Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 30: Phó ước trên núi Bắc Mang
Âu Dương Siêu, Đoàn Bân và Quyên Quyên đau lòng vô cùng, họ đào một cái
hố chôn xác của đạo sĩ chột xuống. Vái lạy hồi lâu rồi cùng nhau rời
khỏi hang bí mật đó xuống núi Hùng Nhĩ.
Núi Bắc Mang ở phía Bắc huyện Lạc Dương cách núi Hùng Nhĩ chừng bốn trăm dặm. Ba người tính đốt ngón tay thấy còn hai chữ nữa mới đến tết Nguyên Tiêu, liền thủng thẳng lên đường tiến thẳng về phía núi Bắc Mang.
Đêm Nguyên Tiêu, trước lăng mộ họ Từ ở trên núi Bắc Mang đã xuất hiện
rất nhiều bóng ma. Nhìn kỹ mới biết đó không phải là bóng ma mà là những bóng người. Những người ấy đều là cao thủ có tên tuổi trong võ lâm.
Những người đó là Thiên Sơn tứ kiếm đến đây phó ước, Thanh Thành lục
đạo, và những đệ tử của phái Võ Đang phái Hoa Sơn cùng Trác Ngọc Khôn
với con trai Trác Quân Kiệt, con gái Trác Tiểu Yến, nghĩa nữ Thi Phụng
Anh và mấy tên đồ đệ. Ngoài ra còn mười mấy tên giang hồ hảo thủ võ lâm
hào khách. Trong số trên ba mươi người tới dự khán.
Canh hai vừa điểm, đằng xa đã có tiếng cười khanh khách vọng tới. Sau
một luồng gió thổi người ta đã thấy một thiếu phụ tuổi trạc hai mươi ba
hai mươi bốn cùng tám thiếu nữ đẹp tuyệt, lưng đeo trường kiếm xuất
hiện. Thiếu phụ ấy chính là Thiên Ma Tiên Nương Hoa Bính Dung Giáo chủ
của Thiên Ma giáo với tám tỳ nữ.
Hoa Bích Dung vừa tới nơi thấy có nhiều người như vậy trong lòng cũng
hơi kinh hoảng, nhưng dù sao nàng cũng là một Giáo chủ của một giáo
phái, nên nàng giữ bình tĩnh ngay được. Rồi nàng dùng giọng châm biếm
nhìn ba người của nhóm Thiên Sơn tứ kiếm mà nói rằng :
– Những người tiếng tăm lừng lẫy có khác. Thiên Sơn tứ kiếm không những
danh tiếng lừng lẫy giang hồ mà còn thần thông quảng đại nữa, khiến
Thiên Ma Tiên Nương tôi kính phục vô cùng.
Vì nàng không biết đêm nay nơi đây ngoài nàng với Thiên Sơn tứ kiếm ra
lại còn một trận đấu nữa, nhưng nàng lại hiểu lầm những người có mặt ở
đây là do Thiên Sơn tứ kiếm mời tới.
Thiên Sơn tứ kiếm là những người có tên tuổi trên giang hồ lâu năm, khi
nào họ lại mời thêm người đến giúp sức thì khi nào họ lại chịu thừa
nhận. Bằng không còn mặt mũi nào trông các anh hùng hào kiệt?
Nên lão đại Tống Tín Đức liền cười ha hả đáp :
– Tiên nương tưởng các vị đồng đạo có mặt lại là người của anh em lão
mời đến giúp sức phải không? Như vậy Tiên nương coi thường anh em lão
quá, tuy anh em lão có bất tài đến đâu cũng không bao giờ lại có những
cử chỉ hèn hạ đến như thế.
– Ồ, thế ra họ không là người của Tứ kiếm mời tới đây ư?
– Phải!
– Thế họ đến đây làm chi?
Thiên Ma Tiên Nương đưa mắt nhìn quần hùng với vẻ mặt hoài nghi hỏi như trên và tiếp :
– Thế ra họ đến đây để xem chúng ta đấu phải không?
– Tiên nương chỉ đoán đúng một nửa thôi.
– Còn một nửa nữa là gì?
