Đọc truyện Võ Lâm Tam Tuyệt – Chương 27: Cống Lai bát sách
Ra khỏi Thiên Tâm trang, Đông Hải Nhất Kỳ ngừng chân lại ngắm nhìn ba thiếu niên một hồi rồi nói :
– Bé con, các người hãy đi theo lão tới đằng này.
Nói xong ông ta vội đi thẳng về bên phía Đông và đi nhanh như gió vậy.
Thần Châu tam kiệt cũng vội giở khinh công ra đuổi theo. Bốn người đi
được một lát đã đến một bãi đất hoang cách Thiên Tâm trang hơn mười dặm
rồi, nơi đây rất tiện để chuyện trò nhưng Đông Hải Nhất Kỳ vẫn chưa
ngừng chân lại tiếp tục đi thêm.
Âu Dương Siêu không biết ông ta định đem bọn mình đi đâu và có chuyện gì muốn nói vội tiến lên hai bước đi sát cánh Nhất Kỳ và hỏi :
– Xin hỏi lão tiền bối bây giờ chúng ta đi đâu thế?
– Sắp tới rồi, các người cứ việc đi đi.
Nói xong, Đông Hải Nhất Kỳ vẫn tiếp tục đi như thường. Âu Dương Siêu cau mày ngừng chân lại và khẽ nói :
– Xin lão tiền bối hãy ngừng chân lại trong giây lát.
Đông Hải Nhất Kỳ ngừng chân lại hỏi :
– Việc gì thế bé con?
Âu Dương Siêu chần chừ giây lát mới trả lời :
– Xin lão tiền bối cho hay đi đâu đã, nếu lão tiền bối không nói rõ thì
anh em tiểu bối không thể nào đi mãi được như thế mà phải xin cáo từ lão tiền bối ngay.
– Có phải các ngươi nghi ngờ lão phu đưa các ngươi đến chỗ vắng vẻ để
giở quỷ kế ra ám hại, các ngươi sợ mà không dám đi phải không?
Âu Dương Siêu bỗng nghiêm nét mặt lại nhìn thắng vào mặt Đông Hải Nhất Kỳ và hỏi :
– Lão tiền bối có biết tên họ và lai lịch của anh em tiểu bối không?
Đông Hải Nhất Kỳ lắc đầu đáp :
– Không biết, lão đang định hỏi các ngươi đây.
– Lão tiền bối với ba anh em tiểu bối có thù hận gì không?
– Không!
– Lão tiền bối trong võ lâm đức cao vọng trọng, vai vế lại lớn như thế,
xưa nay không thù hằn với anh em tiểu bối, anh em tiểu bối đâu dám nghi
hoặc mà đem lòng tiểu nhân đo lòng người quân tử. Đồng thời anh em tiểu
bối cũng không có ý nghĩ không tôn kính lão tiền bối, huống hồ…
– Huống hồ cái gì?
– Thần Châu tam kiệt chúng tôi không phải là những kẻ nhát gan dù có lên núi đao vào rừng kiếm chúng tôi cũng dám xông pha.
– Hay lắm, với hào khí và sự can đảm của mấy cô cậu như vậy quả thực bất phàm khiến ai cũng phải khen ngợi. Trong đời lão cậu là người thứ hai
có can đảm và hào khí hơn người mà lão đã gặp.
Đoàn Bân với Quyên Quyên đi hai bên Âu Dương Siêu nghe thấy vị kỳ nhân
hải ngoại đó khen ngợi bọn mình trong lòng cao hứng vô cùng. Âu Dương
Siêu khiêm tốn đáp :
– Lão tiền bối cứ quá khen ngợi như vậy tiểu bối quả thực không dám.
Quyên Quyên bỗng xen lời hỏi :
– Người thứ nhất được lão tiền bối khen ngợi là ai thế?
Đông Hải Nhất Kỳ nhìn Quyên Quyên mỉm cười và đáp :
– Người ấy rất có tên tuổi ở trong võ lâm, nhưng… hà… ngoại hiệu của người đó là Thần Kiếm Trấn Bát Hoang.
Thần Châu tam kiệt nghe thấy ông ta nói như vậy đều kinh ngạc đồng thanh kêu :
– Ủa!…
Đông Hải Nhất Kỳ ngạc nhiên nhìn ba người và hỏi lại :
– Các ngươi được gặp y rồi hay sao?
