Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 45: Huyền y quái nhân


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 45: Huyền y quái nhân

Đột nhiên có tiếng vó ngựa nhộn nhịp ở đằng xa vọng tới, sáu người liền
quay mặt về phía đó. Thấy phía đó có ba người đang phóng ngựa tới chỉ
thoáng cái đã tới chỗ cách bọn Âu Dương Siêu chừng vai chục trượng. Bọn
người đó đều gò cương lại, ba con ngứa cùng đứng chồm lên một lúc.

Âu Dương Siêu với năm nàng đã nhận ra ba người quái nhân ấy đều mặc áo
đen, bịt kín hết mặt chỉ để hở hai con mắt để nhìn và một lỗ để thở
thôi. Ba người đó sáu con mắt sáng quắc nhìn thẳng bọn Âu Dương Siêu sáu người rồi trầm giọng hỏi :

– Thần Châu tam kiệt nghe lệnh!

Sự xảy ra đột ngột như vậy, Thần Châu tam kiệt ngạc nhiên hết sức, tiếp
theo đó có một quái nhân trong bọn đã móc trong túi lấy ra một miếng vải trắng viết chữ đen và lớn tiếng đọc :

– Thừa lệnh Giáo chủ, đặc nhiệm lão Tam của Thần Châu tam kiệt làm Chấp
Pháp đường chủ, còn lão đại và lão nhị làm Phó tả hữu đường chủ, hạn từ
hôm nay trở đi ba tháng phải dứt khoát hết chuyện ân oán trong võ lâm
rồi đến Tổng đàn của bổn giáo yết kiến Giáo chủ để nhận chức, không được trái lệnh. Chấp Pháp đại đường chủ Tân Kỳ.

Đọc xong, người đó cùng nó hai người kia cùng xuống ngựa đứng xếp hàng
cung kính và chào Âu Dương Siêu, Băng Dung và Quyên Quyên ba người nói
tiếp :

– Thuộc hạ tham kiến Đường chủ, và hai Phó đường chủ.

Âu Dương Siêu ung dung xua tay một cái và đáp :

– Ba vị miễn lễ.

Nói xong chàng bỗng nghiêm nghị nhìn quái nhân áo huyền đứng ở giữa và hỏi tiếp :

– Xin cho biết quý giáo tên là gì?

– Nhất Thống!

– Quý Giáo chủ là ai?

– Ông ta là người có liên can với Đường chủ.

Âu Đương Siêu càng ngạc nhiên thêm hỏi tiếp :

– Danh hiệu của quý Giáo chủ là gì?

– Xin Đường chủ lượng thứ cho, thuộc hạ không cho phép thưa cùng.

– Tại sao?

– Khi Đường chủ tới Tổng đàn yết kiến Giáo chủ, nhận chức sẽ biết liền.

Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi tiếp :

– Tổng đàn của quý giáo hiện giờ ở đâu?

– Khi Đường chủ đi cứ việc đi thẳng về phía Tây bắc, lúc đó sẽ có người tiếp dẫn.

– Sao bạn không thể nói rõ cho tôi?

Quái nhân lắc đầu đáp :

– Hiện giờ chưa thể cho Đường chủ biết được.

– Tại sao?

– Lệnh dụ của Giáo chủ, khi bổn giáo chưa chính thức lộ diện trên giang
hồ, nghiêm cấm lộ địa chỉ của Tổng đàn cho người ngoài hay.

– Kể cả tôi hay sao?

– Tất nhiên hiện giờ chưa thể kể Đường chủ vào trong được nhưng…

Băng Dung bỗng xen lời hỏi :


– Sao vậy?

Quái nhân đưa mắt nhìn Băng Dung và trả lời :

– Vì Đường chủ với hai vị Phó đường chủ chưa yết kiến Giáo chủ, chưa chính thức nhận chức.

Âu Dương Siêu lại hỏi tiếp :

– Ba vị là ai?

Quái nhân cung kính đáp :

– Sứ giả của Chấp Pháp đường và cũng là thuộc hạ của Đường chủ đấy.

– Ba vị là ai?

– Mong Đường chủ chỉ giáo cho luôn?

