Bạn đang đọc Võ Lâm Phong Thần Bảng – Chương 29: Nhát Kiếm Kinh Hồn
Sát khí hôm nay bao phủ đỉnh Thần Nữ Phong trong dãy Vu Sơn, làm tan mất cái vẻ thanh kỳ tuấn nhã của ngọn núi từng khích động lòng du khách qua những thần thoại huyền diệu mê ly.
Sát khí từng lớp, từng lớp, nặng nề, cô đọng, biến thành mây, trong mây, lảng vảng bóng tử thần, lăm le bàn tay lông lá chực gặt hái từng chiếc đầu người đang tranh chấp về cái lý của chánh và tà.
Chánh toan diệt tà để tạo thanh bình cho nhân loại.
Tà quyết hạ chánh để chứng tỏ tà vẫn mạnh và vẫn có lý do tồn tại.
Chánh và tà giành một thế đứng giữa trần gian, chánh với tà giành một uy lực chế ngự loài người.
Chánh và tà tuy là hai cái thế bất lưỡng lập, song mâu thuẫn thay, chánh và tà vẫn song lập như thường, chẳng khác nào nước và lửa, gặp nhau là xung khắc, phải có nhau để phản ảnh cái tánh chất nhau.
Có tà, chánh mới tỏ rõ cái cao, và có chánh, tà mới phát huy cái bạo để góp phần vào sự biến hóa không ngừng của vạn vật. Nước và lửa, khắc nhau, song thiếu vắng một thứ thì vạn vật không còn hoạt động, cái lẽ xanh xanh hóa hóa vì đó phải chấm dứt ngay …
Và, sát khí hôm nay, phủ trùm đỉnh Thần Nữ Phong, phát sanh từ Long Hoa Hội.
Nói đến Long Hoa Hội, là nói đến cái bảng Phong Thần, gồm ba loại. Ba loại đó, là Tiên Bảng, Ma Bảng và Quỷ Bảng.
Phong Thần Bảng quy tụ những con người bất đồng, có gian tham, có chánh trực, có nghĩa hiệp, có cường đạo, có quân tử, có ma đầu.
Chính những con đường bất nhất đó đang định diệt trừ lẫn nhau, nấp mình sau một bình phong vũ thuật. Họ ấn chứng vũ công, biểu hiện tinh thần cầu tiến, nhưng thực ra, họ mượn cái cớ chấn hưng vũ đạo, để tương sát tương tàn.
Hai tập đoàn tà chánh, đã dàn thành cái thế đối chiến rồi, nhưng cuộc chiến chưa khai diễn. Họ chờ.
Thủ lãnh tập đoàn tà dĩ nhiên là Tạ Linh Vận, y không giấu sự khẩn cấp, y đang nôn nóng lạ thường.
Thủ lãnh tập đoàn chánh, là Khổ Hải Từ Hàng, lão ta có thần thái mười phần nhàn tịnh.
Cái thế ghìm nhau càng dài lâu, không khí càng nặng nề, sự căng thẳng bên trong mỗi người, lan dần ra đến không gian, đến vạn vật quanh chiến địa …
Chờ đợi mãi, Tạ Linh Vận mất dần kiên nhẫn, cuối cùng, y cao giọng hỏi:
– Lão trọc, cái người chủ trì của các ngươi thật sự có đến chăng? Lúc nào thì người đó đến? Chẳng lẽ các ngươi bắt chúng ta chờ đợi mãi như thế nầy?
Khổ Hải Từ Hàng ung dung đáp:
– Đến gấp, ngươi đừng nóng chứ, Tạ Linh Vận! Bần tăng bảo đảm là người đó sẽ đến đây trước cuối giờ thìn.
Tạ Linh Vận ngẩng mặt lên, nhìn thoáng qua vầng thái dương rồi hướng mắt sang Khổ Hải Từ Hàng, lại hỏi:
– Người chủ trì mặt trận của các ngươi là ai thế?
Khổ Hải Từ Hàng bình tịnh đáp:
– Không tiện nói trước. Đến lúc đó, là ngươi biết ngay!
Tạ Linh Vận trầm giọng:
– Hắn dám động thủ với ta?
Khổ Hải Từ Hàng mỉm cười:
– Có dám động thủ mới dám đảm đương phần việc bảo đảm an toàn cho bọn bần tăng chứ! Trước khi giao đấu, không ai biết được kết thúc như thế nào, song bần tăng hy vọng người đó đánh bại ngươi …
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
– Ta xem cái hy vọng của ngươi sẽ biến thành mây khói nhanh chóng đó!
Trong thiên hạ ngày nay, kể luôn cả Hoàng Hạc và Lâm Hương Đình, vị tất có người khả dĩ gọi là đối thủ của ta!
Khổ Hải Từ Hàng thản nhiên nhìn Tạ Linh Vận, buông gọn:
– Khoan nói sớm, Tạ Linh Vận! Có những việc mà chúng ta phải nhìn nhận là những lời phê phán sớm thường trái ngược với kết thúc!
Tạ Linh Vận cười lạnh.
Y đảo ánh mắt quét qua một vòng người trong thế trận đối lập, điểm một nụ cười ngạo nghễ, thốt:
– Lão trọc, ta bắt đầu hoài nghi ngươi rồi đấy! Làm gì có kẻ dám đối địch với ta chứ? Bất quá, ngươi bịa chuyện để kéo dài thời gian, trong khi đó, ngươi chờ một nhiệm mầu ứng hiện! Vô ích, lão trọc, chẳng bao giờ nhiệm mầu đến với các ngươi, và cái số phận của các ngươi đã được an bài như vậy rồi! Cái số, là làm một việc ngu xuẩn!