Quyên Quyên lắc đầu đáp :
– Chưa, nhưng…
– Nhưng cái gì?
Âu Dương Siêu bỗng nghĩ ra một việc liền nghiêm nét mặt hỏi :
– Lão tiền bối chắc có quen Âu Dương Đơn đại hiệp?
Đông Hải Nhất Kỳ gật đầu đáp :
– Y là bạn thân của lão phu!
– Lúc Âu Dương đại hiệp bị giết hại ra sao tiền bối có biết không?
– Mãi đến ba tháng trước đây, lão phu mới hay, nhưng chưa biết rõ nội dung ra sao.
Đoàn Bân bỗng xen lời hỏi :
– Lần này lão tiền bối tái nhập võ lâm có phải vì chuyện ấy không?
Đông Hải Nhất Kỳ nhìn ba người một cái, rồi dùng tay chỉ vào khu rừng cách đó chừng vài dặm và nói tiếp :
– Trong khu rừng kia, ba vị hãy theo lão phu tới đó, rồi chúng ta thư thả nói chuyện sau.
Âu Dương Siêu gật đầu đáp :
– Vâng, xin lão tiền bối đi trước tiểu bối các người sẽ theo sau.
Đông Hải Nhất Kỳ liền đi trước dẫn đường. Mấy dặm đường đối với bốn người không xa chút nào chỉ thoáng cái đã tới nơi liền.
Quả nhiên trong rừng rậm có một ngôi miếu đổ nát, cỏ mọc um tùm không ai lui tới bao giờ. Đông Hải Nhất Kỳ dẫn ba người vào bên trong ngồi xuống đất xong, ông ta nhìn ba người một hồi rồi lại nhìn Quyên Quyên mỉm
cười hỏi :
– Cô nương đeo thanh Lôi Âm thần kiếm chắc cô nương là môn hạ của Lôi Âm thần ni phải không?
Quyên Quyên gật đầu cung kính đáp :
– Lão tiền bối nói rất đúng, Thần ni chính là ân sư của tiểu bối.
Đông Hỏi Nhất Kỳ gật đầu xong, lại hói Đoàn Bân tiếp :
– Còn ngươi?
Đoàn Bân cung kính đáp :
– Tiểu bối họ Đoàn tên Bân, ân sư của tiểu bối là Băng Phách phu nhân.
– Ô thảo nảo cậu trẻ tuổi như vậy mà đã nổi danh trên giang hồ, thế ra cậu là môn hạ của Băng Phách phu nhân đấy sao?
Nói xong, ông ta quay lại trợn mắt nhìn Âu Dương Siêu một hồi, rồi ôn hòa nói tiếp :
– Trông cậu thần thanh khí lạc, anh hoa nội ẩn tiềm tàng mà không lộ
liễu, nội công của cậu đã luyện tới mức tam hoa tụ đỉnh chỉ cần chịu khó tập luyện thêm nửa năm nữa, thể nào cũng đạt tới ngũ khí triều nguyên,
nhưng…
Nói tới đó, mặt ông ta hơi đỏ bừng và ông ta tỏ vẻ ngơ ngác nói tiếp :
– Với nội công của cậu hiện thời tất phải khổ luyện trên trăm năm mới
đạt tới mức độ này, quả thật là phi thường nên lão mới thắc mắc nhưng
không hiểu cậu là đệ tử của cao nhân nào thế?
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm nghị đáp :
– Được lão tiền bối thương cho như vậy, đáng lẽ tiểu bối phải thưa rõ sư phụ ra để tiền bối hay mới phải, nhưng…
Đông Hải Nhất Kỳ là người rất giàu kinh nghiệm nghe chàng nói như vậy, liền cau mày lại và cướp lời hỏi :
– Có phải cậu không tiện nói cho người ngoài hay phải không?
– Vâng! Tiểu bối có một nỗi khổ tâm bất đắc dĩ!
– Thế cả tên họ của cậu, cũng không thể nói cho lão phu biết hay sao?
– Xin lão tiền bối lượng thứ cho, nhưng…
Nói tới đó, chàng nhìn Đông Hải Nhất Kỳ một cái, rồi mới hỏi tiếp :
– Chẳng hay đến đêm Nguyên Tiêu lão tiền bối có vui lòng tới Vọng Sơn để xem trận đấu của anh em tiểu bối vơi họ không?
