Võ Lâm Tam Tuyệt

Chương 28: Đại thắng Bát sách


Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 28: Đại thắng Bát sách

Bảy người kia của nhóm Bát sách thấy Xương Minh bị đẩy lui như vậy đều giật mình kinh hãi.

Lúc Âu Dương Siêu tay không đối địch với Minh Thanh đạo trưởng, người
đứng đầu của Thanh Thành lục đạo ở trên lôi đài trong Thiên Tâm trang,
tuy Cống Lai bát sách đã được trông thấy thân pháp và thế võ của chàng
rồi, và chỉ thấy chàng đấu độ được ba hiệp đã nắm đước cổ tay và đả
thương đối phương ngay, nhưng chúng chỉ cho Âu Dương Siêu lợi dụng thân
pháp nhẹ nhàng hơn mà thắng thế thôi. Ngờ đâu bây giờ nội công chàng lại thâm hậu đến thế.

Cống Lai bát sách là đệ tử đích truyền của người Chưởng môn của phái
Cống Lai, võ học đã luyện tới mức thượng thặng, trong tám người đó chỉ
có đại sư huynh Lý Thiên Tường là công lực thâm hậu hơn bảy người kia
một chút thôi, nhưng còn về võ nghệ thì ngang nhau, không ai hơn ai kém
và chúng đều là đệ nhất đẳng cao thủ của phái Cống Lai rồi.

Bây giờ Ngũ Sách Lâm Xương Minh dùng song chưởng tấn công mà đối phương
chỉ dùng đơn chưởng khẽ hất một cái, đã đẩy cho Xương Minh lui năm bước
và gượng gạo mới đứng vững được Xương Minh biết công lực của đối phương
cao siêu hơn sư huynh đệ mình nhiều, vì vậy cả tám anh em Bát sách đều
cả kinh.

Chúng không hiểu thiếu niên xấu xí này là môn hạ của ai, lai lịch ra
sao, tuổi trẻ như vậy mà đã có công lực cao thâm khôn lường đến thế…

Tám anh em Bát sách đều nghĩ:

“Nếu một đấu với một tám anh em mình, không một người nào địch nổi đối
phương đâu. Bây giờ chúng ta phải tám người cùng tiến lên một lúc dùng
Bát Quái trận thức đối phó, thì may ra mới thắng nổi thanh niên xấu xí
kia, nhưng…”

Chúng lại sợ Đông Hải Nhất Kỳ đứng cạnh không để cho chúng cùng nhau
xông lên đánh một lúc, mặc dầu ông ta đã hứa không can thiệp vào nhưng
tám người đánh một như vậy khi nào ông ta chịu để yên cho. Vì thế, bọn
chúng thấy Xương Minh bị đẩy lui rồi mà chỉ ngơ ngác nhìn nhau chứ không ai dám đường đột xông lên tấn công hết.

Âu Dương Siêu chỉ đưa mắc liếc nhìn chúng một lượt đã hiểu ngay thâm ý
của chúng liền, chàng liền cười nhạt mấy tiếng vẻ mặt rất kiêu ngạo rồi
lạnh lùng hỏi :

– Tám vị đã thừa lệnh tới đây, tất nhiên không thể nào trở về với hai
tay không, bằng không tám vị không sao trả lời với Chưởng môn, và trong
lòng tám vị không phục phải không?

Thiên Tường liền đáp :

– Ngươi đã biết như vậy sao còn can thiệp vào việc làm của chúng ta làm chi?

Nói tới đó y ngừng lại giây lát rồi lại nhìn Âu Dương Siêu một hồi rồi mới nói tiếp :

– Oan gia đã có người đương đầu, nợ nần phải có chủ, chúng tôi tới đây
mục đích là kiếm Bạch Y Truy Hồn, không việc gì đến mi mi hãy tránh ra
đừng cản trở công việc của chúng ta.

Âu Dương Siêu mỉm cười đáp :

– Nếu anh ấy không phải là người trong nhóm Thần Châu tam kiệt và cũng
không phải là đại ca ca tại hạ, thì các ngươi có muốn làm gì anh ấy thì
tại hạ đâu có nói gì đâu…

Thiên Tường không đợi chàng nói dứt đã quát lớn :

– Ngươi là cái thá gì mà cũng đòi can thiệp vào.

