Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 35: Ngoài thành Lạc Dương


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 35: Ngoài thành Lạc Dương

Thiên Ma Tiên Nương đi khỏi Âu Dương Siêu nhìn theo ngẩn người ra như
mất mát vật gì vậy. Tuy trông Tiên nương như người mới ngoài đôi mươi
nhưng sự thật bà ta trên bảy mươi tuổi rồi. Mới gặp gỡ nhau có hai lần
mà bà ta đối với chàng thương yêu như người mẹ thương con vậy, vì thế mà chàng thấy bà ta đi khỏi trong lòng quyến luyến khôn tả.

Thiên Thủ Đại Thánh chờ Tiên nương đi khỏi mới khẳng khái thở dài một tiếng và lẩm bẩm nói :

– Từ nay trở đi những chuyện đồn đại trên giang hồ kẻ cắp già này không tin nữa, việc gì cũng phải xét cho kỹ đã…

Thiết Bút Cùng Nho Tang Tử Tu nghe thấy lão ăn cắp già nói như vậy cũng có một cảm giác như thế liền gật đầu nói :

– Trên giang hồ này lòng người hiểm trá khôn lường, lời đồn đại càng
không có căn cứ, có người tốt mà bị nói xấu, kẻ xấu mà họ lại khen là
tốt! Việc ấy rất thường vậy.

Đông Hải Nhất Kỳ nghe nói cười ha hả đỡ lời :

– Tang lão đệ nói rất phải, lòng người trên giang hồ bây giờ hiểm trá vô cùng, treo đầu để bán thịt chó, phần nhiều họ trương nhãn hiệu chính
nhân quân tử tự cho mình hiệp nghĩa chính đạo, nhưng sự thực chỉ ngấm
ngầm làm nhưng chuyện gian trá hiểm ác.

Thạch Bất Phàm cũng cười ha hả xem lời nói :

– Dù sao gừng càng già càng cay, lão tiền bối quả thật là siêu nhân.

Lúc ấy Thần Châu tam kiệt mới hành lễ bái kiến ba vị võ lâm tiền bối.

Đông Hải Nhất Kỳ nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu một hồi rồi lớn tiếng cười ha hả và nói :

– Âu Dương lão đệ có con như thế này thật không còn ân hận gì nữa, nếu
vợ chồng lão đệ ở dưới âm linh thiêng thì chắc cũng ngậm cười chứ không
sai…

Nói xong, y lại cười ha hả, hiển nhiên là rất khoan khoái vì thấy bạn cũ của mình đã có người con xuất sắc như vậy. Nên y mới cười khoái chí như thế.

Bất Phàm ngắm nhìn bộ mặt đẹp trai anh tuấn của Âu Dương Siêu một hồi rồi ân cần hỏi :

– Hiền điệt, chân khí ở trong người đã thông rồi phải không?

Âu Dương Siêu gật đầu cười đáp :

– Cám ơn bá phụ đã quan tâm tới, hiện giờ trong người của tiểu điệt chân khí đã quán thông hết rồi.

Nhưng nói tới đó, chàng bỗng rầu rĩ cúi đầu xuống.

Bất Phàm thấy thái độ của Âu Dương Siêu như vậy giật mình kinh hãi vội hỏi :


– Nhưng cái gì?

– Lão đạo bá đã chết rồi!

Thiên Thủ Đại Thánh nghe nói cả kinh la lớn một tiếng rồi đứng thừ người ra như phỗng đá.

Âu Dương Siêu nức nở nói tiếp :

– Lão đạo bá đả thông chân khí cho tiểu điệt cũng là lần cuối cùng giúp
tiểu điệt thành công, ông ta cũng như các vị ân sư dồn hết nội công ở
trong người sang để giúp cháu…

Nói tới đó, chàng không sao nhịn nổi, bỗng òa lên khóc, nước mắt tuôn ra như mưa, Thạch Bất Phàm nghe xong đau lòng vô cùng cũng ứa hai hàng lệ
nức nở khóc và lẩm bẩm nói :

– Hiền đệ ơi! Công lực của hiền điệt đã được Võ lâm Tam tuyệt dồn hết
nội công cho rồi. Công lực của y thâm hậu và hùng mạnh như thế, trong võ lâm này ít có người sánh kịp hà tất hiền đệ phải làm như thế?

Thiết Bút Cùng Nho ngạc nhiên vô cùng vội hỏi Thiên Thủ Đại Thánh :

– Thạch huynh, lão đạo sĩ ấy là ai?

