Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 31: Huyết nhuộm mộ lăng
Năm đạo sĩ võ công cao siêu như vậy mà liên tay hợp sức đấu, nhưng dưới
Toàn Phong bát thức chúng chỉ có thể chống đỡ được bốn thế đã ba chết
hai bị thương nặng, đủ thấy tám thức cờ đó cao siêu như thế nào nếu
không mục kích không ai dám tin. Quần hào đứng xem tại đó thấy thế thức
của Âu Dương Siêu oai mãnh như vậy ai nấy đều kinh hoảng đến đờ người ra nhìn.
Âu Dương Siêu giơ lá cờ lên ngang ngực đứng ở trên bãi cỏ thần oai lãm
lẫm, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Minh Không với Minh Tâm đang ngồi ở dưới điều công vận thức chữa vết thương rồi mới quay mặt lại nhìn Thiên Sơn
tam kiếm, nói :
– Bây giờ đến lượt ba vị!
Thiên Sơn tam kiếm giật mình kinh hãi nhưng Tín Đức trầm giọng quát :
– Tiểu quỷ, mi muốn làm gì?
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng rồi đáp :
– Ta muốn các ngươi tự chặt một tay.
– Không chặt thì sao?
– Hừ, ba đạo sĩ kia là gương sát tác của các ngươi.
Tín Đức bỗng ngẩng mặt lên trời cười ha hả và nói tiếp :
– Tiểu quỷ vô tri có khác, tam sư đệ của ta bị ngươi giết chết lão phu
đang muốn tìm ngươi báo thù, không ngờ ngươi lại còn đòi đấu với anh em
lão phu trước.
Nói tới đó, y đã tức giận chịu không nổi bèn quát lớn :
– Tiểu quỷ, ba anh em lão phu đêm nay dù có phơi xác ở nơi đây cũng phải đấu với người một phen
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng và trả lời :
– Được lắm, nếu vậy ba ngươi mau cùng xông lên một lúc đi.
Tín Đức giận dữ quát tháo rồi cùng hai sư đệ múa trường kiếm xông lên
đang định tấn công thì bỗng trong đám đông có người lớn tiếng nói :
– Ba vị hãy khoan đã.
Người đó nói xong phi thân ra liền, thì ra người đó ăn mặc áo đạo bào
màu đen, râu dài tận ngực khi độ siêu phàm ung dung bước ra.
Âu Dương Siêu cau mày lại ngắm nhìn đạo sĩ ấy và hỏi :
– Đạo sĩ là ai?
Đạo sĩ nọ lớn tiếng đáp :
– Bần đạo là Nhất Trần phái Võ Đang.
– Ủa, thế ra là Nhất Trần đạo trưởng đấy.
Âu Dương Siêu chắp tay chào Nhất Trần đạo trưởng và tiếp :
– Chẳng hay đạo trưởng định chỉ giáo gì thêm?
– Thí chủ đã học được hết tài ba của Kỳ Tuyệt tam lão tiền bối, võ nghệ
cao siêu bất phàm. Nhưng thí chủ không nên thị tài hà hiếp người như
thế.
– Đạo trưởng quá khen đấy thôi, nhưng đạo trưởng chỉ biết bề ngoài chưa
biết bề trong, tại hạ không phải là người thị tài hiếp người đâu.
– Thí chủ tự nhận là không thị tài hà hiếp người, thế tại sao thí chủ bắt người chặt tay như thế?
– Việc này tất nhiên tại hạ có đủ lý do.
– Chẳng hay thí chủ có thể cho bần đạo biết rõ lý do ấy không?
– Bây giờ không tiện thưa cùng được.
Nhất Trần đạo trưởng ngẫm nghĩ giây lát, rồi nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu hỏi tiếp :
– Thí chủ với họ có thù hay sao?
Âu Dương Siêu gật đầu :
– Bằng không khi nào tại hạ lại bắt họ phải chặt một cánh tay như thế?!