Khổ Hải Từ Hàng điềm nhiên:
– Kéo dài thời gian để làm gì, đến bao lâu? Giả như suốt hôm nay, bọn bần tăng không có một phản ứng nào, thì chắc đâu ngươi sẽ để cho tất cả được yên thân?
Tạ Linh Vận cười lớn:
– Biết đâu ngươi chẳng có cái chủ ý quỷ quái, cố kéo dài thời gian, chờ cho công cuộc bố trí của ngươi hoàn thành, sau đó mới khai chiến với ta? Cho ngươi biết, dù ngươi có chủ ý đó, kết quả sẽ không mang thắng lợi về ngươi đâu. Chung quy, ngươi chỉ chuốc thêm khổ thôi. Ngươi nên hiểu, trước núi, sau núi, trên núi, nơi nào ta cũng an bài chu đáo, bọn ngươi dù có cánh cũng không hy vọng thoát lọt tay ta phen này …
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ:
– Bần tăng đâu phải là con người đa trá? Từ bao lâu nay, ngươi có thấy khi nào bần tăng thi thố một thủ đoạn nào chăng? Đối với bất kỳ ai, bần tăng cũng lấy sự chân thành xử sự quanh minh chánh đại, có làm sao, nói làm vậy.
Tạ Linh Vận lắc đầu:
– Ta không thể tin lời ngươi được. Chiếc áo bên ngoài của ngươi đó không đủ bảo đảm một tâm địa phù hợp với nó, từ ngàn xưa, có biết bao nhiêu kẻ cướp mang lốt nhà sư, và hạt chuỗi nơi tay những nhà sư trá hình đó, là những đầu người thu nhỏ lại? Chẳng nói chi xa vời, mới ba hôm trước đây, ngươi đã dùng thủ đoạn ma quái, phá vỡ tan Long Hoa Hội, chứng cứ còn đó, ta làm sao tin ngươi được chứ?
Khổ Hải Từ Hàng cười nhẹ, không đáp. Bên sau lưng lão, khởi sự có dao động giữa mọi người, sự dao động đó do phản ứng về cuộc đối thoại giữa Khổ Hải Từ Hàng và Tạ Linh Vận.
Nhàn Du Nhất Âu bước tới, thấp giọng hỏi hòa thượng:
– Lão trọc định giở trò gì nữa đây?
Nhiều ánh mắt đổ dồn về hòa thượng, trong những ánh mắt đó, có hảo ý, có địch ý, bất đồng. Tuy nhiên, có một điểm tương đồng, điểm đó là niềm hoài nghi.
Ai có hảo ý với lão, thì lo ngại, ai có địch ý với lão, thì căm hờn, sợ lão khai diễn một trò đùa, đưa mọi người vào nguy hiểm, biết đâu lại chẳng là cuộc tử vong toàn số?
Khổ Hải Từ Hàng điềm nhiên điểm một nụ cười, đáp:
– Chuyện là chuyện sống chết của một số đông người, bần tăng dám đùa trên sanh mạng của tất cả quý vị sao?
Gương mặt của lão thản nhiên quá, trong cái thản nhiên có vẻ kiên quyết, nhưng dù lão tỏ lộ niềm tự tin đến độ nào, mọi người vẫn không an tâm.
Sau cùng, chính cái lúc Khổ Hải Từ Hàng bắt đầu xuống tinh thần, và niềm tự tin hơi lung lay, thì bỗng từ trên không trung có tiếng hạc ré.
Khổ Hải Từ Hàng thở phào, cười tươi trở lại, thốt:
– Kẻ xuất gia khi nào dám nói đùa? Đến rồi đó!
Trăm ngàn ánh mắt hướng lên nền không. Song phương đều muốn biết người đại diện chính nghĩa là ai.
Trên không, có đến hai con hạc, ngồi trên lưng bạch hạc, chính là Linh Cô, Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo. Chưa hết, còn một người nữa, người này là thiếu niên lưng đeo trường kiếm. Thiến niên, là Quan Sơn Nguyệt.
Mọi người vẫn còn đưa mắt tìm xem còn ai nữa chăng, nhưng đợi mãi chẳng thấy gì. Quan Sơn Nguyệt là người cuối cùng của số người mà Khổ Hải Từ Hàng chờ đợi.
Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo lộ cái vẻ bất an rõ rệt, song cả hai cố giữ sự bình tịnh. Họ cố gắng cách nào, cũng không che dấu nổi cái thần thái ưu tư của họ.
Nhìn đoàn người mới đến, Tạ Linh Vận gọi Khổ Hải Từ Hàng:
– Lão trọc, người của ngươi là ai đâu?
Khổ Hải Từ Hàng đưa tay chỉ Quan Sơn Nguyệt, điềm nhiên hỏi lại:
– Ngươi không thấy sao?
Bây giờ, những người hiện diện luôn cả hai cánh đều lạo xạo lên. Dĩ nhiên, quan niệm của tất cả phải bất đồng, đừng nói chi bên cánh của Tạ Linh Vận, chỉ trong cánh của Khổ Hải Từ Hàng cũng có sự bất đồng rồi.
Một người kêu lên một tiếng, hoặc kinh ngạc, hoặc thất vọng, hoặc mỉa mai, hoặc khinh thường. Có mấy người không giữ nổi trầm tịnh, bật cười hắc hắc.
Chẳng một ai tỏ lộ niềm tin, chẳng một ai hoan nghinh sự đại diện của Quan Sơn Nguyệt.