Bất Phàm nhìn Cùng Nho một cái khẽ thở dài một tiếng nhưng không thèm trả lời rồi lại nhìn Âu Dương Siêu hỏi tiếp :

– Hiền điệt, y nói gì với hiền điệt không?

Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :

– Không! Trước lúc truyền chân khí ông có truyền thụ cho cháu một pho
chưởng pháp và một pho kiếm pháp, còn thì không nói năng gì hết.

Bất Phàm nghe Âu Dương Siêu nói xong liền cả mừng và hỏi :

– Y đã truyền chưởng pháp và kiếm pháp cho cháu rồi?

Âu Dương Siêu gật đầu.

Bất Phàm lại hỏi tiếp :

– Cháu biết tên chưởng pháp ấy là gì không?

Âu Dương Siêu lắc đầu đáp :

– Lão đạo bá không nói cho cháu hay!


Thiên Thủ Đại Thánh lại nói tiếp :

– Thế hiền điệt không hỏi y ư?

– Vì những thế thức của chưởng pháp và kiếm pháp đó thần diệu và phức
tạp tinh thâm bát đại, cháu mải ghi nhớ và luyện tập nên cháu không có
thì giờ hỏi.

– Hà…

Bất Phàm thở dài một tiếng nhưng không nói năng gì nữa.

Âu Dương Siêu lại thở dài một tiếng và nói tiếp :

– Lão đạo bá tử tế với cháu quá, nhưng ông ta đã chết rồi cháu không biết tên ông ta là gì…

Nói tới đó, chàng ngẩng đầu lên nhìn Bất Phàm và hỏi :

– Thạch bá phụ, ông ta là ai nói cho cháu biết đi.

– Ông ta là…

Thiên Thủ Đại Thánh bỗng nhớ đến lão đạo sĩ khổ tâm dặn dò nên y lại nửa lời mỉm cười tiếp nói với Âu Dương Siêu :

– Y là ai sau này cháu sẽ tự hiểu, bây giờ đừng có hỏi vội.

Âu Dương Siêu thấy Thiên Thủ Đại Thánh nói như vậy không nói năng gì nữa.

Bất Phàm liếc nhìn Thần Châu tam kiệt một lượt rồi nghiêm nghị nói tiếp :

– Vừa rồi Thiên Ma Tiên Nương nói rất đúng, từ nay trở đi oai danh của ba người sẽ lừng lẫy khắp thiên hạ võ lâm, nhưng…

Nói tới đó y ngần ngại nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu nghiêm nghị nói tiếp :

– Vì hiền điệt dòng dõi của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang, người của bảy đại
môn phái muốn kiếm cháu để cắt cỏ thì phải nhổ rễ để sau này cháu khỏi
trả thù. Thế nào họ cũng phái các tay cao thủ xuống núi, hoặc đón đánh
hoặc ám hại cháu. Vì thế từ giờ trở đi các cháu đi lại trên giang hồ
phải cẩn thận lắm mới được, chỗ nào cũng nguy hiểm chỗ nào cũng có cạm
bẫy, cho nên ba người phải hết sức đề phòng.

Âu Dương Siêu cung kính gật đầu đáp :


– Cháu xin tuân lời.

Thiên Thủ Đại Thánh gật đầu nói tiếp :

– Còn gần đây nếu gặp người của bảy môn phái họ không ra tay đánh trước thì cháu cũng đừng nên đánh họ vội.

Âu Dương Siêu lại hỏi :

– Ý của Thạch bá phụ là…

Thiên Thủ Đại Thánh nói tiếp :

– Ý của bá phụ là bảo cháu nên tạm chịu nhịn và hẹn người của các môn
phái ba tháng sau một ngày nào đó, hoặc như ngày hôm nay chẳng hạn, gặp
nhau ở trên đỉnh núi Hoàng Sơn công khai dứt khoát thanh toán mối thù
của cháu.

Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát lại nói tiếp :

– Ý kiến của Thạch bá phụ rất hay và rất quang minh lỗi lạc.