– Còn một nửa người nữa cũng như chúng ta vậy
– Họ cùng hẹn nhau đấu ở đây!
– Ai đấu với ai thế?
– Các đạo hữu của phái Thanh Thành đấu với Thần Châu tam kiệt.
– Thế các bạn không rủ một người nào đến giúp sức đấy chứ?
– Sao Tiên nương coi thường Thiên Sơn tứ kiếm như thế?
Thiên Ma Tiên Nương bỗng cười khanh khách một hồi, cười xong nét mặt lại lạnh lùng nói tiếp :
– Được, giết người phải thường mạng, các người cứ việc bắt đệ tử của bổn giáo thường mạng đi.
– Nếu Giáo chủ không đủ sức chống đỡ thì phải thường mang thực đấy?
– Hừ, lão quỷ ngươi hãy đỡ chưởng này của ta thử xem.
Thiên Ma Tiên Nương vừa nói vừa giơ bàn tay ngọc lên tấn công luôn. Tín
Đức thấy luồng gió ấm như nhằm ngực mình lấn át tới. Y biết võ học của
Thiên Ma Tiên Nương rất cao siêu, không dám kinh thường chút nào, liền
vận nội lực ra hai tay để chống đỡ.
Hai luồng kình lực của hai người, một âm một nhu va chạm nhau kêu đanh “bùng” một tiếng thật lở cát bụi bay mù mịt liền.
Tín Đức bị đẩy lùi về phía sau ba thước, và cảm thấy ngực như bị đè nén
rất khó thở, khí huyết trong người rạo rực kinh hãi vô cùng vội vận công điều tức thủ sức và cố đè khí huyết xuống.
Một mặt y liếc mắt nhìn Thiên Ma Tiên Nương thấy thân hình của nàng ta
lảo đảo mấy cái thôi và trông vẻ mặt vẫn ung dung như thường nên bụng
bảo dạ rằng:
“Nữ ma đầu này quả thật danh bất hư truyền công lực của y thật cao tuyệt lắm, với chưởng lực của mình đã sử dụng đến mười thành công lực rồi mà
vẫn chống đỡ không nổi một chưởng của nàng ta”.
Y đang suy nghĩ thì Thiên Ma Tiên Nương đã cười nhạt và quát lớn :
– Lão quỷ lại đỡ thêm một chưởng nữa của bổn cô nương xem!
Nói xong nàng lại giơ tay ngọc lên nhằm người Tín Đức tấn công một chưởng nữa.
Tín Đức biết công lực của đối phương mạnh hơn mình nhiều, chưởng lực vừa rồi mình chống đỡ xong đã thấy nội tạng như hơi bị thương rồi. Vậy làm
sao mà còn đủ sức chống đỡ thêm một chưởng này, nên y không đợi chờ
chưởng lực của đối phương lấn át tới vội nhảy luôn sang bên sáu thước để tránh né.
Thiên Ma Tiên Nương thấy Tín Đức không dám chống đỡ chưởng lực của mình nữa liền thâu chưởng lại cười khanh khách và nói :
– Lão quỷ, sao ngươi lại tránh né như thế mà không dám đỡ chưởng thứ hai của ta?
Nói tới đó, bỗng quát lớn :
– Nếu ngươi không dám chống đỡ thì nộp mạng cho ta đi.
Nàng chưa nói xong, người đã lướt tới gần Tín Đức, giơ hai chưởng lên cùng tấn công người Tín Đức nhanh như điện chớp.
Võ công của Thiên Ma Tiên Nương quả thật lợi hại và ảo diệu, thế công
của nàng không những nhanh tuyệt luân và còn ác độc vô cùng, hai tay của nàng nhằm hai nơi yếu huyệt ở ngực và ngang lưng của Tín Đức mà tấn
công tới.
Tín Đức thấy vậy giật mình kinh hoảng, nhưng dù sao y cũng là một tay có tên tuổi trong võ lâm, cho nên mồm vẫn quát lớn :
– Ngươi tưởng lấy được tính mạng của ta dễ như thế sao?
Y vừa nói, vừa tránh thế công của địch và hai tay cũng nhanh như điện
chớp nhằm cổ tay của đối phương chém xuống mà phản công lại.