Âu Dương Siêu bỗng nghĩ ra một kế và hỏi tiếp :

– Thuộc hạ của Chấp Pháp đường có tất cả bao nhiêu người?

Quái nhân nghĩ ngợi giây lát mới trả lời :

– Ba mươi ba người!

– Toàn những nhân vật thế nào?

– Âu Dương song phán, Hắc Bạch nhị vô thường, Tứ Kim Cương, Thập Nhị Sứ Giả và các đệ tử Chấp Tự.

Quyên Quyên bỗng cười khanh khách xen lời hỏi :

– Những danh hiệu đó mới nghe cảm thấy rất phi thường nhưng không biết võ công của họ ra sao, có xứng với chức vụ của họ không?

Quái nhân đưa mắt tiếc nhìn Quyên Quyên cười khì một tiếng và đáp :

– Xin Phó đường chủ chớ có coi rẻ thủ hạ các người.

Người đó nói chưa dứt Quyên Quyên đã quát lớn :

– Phải, ta coi thường ngươi đấy, ngươi không phục phải không?

Lời nói của nàng rất nảy lửa, hình như có vẻ khiêu chiến vậy. Ba người
nọ ngạc nhiên, tuy ý có bí mật nhưng không cần phải nói rõ, những sắc
mặt của chúng đều thay đổi hết.

Có lẽ vì Giáo chủ của Nhất Thống giáo rất nghiêm ngặt nên dù chúng không phục nhưng cũng không dám cãi lại mà vẫn nhũn nhặn đáp :

– Thuộc hạ không dám, nhưng…

Quyên Quyên lại trợn to đôi mắt quát hỏi tiếp :

– Nhưng cái gì?

Quái nhân ấy lạnh lùng đáp :

– Thuộc hạ của Chấp Pháp đường, ngoài mười ba đệ tử chấp sự đó còn những người khác đều là cao thủ hạng nhất của đương kim giang hồ. Người nào
người nấy võ công thâm hậu vô cùng.

Âu Dương Siêu bỗng lớn tiếng cười xen lời nói :

– Nói như vậy ba vị cũng là cao thủ hạng nhất trong giang hồ có võ công cao siêu phải không?

Người nọ cung kính đáp :

– Trước mặt Đường chủ, thuộc hạ đầu dám tự phụ.

Âu Dương Siêu mỉm cười, đột nhiên nhìn thẳng vào mặt bangười rồi nói :

– Ba vị đều là cao thủ hạng nhất, mỗ muốn thử thách ba vị một lần để xem có đúng như lời của ba vị nói không, nên muốn lãnh giáo võ học của ba
vị, chẳng hay ba vị có bằng lòng chỉ giáo không?


– Vấn đề này…

– Ba vị không nể mặt mỗ?…

Ba người nọ đưa mắt nhìn nhau một lượt rồi người đứng bên trái bỗng chắp tay chào Âu Dương Siêu rồi cung kính đáp :

– Đường chủ võ học cái thế, thần công vô song, thuộc hạ địch sao nổi Đường chủ, vả lại…

Nói tới đó, y hơi ngừng một chút lại tiếp :

– Vả lại giáo quy rất nghiêm, người dưới phạm thượng sẽ bị khép tội phản giáo cho nên thuộc hạ không dám trái giáo quy. Mong Đường chủ thứ lỗi
cho.

Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát nói tiếp :

– Nhưng chúng ta chỉ ấn chứng võ công với nhau thôi, chứ có phải là đánh nhau đâu mà các ngươi ngại.

Quái nhân áo huyền đứng giữa vội đỡ lời :

– Chấp Pháp đường chủ giữ quy giới của toàn giáo nắm trọn quyền sinh
sát, địa vị của Đường chủ chỉ kém có Giáo chủ trưởng giáo thôi. Nếu
thuộc hạ tuân lệnh Đường chủ ra tay đấu tuy là ấn chứng võ học thôi
nhưng giáo quy cũng không cho phép và anh em ấn chứng không sao tránh
được tội phạm thượng thể nào cũng bị Giáo chủ xử phạt.

– Ồ!…

Âu Dương Siêu khẽ kêu một tiếng như vậy. Tôn San đứng cạnh đảo ngược đôi ngươi một vòng suy nghĩ rồi nhìn Âu Dương Siêu nũng nịu hỏi :

– Biểu ca, biểu ca để tiêu muội ấn chứng với họ, như vậy có được không?