Thiên Thủ Đại Thánh vội đỡ lời :

– Vì nguyên nhân năm xưa hơn trăm tay cao thủ vây đánh giết hại cha mẹ
cháu, cho đến ngày hôm nay người trong võ lâm chưa biết vì lý do gì. Cho nên Thạch bá phụ, với Tang bá phụ, Đông Hải bá bá, ba người muốn mời
Chưởng môn nhân của Thiếu Lâm và Võ Đang hai phái, Bang chủ của Cái bang cùng quần hào của hắn, hắc bạch nhị đạo ở trong võ lâm đến ngày mười
lăm tháng ba đều tề tựu ở trên đỉnh núi Thiên Đô lúc ấy ở trước mặt các
nhân vật của võ lâm cháu khiển trách và hỏi Chưởng môn nhân của thất
phái, bắt họ phải nói rõ nguyên nhân đó cho cháu hay và cháu bắt họ phải trả lại món nợ máu ấy.

Âu Dương Siêu nghe xong nhận thấy ý kiến đó rất quang minh lỗi lạc, rất có khí phách lại giản tiện nữa. Chàng vội đáp :

– Cháu xin tuân lời.

Thiên Thủ Đại Thánh gật đầu nói tiếp :

– Như vậy hay lắm! Chúng ta chia tay ở đây, mong ba cháu phải ghi nhớ lấy những lời của bác.

Nói xong, lão hiệp cùng Đông Hải Nhất Kỳ, Thiết Bút Cùng Nho ba người quay mình đi luôn.

Lúc ấy mặt trời đã bắt đầu mọc. Thần Châu tam kiệt cũng rời khỏi lăng mộ nhà họ Từ xuống núi ngay.

Ba người cứ theo đại lộ từ từ đi về phía trước, vì ba người đều có võ
công rất cao siêu nên đi rất nhanh chóng. Trưa ngày hôm đó đã tới ngoài
thành Lạc Đương rồi. Cả đêm hôm trước không ngủ, sáng ngày hôm đó lại đi nửa ngày đường Âu Dương Siêu với Đoàn Bần thì không sao, nhưng Quyên
Quyên đã thấy mỏi mệt.

Nàng nhìn Đoàn Bân với Âu Dương Siêu nũng nịu nói :

– Đại ca, tam đệ, chúng ta vào trong điếm kiếm chút ít gì ăn và nghỉ ngơi đi.

Đoàn Bân gật đầu tán thành, ba người liền vào một tửu lầu lớn rộng hơn
hết nhưng rất ít khách vào ăn, có thể nói là trong tửu quán lớn rộng như vậy mà không có một người khách nào cả. Người quầy đang ngồi tán dóc

với phổ ky, ba người lên trên lầu vừa ngồi xuống đã có hai phổ ky chạy
lại, một người cầm ấm và chén nước, một người bưng một mâm đồ điểm tâm
đặt trên bàn trước mặt ba người.

Đoàn Bân cau mày lại bảo phổ ky rằng :

– Ai bảo lấy những thứ này?

Phổ ky cúi đầu vái chào cười mỉm đáp :

– Thưa Kim tứ gia bảo lấy như vậy.

Đoàn Bân ngạc nhiên hỏi :

– Kim tứ gia là ai?

Tên phổ ky ngạc nhiên hỏi lại :

– Ba vị không quen biết Kim tứ gia ư, và không phải Kim tứ gia mời ba vị đến hay sao?

Đoàn Ban lắc đầu đáp :

– Không!

Tên phổ ky nghe nói lo âu vô cùng vội nói tiếp :

– Nếu ba vị không phải là bạn của Kim tứ gia mời tới thì mau đi xuống lầu ngay.

Quyên Quyên thấy tên phổ ky đuổi bọn mình xuống lầu bực mình vô cùng hỏi :

– Tại sao lại đuổi chúng ta ra đi như vậy?

Phổ ky càng lo âu nói tiếp :

– Ngày hôm nay Kim tứ gia đã bao hết tửu điếm này rồi.

Âu Dương Siêu lạnh lùng nói :

– Chả lẽ Kim tứ gia có thể ăn thịt người hay sao?

Tên phổ ky hãi sợ thêm nhìn Âu Dương Siêu xua tay nói tiếp :

– Xin tướng công nói khẽ chứ bằng không nguy hiểm lắm đấy.

Âu Dương Siêu thấy vậy lớn tiếng cười đáp :

– Sợ cái gì?

Âu Dương Siêu vừa nó dứt, đầu cầu thang đã có bóng người thấp thoáng
tiếp theo đó một thiếu nữ bận võ phục toàn bằng màu đỏ, bốn thiếu nữ
tuyệt sắc nữa vận áo cung nữ màu vàng, cả năm đều độ mười sáu mười bảy
nhan sắc tuyệt vời bước lên trên lầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.