Thiên Ma Tiên Nương cười nhạt một tiếng rồi biến thế khác, vẫn giở
chưởng với chỉ ra một lúc, nhằm các yếu huyệt của Tín Đức tấn công nhanh vô cùng. Tín Đức tức giận kêu “hừ” một tiếng, lại tránh sang bên rồi
múa nhanh song chưởng giở hết tuyệt học của mình ra để phản công lại.
Thiên Ma Tiên Nương vẫn cười khanh khách hai tay trắng như ngọc của nàng tấn công ra những thế càng quái dị thêm và chỉ vào cũng nhằm các yếu
huyệt của kẻ địch mà đánh vào.
Quần hào có mặt tại đó tuy đã nghe nói võ công của Thiên Ma Tiên Nương
ảo diệu, nhưng chưa được mục kích bao giờ, lần này các người trông thấy
mới biết quả thật danh bất hư truyền nên người nào người nấy đều khen
ngợi thầm. Đồng thời cũng lo âu hộ Tín Đức nữa.
Chỉ thoáng cái hai người đã đấu được mười mấy hiệp, tuy Tín Đức cũng là
một hảo thủ nổi danh giang hồ nhưng võ công còn kém rất xa, địch sao nổi nữ Giáo chủ ấy. Tuy vừa ra tay y đã giở hết tài ba ra để tấn công trước rồi nhưng vẫn bị lép vế, đấu được mười mấy hiệp y phải thủ nhiều hơn
công, tới khi đấu trên hai mươi hiệp y càng lép vế thêm cứ lùi về phía
sau và ngộ hiểm luôn luôn.
Tình hình đã rõ rệt ai cũng biết Tín Đức không chống đỡ nổi, chỉ mười
hiệp nữa thể nào cũng bị Thiên Ma Tiên Nương đánh bại tức thì.
Mã Sĩ Lập với Cao Vĩnh Thâm hai người thấy đại sư huynh mình sắp bị đánh bại đến nơi, trong lòng vừa kinh hãi, vừa lo âu rồi rút trường kiếm ra
xông cả lên vây đánh Thiên Ma Tiên Nương.
Cùng một lúc đó đột nhiên có tiếng người quát bảo :
– Ngừng tay lại!
Tiếng nói của người ấy tuy không lớn lắm, nhưng kêu như tiếng chuông
khiến tai mọi người đều váng nhức, hiển nhiên nội công của người vừa nói đã luyện tới mức tuyệt bực rồi, vì vậy quần hào đều rùng mình kinh
hoảng.
Ngay cả Thiên Ma Tiên Nương với Thiên Sơn tam kiếm nghe lấy tiếng nói
cũng phải kinh ngạc, vội thâu tay lại và lui ngay về phía sau tức thì.
Một luồng gió lạnh thổi tới, bóng người thấp thoáng đã có ba thiếu niên
xuất hiện trước mặt mọi người. Ba ngươi đi sát cánh nhau xuất hiện và
người nào người ấy trông rất ung dung.
Không cần phải nói rõ, quý vị cũng biết ba người đó là Thần Châu tam
kiệt, Đoàn Bân, Ngô Quyên Quyên và Âu Dương Siêu rồi. Lúc này Âu Dương
Siêu đã hoàn lại bộ mặt anh tuấn. Thanh Thành lục đạo với quần hào bỗng
thấy mặt chàng thay đổi như vậy đều ngạc nhiên vô cùng.
Nhưng đa số là những người giàu kinh nghiệm giang hồ nên họ chỉ hơi thắc mắc một chút liền hiểu ngay khi Âu Dương Siêu lên đả lôi đài ở Thiên
Tâm trang chắc đeo mặt nạ hay dùng thuật hóa trang nên bộ mặt mới xấu xí như thế.
Âu Dương Siêu đưa mắt liếc nhìn mọi người một lúc, chàng không thấy Đông Hải Nhất Kỳ, Thiên Thủ Đại Thánh nên ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ
rằng:
“Sao không thấy Thạch bá phụ vôi Đông Hải tiền bối có mặt tại đây?”