– Tại hạ không dám, Cống Lai bát sách đã lừng danh giang hồ, tại hạ chỉ
là một vô danh tiểu tốt thôi đâu dám cản trở tám vị như vậy nhưng…

– Nhưng cái gì?

– Nhưng vì muốn làm tám vị phải khâm phục và trở về có lời nói với Chưởng môn, nên tại hạ mới nghĩ ra một cách rất hoàn hảo.


– Cách gì?

– Tại hạ sẽ đánh đấu dùm tám vị để tám vị có bằng cớ thưa lại với quý Chưởng môn, như vậy có phải là hoàn hảo không?

– Hừ với một mình ngươi ư?

– Tất nhiên rồi!

– Ngươi muốn một mình đấu với tám anh em chúng ta?

– Phải.

Thiên Tường cười ha hả như điên như khùng một hồi rồi mới nói tiếp :

– Con quỷ xấu xí kia, mi ngông cuồng thiệt!

Âu Dương Siêu rất kiêu ngạo, bỗng chơi nhạt mấy tiếng nói tiếp :

– Tám vị không tin cứ việc rút khí giới ra đấu thừ xem sẽ thấy tại hạ có phải có ngông cuồng hay không?

– Ngươi tự tin thế nào cũng thắng chúng ta hay sao?

– Tám vị cứ việc ra tay, chỉ trong ba mươi hiệp thôi, nếu tại hạ không
thắng nổi quý vị, thì Thần Châu tam kiệt này sẽ giơ tay ra cho các ngươi trói và đem đi.

Một mình đấu với Cống Lai bát sách đã là táo gan cực điểm rồi mà Âu
Dương Siêu còn bảo chỉ trong ba mươi hiệp sẽ đắc thắng thì chàng quả
thật là ngông cuồng quá mức. Không những đã táo gan ngông cuồng chàng
còn không coi Cống Lai bát sách vào đâu hết.

Từ khi hạ sơn đến giờ Cống Lai bát sách chưa hề bị ai khinh mình như vậy nên chúng nghe chàng nói xong cả thảy đều biến sắc mặt.

Không riêng gì bọn Cống Lai biến sắc mà cả Đông Hải Nhất Kỳ cũng biến
sắc mặt nốt. Ông ta nhận thấy thiếu niên quả thật là táo bạo, quá ngông
cuồng.

Thiên Tường nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu nghiêm nghị hỏi :

– Ngươi nói thật hay nói đùa?

– Đại trượng phu nói một là một, lời nói nặng như chín cái đỉnh. Thôi các ngươi đừng nói lôi thôi nữa mau rút khí giới ra đi.

– Được lắm!

Tuy Thiên Tường trả lời như vậy, nhưng y vẫn chưa dám rút khí giới ra vì còn sợ Đông Hải Nhất Kỳ ngăn cản.

Đông Hải Nhất Kỳ thấy Thiên Tường đưa mắt nhìn mình liền hiểu ngay ý
định của đối phương. Tuy ông ta không tin ba mươi hiệp thiếu niên đâu xí này có thế đánh bại được Bát sách nhưng ông ta nghĩ thầm:

“Chắc y phải có tuyệt thế kỳ học, công lực kinh người mới dám thách thức như thế!”

Ông ta nghĩ như vậy, liềến cười ha hả lên tiếng nói :

– Y đã nói như vậy, các ngươi cứ việc rút khí giới ra đi, lão sẽ chứng kiến cho cuộc đấu này.

Thấy Đông Hải Nhất Kỳ đã nói vậy, bọn Cống Lai bát sách mừng thầm.

Thiên Tường vội chắp tay chào lão hiệp và đáp :

– Tiểu bối xin tuân lệnh.

Y quay đầu lại bảo bảy người sư đệ rằng :

– Đứng theo vị trí bát quái.

Y vừa nói dứt, bảy người kia cùng y đã vội rút khí giới ra, tên nào tên
nấy đều sử dụng một cây roi mềm dài một trượng hai và mỗi tên đứng ở một vị trí để bố trận thế bao vây Âu Dương Siêu vào giữa.

