Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 34: Khách là giai nhân
Thần Châu tam kiệt đang định quay người đi bỗng nghe thấy Phụng Anh nũng nịu gọi :
– Hãy khoan đã!
Âu Dương Siêu hỏi lại :
– Cô nương còn việc gì muốn nói nữa?
Phụng Anh nguýt chàng một cái hờn giận đáp :
– Đoàn tướng công, tôi có mấy lời muốn nói với tướng công có cho phép tiểu muội được nói không?
Tuy cau mày lại tỏ vẻ không vui nhưng Đoàn Bân vẫn gật đầu hỏi lại :
– Được, không biết cô nương muốn nói gì với tiểu sinh thế?
– Tôi có nhiều chuyện muôn nói với tướng công lắm.
Đoàn Bân ngẫm nghĩ rồi khẽ kêu “ồ” một tiếng.
Đoàn Bân là người rất thông minh, chàng chỉ hơi suy nghĩ đoán biết ngay
Phụng Anh không có chuyện gì muốn lợi dụng cơ hội nói chuyện để gần gũi
mình đấy thôi. Cho nên chàng kêu “ồ” một tiếng xong, liền giả bộ đứng
đắn hỏi lại Phụng Anh rằng :
– Lời nói của cô có quan trọng không?
Vì quá yêu Đoàn Bần nên Phụng Anh mới muốn giữ chàng ở lại để mong có
dịp được gần gũi chàng thực. Thấy Đoàn Bân nói như vậy, nàng nghĩ ngay
ra được một kế trả lời rằng :
– Chuyện của tiểu muội có thể nói là rất quan trọng và cũng có thể nói là không quan trọng cũng được.
Đoàn Bân nghe xong rất buồn cười và bụng bảo dạ rằng:
“Ý muốn của ngươi tưởng ta không biết sao? Ta hỏi ngươi hồi nãy là cố ý
làm ra vậy để giễu cợt ngươi, còn ngươi kể cũng khôn ngoan đấy, muốn
nhân dịp này lấy lòng ta…”
Tuy chàng buồn cười. nhưng vẫn phải làm ra vẻ đứng đắn hỏi lại :
– Nếu câu chuyện của cô nương rất quan trong thì xin cô nương cứ việc nói đi.
– Ở đây nhiều người như thế này nói làm sao được.
– Thế phải đi tới đâu mới có thể nói được.
– Kiếm một chỗ không thể cho người khác nghe được.
– Chuyện gì quan trọng đến nỗi không để cho người khác nghe được?
– Tướng công thực là…
– Có phải cô nương bảo tôi ngốc lắm phái không?
Nói xong, chàng bỗng nghiêm nghị lớn tiếng nói tiếp :
– Thì ra cô nương không có chuyện gì phải giấu diếm hết, cô nương nên nhớ tiểu sinh đây đường đường một đấng nam nhi…
Chàng chưa nói dứt, bỗng ngoài năm trượng sau một ngôi mộ có tiếng cười
kêu như tiếng chuông vọng tới, và có tiếng người nói rằng :
– Đường đường một đấng nam nhi?…
Rồi đột nhiên có ba cái bóng người nhanh như điện chớp phi thân tới trước mặt mọi người.
Âu Dương Siêu đã trông thấy rõ, thì ra ba người đó là Đông Hải Nhất Kỳ, Thần Thâu Thạch Bất Phàm và Tang Tử Tu ba người.
Âu Dương Siêu đang định tiến lên vái chào thì Thiết Bút Cùng Nho Tang Tử Tu đã nhìn thẳng vào mặt Đoàn Bân mà bỗng cười ha hả nói :
– Đoàn hiền điệt, cô nương có lòng như vậy, muốn rủ hiền điệt ra chỗ
vắng vẻ chuyện trò sao hiền điệt cự tuyệt như thế. Để phụ lòng tốt của
cô ta như thế. Theo y ngu thúc thì hiền điệt cứ việc…
Đoàn Bân biết Tang thúc thúc định tâm đùa giỡn mình, nên chàng không đợi chờ Thiết Bút Cùng Nho nói dứt lời đã cất giọng lanh lảnh trách người
thế thúc đó rằng :
– Thúc thúc chỉ được…
Tử Tu nhìn thẳng vào mặt chàng vừa cười vừa hỏi lại :
– Lão thì sao…
– Thúc thúc nói những lời thừa ấy làm chi.