Âu Dương Siêu thấy mắt của ba người nọ sáng như vậy biết nội công của họ đều thâm hậu, nhưng không biết võ học của họ ra sao. Nên vừa rồi mới
bảo họ ấn chứng võ công với mình để thử thách xem. Ngờ đâu ba người vì
giáo quy hạn chế nên không chịu ấn chứng với mình.

Bây giờ Tôn San bỗng lên tiếng đòi đấu với họ rất hợp với ý muốn của
chàng, nhưng chàng vẫn giả bộ lắc đầu rồi vừa cười vừa trả lời Tôn San
rằng :

– Biểu muội không biết trời cao đất rộng gì hết, ba vị sứ giả này có võ
học rất cao, và đều là cao thủ hạng nhất trên giang hồ, võ học của hiền
muội tầm thường như vậy. Khi nào…

Chàng chưa nói đứt, Tôn San bỗng dậm chân một cái hậm hực đỡ lời :

– Biểu ca, đừng có nói nữa, biểu muội biết rồi

Âu Dương Siêu vừa cười vừa hỏi tiếp :

– Biểu muội biết cái gì?

Tôn San nũng nịu đáp :

– Biểu ca không thông tình đạt lý chút nào…

Âu Dương Siêu lớn tiếng cười và hỏi :

– Sao biểu muội lại bảo ngu huynh không thông tình đạt lý là thế nào?

– Võ công của tiểu muội tuy hèn kém địch không nổi ba vị sứ giả thực
nhưng ấn chứng võ học có phải đánh nhau trí mạng đâu, dù có bị đánh bại
cũng không có sao mà!

Âu Dương Siêu nghe thấy Tôn San nói như vậy ngẫm nghĩ giây lát đưa mắt nhìn ba quái nhân áo huyền rồi mỉm cười hỏi :

– Chẳng hay ba vị có chỉ bảo cho không?

Huyền y đứng giữa cung kính đáp :


– Đường chủ nói nặng quá, thuộc hạ xin tuân lệnh.

Tôn San nhìn Âu Dương Siêu và cười một cách lẳng lơ rồi õng ẹo đi ra
giữa quãng trường đứng yên đưa mắt nhìn ba quái nhân áo huyền rồi thỏ
thẻ hỏi :

– Chẳng hay vị nào trong ba vị ấn chứng võ công với tôi thế?

Quái nhân đứng giữa đưa mắt nhìn quái nhân bên phải mà bảo :

– Lão tam ra ấn chứng võ công với cô nương một phen. Nhưng…

Y vừa nói tới đó, liền hạ thấp giọng khẽ bảo người kia rằng :

– Nàng là biểu muội của Đường chủ phải cần thận mới được.

Lão tam gật đầu đáp :

– Đại ca cứ yên tâm tiểu đệ biết rồi.

Nói xong, y từ từ đi ra giữa sân rất ung dung chắp tay chào Tôn San và lớn tiếng nói :

– Xin mời cô nương chỉ giáo cho.

Tôn San cưới khúc khích đáp :

– Như vậy tôi không khách khứa đâu.

Nàng vừa nói xong đã múa song chưởng xông lại tấn công luôn đối phương ba chưởng liền.

Ba chướng của nàng không những nhanh nhẹn tuyệt luân mà lại rất kỳ ảo,
những bộ vị mà nàng tấn công vào lại khác thường luật lệ võ học, nên
người nọ ngạc nhiên vô cùng.

Quái nhân Huyền Y không ngờ chưởng thế của Tôn San kỳ lạ và nhanh đến
như thế, nên phải giật mình kinh hãi. Rất may võ cong của y không phải
là tay tầm thường nên trong lòng tuy kinh hãi nhưng không hoảng sợ chút
nào, vội nhảy sang bên, thân hình của y rất khéo léo tránh được cả ba
chưởng ấy. Nhưng y vừa tránh xong ba chưởng đó chưa đứng yên đã nghe
thấy Tôn San quát lớn :

– Thân pháp của bạn nhanh thực, có giỏi tránh thêm năm chưởng này của tôi.