Thiên Tường thấy Âu Dương Siêu vẫn tay không liền quát bảo :

– Ma quỷ xấu xí kia sao không rút khí giới ra!


Âu Dương Siêu đưa mắt nhìn mọi người một vòng rồi lạnh lùng đáp :

– Đấu với tám người các ngươi, tiểu gia đây việc gì phải sử dung tới khí giới, đừng nói lôi thôi nữa, mau ra tay tấn công đi.

Thiên Tường tức giận vô cùng, quát lớn một tiếng :

– Con quỷ xấu xí kia đỡ lấy thế công này của ta.

Nói xong y múa cây nhuyễn sách dài trượng hai, dùng thế Quái Xà Xuất
Động, cây roi của y dài như một cây côn, nhằm yết hầu của Âu Dương Siêu
đâm tới.

Thiên Tường vừa ra tay trận Bát Quái cũng phát động ngay, bảy cây nhuyễn sách kia chia làm bảy phương vị, nhằm các nơi yết huyệt của Âu Dương
Siêu tấn công tới tấp.

Âu Dương Siêu thấy cũng kinh hãi thầm và bụng bảo dạ rằng:

“Cống Lai bát sách liên tay tấn công oai lực của chúng khác thường thật, ta không nên khinh thị”.

Chàng vừa suy tính vừa giở song chưởng lên, tấn công luôn tám chưởng,
chàng đã có công lực của Võ lâm Tam tuyệt dồn cả vào người chàng. Tất
nhiên chưởng lực của chàng phải mạnh không thể tưởng tượng được, trong
võ lâm đương thời ít có người có thể chống đỡ nổi chưởng thế của chàng.
Tám chưởng của chàng đánh ra tám cây nhuyễn sách kia liền bị đẩy lui trở lại. Cống Lai bát sách phải thay đổi vị trí mãi, mới giữ vững được thế
trận.

Âu Dương Siêu vẫn đứng yên một chỗ không cử động chút nào. Cống Lai bát
sách ngơ ngác nhìn chàng, tên nào tên ấy càng nhìn càng hoảng sợ thêm,
chúng không ngờ một thiếu niên xấu xí như thế này lại có nội lực thâm
hậu đến thế, quả thật công lực của chàng cao siêu tới mức không thể
tưởng tượng được…

Âu Dương Siêu thấy chúng không dám xông vào tấn công, liền cười nhạt và nói tiếp :

– Ta tưởng Cống Lai bát sách oai trấn giang hồ phải có võ công kinh
người, ngờ đâu võ công các ngươi cũng chỉ có thế thôi. Nếu tám vị biết
điều rút lui ngay lúc này, tại hạ không làm khó dễ các vị đâu. Bằng
không đừng có trách tại hạ ra tay ác độc, lúc đó có hối cũng bất chấp!

Nói xong, chàng lại đưa mắt liếc nhìn tám người một lượt trông rất kiêu ngạo.

Tuy Cống Lai bát sách đều kinh hoảng thiếu niên xấu xí, không biết tên
tuổi và lai lịch thật, nhưng chúng là người có tên tuổi trong giang hồ,
vả lại phái Cống Lai là một trong chín đại môn phái đương thời có khi
nào mới đấu một hiệp mà chúng phải rút lui để mất hết sĩ diện như vậy,
và rút lui như thế có khác gì là chịu thua không, sau này còn mặt mũi
nào mà đứng trong giang hồ xưng hùng xưng bá trên võ lâm được. Huống hồ
phen này chúng thừa lệnh xuống núi phải bắt sống được Đoàn Bân đem về
núi bằng không trả lời người Chưởng môn sao đặng.

Trước tình thế này chúng muốn bắt sống Đoàn Bân đem về núi không phải là chuyện dễ, chưa biết chừng trận đấu này còn làm anh em chúng mất mày
mất mặt hay là toi mạng cũng nên.