– Lời nói của thúc thúc mà hiền điệt bảo là thừa ư? Cậu này thực không
biết lòng tốt của người ta, cậu có biết thúc thúc đồ nho nghèo này nói
như vậy là muốn cho cậu khỏi bị người ta trách là kẻ không biết phong
tình gì hết chỉ được bộ cánh bên ngoài mà thôi!
Đoàn Bân nghe tới đó có vẻ tức giận dẫm chân xuống đất, vẻ mặt giận hờn nói tiếp :
– Việc này không khiến thúc thúc can thiệp vào!…
– Được được, không khiến lão can thiệp thì lão hủ nho này không can thiệp nữa.
Nói xong, Thiết Bút Cùng Nho lại cười ha hả.
Thần Thâu Thạch Bất Phàm đứng cạnh đó cũng cười theo và lớn tiếng xen lời nói :
– Khách là mỹ giai nhân, chàng nào không muốn yêu, nhưng khốn nỗi tâm lực lại không cho phép.
Nói xong, ông ta lại nhìn Phụng Anh mỉm cười một cái rất có ý tứ Phụng
Anh thấy cái cười của Thần Thâu trống ngực đập rất mạnh, mặt đỏ bừng hổ
thẹn vô cùng cúi đầu xuống.
Âu Dương Siêu ngẩng mặt lên trời lẳng lặng ngầm nhìn mặt trăng, hình như chàng đang nghĩ một chuyện gì rất quan trọng vậy. Trác Quân Kiệt với
Tiểu Yến đứng sát cạnh nhau, y thấy Âu Dương Siêu như vậy vừa tức giận
vừa sợ sệt, rồi khẽ nói với Tiểu Yến rằng :
– Nhị muội, chúng ta đi về nhe?
Tiểu Yến gật đầu, rồi nàng khẽ bảo với Âu Dương Siêu rằng :
– Hở, hở!…
Âu Dương Siêu đang ngẩng mặt lên trời nghĩ ngợi, nghe thấy nàng nói như
vậy hơi ngạc nhiên nhưng chàng ta vội quay mặt lại nhìn Tiểu Yến rồi đáp :
– Hiền muội cứ đi về đi, sau này chúng ta lại có dịp gặp lại nhau.
Tiểu Yến nhìn thẳng vào mặt chàng cười một cách rất tình tứ nhưng giọng nói lại chua chát mà thêm rằng :
– Phúc đại ca khá cẩn thận giữ gìn sức nhé!
Nàng lại liếc chàng một cái rồi cùng Phụng Anh, Quân Kiệt, Âu Dương Đông Xuyên và Bội Vân mấy người quay mình đi luôn.
Trước khi đi Phụng Anh tuy không có dịp chào Đoàn Bân một câu, nhưng đôi mắt của nàng liếc chàng lại còn có ý nghĩa hơn là chào, và cũng chứa
đầy u oán nữa. Nhưng tiếc thay cái liếc sâu sắc nhưng chàng rất dửng
dưng như đối với nàng ta vậy.
Thần Thâu thấy vậy lắc đầu thở dài nói :
– Sao lại có người si mê đến thế?
Cùng Nho nhìn Đoàn Bân mỉm cười nói :
– Hiện điệt làm như thế thực tai hại cho người ta không ít.
– Hừ….
Đoàn Bân dùng giọng mũi như vậy và đưa mắt tiếc nhìn Cùng Nho một cái.
Âu Dương Siêu nhìn theo năm người đi mất dạng, và chàng bỗng cảm thấy
như mất mát một cái gì vậy, và đồng thời cũng thấy trái tim rất trống
rỗng nên chàng cứ đứng ngẩn người ra nhìn hoài, thấy hình bóng của Tiểu
Yến càng ngày càng xa càng nhỏ.
Một lát sau chàng mới nói :
– Em cũng nên giữ gìn sức khỏe!…
Quyên Quyên đứng cạnh đó nghe thấy chàng nói vậy không sao nhịn được, cũng phải phì cười và đỡ lời :
– Người ta đã đi xa rồi mà tam đệ còn đừng ở đây lẩm nhẩm nói, chẳng hay hiền đệ nói chuyện với ai thế hả?
– Thế à?…
Như kẻ mất thần Âu Dương Siêu hỏi bâng quơ như vậy.