Người cười to, cười lâu hơn chính là Tạ Linh Vận. Cười một lúc, y đưa tay chỉ Quan Sơn Nguyệt, nhưng lại nhìn Khổ Hải Từ Hàng, y cao giọng thốt:
– Lão trọc ơi! Ngươi biểu dương oai khí suốt nửa ngày trời, để cuối cùng ngươi triển lãm một trò đùa như thế! Ta khen ngươi có tánh khôi hài thật sự đấy!
Quan Sơn Nguyệt không hề biểu hiện một cảm nghĩ nào mặc dù lời châm chích của Tạ Linh Vận khá cay độc.
Linh Cô cất tiếng:
– Tạ sư bá không nên khinh thường Quan công tử, sư bá đừng quên ba hôm trước đây, chính sư bá đã thất bại dưới lưỡi kiếm của Quan công tử mà!
Tạ Linh Vận thoáng đỏ mặt:
– Tiểu liễu đầu, nếu ngươi còn khua lưỡi, ta sẽ vặn cổ ngươi đấy nhé!
Linh Cô lè lưỡi:
– Sư bá ơi! Sư bá không lưu ý đến lời nói của tôi à? Chẳng lẽ tôi nói sai sự thật?
Tạ Linh Vận vươn tay chụp tới, Linh Cô nhanh như chớp tránh qua một bên.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười, gắt nhẹ:
– Linh Cô, đừng vô lễ mà phạm vào quy củ đấy!
Đoạn chàng hướng sang Tạ Linh Vận tiếp:
– Tạ Linh Vận, dù sao thì ngươi cũng là lãnh tụ quần ma, một lãnh tụ phải có tác phong hơn người, đối với một cô bé mà ngươi còn nóng nảy, không giữ được trầm tĩnh, thì lúc đối với kẻ ngang hàng, ngươi sẽ như thế nào nữa chứ?
Tạ Linh Vận thoáng đỏ mặt, quắt mắt nhìn chàng hét:
– Tiểu tử thúi, tránh đi nơi khác gấp, ta không thừa thì giờ nói nhảm với ngươi!
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Ta đâu có nói nhảm với ngươi bao giờ!
Tạ Linh Vận «hừ» một tiếng:
– Ngươi đến đây để làm gì?
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
– Ta đến đây, để ngăn chặn ngươi hành hung, tác ác, ta đến đây để trừ diệt kẻ gian tà. Tuy tâm địa của ngươi ẩn toàn mưu sâu kế độc, song dù sao thì ngươi cũng chưa có hành động quá đáng, trước khi ngươi gây nên tội lỗi, ta khuyên ngươi …
Tạ Linh Vận quát to:
– Câm cái mồm thối của ngươi lại ngay! Ngươi tài ba chi đó, lại dám buông lời khuyến cáo bổn tôn giả? Ba hôm trước, ta vì khinh thường, nên lầm xảo kế của ngươi, chứ hôm nay thì ngươi nhất định phải táng mạng dưới tay ta. Nếu sợ chết thì cút đi cho sớm, ta sẽ rộng lượng, không đuổi bắt ngươi đâu.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Phải đấy, ba hôm trước, ta thắng ngươi, là nhờ may mắn, nhờ ngươi sơ ý, nhờ ngươi khinh thường, và ta không nên nhân cái may mắn đó mà kiêu hãnh.
Cho nên hôm nay ta đến đây, không với sự kiêu hãnh mà đến.
Chàng có vẻ tự tin cực độ, Tạ Linh Vận trông thấy cũng phải giật mình. Y sửng sốt một phút, sau đó cau mày hỏi:
– Qua khẩu khí của ngươi, ta đoán là trong ba hôm nay, ngươi có tiến bộ quan trọng, có đúng vậy không?
Lạc Tiểu Hồng vội bước tới, gọi Quan Sơn Nguyệt:
– Quan đại ca, ba hôm nay, đại ca đi đâu? Tiểu muội tìm đại ca khắp nơi, khổ sở vô cùng …
Khổ Hải Từ Hàng cười hì hì:
– Chờ một chút đi, cô nương. Việc hệ trọng sắp sửa khai màn, muốn nói gì hãy đợi lúc hạ màn hãy nói cũng chẳng muộn đâu.
Lạc Hành Quân cấp tốc bước tới, lôi Lạc Tiểu Hồng trở về chỗ cũ.
Tạ Linh Vận trầm ngâm, suy nghĩ, chưa quyết định thái độ. Trước đây ba hôm, y đã thất bại một lần. Đành rằng tài nghệ y có cao, chính y thừa hiểu là Quan Sơn Nguyệt cũng biết như vậy. Đã biết vũ công của y cao mà Quan Sơn Nguyệt còn dám trở lại đây, đối với y hẳn có một sở cậy gì đó. Tạ Linh Vận vốn là tay gian hoạt, thấy rõ điều đó, nên phải đắn đo. Y không thể hành động liều lĩnh, nếu chẳng nắm được cái cơ tất thắng, quyết chẳng khi nào y vọng động.
Phía sau Tạ Linh Vận, Hồ Hải Dị Tẩu Bốc Thượng Xuân điểm một nụ cười gian trá, hỏi:
– Lão phu muốn xuất trận đầu, tôn giả nghĩ sao?
Tạ Linh Vận gật đầu định trả lời, nhưng Quan Sơn Nguyệt lắc đầu, khoát tay:
– Không thể có việc đó. Chưa phải lúc ngươi xuất hiện mà bất cứ ai cũng thế, chẳng một ai được xuất hiện, trước khi Tạ Linh Vận vào cuộc với ta.
Bốc Thượng Xuân bật cười hăng hắc:
– Tiểu tử ơi! Khoan hợm mình sớm! Dù sao thì ngươi cũng nên xét lại phận ngươi, Tu La Tôn Giả là hạng người như thế nào, lại phải đích thân đối chiến với ngươi? Chỉ có một mình lão phu thôi, lão phu cũng thừa sức thu thập ngươi!