Âu Dương Siêu vừa nói dứt lời, Thiên Tường đã ngẩng mặt lên trời cười ha hả một hồi và đáp :

– Con quỷ xấu xí kia, ngươi thật ngông cuồng một cách dại dột, ngươi
phải biết Cống Lai bát sách tuy không phải là những tay cao thủ nhất
đẳng trên giang hồ nhưng cũng có đôi chút tên tuổi, nếu ngươi không giở
kỳ học tuyệt nghệ ra đánh bại được Bát Quái Nhuyễn Sách trận này mà muốn nói suông mấy lời như vậy để dọa nạt chúng ta phải rút lui thì ngươi có khác gì giữa ban ngày ban mặt nói mò không?

– Có lẽ các ngươi không trông thấy quan tài, không ứa nước mắt chắc.

– Con quỷ xấu xí kia đừng có nói nhiều nữa, có giỏi thì phá trận thế của chúng ta đi.

– Được!


Chàng bèn giơ một chưởng nhắm ngực Thiên Tường tấn công luôn.

Chưởng phong của chàng nóng hổi, Thiên Tường biết chưởng lực của chàng
không phải tầm thường, nên vội quát lớn một tiếng múa cây nhuyễn sách
phản công luôn. Bảy cây nhuyễn sách của bảy người sư đệ y cũng xông lại
tấn công một lúc.

Bát Quái Nhuyễn Sách trận quả nhiên lợi hại. Chỉ trong nháy mắt những
luồng gió mạnh kêu rít, những bóng nhuyễn sách tựa như muôn ngàn con
rồng con rắn bay múa, cứ bao trùm Âu Dương Siêu mà tấn công như vũ bão.

Từ khi ra đời đến giờ Âu Dương đã đánh bại Thiên Sơn tứ kiếm, Hoành Sơn
lục ác, Bạch Cốt thất ma bấy nhiêu tay hảo thủ của võ lâm, cũng nhờ
những trận đấu đó chàng đã lượm được rất nhiều kinh nghiệm, võ công
chàng cũng tiến bộ hơn trước nhiều nên hai thế của Bát Quái Nhuyễn Sách
trận này rất mãnh liệt nhưng chàng không hãi sợ chút nào, chỉ thấy chàng cả cười một hồi, rồi giở khinh công tuyệt mức ra nhanh như bóng ma
xuyên đi xuyên lại trong trận Bát Quái. Người ta chỉ thấy hình bóng của
chàng như một luồng gió bỗng đông bỗng tây, lúc nam lúc bắc không khác
gì một cái bóng ma, khiến bọn Bát sách không biết đâu mà tấn công được.

Tha hồ chúng giở hết tài ba ra tấn công tới tấp mà không bị chàng tránh
né được thì lại bị chưởng lực của chàng đẩy bắn sang bên.

Đông Hải Nhất Kỳ, Đoàn Bân và Ngô Quyên Quyên đứng ở bên ngoài xem chừng phải kinh hãi vô cùng. Nhưng ba người đều biết Âu Dương Siêu chỉ có
kinh hãi thôi chứ không bị nguy hiểm và thể nào chàng ta cũng thắng đối
phương.

Đông Hải Nhất Kỳ cứ chăm chú nhìn thân pháp và thế võ của Âu Dương Siêu, y vừa xem vừa kinh ngạc, tuy y biết chàng ta là một cao thủ có võ học
rất cao siêu nhưng y không ngờ võ công của chàng ta lại kỳ ảo đến mức độ này, y để ý xem mãi cũng không sao biết được chàng là người của môn
phái nào?…

Cống Lai bát sách không ngờ đã giở toàn lực ra thúc đẩy trận thế và tấn
công rất mãnh liệt rồi, mà không sao làm gì nổi đối phương, ngay cả đến
vạt áo của địch thủ cũng không đụng chạm nổi. Vì vậy càng đấu chúng càng kinh hoảng. Chỉ trong chốc lát đã đấu được hơn hai mươi hiệp rồi, Âu
Dương Siêu bỗng lớn tiếng cười rồi nó :

– Ta tưởng Bát Quái Nhuyễn Sách trận các người lợi hại như thế nào,
không ngờ lại tầm thường đến như vậy, sắp tới hiệp thứ ba mươi rồi, các
bạn phải cẩn thận mời được, tại hạ bắt đầu ra tay tấn công đây…