Nói xong, nét hung hăng ở trên mặt của chàng bỗng biên mất. Chàng lạnh lùng nhìn anh em họ Tống một lượt mới hỏi tiếp :
– Tại hạ chỉ cần anh em họ chặt lấy một tay như thế, cũng là nể nang và khoan hồng lắm rồi.
Tín Đức, Sĩ Lập, Vĩnh Thâm ba người thấy mắt của Âu Dương Siêu lộ vẻ sát khí đều rùng mình hãi sợ, nhưng trong lòng vẫn ngạc nhiên hết sức và
nghĩ thầm:
“Không hiểu tiểu quỷ này có thù hằn gì với chúng ta?”
Nhất Trần đạo trưởng nghe chàng nói xong bụng bảo dạ rằng:
“Nếu y không có thù oán gì với phái Thiên Sơn này thì khi nào y lại…”
Trong lúc đạo trưởng suy nghĩ thì Tín Đức đã phi thân tới gần trầm gọng quát hỏi Âu Dương Siêu rằng :
– Tiểu quỷ, anh em chúng ta có thù hằn gì với ngươi? Ngươi thử nói ra xem.
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng rồi đáp :
– Các ngươi cứ chặt một cánh tay đi, tiểu gia sẽ cho các ngươi biết liền, hà tất phải hỏi lôi thôi như thế làm chi!
Tín Đức đột nhiên cười ha hả nói tiếp :
– Tiểu quỷ, ngươi chỉ được cái nói bậy…
– Im mồm, nếu đêm nay ba ngươi không ngoan ngoãn nghe lời ta bảo tự chặt lấy một cánh tay thì các ngươi đừng có hòng rời khỏi núi Bắc Mang này.
– Tiểu quỷ, anh em lão phu có phải là những kẻ hèn mạt ham sống sợ chết đâu.
– Được!
Âu Dương Siêu trả lời như vậy rồi quay lại chắp tay chào Nhất Trần đạo trưởng và nói tiếp :
– Xin mời đạo trưởng hãy lùi sang một bên.
Nhất Trần đạo trưởng cau mày lại nhìn Âu Dương Siêu và hỏi tiếp :
– Có thực thí chủ với họ có thù hằn với nhau ư?
– Tại hạ không phải là những kẻ chuyên môn đặt điều.
– Thế sao thí chủ không chịu nói rõ.
– Vì khó nói ra miệng lắm.
Nhất Trần đạo trưởng suy nghĩ giây lát lại nói tiếp :
– Thí chủ nói như thế đến đứa trẻ lên ba cũng không thể tin được!
– Tại sao?
– Kẻ thù đang ở trước mặt sắp trả thù đến nơi, thí chủ lại bảo là khó
nói ra miệng lắm, như vậy chả là nói dóc là gì. Nếu thí chủ có thù với
mấy vị ấy thực thì thí chủ phải cho anh em mấy vị đó cùng mọi người hay
mối thù đó như thế nào. Thí chủ là ai? Anh em họ là người trong cuộc mà
cũng không hay một tí gì.
Nói tới đó, Nhất Trần đạo trưởng ngắt lời nghiêm nét mặt lại nhìn Âu Dương Siêu một hồi nữa mới lớn tiếng nói tiếp :
– Thí chủ là một thiếu niên anh tuấn, chắc thể nào cũng biết câu “bất bình tác minh”?
– Thế là nghĩa lý gì?
– Nếu thí chủ không nói rõ nguyên nhân mối thù này thế nào cũng làm cho
tất cả mọi người ở đây bất bình mà ra tay ngăn cản không để cho thí chủ
hoành hành được đâu.
– Đạo trưởng nói rất có lý, nhưng…
Âu Dương Siêu nói tới đó bỗng nghiêm nghị nói tiếp :
– Tại hạ thân mang huyết hải thâm thù và việc này còn liên can rất đông
tốt hơn hết đạo trưởng đừng hỏi tới và cũng đừng nên can thiệp vào việc
của tại hạ.