Chàng đang thắc mắc thì Thanh Thành lục đạo đã cùng nhảy ra, Minh Thanh đạo trưởng nhìn ba người một hồi cười ha hả và nói :
– Quả nhiên ba vị thí chủ đã tới hết, tuy hơi chậm một chút thưng vẫn
chưa phải là thất tín và cũng tỏ ra là người táo bạo, anh em bần đạo
chịu phục lắm…
Nói tới đó, y lại trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn ba người một lượt nữa mới quát hỏi :
– Cuộc hẹn ước đêm nay, ba vị định giải quyết như thế nào xin cho biết trước.
Âu Dương Siêu lớn tiếng cười và đáp :
– Chả cần phải ra điều lệ gì hết, các vị cứ việc ra tay tấn công một lượt đi.
– Phải, quý hồ quý vị thắng tại hạ, Thần Châu tam kiệt sẽ tự trói hai tay lại để cho quý vị muốn xử trí ra sao cũng được.
Lời nói của Âu Dương Siêu không những chỉ là kiêu ngạo mà còn ngông
cuồng hết sức, hiển nhiên chàng không còn coi Thanh Thành lục đạo vào
đâu nữa.
Khi ở trên lôi đài tại Thiên Tâm trang tuy Minh Thanh đạo trưởng đã bị
Âu Dương Siêu đánh bại, xương cổ tay phải bị bóp gãy và biết chàng ta có võ công cao tuyệt, nhưng bây giờ lão đạo sĩ nghe thấy chàng ăn nói một
cách ngông cuồng như thể tức quá hóa cười, cười ha hả một hồi rồi đạo sĩ giận dữ quát lớn :
– Tiểu quỷ này ngông cuồng thật.
Âu Dương Siêu lạnh lùng nói tiếp :
– Nói nhiều vô ích mau ra tay tấn công đi.
Nói xong, chàng quay lại bảo với Đoàn Bân và Quyên Quyên rằng :
– Mời đại ca và nhị tỷ lui về phía sau trước.
Hai người gật đầu cùng lùi lại và đồng thanh đáp :
– Tam đệ nên cẩn thận một chút nhé.
Nói xong cả hai người cùng lui về phía sau hơn trượng.
Minh Thanh đạo trưởng tuy cánh tay phải đã bị phế, nhưng muốn trả lại
mối thù bị đánh gãy tay bữa nọ, hơn nữa y lại thấy Âu Dương Siêu nói như vậy càng tức giận thêm lòng đau như bị đao kiếm đâm muôn nhát, y liền
từ từ giơ cánh tay trái lên trước ngực vận hết công lực, đột nhiên quát
lớn một tiếng :
– Tiểu quỷ có giỏi thì đỡ chưởng này của bần đạo thử xem!
Nói xong, y liền dồn hết công lực vào tả chưởng nhằm ngực Âu Dương Siêu tấn công luôn.
Minh Thanh đạo trưởng là người đứng đầu Thanh Thành lục đạo, nội gia
công lực của y cũng trên cả năm người nữa, chưởng lực của y hùng mạnh
đến mức có thể chặt được sắt đá. Lúc này y đã đem hết sức lực quyết tâm
tấn công một cái là phải thành công đánh cho Âu Dương Siêu tan xương nát thịt ngay tại chỗ mới thôi. Vì vậy chưởng lực ấy của y đã dồn hết mười
thành công lực đủ thấy mạnh biết bao.
Nhưng công lực của Âu Dương Siêu bây giờ cao siêu đến mức độ không thể đo lường được thì Thanh Thành lục đạo địch sao nổi.
Minh Thanh đạo trưởng vừa tấn công chưởng đó đã nghe thấy Âu Dương Siêu
kêu “hừ” một tiếng và cũng giở một chưởng lên khẽ hất một cái, liền có
một luồng gió mạnh nhưng rất mềm mại dồn ra, hai luồng sức của hai người một nhu một cương va chạm nhau kêu “bùng” một tiếng. Mọi người chỉ nghe thấy Minh Thành đạo trưởng rú lên một tiếng rất thảm khốc, mồm phun máu ra như suối, người bị đẩy ra ngoài xa tám thước, khi rớt xuống ngũ tạng của y bị tan nát hết chết ngay tại chỗ rơi.