Quan Sơn Nguyệt chưa kịp đáp, Lạc Tiểu Hồng khoa kiếm lướt tới gọi to:
– Quan đại ca để cái lão quỷ đó cho tiểu muội, lão ta là kẻ thù của gia đình tiểu muội, không được làm sứt mẻ gì lão, hãy để nguyên vẹn cho tiểu muội xử trí!
Bốc Thượng Xuân cười vang:
– Hay! Hay! Các nữ nhân trong gia đình ngươi đã biết thủ đoạn của lão phu như thế nào rồi, chỉ còn cô bé, bây giờ cô bé muốn biết thủ đoạn đó, thì lão phu sẵn sàng cho biết.
Hai tiếng quát cùng vang lên, hai bóng người cùng lướt tới, chận trước mặt Bốc Thượng Xuân.
Hai bóng đó, là Lạc Hành Quân và Lạc Tương Quân.
Song phương là những kẻ tử thù, họ nhìn nhau, mắt bốc lửa.
Quan Sơn Nguyệt biết tà công của Bốc Thượng Xuân rất lợi hại, sợ hai bà thất cơ, vội ngăn trở:
– Sự tình do tại hạ ứng phó, xin hai vị lui lại.
Khổ Hải Từ Hàng cũng bảo:
– Huyết La Sát, Bạch Cốt Ma Thần và tiểu cô nương hãy tạm thời lui lại, sự việc hôm nay do Quan công tử giải quyết, chúng ta phải tuân theo sự phân phó của công tử.
Hai bà họ Lạc nắm tay Lạc Tiểu Hồng, kéo nàng về chỗ đứng.
Quan Sơn Nguyệt hướng sang Khổ Hải Từ Hàng, hỏi:
– Đại sư có điều chi chỉ giáo?
Khổ Hải Từ Hàng chấp tay chữ thập:
– A Di Đà Phật! Tùy công tử châm chước hành sự, bần tăng đâu dám tự cho mình cái quyền chủ trì mà đóng vai một người trọng tài? Bất quá con người ấy chỉ là một thỏi sắt, cứng rắn cực độ, mọi lời hay không làm sao cảm hóa y nổi, do đó bần tăng phải bỏ ý niệm đề tỉnh y, để mặc y trầm mình trong biển tội lỗi.
Quan Sơn Nguyệt thừa hiểu cái ngụ ý của nhà sư, chàng day qua Bốc Thượng Xuân, chính sắc mặt, thốt:
– Bốc Thượng Xuân! Đối với gia đình họ Lạc, ngươi đã nhiều lần đắc tội, song nhị vị phu nhân vì từ tâm mà bỏ qua đi cho, ngươi lại chẳng biết ăn năn, tu tỉnh, trái lại càng ngày càng buông lung tính khí, phóng túng ngông cuồng, bắt buộc hôm nay phải mượn ngươi làm vật khai đao, mở một chiến dịch trừ gian diệt ác.
Bốc Thượng Xuân bật cười hắc hắc:
– Tiểu tử! Lời nói của ngươi lớn quá, cái tuổi của ngươi không mang nổi sự khoác lác đó đâu, ta chỉ sợ rồi ngươi phải táng mạng với cái khoác lác của ngươi thôi! Thực ra thì ta cũng chán sống lắm, chán từ lúc ta mở mắt chào đời, song ta tìm mãi cách chết, chẳng có cách nào làm cho ta chết được, thành thử ta miễn cưỡng mà sống, sống đến bạc đầu, có thể là ta sẽ sống mãi mãi. Giả như ngươi có một phương pháp gì giúp ta chết gấp, thì nhất định là về nơi chín suối ta vẫn còn ghi ơn ngươi!
Quan Sơn Nguyệt không hề tức giận, cứ giữ vẽ trang nghiêm, nói:
– Bốc Thượng Xuân! Ngươi cho rằng tà công của ngươi bảo vệ ngươi trọn vẹn, không đao kiếm nào chạm vào mình ngươi được, phải không? Hôm nay, ta làm một cuộc thực nghiệm, cho ngươi thấy, ỷ trượng vào tà công đó mà tự tung tự tác, là ngươi nuôi mộng!
Thiên Tề Ma Quân Kỳ Hạo bật cười ha hả:
– Quan Sơn Nguyệt ơi! Bất cứ lúc nào ta gặp ngươi là y như đều nghe ngươi dùng cái giọng khoác lác muôn thuở! Dù sao thì lão Bốc cũng được liệt danh trên Tiên Bảng, năm xưa từng chịu cuộc khảo nghiệm Lôi Đình Tam Kích, có lẽ nào không đối địch nổi với ngươi qua mấy chiêu sao?
Quan Sơn Nguyệt cười nhẹ:
– Đừng nóng, Kỳ Hạo. Rồi ngươi sẽ thấy một sự đáng tiếc cho bọn ngươi ngay!
Chàng bước tới một bước, cao giọng tiếp:
– Bốc Thượng Xuân, nếu ngươi cần có một vũ khí phòng thân, thì cứ lấy ra, ta không muốn ngươi vĩnh viễn ra đi với niềm oán hận.
Bốc Thượng Xuân chớp mắt, lùi lại một bước, chừng như lão có ý khiếp sợ.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười tiếp luôn:
– Ngươi ngán rồi phải không? Cho ngươi biết, mà cũng cảnh cáo luôn Kỳ Hạo, là chỉ với một chiêu thôi, ta sẽ hạ sát ngươi, dễ dàng như chặt một con cá trên thớt!