– Thế nào lão phu cũng đến xem.
– Tới lúc đó lão tiền bối sẽ biết ân sư của tiểu bối là ai và cả tên họ của tiểu bối nữa.
– Ồ!…
Đông Hải Kỳ nhân vừa nói được câu ồ, thì bốn người đã nghe thấy bên
ngoài đã có tiếng gió động và đã có tám ông già mặc áo đen, nơi ngang
lưng gồ lên, hiện ra ở trước cửa liền.
Bốn người đều cả kinh, vội đứng ngay dậy. Tuy Đoàn Bân không nhận ra
được tám người đó là ai nhưng đã biết họ là Cống Lai bát sách lừng danh
giang hồ rồi.
Tại sao Cống Lai bát sách lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây? Đoàn Bân đã đoán ra tám người này tới đây chắc cũng như Thanh Thành lục đạo định
đến trả thù cho đệ tử của họ cũng nên.
Đông Hải Nhất Kỳ đã lâu không vào Trung Nguyên, mà Cống Lai bát sách lại mới nổi danh trên mười năm nên ông ta làm sao biết được, liền cau mày
lại nhìn tám người lạ mặt đó mà quát hỏi :
– Tám vị là ai thế, đến đây làm chi?
Cống Lai bát sách theo dõi mọi người ở Thiên Tâm trang tới đây sao lại
không biết Đông Hải Nhất Kỳ là ai, nên họ vừa thấy lão hiệp hỏi Lý Thiên Tường người đứng đầu của Bát sách đã vội chắp tay chào và nói :
– Anh em tiểu bối là Cống Lai bát sách thừa lệnh người Chưởng môn, tới
đây tróc nã Bạch Y Truy Hồn về núi để thường mạng cho môn hạ đệ tử.
Nhất Kỳ lại hỏi liếp :
– Y giết chết mấy người đệ tử của phải Cống Lai các người?
– Chết và bị thương tám người tất cả!
– Vì việc gì?
Thiên Tường không ngờ lão hiệp lại hỏi vấn đề đó, nên ấp úng một hồi mới trả lời tiếp :
– Điều này tiểu bối không rõ.
Đông Hải Nhất Kỳ quả thật lão luyện hơn người, thấy Thiên Tường nói ấp
úng như vậy, biết ngay không phải là y không hiểu rõ chuyện, mà lại
không tiện nói ra đấy thôi. Như vậy ắt phải là môn hạ đệ tử của phái
Cống Lai làm bậy nói ra sợ mất sĩ diện, bằng không y đã thao thao bất
tuyệt nói hết sự thể đầu đuôi cho mình hay rồi.
Nghĩ như vậy Đông Hải Nhất Kỳ nhìn Thiên Tường cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp :
– Việc đó ai phải ai trái, ngươi cũng không biết vậy bây giờ các ngươi
hãy trở về núi điều tra kỹ lưỡng đã, rồi hãy tới đây nói chuyện sau.
Thiên Tường gật đầu đáp :
– Tiền bối nói rất có lý nhưng tiểu bối thừa lệnh xuống núi, nếu về tay không biết trả lời với Chưởng môn ra sao?
– Như vậy các ngươi nhất định phải bắt cho được y đem về mới thôi?
– Thưa lão tiền bối mệnh lệnh người Chưởng môn của bổn phái nghiêm ngặt
lắm, nên anh em tiểu bối thế nào cũng phải hoàn thành mới dám trở về.
Đông Hải Nhất Kỳ đưa mắt liếc nhìn Bát sách một lượt rồi hỏi tiếp :
– Anh em họ chỉ ba người thôi, nhưng các ngươi có tự tin thắng nổi hay không?
– Nếu lão tiền bối không can thiệp tám anh em tiểu bối tự tin có thể tróc nã được chúng ngay.
Thiên Tường vừa nói vừa tỏ vẻ ngông cuồng hết sức, hình như không coi
Thần Châu tam kiệt vào đâu hết. Đông Hải Nhất Kỳ thấy vậy cười ha hả và
nói tiếp :
– Được, lão phu nhất định không can thiệp vào việc các người, nhưng phải xem tài ba của Cống Lai bát sách ra sao đã.
