cung có thể trông thấy trời rộng bao la bể
cả xanh biếc và các hòn đảo lố nhố trên mặt nước. Những làn sóng như
thiên binh vạn mã phi tới, những luồng gió mát làm cho mình nhẹ nhàng dễ chịu.
Băng Dung nghe Tôn San nói vậy nhìn nàng mỉm cười và đỡ lời :
– Cám ơn thịnh tình của hiền muội, sau khi phó ước trên Thiên Đô phong
rồi mong không có chuyện gì xảy ra, chúng tôi thể nào cũng cùng hiền
muội đi Nam Hải.
Nói tới đó, nàng thở dài một tiếng mới nói tiếp :
– Ngu tỷ chỉ e Nhất Thống giáo không để cho chúng ta đi thôi!
Hiển nhiên nàng rất coi trọng Nhất Thống giáo nên mới lo âu như vậy.
Âu Dương Siêu nghe thấy nàng nhắc đến Nhất Thống giáo liền cau mày lại nói :
– Đại tỷ, những việc đó để chờ phó ước Thiên Đô phong đã rồi hãy nói
chuyện sau, thôi muộn lắm rồi chúng ta cũng phải lên đường ngay mới kịp.
Băng Dung ai oán thở dài một tiếng nữa rồi gật đầu không nói năng gì thêm.
Lúc ấy mặt ướt xế tây sắp sửa hoàng hôn đến nơi, sáu người cưỡi sáu con ngựa đang thủng thẳng tiến về phía Bắc.