Nàng vừa nói xong, đã múa song chưởng lại tấn công luôn năm chưởng nhanh không thể tưởng tượng được.

Lần này chưởng thức của nàng càng nhanh càng kỳ lạ hơn trước.

Quái nhân huyền y cảm thấy bóng chưởng thấp thoáng tựa như năm bàn tay
cùng tấn công một lúc vậy, và chưởng nào cũng nhằm nơi yết huyệt tấn
công tới. Võ học của y tuy khá cao siêu nhưng võ học của Tôn San thuộc
phái Nam Hải đặc biệt hơn các phái khác, nên y chưa hề thấy qua bao giờ
huống hồ y chưa đứng vững chưởng phong của đối phương đã tấn công liên
tiếp, muốn tránh né cũng không kịp. Dưới tình thế đó tuy y có lòng định
dùng công lực tinh thâm để chống lại nhưng thế chưởng của đối phương quá quái dị khiến y không biết đâu mà chống đỡ, nên không dám mạo hiểm. Vì
vậy lúc ấy năm chưởng cùng tấn công một lúc, quả thực y cũng không biết
chưởng nào là thực chưởng nào là hư nhưng y là người giàu kinh nghiệm
biết những chưởng thức chưa thể phận biệt được thực hư đó nếu ra tay
chống đỡ không biết rất nguy hiểm mà còn bị đánh bại ngay tại chỗ là
khác. Cho nên y không biết tính sao cho phải đành vội ngả người về phía
sau nhún một cái nhảy lùi tám thước. Nhờ vậy y mới tránh thoát được năm
chưởng của Tôn San.

Tình hình ấy khiến hai quái nhân kia đều cau mày lại kinh hoảng vô cùng.

Quái nhân nọ vừa nhảy lui về phía sau tránh khỏi thế công của đối phương thì Tôn San đã cười khì một tiếng nhanh như điện chớp đuổi theo và múa
chưởng tấn công vào yếu huyệt và vai của y ngay.

Lần này nàng ra chưởng thanh và kỳ lạ hơn hai lần trước, quái nhân lúc
này mới biết đối phương tuy chỉ là một thiếu nữ yếu ớt nhưng có võ học
rất thần kỳ và cao siêu khôn tả ra chưởng pháp của nàng y chưa hề trông
thấy bao giờ quả thực hãn thế vô song.

Ai cũng yên trí lần này quái nhân không sao tránh khỏi chưởng thế của
nàng sắp đánh bại tới nơi. Âu Dương Siêu bỗng lớn tiếng quát bảo :

– Biểu muội mau ngừng tay.

Tôn San nghe nói vội thâu chưởng quay đầu lại nhìn chàng cười một tiếng nhẹ nhàng và hỏi :

– Biểu ca, như vậy coi tiểu muội đã thắng rồi phải không?

Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :


– Trông bề ngoài hình như biểu muội đã thắng trận, nhưng sự thật thì chưa.

Tôn San trợn to đôi mắt lên nhìn chàng, vẻ nghi ngờ hỏi :

– Sao biểu ca lại bảo tiểu muội ngừng tay lại.

– Ấn chứng võ học, hai bên nên giở hết tài học của mình ra đấu và ra
từng thế một. Như vậy mới nghiên cứu với nhau được chứ ai lại như biểu
muội vừa ra tay như đấu thí mạng như vậy, tấn công tới tấp không kịp để
đối phương có dịp trả đũa. Tuy biểu muội đắc thắng rồi nhưng thắng như
thế có nghĩa lý gì đâu vì biểu muội chưa thấy võ học chân chính của đối
phương như thế nào và võ học của đối phương cao siêu tới mức nào, biểu
muội cũng không biết nốt. Trận đấu như thế làm sao gọi là ấn chứng được.

– Ồ! Ra thế đấy, nếu vậy để tiểu muội ấn chứng lại với y một phen.

Âu Dương Siêu gật đầu đáp :

– Nên lắm.

Tôn San tủm tỉm cười và từ từ đi đến trước mặt quái nhân và õng ẹo nói :

– Này, bạn đã nghe thấy biểu ca tôi nói chưa, trận đấu vừa rồi không kể, bây giờ chúng ta lại ấn chứng một lần nữa, chẳng hay bạn có bằng lòng
không?