Quần hào có mặt tại đó tuy có khá nhiều người là những nội gia hảo công
lực khá cao siêu, nhưng chưa ai được thấy chưởng lực của người nào lại
oai mãnh tuyệt luân đến thế, nên người nào người nấy kinh hoảng đến toát mồ hôi lạnh ra.
Quý vị nên biết kể từ khi được đạo sĩ chột mắt đả thông chân khí bị bế
tắc ở trong kinh mạch rồi. Âu Dương Siêu mạnh gấp đôi xưa kia và nội
công của chàng đã tới nức Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên rồi.
Công lực của Minh Thành đạo trưởng tuy khá thâm hậu và cũng là một tay
nội gia cao thủ của võ lâm đương thời nhưng so với Âu Dương Siêu thì
thật là một trời một vực như ngôi sao so với mặt trời. Chưởng của hai
người va đụng nhau y chịu đựng không nổi mới bị đánh bắn ra ngoài xa
chết tốt như vậy.
Đột nhiên có mấy tiếng quát tháo rất lớn, thì ra Thanh Thành ngũ đạo đã
múa năm thanh kiếm xông lại tấn công Âu Dương Siêu như vũ bão.
Thanh Thành ngũ đạo, Minh Không, Minh Vân, Minh Chân, Minh Tâm và Minh
Ngộ năm người năm thanh kiếm cùng xông lại tấn công tới tấp. Âu Dương
Siêu thấy vậy lớn tiếng cười một hồi và chỉ xoay người một cái đã tránh
khỏi năm thế kiếm kia liền. Năm đạo sĩ thấy mình đâm hụt trong lòng tuy
kinh hãi thân pháp của đối phương vừa nhanh vừa kinh dị, nhưng tay của
chúng vẫn không ngừng mồm thì quát lớn lại xông lên. Chúng như điên như
khùng tấn công lần thứ hai, nhưng khi chúng vừa thay đổi kiếm thế thì
đột nhiên chúng thấy trước mặt có ánh sáng vàng chóe làm chói cả mắt và
đã có một luồng gió mạnh kêu “vù vù” nhằm năm yếu huyệt của chúng tấn
công tới.
Thì ra trong lúc Âu Dương Siêu tránh né năm mũi kiếm của Ngũ đạo tấn tới chàng đã móc túi lấy lá cờ báu ra, rồi giở thế Toàn Phong Đột Khởi (gió lốc bỗng bốc lên), lá cờ báu của chàng hóa thành một đạo quang nhắm năm đạo sĩ tấn công luôn.
Năm đạo sĩ tự nhiên thấy hào quang lóe mắt, và có tiếng gió kêu “vù vù”
nhằm các nơi yếu điểm tấn công tới, chúng kinh hoảng vô cùng vội múa
kiếm chống đỡ. Nhưng chúng không biết đâu là khí giới của đối phương để
tránh né những thế võ siêu phàm ấy của võ lâm đương kim, với tài ba của
năm đạo sĩ kia thì làm sao mà chống đỡ nổi?!
Năm đạo sĩ đang kinh hoảng liền bảo nhau thâu kiếm lại lui về phía sau
tám thước. Năm đạo sĩ vừa đứng yên định thần nhìn kỹ mới hay đối phương
cầm một lá cờ tam giác vàng nho nhỏ có ánh sáng vàng lóe mắt, còn đối
phương thì vẫn đứng yên chỗ cũ hình như không xê dịch chút nào.
– Ủa! Tích Độc Truy Hồn kỳ!
Bỗng trong đám đông có người lớn tiếng nói như vậy.
Âu Dương Siêu liếc nhìn người vừa mới nói đó. Rồi chàng bỗng phất lá cờ trong tay một cái mắt nhìn thẳng Ngũ đạo và hỏi :
– Năm vị nghe thấy chưa. Đây là Tích Độc Truy Hồn bảo kỳ ba mươi năm
trước đã danh trấn võ lâm. Tám thế cờ Toàn Phong bát thức oai lực vô
song, nếu năm vị hãi sợ thì cứ việc chặt một tay tiểu gia sẽ tha thứ cho bằng không…
Thanh Thành lục đạo là những tay cao thủ nổi tiếng và vẫn tự phụ xưa nay khi nào chúng chịu nhịn được lời nói ngông cuồng của Âu Dương Siêu,
huống hồ đại sư huynh của chúng đã bị chết về tay chàng, khi nào chúng
lại chịu nghe lời nói của chàng.