Quyên Quyên thấy người em kết nghĩa và cũng là người yêu của mình nữa
nhìn theo Tiểu Yến một cách thất thần như vậy máu ghen lại nổi lên và
không sao nhịn được liền lên tiếng hỏi :
– Tam đệ làm gì thế?
– Hử…?
Âu Dương Siêu bỗng giật mình kinh hãi nhìn Quyên Quyên ngơ ngác trả lời như vậy.
Quyên Quyên nhìn chàng và nói tiếp :
– Hiền đệ làm cho tôi mất hồn.
Âu Dương Siêu giật mình đánh thót một cái, nhưng chàng không hiểu Quyên
Quyên nói như thế là có ý nghĩa gì? Nên chàng vội hỏi lại :
– Nhị tỷ, tiểu đệ có điều gì không nên không phải?
Quyên Quyên lạnh lùng đáp :
– Việc gì thì hiền đệ biết.
Thấy nàng khiển trách như vậy Âu Dương Siêu càng không hiểu thêm. Chàng
chỉ thấy Quyên Quyên hờn giận, chứ chàng không hay biết một tí gì nên có vẻ hoảng sợ nói lại :
– Tiểu đệ không hiểu gì cả, nhị tỷ, việc gì thế xin nhị tỷ nói rõ cho tiểu đệ hay đi.
Quyên Quyên đáp :
– Tôi không vui.
Âu Dương Siêu cau may lại, chàng không hiểu vì lẽ gì mà lại làm mất lòng nhị tỷ, để chị ta tức giận như thế, chàng suy nghĩ giây lát liền quay
lại hỏi Đoàn Bân rằng :
– Đại ca, việc gì thế, đại ca có biết không?
Đoàn Bân đảo tròn đôi ngươi một vòng rồi mỉm cười đáp :
– Hiền đệ đừng cớ hỏi gì nữa, hiền đệ cứ biết xin lỗi chị ấy là được rồi!
Âu Dương Siêu nghe thấy đại ca bảo mình xin lỗi nhị tỷ mà không cho mình biết vì lẽ gì, tuy trong lòng hơi thắc mắc nhưng vẫn lên tiếng rằng :
– Nhị tỷ đừng giận nữa, tiểu đệ xin lỗi!
Quyên Quyên không tức giận gì cả, chỉ vì máu ghen nổi lên khiến nàng hậm hực như thế thôi. Bây giờ thấy Âu Dương Siêu vái chào xin lỗi và trông
vẻ mặt của chàng rất tức cười thì máu ghen của nàng cũng nguôi dần. Và
trong lòng cũng thấy thích thú là khác.
Nhưng nàng vẫn giả làm như chưa hết giận trợn tròn xoe đôi mắt hờn giận đáp :
– Ai khiến hiền đệ xin lỗi nào.
Nói xong, nàng làm ra vẻ vẫn tức giận thực sự, nhưng không sao nén nổi
sự khoái trí trong lòng, nên nàng thất thanh cười khì một tiếng.
Lúc ấy những nhân vật của võ lâm đứng ở đằng xa thấy không còn gì xem nữa liền lần lượt ra về.
Thiên Ma Tiên Nương đưa mắt liếc nhìn Đông Hải Nhất Kỳ, Thiên Thủ Đại
Thánh, Thiết Bút Cùng Nho, Thần Châu tam kiệt ba già ba trẻ một lượt rồi lại nhìn Âu Dương Siêu mỉm cười nói :
– Âu Dương hiền điệt, với võ học công hiện tại của hiền điệt bây giờ có
thể nói trong võ lâm giang hồ hiện thời rất ít người địch nổi hiền điệt, nhưng…
Nói tới đó nàng ngắt lời, rồi với vẻ mặt nghiêm nghị nói tiếp :
– Kẻ thù của hiền điệt không những rất nhiều và lại có cả người của bảy
môn phái đều là những cao thủ hạng nhất đương thời từ nay oai phong của
Thần Châu tam kiệt sẽ vang danh trên giang hồ, kẻ thù của hiền điệt hay
tin này thế nào cũng lần lượt đến kiếm hiền điệt để cắt cỏ nhổ rễ, vì
thế từ nay ba người phải cẩn thận lắm mới được. Với võ công của hiền
điệt đấu thẳng với họ hiền điệt chẳng sợ gì chúng đâu, nhưng chúng ám
hại ngầm mới khó phòng bị.
Âu Dương Siêu nghe nói cung kính đáp :
– Đa tạ sư nương chỉ bảo, đệ tử xin ghi lòng tạc dạ sự chỉ giáo của sư nương, xin sư nương cứ an lòng!