Quái nhân ấy nổi danh trên giang hồ lâu năm, xưa nay tự phụ rất cao, võ
công cũng không phải là tầm thường, và vừa rồi Tôn San ra chưởng quá
nhanh và quá huyền ảo khiến y cứ phải lui về phía sau liên tiếp không
sao trả đũa được một thế nào. Trong lòng rất lấy làm kinh ngạc nhưng vẫn không phục. Bây giờ y nghe thấy Tôn San nói như vậy liền gật đầu đáp :

– Được lắm.

Lúc ấy quái nhân đứng giữa và cũng là thủ lãnh của chúng lại lớn tiếng cười ha hả và nói :

– Khỏi cần phải ấn chứng lại nữa, võ học của cô nương thần kỳ và cao thâm như vậy chúng tôi địch không nổi cô nương đâu…

Nói tới đó y quay đầu lại cung kính chào Âu Dương Siêu và nói tiếp :

– Chắc Đường chủ có việc đang cần phải đi làm, hiện giờ lệnh dụ của Giáo chủ đã truyền đạt rồi, thuộc hạ cũng không dám làm mất nhiều thời giờ
của Đường chủ. Và chúng tôi xin cáo lui ngay bây giờ.

Nói xong, y cùng hai quái nhân đều chắp tay vái lạy Âu Dương Siêu, Đoàn
Băng Dung và Quyên Quyên ba người rồi phi thân lên trên ngựa định đi. Âu Đương Siêu liền gọi :

– Ba vị hãy khoan đi đã!

– Chẳng hay Đường chủ còn có điều chi cần dặn dò nữa?

– Danh hiệu của ba vị là gì, xin cho biết.

Người đi đầu ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp :

– Thuộc hạ Vô Đức, chúng tôi ba anh em được người giang hồ gọi là Miêu Lãnh tam long.

– Ồ!…

Thì ra Miêu Lãnh tam long tuy nổi danh giang hồ lâu năm và cũng là những tay cự phách trong giới lục lâm ở miền Tây nam oai trấn một phương.
Nhưng Âu Dương Siêu ra đời muộn nên biết rất ít các nhân vật trên giang
hồ, vì vậy Vô Đức báo danh xong chàng chỉ kêu “ồ” một tiếng thôi. Chứ sự thực chàng không biết Miêu Lãnh tam long là những người như thế nào.

Còn Bạch Y Truy Hồn Đoàn Băng Dung tuy là phận gái nhưng ra đời đã hơn
một năm nên rộng kiến thức hơn, nghe thấy ba người quái nhân áo huyền đó nhận là Miêu Lãnh tam long nàng đã hơi kinh ngạc và bụng bảo dạ rằng:

“Không hiểu Nhất Thống giáo là giáo phái gì mà Miêu Lãnh tam long oai
trấn một phương như vậy cũng chịu cam tâm làm sứ giả cho Chấp Pháp đường như thế. Như vậy đủ thấy thế lực của giáo phái này lớn lắm. Cao thủ
nhiều đến nỗi đếm không xuể chức, Giáo chủ phải là người có võ công cao
siêu không thể tưởng tượng được, nhưng người đó là ai sao lại dây dưa
với tam đệ ta. Thật là khó hiểu…”

Băng Dung đang suy nghĩ đã nghe thấy Vô Đức nói với Âu Dương Siêu tiếp :

– Nếu Đường chủ không có gì dặn bảo anh em thuộc hạ xin cáo từ ngay.

Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn Miêu Lãnh tam long, chàng đang muốn nói thêm, nhưng nghĩ lại chàng chỉ nhìn ba người gật đầu.

– Mời ba vị cứ tự nhiên.

Miêu Lãnh tam long lên ngựa rồi còn chắp tay chào ba người một lạy và nói tiếp :

– Xin Đường chủ cùng hai vị Phó đường chủ thận trọng, chúng tôi cáo lui trước.

Nói xong cả ba thúc ngựa đi luôn, chỉ thoáng cái đã đi ra ngoài xa hơn trăm trượng và dần dần mất dạng liền…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.