Bốc Thượng Xuân lại chớp mắt:
– Giả như với một chiêu, ngươi không giết được ta?
Quan Sơn Nguyệt cười lớn:
– Ta sẽ tự cắt đầu, hay tay trao cho ngươi xong, rồi cái xác của ta mới ngã xuống!
Khinh túng quá!
Lời nói đó, chẳng ai dám dùng, đối với bất kỳ ai, huống hồ chàng nói với Bốc Thượng Xuân, một cao thủ từng được Lôi Đình Tam Kích ấn chứng vũ công, từng đứng chung bảng với sư phụ chàng.
Người nào tin tưởng nơi tài năng của chàng, thì thản nhiên như thường, người nào còn nghi ngờ, lại đâm lo. Có một vài người bên cạnh Tạ Linh Vận bĩu môi, lộ vẻ khinh bỉ, họ đinh ninh là chàng dùng thủ đoạn dọa khiếp Bốc Thượng Xuân chứ làm gì chỉ với một chiêu, chàng hạ sát ngay được lão Bốc?
Nhưng, những ai còn hoài nghi tài nghệ chàng, đã bắt đầu lo ngại cho Bốc Thượng Xuân. Bởi, Quan Sơn Nguyệt điểm một nụ cười, vẻ tự tin hiện rõ nơi nụ cười đó, ngoài ra lại còn một vẻ ngụy dị, chính sự ngụy dị đó làm cho Tạ Linh Vận và Kỳ Hạo quan tâm đến cục diện nhiều hơn.
Họ nhận thấy, chàng có ỷ trượng vào một cái gì, và thần thái của chàng nói lên một sự tin tưởng nắm chắc cái cơ tất thắng rõ rệt. Họ tự nghĩ, rất có thể với một chiêu, chàng giết được Bốc Thượng Xuân, dù họ cũng tin rằng Bốc Thượng Xuân là tay có tài.
Cục trường im lặng, tiếng muỗi bay qua cũng nghe được.
Bất quá, có những tiếng cách cách nhỏ vang lên, do Bốc Thượng Xuân vận công, chuyển khí.
Cái lối vận công chuyển khí của lão, kỳ quái vô cùng, mường tượng trong những lúc đó, thì xương cốt của lão gãy, vở, trở thành trăm đoạn, trăm mảnh.
Tạo xong lớp tà khí hộ thể, vận tụ «Xuân Dương Chỉ Lực» nơi tay, đúng mười thành, Bốc Thượng Xuân từ từ bước tới.
Quan Sơn Nguyệt ung dung như kẻ thừa nhàn, chắp tay sau lưng, nhìn lão, điểm nhẹ một nụ cười, hỏi:
– Ngươi không dùng vũ khí?
Bốc Thượng Xuân lắc đầu:
– Bình sanh ta không hề cần đến một món vũ khí nào, nhưng ta chấp đối thủ vũ trang bằng mọi loại.
Thốt xong, lão vươn bàn tay, năm ngón sè ra, chụp tới. Cái đích của năm ngón tay, là bốn đại huyệt nơi phần ngực của địch.
Quan Sơn Nguyệt thừa hiểu «Xuân Dương Chỉ Pháp» của lão rất lợi hại, không kể cái công lực của chỉ pháp, chỉ nói về tà thuật thôi, cũng đủ làm cho đối phương khiếp vía. Tà thuật do chỉ pháp Xuân Dương phát huy, làm cho tâm thần địch tán loạn, đấu chí tiêu tan, biến con người thờ thẫn để cuối cùng thừ ra đó, như sẵn sàng nạp mạng, chờ lão hạ thủ.
Tuy chàng có uống thứ thuốc trừ mê là «Băng Xạ Toàn Mạng Tán», song lần này khác hơn những lần trước, Bốc Thượng Xuân chẳng những phát huy tà thuật, mà lão lại còn dụng lực, chỉ pháp vút đi rất mãnh liệt. Chính cái lực đạo đó làm cho Quan Sơn Nguyệt phải thận trọng, chứ tà thuật đối với chàng chẳng có nghĩa lý gì cả.
Lập tức, chàng tránh qua một bên, đồng thời gian, chàng rút kiếm, khoa lên, liền theo đó, đút kiếm vào vỏ trở lại.
Rút kiếm ra, khoa kiếm lên, tra kiếm vào, đúng là chàng làm ba động tác, song chẳng ai thấy chàng làm như thế nào cả. Thủ pháp của chàng nhanh hơn nháy mắt!
Đoạn chàng lùi lại.
Bốc Thượng Xuân chồm chồm tới trước mấy bước, rồi dừng chân, đứng cứng tại chỗ, hai tay còn đưa ra, lão giữ cái tư thế đó như vậy qua một phút, mặc dù đối phương đã ra ngoài vòng chiến rồi.
Chẳng ai biết lão làm gì mà cứ dang tay ra như vậy mãi.
Trong khi đó, Quan Sơn Nguyệt ung dung lùi lại, khi đến gần bọn Lý Trại Hồng, chàng mới dừng chân.
Tại cục trường, phần đông chẳng ai biết là cục diện diễn tiến làm sao cả, họ chẳng biết thực sự song phương đã giao thủ hay chưa, và bên nào thắng, bên nào bại. Chỉ có một vài cao thủ thượng thặng nhận thấy rõ ràng mà thôi.
Những cao thủ đó, một bên là Tạ Linh Vận và Tây Môn Vô Diệm, bên kia là Lý Trại Hồng và Liễu Y Ảo. Tất cả bốn người cùng kêu lên kinh khiếp.
Bốn tiếng kêu cùng vang lên, cả bốn người cùng im bặt. Toàn thể những người hiện diện cũng im bặt.