– Nếu bần đạo phải hỏi và ra tay can thiệp vào thì sao?
– Vì kính trọng đạo trưởng là đệ tử của Võ Đang đức cao vọng trọng ở
trong võ lâm, tại hạ mới nể đạo trưởng như thế. Nếu đạo trưởng nhất định can thiệp vào chuyện này, tại hạ đành phải…
Chàng đã biết năm xưa hơn trăm tay cao thủ vây đánh và giết hại cha mẹ
chàng, trong đó có cả người của cửu đại môn phái, nhưng không có các
phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Cái bang. Cho nên chàng mới không muốn làm mích lòng Nhất Trần đạo trưởng kết thù với phái Võ Đang lại gây thêm nhiều
cường địch, vì thế chàng mới nén lửa giận mà lễ phép với Nhất Trần đạo
trưởng như vậy, nhưng Nhất Trần đạo trưởng lại không biết điều cứ hỏi
vặn tiếp.
– Thế nào?
Tuy chàng không muốn làm mích lòng Nhất Trần đạo trưởng, nhưng chàng là
người kiêu ngạo. Nhất Trần lại không biết điều cứ hỏi vặn như trên nên
chàng liền nổi giận sầm nét mặt lại đáp :
– Nếu vậy tại hạ đành phải thất lễ với đạo trưởng.
– Bần đạo đã nói là ra tay can thiệp thì bần đạo có sợ gì thí chủ thất lễ với chả thất lễ.
Quyên Quyên vội nhảy tới cạnh Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn Nhất Trần với
giọng thanh thót như chim oanh kêu mà trả lời Nhất Trần rằng :
– Lão đạo sĩ kia ngươi hà tất phải hôi vặn như thế. Có lẽ người không thích uống rượu phạt phải không?
Nhất Trần đạo trưởng nghe nói liền cau mày lại và cũng lớn tiếng quát bảo nàng :
– Cô nương ăn nói nên cẩn thận một chút nhé.
Quyên Quyên cười khanh khách, kêu lên :
– Ối chà!…
Không để Quyên Quyên nói thêm Đoàn Bân đã nhảy ra lớn tiếng quát bảo :
– Nhị muội không được vô lễ như thế.
Bảo Quyên Quyên xong, Đoàn Bân quay lại chắp tay chào Nhất Trần với giọng dịu dàng nói :
– Nhị muội của tại hạ tuổi nhỏ vô tri, nên mới xúc phạm đến đạo trưởng
như vậy. Tiểu sinh xin lỗi hộ, mong đạo trưởng đứng trách cứ.
Nhất Trần đạo trưởng vội đáp lễ và cất giọng cười ha hả nói :
– Bấn đao không dám, giang hồ đồn đại Bạch Y Truy Hồn người như cây
ngọc, mặt giống Tử Bôm tới hôm nay bần đạo mới được gặp thí chủ quả thực danh bất hư truyền, người không những lễ phép mà lại còn tao nhã là
khác, thực còn hơn cả lời đồn…
– Đạo trưởng cứ quá khen đấy thôi, tiểu sinh làm gì được như thế. Nhưng
tối hôm nay đạo trưởng nhất định can thiệp vào vụ thù oán của tam đệ với phái Thiên Sơn này phải không?
– Theo đạo nghĩa của võ lâm, chả lẽ bần đạo trông thấy tấn kịch thảm thương sắp xảy ra mà không can thiệp hay sao?
– Đạo trưởng có lòng nghĩa hiệp như vậy tiểu sinh rất kính phục. Nếu nói rõ nguyên nhân vụ ân oán này rồi, chẳng hay đạo trưởng còn can thiệp
nữa không?
– Tất nhiên phải phân biệt xem thị phi ra sao đã.
– Nếu là phải thì sao?
– Bần đạo không lý nữa.
– Nếu là trái?
– Bần đạo phải can thiệp vào để duy trì chính nghĩa cho võ lâm!