Nhất Kỳ vừa dứt lời Đoàn Bân đã lớn tiếng quát bảo Thiên Tường rằng :
– Nơi đây chật lắm muốn đấu thì ra ngoài kia.
Nói tới đó, chàng nhảy vượt qua đầu Bát sách phi thân ra ngoài bãi cỏ ở trước miếu chừng năm trượng.
Cống Lai bát sách vội đuổi theo, tới chỗ Đoàn Bân chừng hơn trượng liền
ngừng chân lại, đứng xếp hàng ngang để sửa soạn tấn công.
Đông Hải Nhất Kỳ, Âu Dương Siêu và Quyên Quyên cũng lần lượt nhảy ra theo.
Đoàn Bân nhìn Bát sách một lượt, rồi quát hỏi :
– Tám vị thừa lệnh trên đến đây tróc nã tiểu sinh. Chẳng hay các vị định cùng xông lên cả một lúc hay là một chọi một, muốn thế nào cũng được
quý vị quyết định trước đi. Tiểu sinh nhất định không để cho quý vị thất vọng đâu.
Thiên Tường nghe nói cả giận, trợn tròn xoe đôi mắt nhìn Đoàn Bân rồi cười ha hả như điên khùng một hồi, mới lớn tiếng đáp :
– Tiểu tử mi ngông cuồng thật, đối phó mi lão phu chỉ cần một mình cũng dư sức rồi.
Đoàn Bân cười nhạt nói tiếp :
– Nếu vậy mời ngài ra tay đi.
– Tiểu tử cẩn thận tiếp thế công của ta.
Y chưa nói dứt đã múa chưởng tấn công luôn. Một luồng chưởng phong mạnh vô cùng nhắm ngực Đoàn Bân lấn át tới.
Đoàn Bân cười nhạt một tiếng giơ hữu chưởng lên đẩy ra một luồng nhu
phong chống đỡ chưởng lực của đối phương. Một nhu cương, hai luồng
chưởng lực vừa va chạm nhau, chỉ nghe thấy kêu “ầm” một tiếng thật lớn,
cả hai người cùng lảo đảo mấy cái và cùng lui về phía sau hai bước. Như
vậy đủ thấy nội lực của hai người ngang nhau.
Âu Dương Siêu sợ đại ca mình thiệt thòi vội xông lên.
Lâm Xương Minh người thứ năm của Cống Lai bát sách thấy Âu Dương Siêu xông ra liền nhảy lên quát hỏi :
– Con ma xấu xí kia, mi muốn hai người đánh một hay sao?
Âu Dương Siêu chỉ ngước mắt lườm đối phương một cái, rồi tỏ vẻ khinh thị quay lại nói với Đoàn Bân rằng :
– Mấy con khỉ này có nghĩa lý gì đâu mà đại ca phải ra tay. Đã lâu ngày
tiểu đệ không được đùa khỉ rồi, đại ca hãy nghỉ ngơi, để tiểu đệ đùa
giỡn với chúng một lát.
Đoàn Bân nghe nói đã hiểu ý định của tam đệ sợ mình thiệt thòi nên mới
nhảy ra định đỡ tay như vậy. Chàng liền tủm tỉm cười gật đầu một cái rồi rút lui luôn.
Cống Lai nghe thấy Âu Dương Siêu bảo bọn mình là lũ khỉ đến biến sắc mặt, Lâm Xương Minh liền quát lớn :
– Con quỷ xấu xí, hãy đỡ đòn ngọn chưởng này của ta.
Nói xong, y giở song chưởng lên nhắm ngực Âu Dương Siêu đẩy mạnh tới.
Âu Dương Siêu có coi đối thủ ấy vào đâu đâu, chỉ thấy chàng cười nhạt
một tiếng, giơ một chưởng lên khẽ hất một cái đã chống luôn song chưởng
của đối phương.
Chưởng lực của đôi bên va đụng vào nhau có tiếng kêu như sấm động, Âu
Dương Siêu vẫn đứng yên tại chỗ người không rung động chút nào, trái lại Lâm Xương Mình thì bị đẩy lui năm bước, khí huyết trong người rạo rực,
gượng mãi mời đứng vững được.