Cục trường trầm tịch nặng nề.
Mãi một lúc lâu sau, Tạ Linh Vận trầm giọng, hỏi:
– Ngươi dùng vũ khí chi đó?
Quan Sơn Nguyệt điềm nhiên:
– Vũ khí gì, đáng lý ra ngươi phải hiểu, còn hỏi làm chi?
Tạ Linh Vận biến sắc, trầm ngâm một chút, y thốt:
– Thảo nào mà ngươi chẳng diệu võ dương oai. Tuy nhiên, dù ngươi có thanh kiếm đó, đã chắc gì ta phải nao núng?
Quan Sơn Nguyệt vẫn điềm nhiên:
– Nao núng hay không, là việc của ngươi, ta cần biết làm gì? Có điều ta khuyên ngươi, nên suy nghĩ, trước khi dứt khoát thái độ.
Tạ Linh Vận gọi Tây Môn Vô Diệm đến gần, cả hai châu đầu vào nhau, thì thầm bàn luận.
Đúng lúc đó, chiếc đầu của Bốc Thượng Xuân bị tung bổng lên, máu từ cổ phun ra thành vòi. Chính vòi máu vọt ra, bắn chiếc đầu lão lên cao.
Đầu bay, máu vọt, thân hình lão chao chao, rồi ngã xuống.
Sự kiện đó, gieo kinh khiếp nơi lòng mọi người. Ai ai cũng biết là Bốc Thượng Xuân luyện thứ tà công, ngăn trở đao kiếm chẳng chạm vào mình. Từ bao lâu nay, lão nổi tiếng là con người bất khả xâm phạm, một con người chẳng ai giết chết được. Thế mà bây giờ, lão bị chặt đầu, và Quan Sơn Nguyệt giữ đúng lời hứa, chỉ xuất phát một chiêu thôi!
Chàng dùng chiêu thức gì? Và vũ khí của chàng là gì?
Người của song phương sững sờ, trên gương mặt của họ, niềm sợ hãi hiện rõ. Bốc Thượng Xuân còn phải chết dưới tay chàng, thì còn ai chống đối nổi chàng?
Lạc Hành Quân và Lạc Tương Quân đột nhiên bước tới, quỳ xuống trước mặt Quan Sơn Nguyệt, vập đầu vừa lạy vừa thốt:
– Thù chồng canh cánh bên mình từ nhiều năm qua không có dịp báo phục, bây giờ công tử đã làm cái việc bọn già dự định từ lâu, cái ơn công tử rất trọng …
Quan Sơn Nguyệt vội đưa tay nâng hai bà đứng lên, rồi nói:
– Việc đó có chi xứng đáng đâu, mà hai vị phải quá hạ mình?
Lý Trại Hồng trừng mắt nhìn Lạc Hành Quân và Lạc Tương Quân.
Hai bà kinh hãi, không dám nói gì nữa, lùi lại sau đứng vào vị trí cũ.
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng, hỏi Quan Sơn Nguyệt:
– Công tử dùng Bạch Hồng Kiếm?
Quan Sơn Nguyệt gật đầu.
Thanh kiếm Bạch Hồng, do Lý Trại Hồng cất giữ, thanh kiếm đó đã mất, bây giờ Quan Sơn Nguyệt lại sử dụng kiếm, mà cũng là thanh Bạch Hồng, tự nhiên Lý Trại Hồng phải ngờ, phải phẫn nộ. Nàng biết sắc mặt liền.
Quan Sơn Nguyệt biết ngay nàng đang có ý nghĩ gì, vội thốt:
– Thanh kiếm của tiên tử khác, còn thanh kiếm của tại hạ khác, chính là hai vật chứ chẳng phải một đâu. Thanh kiếm của tại hạ, do một người tặng …
Lý Trại Hồng bĩu môi:
– Ai?
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Ôn Kiều lão tiền bối!
Lý Trại Hồng suýt nhảy dựng lên:
– Công tử nói gì? Sư nương của tôi còn sống?
Liễu Y Ảo cũng giương tròn mắt nhìn Quan Sơn Nguyệt.
Chàng từ từ thốt:
– Ôn lão tiền bối ẩn cư trong vùng phụ cận. Và sư phụ của tại hạ cùng Lâm tiên tử có mặt bên cạnh Ôn lão tiền bối.
Lý Trại Hồng sững sờ. Lâu lắm, nàng rít qua căm hờn:
– Tốt quá! Họ ở sát nơi đây, mà họ vẫn thản nhiên được, họ khoanh tay nhìn thiên hạ khinh miệt sư muội của họ, người đồng bảng của họ!
Quan Sơn Nguyệt vội biện hộ cho Lâm Hương Đình và Độc Cô Minh:
– Tiên tử đừng lầm hảo ý của họ. Chẳng khi nào họ quên nhị vị đâu. Trong cái hôm đại hội Long Hoa, họ có mặt bên cạnh các vị, có điều họ không xuất hiện chân tướng thôi. Họ cũng không biết là thanh kiếm Bạch Hồng hạ lạc nơi nào. Họ nấp bên ngoài đại hội, theo dõi diễn tiến tại hội trường, và họ định, nếu bắt buộc, họ phải miễn cưỡng dùng thanh kiếm giả, bức bách bọn Tạ Linh Vận phải nhượng bộ các vị. Sau đó, họ thấy tại hạ xuất hiện, đương đầu với Tạ Linh Vận, dùng kế xảo, đánh bại y, họ thấy không cần thiết phải chường mặt tại hội trường. Chỉ sau ngày đại hội, họ mới biết là thanh kiếm thật do Ôn lão tiền bối cất giữ.