Chàng chưa nói dứt đã dồn hết công lực vào hai cánh tay, song chưởng của chàng tấn công nhanh hơn trước nhiều. Chỉ trong nháy mắt chàng đã tấn
công luôn được mười sáu chưởng. Chưởng pháp của chàng thanh niên không
ai biết được chưởng nào trước chưởng nào sau, chỉ thấy những luồng gió
mạnh như bài sơn đảo hải dồn dập tới, và trong những luồng gió có hơi
nóng nữa. Cống Lai bát sách bị chưởng phong của chàng đẩy cho lùi liên
tiếp, trận thế của chúng cũng bắt đầu loạn xạ, nhưng có một điều lạ
không hiểu tại sao chàng lại cứ tấn công vào những chỗ khe hở ở cạnh tám người kia nên Đông Hải Nhất Kỳ, Đoàn Bân và Quyên Quyên đều thắc mắc vô cùng.

Cống Lai bát sách thấy chưởng lực của đối phương vừa mạnh vừa nóng hổi.
Tuy trong lòng rất kinh hãi không biết chưởng phong của đối phương dùng
là chưởng gì lại cứ nhằm hai bên khe hở của mình mà tấn công, nên chúng
vội ngừng thế công lại, người nào người nấy đều thủ giữ phương vị của
mình không tránh né như trước nữa chỉ múa động cây nhuyễn sách lên để
bảo vệ lấy mình thôi.

Âu Dương Siêu tấn công xong mười sáu chưởng đó rồi thân hình của chàng
liền nhảy lên nhảy xuống nhanh như điện chớp. Rồi những người đứng cạnh
đó chỉ nghe tiếng kêu “hự hự” liên tiếp và trong nháy mắt, tám người đó
đã có năm người bị giật mất nhuyễn sách. Đồng thời chúng lại cảm thấy có một luồng tiềm lực mạnh không thể tưởng tượng được khiến cho chúng khí
huyết rạo rực đứng không vững vội lùi về phía sau ba thước. Nói ra thì
chậm lúc ấy thì nhanh vô cùng. Chưởng pháp của Âu Dương Siêu nhanh như
điện chớp không hiểu chàng dùng thủ pháp và thân pháp gì mà đã cướp được nhuyễn sách của năm người như thế. Không riêng gì Đông Hải Nhất Kỳ,
Đoàn Bân và Quyên Quyên đứng ngoài trông không thấy rõ mà chính người
trong cuộc cũng không thấy nốt, chúng chỉ thấy cổ tay hơi rung động và
tê tái một chút, khí giới đã bị đối phương cướp mất một cách kỳ lạ khôn
lường.

Cống Lai bát sách đều kinh hãi, chúng thấy Âu Dương Siêu hai tay nắm
luôn năm cây nhuyễn sách đứng yên ở giữa vẻ mặt lạnh lùng trông oai
phong lầm lẫm rồi chàng cười nhạt một tiếng và nói :

– Với tài ba của tám vị tầm thường như thế này mà cũng đòi theo dõi tới
đây, nói khoác lác, muốn bắt sống đại ca của ta “hừ, hừ…”.

Nói xong, chàng cười nhạt hai tiếng, đồng thời chàng ngấm ngầm vận công
lực vào hai bàn tay, mọi người chỉ nghe thấy lách tách mấy tiếng năm cây nhuyễn sách đã bị chàng bóp gãy làm mười đoạn và vứt luôn xuống đất.

Những cây nhuyễn sách đó làm bằng gang, Âu Dương Siêu chỉ nắm trong tay
dùng mấy ngón tay bóp một cái mà năm cây đó liền gãy luôn làm đôi.

Cống Lai bát sách thấy công lực của Âu Dương Siêu thâm hậu kinh người
như vậy, cả tám tên đều hoảng sợ đến biến sắc mặt đứng đực người ra

nhìn.

Âu Dương Siêu lại cười nhạt một tiếng và nói tiếp :

– Nếu tám vị còn chưa phục cứ việc ra tay tấn công tiếp đi.

Nói xong chàng đưa mắt liếc nhìn tám người một lượt, rồi lại nhìn thẳng
vào mặt Lý Thiên Tường. Cống Lai bát sách càng hoảng sợ thêm, tự biết võ học và công lực của tám anh em mình dù có đấu thí mạng cũng không làm
gì nổi đối phương. Nếu cố đấu thêm chỉ mang họa vào thân thôi.