Thiên Ma Tiên Nương giật đầu nói tiếp :
– Còn câu này nữa, tục ngữ có nói: “Song quyền nan địch tứ thủ, hảo hán
không chống cự nổi nhiều người” võ công của hiền điệt tuy cao siêu nhưng lúc gặp nhiều kẻ địch thì phải tùy cơ hành sự chớ có thị phu chi dũng,
bằng không như chuyện của lệnh tôn lệnh đường năm xưa, đó là một cái
gương rất tốt để cho hiền điệt coi đấy!
Nói tới đó, bà ta thò tay vào trong túi lấy một cái thẻ bạc nho nhỏ ra đưa cho Âu Dương Siêu rồi nói tiếp :
– Cái thẻ bạc này là lệnh bài vô thượng truyền oai của Thiên Ma giáo
chúng tôi, các đệ tử trong giáo trông thấy cái lệnh bài này như là trông thấy Giáo chủ vậy. Bây giờ tôi cũng tặng nốt cho hiền điệt. Ở trong đại giang Nam Bắc bảy tỉnh nếu lúc nào hiền điệt cần người giúp sức hiền
điệt cứ kiếm một đệ tử của bổn giáo bất cứ là nam hay nữ đưa cái thẻ bài này cho y xem, y sẽ nghe lời dặn bảo của hiền điệt ngay. Đồng thời ngày mai tôi sẽ dặn đệ tử của bổn giáo ở khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng để ý
hành tung của ba người, nếu có việc gì tôi sẽ đem các đệ tử bổn ban giáo tới trợ giúp ba người ngay, như vậy ba người không còn sợ thế cô nữa.
Nói xong, bà ta để cái lệnh bài vào tay của Âu Dương Siêu và bảo chàng bỏ vào trong túi cất đi.
Đông Hải Nhất Kỳ, Thiên Thủ Đại Thánh, Thiết Bút Cùng Nho là ba vị võ
lâm dị nhân nghe thấy Thiên Ma Tiên Nương nói xong đều cảm động vô cùng
và gật đầu khen ngợi thầm.
Thật ra không ngờ một nữ ma đầu mấy chục năm nay vẫn khét tiếng là dâm
đãng ở trong võ lâm không tham dự đến thù oán thị phi của ai hết. Bây
giờ lại biết dùng lời lẽ vàng ngọc khuyên bảo Âu Dương Siêu như vậy và
cũng tựa như một người mẹ hiền dặn bảo con như mình, và còn dám phá tôn
chỉ đã giữ mấy chục năm không gây thù hấn với người của bảy đại môn
phái, giúp đỡ cho Âu Dương Siêu trả thù.
Nếu mọi người mắt không trông thấy, tai không nghe thấy thì không ai dám tin nữ ma đầu này lại có một nghĩa cử vĩ đại như vậy được.
Thiên Ma Tiên Nương Hoa Bích Dung vẫn khét tiếng là dâm đãng và vô sỉ
tiếng tăm của bà ta rất xấu, Đông Hải Nhất Kỳ,Thiên Thủ Đại Thánh, Thiết Bút Cùng Nho xưa nay vẫn có ác cảm với bà ta, nhưng bây giờ thấy bà ta
đối xử với Âu Dương Siêu như vậy cả ba đều thay đổi thái độ không còn
coi bà ta là nữ ma đầu dâm đãng như trước.
Âu Dương Siêu ngoan ngoãn nghe lời Thiên Ma Tiên Nương dạy bảo, nhưng đối với cái lệnh bài đó, chàng còn do dự không dám nhận.
Thiên Ma Tiên Nương thấy chàng do dự như vậy lại dịu dàng nói tiếp :
– Hiền điệt cứ đem theo cạnh người tất nhiên phải có lúc hiền điệt cần
người đưa thơ chạy việc hộ, hoặc làm những việc lặt vặt gì, lúc đó kiến
điệt sử dụng đến cái lệnh bài này rất phương tiện cho hiền điệt.
Âu Dương Siêu ngập ngừng đáp :
– Sư nương thương con như vậy con không biết lấy cái gì để báo đáp sư
nương, nên con không đám nhận cái lệnh bài này xin sư nương thu lại đi.
Thiên Ma Tiên Nương lại mỉm cười nói tiếp :
– Hiền điệt đừng khách khứa với ta như thế nữa, mau bỏ vào túi đi!