Chàng nhấn mạnh:
– Nhị vị đừng cho rằng Lâm tiên tử và gia sư quên các vị! Điều đó thì tại hạ dám bảo chứng.
Lý Trại Hồng cười lạnh:
– Công tử đừng nói tốt cho họ, vô ích. Tôi biết, trong khung cảnh của họ hiện tại, chẳng bao giờ họ nhớ đến bọn này. Chẳng phải tôi ganh tỵ gì họ, bởi tôi hiểu rằng con người ai ai cũng có cái số, và số của người này không thể giống số của người kia, may thì tao ngộ đẹp, không may thì tao ngộ u buồn vậy thôi!
Dừng lại một chút, nàng trầm giọng, tiếp:
– Mà thôi, bỏ qua việc đó đi, công tử! Hiện tại công tử hãy cho tôi biết điều này …
Quan Sơn Nguyệt hỏi:
– Điều chi, Tiên tử?
Lý Trại Hồng nhìn vào ánh mắt chàng, hỏi:
– Công tử liệu có thể thắng nổi Tạ Linh Vận chăng, dù công tử đang thủ thanh kiếm Bạch Hồng?
Quan Sơn Nguyệt thành thực đáp:
– Tại hạ có biết qua hai kiếm pháp «Tu La Tứ Thức» và «Đại La Thất Thức».
Nhưng thời gian cấp bách quá, tại hạ không tập luyện thuần thục đúng như ý muốn, do đó tại hạ sợ rằng mình chưa đạt đến mức hỏa hầu …
Chàng dừng lại một chút, đoạn trầm giọng, tiếp:
– Cho nên, trong cuộc chiến hôm nay, tại hạ không dám quả quyết là mình có nắm được cái cơ tất thắng hay không.
Lý Trại Hồng gật đầu:
– Công tử dè dặt như vậy là phải lắm. Tuy nhiên, nếu bọn Tạ Linh Vận quyết sanh sự, thì công tử cứ tận dụng sức mình, giả như lúc đối địch có điều chi bất cập, thì bên ngoài, đã có bọn tôi, sẵn sàng ứng tiếp. Công tử vững tâm chống địch, đừng để đấu chí phân hóa mà có hại.
Quan Sơn Nguyệt phấn khởi tinh thần, thốt:
– Có các vị ở bên ngoài giám thị, thì nhất định là hôm nay chúng ta phải đánh bại bọn Tạ Linh Vận.
Chàng lại dừng, rồi thấp giọng một chút, tiếp luôn:
– Lâm Tiên Tử từng dặn dò tại hạ, không nên nói sự thật bởi sợ các vị hiểu lầm …
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng:
– Lâm sư tỷ đã bảo thế, sao công tử vẫn nói sự thật cho bọn tôi nghe?
Quan Sơn Nguyệt chính sắc mặt:
– Chỉ vì, tại hạ không có tánh quen nói dối, huống chi, tại hạ nghĩ rằng chẳng có lý do gì khiến tại hạ phải giấu giếm các vị.
Lý Trại Hồng cảm động, nói:
– Đa tạ công tử có hảo ý đối với bọn nầy. Đại sư tỷ tuy là bạn đồng môn, sống chung qua nhiều năm qua với bọn tôi, vậy mà chẳng có một thái độ đậm đà, cư xử thành thật như công tử! Đáp lại thịnh tình của công tử, tôi có thể làm bất cứ việc gì, dù phải hy sinh táng mạng đó, công tử.
Quan Sơn Nguyệt vốn giàu nhiệt huyết, những lời thành khẩn rất dễ làm cho chàng khích động, nghe Lý Trại Hồng nói thế, chàng cảm thấy mắt cay, mũi nhột.
Nhưng, chàng không còn thời gian biểu hiện một ý niềm nào để đáp lại tiếng nói chí tình của Lý Trại Hồng, bởi bên cánh đối lập, Tạ Linh Vận đã bắt đầu hoạt động.
Chàng lập tức chuẩn bị tinh thần, chực chờ ứng phó.
Lý Trại Hồng cười nhẹ:
– Công tử không cần phải khẩn trương, tôi chắc chắn là Tạ Linh Vận chẳng dám tự mình xuất trận đối đầu đâu. Nếu y dám liều như vậy, thì đâu còn là một tay đại gian, đại trá!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Y không dám xuất trận đối địch, chẳng lẽ y có một mưu mô gì khác?
Lý Trại Hồng mỉm cười:
– Y có mưu mô gì, mặc y, chúng ta không nên lo. Dù cho y và bọn Tây Môn Vô Diệm, Tây Nhạc Ma Thần và Bắc Mang Quỷ Sứ có cùng xuất thủ đồng loạt, chúng cũng chẳng chống nổi thanh kiếm Bạch Hồng của công tử đâu.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Tại hạ không sợ chúng liên thủ, bởi bên cánh chúng ta, chẳng phải thiếu người tài giỏi, đừng nói chi đến những người khác, chỉ cần Tiên tử, Liễu Tiên Tử, Nhàn Du Nhất Âu, Khổ Hải Từ Hàng hiệp lực thôi, chúng cũng khó thủ thắng rồi!
Lý Trại Hồng thốt:
– Nhưng, như tôi đã nói, Tạ Linh Vận vốn là tay gian trá, chẳng khi nào y dại dột xuất trận ồ ạt làm một cuộc liều lĩnh như vậy. Y muốn làm gì cũng suy nghĩ chín chắn, có nắm được cái cơ tất thắng, y mới làm. Có thể là y sẽ gọi đến kẻ nào đó, khiêu chiến công tử.
Quan Sơn Nguyệt «hừ» một tiếng:
– Đến y mà tại hạ còn không ngán, thì một kẻ nào khác có nghĩa gì đối với tại hạ chứ!