Lý Thiên Tường định thần giây lất vẻ mặt rầu rĩ đáp :

– Võ công của các hạ quả thật cao cường, hôm nay anh em chúng tôi cam
tâm chịu thua và sẽ trở về núi trả lời người Chưởng môn ngay. Nhưng…

Thiên Tường chưa kịp nói dứt lời thì Âu Dương Siêu đã cười nhạt và đỡ lời ngay :

– Nhưng mối thù ngày hôm nay, một ngày kia các ngươi sẽ trả cho được phải không?

– Chính thế, nhưng đại trượng phu ân oán phải phân minh. Ngày hôm nay
được các hạ nương tay, anh em chúng tôi rất cám ơn, còn mối nhục bị bẽ
gãy nhuyễn sách thì chúng tôi thể nào cũng kiếm dược các hạ trả cho
được.

– Được, bất cứ tám vị muốn kiếm tại hạ lúc nào tại hạ cũng đợi chờ chỉ giáo liền.

Thiên Tường gật đầu, đưa mắt nhìn bảy người sư đệ rồi nói :

– Chúng ta đi thôi!

Y vừa nói dứt, liền cùng bảy tên sư đệ rảo bước đi luôn. Âu Dương Siêu bỗng lớn tiếng gọi :

– Dừng lại!

Cống Lai bát sách liền quay người lại và nhìn thẳng vào bộ mặt xấu xí của Âu Dương Siêu, Thiên Tường vội hỏi :

– Các hạ còn muốn chỉ giáo gì nữa.

Âu Dương Siêu mỉm cười đưa mắt nhìn cây roi ở tay Thiên Tường, cây roi
Tam Sách của Chu Hùng Siêu và cây roi ở trong tay Tứ Sách Hứa Quan Hoa
một lượt rồi nói :

– Ba vị hãy để lại ba cây nhuyễn sách ở đây rồi hãy đi!

Thiên Tường biến sắc mặt, quát lớn :

– Con quỷ xấu kia, ngươi làm như vậy không sợ quá trớn hay sao?

– Hừ!…

Âu Dương Siêu dùng giọng mũi kêu như vậy rồi lớn tiếng trả lời :

– Đừng có nói lôi thôi nữa, đã bảo để lại thì ngoan ngoãn để lại đi.

– Nếu ta không biết điều không để lại thì sao?

– Bắt buộc tại hạ phải ra tay giữ lại.

Thiên Tường nghe nói rùng mình kinh hãi, y cũng biết đối phương có võ
công cao siêu, nếu muốn ra tay cướp giật ba cây roi của anh em chúng
thật dễ như trở bàn tay. Anh em chúng không thể nào giữ được trọn vẹn
đâu, cho nên y liền bụng bảo dạ rằng:

“Để đối phương ra tay cướp giật thì thà ta để lại cho y, quý hồ rừng vẫn còn ta không sợ không có củi”.

Y suy nghĩ xong liền dậm chân một cái, ngẩng mặt lên trời cười như điên cuồng một hồi rồi đáp :

– Được, được, đằng nào ngày hôm nay Cống Lai bát sách đã thua ngươi rồi, chúng ta chả tiếc gì ba cây bát sách này nữa.

Nói xong, y liền ngấm ngầm vận chân lực vào tay, tự bẻ cây nhuyễn sách vứt xuống đất.

Tam Sách Chu Hùng Siêu, Tứ Sách Hứa Quan Hoa thấy đại sư huynh làm như vậy cũng bắt chước hủy khí giới và vứt xuống đất theo.

Thiên Tường vẻ mật hậm hực hai mắt nổ lứa nhìn Âu Dương Siêu quát lớn :

– Con quỷ xấu xí kia, từ ngày hôm nay trở đi Cống Lai bát sách đã thề
không đội trời chung với ngươi. Quả tất thể nào chúng ta cũng có ngày
rửa mối nhục này và chúng ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi cho mà xem.

Nói xong, y dẫn bảy sư đệ quay mình đi luôn.

Âu Dương Siêu không nói năng gì hết nhìn chúng đi khỏi cười nhạo mấy tiếng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.