– Xin hỏi đạo trưởng, nếu cha mẹ đạo trưởng bị người ta giết hại thì đạo trưởng nghĩ sao?
– Thù cha mẹ bất cộng đái thiên, làm con tất phải tận lực để trả thù cho cha mẹ, như vậy mới an ủi cha mẹ mình ở dưới chín suối! Như thế mới gọi là hiếu tử và cũng không trái đạo làm con.
Nói tới đó, Nhất Trần mới tỉnh ngộ đưa mắt nhìn Đoàn Bân rồi hỏi tiếp :
– Co phải giữa đôi bên có mối thù bất cộng đái thiên đấy không?
– Phải!
Tín Đức nghe nói không sao chịu được liền xen lời :
– Bạch Y Truy Hồn chỉ được cái nói bậy, vu oan giá họa cho người.
Âu Dương Siêu liên quát lớn :
– Câm mồm!
Đoàn Bân nhìn Tín Đức cười nhạt rồi lạnh lùng đáp :
– Ngươi kêu gào như thế làm chi, lời nói của ta đây không có vu oan cho ai cả, lát nữa tam đệ ta sẽ nói cho ngươi biết rõ liền.
Chàng quay mặt về phía Âu Dương Siêu mà dặn bảo :
– Tam đệ, mối huyết cừu của đệ dù trước sau thể nào cũng phải công bố
cho võ lâm hay, theo ngu huynh thì chi bằng đêm nay đệ cứ công nhiên cho mọi người hay để cho họ biết. Như vậy chúng có chết uổng cũng cho võ
lâm đồng đạo biết rõ hiền đệ không phải là thị tài hà hiếp người.
Âu Dương Siêu bỗng ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu lên tiếng nói, khi
chàng nói hai mắt ứa ra hai luồng ánh sáng thù hằn, ác độc và nhìn thẳng vào mặt anh em Tín Đức quát hỏi :
– Lão quỷ, ngươi còn nhớ vụ án mười lăm năm trước không?
– Mười lăm năm trước? Vụ án nào?
Ba anh em Tín Đức ngơ ngác nhìn nhau và hỏi lại như trên.
Âu Dương Siêu thấy thái độ của chúng như vậy liền bụng bảo dạ rằng:
“Chẳng lẽ năm xưa ba lão quỷ này không dự vào vụ ấy chăng?…”. Tuy vậy chàng vẫn cười nhạt một tiếng và quát hỏi tiếp :
– Các người hơn trăm cao thủ vây đánh, giết hại.
Chàng nói tới đó, Tín Đức đã kinh hãi hỏi :
– Ủa, thế ra ngươi là…
– Phải ta là Âu Dương Siêu con của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang đây.
– Ủa!?…
– Ủa?!…
Những tiếng kêu “ủa” ngạc nhiên đó nổi lên tứ phía. Nhất Trần đạo trưởng cũng kinh hãi lui về phía sau một bước, mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn thẳng vào Âu Dương Siêu mà đứng ngẩn người ra như tượng đá vậy.
Tín Đức, Sĩ Lập, Vĩnh Thâm ba người không ngờ thiếu niên có võ công cao
siêu không thể tưởng tượng được lại là con của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang
Âu Dương Đơn. Anh em chúng kinh hoảng đến mặt nhợt nhạt như kẻ chết trôi vậy, bỗng Trác Tiểu Yến rú lên một tiếng rồi nói :
– Ủa, Phúc đại ca, quả nhiên là đại ca rồi…
Nàng vừa nói vừa chạy đến cạnh Âu Dương Siêu, ngắm nhìn chàng tươi cười như hoa nở.
Âu Dương Siêu rùng mình một cái rồi đáp :
– Phải, cô Tiểu Yến chính tôi đây!
Tiểu Yến vừa cười vừa nói thêm :
– Phúc đại ca, hôm ở trên lôi đài em đã đoán là anh rồi.
Bỗng nhiên Thiên Ma Tiên Nương thét lớn một tiếng :
– Các ngươi còn muốn chạy ư?