Minh Ngộ đạo trưởng liền giận dữ quát lớn :
– Tiểu quỷ, mi đừng có ngông cuồng như thế nữa, đêm nay chúng ta không
cho mi vãi máu dưới kiếm của chúng ta. Chúng ta không trả thù được cho
đại sư huynh thề không làm người.
Y vừa nói dứt đã múa kiếm xông lên tấn công Âu Dương Siêu trước đồng
thời Minh Không, Minh Vân, Minh Chân, Minh Tâm bốn người cùng quát lớn
một tiếng múa kiếm đi theo Minh Ngộ xông lại vây đánh Âu Dương Siêu. Âu
Dương Siêu lớn tiếng cả cười múa lá cờ giở luôn Toàn Phong bát thức ra
đón năm lưỡi kiếm của Thanh Thành ngũ đạo.
Quý vị nên rõ tám thế Toàn Phong bát thức là tuyệt học của võ lâm. Không những oai lực vô cùng mà mà thế thức lại huyền ảo, thật là thần quỷ
khôn lường. Năm xưa Kỳ Tuyệt Cầu Thiên Khánh chỉ một lá cờ với tám thế
thức đó đã tung hoành võ lâm, bình sinh đã gặp không biết bao nhiêu tay
cao thủ, nhưng ít người chống đỡ được năm thế của ông ta. Cũng vì vậy
mới được thiên hạ ban cho cái biệt hiệu Kỳ Tuyệt là thế.
Tất nhiên thế thức của lá cờ này tuy huyền ảo và oai lực vô song thật,
nhưng nếu người sử dụng không có đủ công lực phối hợp thì cũng không sao phát huy được cái thế của nó.
Lúc này công lực của Âu Dương Siêu đã tới mức Tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí
triều nguyên cho nên thế cờ của chàng dù kém hỏa hầu của Cầu Thiên Khánh nhưng công lực oai mãnh vô cùng. Nên năm đạo sĩ kia chống đỡ sao nổi
Toàn Phong bát thức của Âu Dương Siêu. Nói thì chậm lúc bấy giờ nhanh
không thể tưởng tượng được. Âu Dương Siêu giở thế cờ ra một mình đấu với năm đạo sĩ chỉ thoáng cái đã tấn công ba thức. Chỉ có ba thế đó cũng đủ đẩy cho năm đạo sĩ lui lia lịa và không sao phản công được thế nào. Tấn công xong ba thế đó Âu Dương Siêu cười ha hả một hồi rồi nói tiếp :
– Thanh Thành lục đạo danh trấn võ lâm không ngờ lại tầm thường đến thế!
Nói xong, chàng bỗng quát lớn :
– Các ngươi thử đỡ thế Phong Quyển Tàn Vân (gió cuốn mây tàn) của ta xem sao?
Chàng vừa dứt đã có một luồng kim quang và gió mạnh kêu “vù vù” như gió
cuốn mây tàn, như vũ bão tấn công vào người của năm đạo sĩ.
Thế Phong Quyển Tàn Vân này oai lực mạnh như vũ bão, công lực của năm
đạo sĩ tuy tinh thâm nhưng chống đỡ sao nổi. Nên mọi người chỉ nghe
những tiếng kêu “hự” và những tiếng rú thảm khốc, máu phun ra như suối
bắn tung tóe thế là Minh Ngộ, Minh Vân, Minh Chân ba người đã bị thế cờ
đánh bắn ra ngoài xa ba trượng chết thẳng cẳng.
Chỉ còn lại Mình Tâm, Minh Không hai người tuy chưa chết nhưng cũng bắn
ra ngoài xa mấy trượng, hộc máu mồm tung tóe và đang ngồi xếp bằng tròn
hành công.