Đoàn Bân đứng cạnh thấy vậy liền xen lời nói :
– Tam đệ, bá mẫu đã nói như vậy thì nhận lấy đi. Chưa biết chừng có nhiều lúc cần người giúp đỡ những việc lặt vặt cũng nên.
Thiên Ma Tiên Nương mỉm cười nói tiếp :
– Phải, Đoàn hiền điệt nói rất đúng, thôi con cất đi.
Âu Dương Siêu biết không thể từ chối được bèn cung kính nhận cái thẻ bài và đáp :
– Đệ tử xin tuân lệnh.
Chàng hai tay cầm lấy Thiên Ma Lệnh bài cất vào trong túi.
Thiên Ma Tiên Nương thấy chàng đã nhận cái thẻ rồi, mừng rỡ vô cùng :
– Thế mới phải chứ, đáng lẽ hiền điệt phải nhận sớm mới phải.
Nói xong bà ta nhìn Đoàn Bân mỉm cười hỏi :
– Đoàn hiền điệt bảo có phải không?
Đoàn Bân nghe nói gật đầu tủm tỉm cười đáp :
– Vâng!
Thiên Ma Tiên Nương nhìn mặt Đoàn Bân, Đoàn Bân cũng nhìn lại, cả hai
đều rùng mình một cái. Đồng thời hai người cũng có một cảm giác rất ly
kỳ. Cả hai không hiểu tại sao lại có cảm giác như vậy và cảm giác đó chỉ thoáng cái đã mất liền, hai người không chú ý đến nữa và cũng không
nghĩ ngợi đến việc ấy.
Thiên Thủ Đại Thánh Thạch Bất Phàm bỗng chắp tay chào Thiên Ma Tiên Nương và hỏi :
– Kẻ cắp già này có mấy lời nhưng hơi đường đột không biết có nên nói hay không?
Tiên nương mỉm cười đáp :
– Thạch đại hiệp có việc gì chỉ giáo xin cứ nói đi.
Thiên Thủ Đại Thánh ngẫm nghĩ giây lát rồi mới nhìn Tiên nương nghiêm nghị nói tiếp :
– Nghe giang hồ đồn đại thì tiếng tăm của Giáo chủ không đẹp đẽ cho lắm, ăn cắp già này không biết tiến thoái gì hết, dám múa mép trước mặt Giáo chủ!
Không đợi chờ Bất Phàm nói dứt Tiên nương đã cười khanh khách đáp :
– Đa tạ Thạch đại hiệp có lòng tốt như vậy, nhưng những lời đồn đại đó đã là chuyện quá khứ.
Nói tới đó bà ta nghiêm nét mặt lại nói tiếp :
– Sau này Thạch đại hiệp thấy đệ tử của bổn giáo có hành vi gì bất chánh phạm đến quy củ của võ lâm thì xin đại hiệp cứ với lòng hiệp nghĩa mà
ra tay tương trợ hộ.
Thiết Bút Cùng Nho đứng cạnh đó nghe nói cười ha hả và đỡ lời :
– Giáo chủ thật là nhanh nhẩu, nho hủ tôi rất lấy làm kính phục.
Thiên Ma Tiên Nương cũng cười khanh khách đáp :
– Tang đại hiệp quá khen đấy thôi.
Nói tới đó bà ta nhìn Thần Châu tam kiệt và nói tiếp :
– Trời sắp sáng rồi, chúng ra cũng phải chia tay đến nơi, mong các cháu
nhớ đến lời nói của ta phải cẩn thận giữ gìn đừng để cho kẻ thù ám hại
và đánh lén.
Thần Châu tam kiệt cung kính đáp :
– Sư nương cứ yên tâm chúng con đều nhớ kỹ.
Thiên Ma Tiên Nương mỉm cười rồi quay lại chào Đông Hải Nhất Kỳ, Thiên Thủ Đại Thánh và Thiết Bút Cùng Nho :
– Xin chào ba vị đại hiệp.
Ba người cùng chắp tay chào lại :
– Xin chào Tiên nương.
Tiên nương quay mình vẫy gọi tám tên thị tỳ và bảo rằng :
– Chúng ta đi thôi!
Vừa nói xong, bà ta đã giở khinh công ra đi trước, tám thị nữ lần lượt theo sau, chỉ thoáng cái đã mất dạng.