Lý Trại Hồng lắc đầu:
– Kẻ đó không giống Bốc Thượng Xuân đâu, công tử đừng nên khinh thường. Huống chi, y sẽ kêu gọi đến nhiều người, và mỗi người có thể cầm cự với công tử ít nhất cũng ba mươi chiêu, dù công tử có thắng tất cả, qua cuộc chiến xa luân đó, công tử phải tiêu hao chân lực, đến lúc đó thì chính Tạ Linh Vận mới xuất trận, lấy cái khỏe chống lại cái mệt của công tử.
Quan Sơn Nguyệt thoáng giật mình.
Lý Trại Hồng lại tiếp:
– Thanh kiếm Bạch Hồng đành là có uy lực phi thường, song khi công tử quá lao nhọc, chân khí không còn dồi dào nữa, khí thế phát huy sẽ kém giảm công hiệu.
Liễu Y Ảo chen vào:
– Chẳng quan hệ, sư tỷ ạ! Nếu có kẻ nào khác, ngoài Tạ Linh Vận, xuất chiến, thì chúng ta đừng để Quan công tử ứng phó, chúng ta sẽ thay phiên nhau, mỗi người chận một địch nhân. Như vậy, Quan công tử vẫn giữ được chân lực nguyên vẹn, chờ đối phó với Tạ Linh Vận.
Lý Trại Hồng cười nhẹ:
– Sư muội nghĩ được như vậy, đương nhiên Tạ Linh Vận cũng nghĩ được như sư muội. Mình lo ngại là cái lý do của Tạ Linh Vận đưa ra, với lý do đó, chỉ có mỗi một mình Quan công tử xuất chiêu thôi, chẳng một ai khác thay thế được. Ngu thơ dám quả quyết là y sẽ nại ra một cái cớ gì đó, và vì danh dự mà Quan công tử chẳng thể khước từ.
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm suy tư về lời nói của Lý Trại Hồng.
Bên kia, Thiên Tề Ma Quân Kỳ Hạo hú vọng một tiếng dài, từ phía sau lưng hắn, một con lạc đà lông đen bước tới, trên lưng lạc đà có ngọn trường mâu bằng kim cương.
Kỳ Hạo nhảy lên lưng lạc đà, chụp ngọn trường mâu, khoa một vòng, hét lớn:
– Quan Sơn Nguyệt! Hãy ra đây, đối địch với ta! Hôm nay, là ngày thanh toán vấn đề giữa Phi Đà Lịnh và Minh Đà Lịnh.
Đúng như lời Lý Trại Hồng vừa nói. Với lý do khiêu chiến đó, còn ai thay thế Quan Sơn Nguyệt đối địch với Kỳ Hạo được chăng?
Lý Trại Hồng mỉm cười, nhìn Liễu Y Ảo, nhìn Quan Sơn Nguyệt, thốt:
– Thấy chưa? Tôi nói có sai đâu? Thử hỏi, ai có tư cách đối phó với Kỳ Hạo, nếu không là Quan công tử? Như thế nầy, đấu pháp xa luân khó tránh được rồi đó!
Quan Sơn Nguyệt trầm ngâm một chút, bổng chàng hú vọng lên một tiếng.
Minh Đà từ xa cất vó chạy tới, trên lưng nó, có chiếc Độc Cước Kim Thần.
Quan Sơn Nguyệt chụp chiếc kim thần, nhảy lên mình Minh Đà, bật cười ha hả:
– Phải đó, ta nên nhân dịp nầy, dứt khoát những gì còn đọng lại giữa chúng ta, Kỳ Hạo ạ!
Kỳ Hạo hấp tấp thốt:
– Không! Ta không muốn ngươi dùng vũ nào khác, ta chỉ mong được lãnh giáo kiếm pháp của ngươi thôi!
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Minh Đà Lịnh thành danh trên giang hồ, toàn bằng một Minh Đà và Kim Thần, thì chẳng có lý do gì ta rời hai vật đó, khi cần phải bảo vệ Minh Đà Lịnh, thanh kiếm của ta, dù có sắc bén, song chẳng phải là vật dành đối phó với ngươi.
Kỳ Hạo không còn bắt bẻ gì được nữa, đành cắn răng, giục hắc đà lướt tới.
Hắn vung tay, phóng ngọn trường mâu sang địch.
Quan Sơn Nguyệt lập tức quét kim thần, đón chận.
Một tiếng chạm vang lên, song phương cùng bị chấn động.
Quan Sơn Nguyệt thầm kinh hãi, không tưởng là Kỳ Hạo có công lực thâm hậu như vậy. Nhưng, chàng đâu chịu kém? Liền theo đó, chàng lấy lại tinh thần, vung mạnh kim thần, đánh luôn trọn mười tám chiêu tuyệt học. Khí thế của chàng ào ào, như cuồng phong như bão tố, cuốn đi mạnh không tưởng nổi.
Kỳ Hạo không nao núng, điểm phớt một nụ cười, tuy Quan Sơn Nguyệt không sử dụng kiếm, hắn có phần nào thất vọng, nhưng chẳng vì thế mà hắn sút giảm phần dũng mãnh, hắn vũ lộng trường mâu, ngang nhiên nghinh chiến.
Quan Sơn Nguyệt đánh đủ mười tám chiêu Kim Thần, song chẳng làm sao áp đảo đường mâu lợi hại của Kỳ Hạo. Tự nhiên chàng phải kinh dị phi thường.
Càng kinh dị, chàng càng khẩn cấp. Tại cục trường, nào phải chỉ có mỗi một mình Kỳ Hạo đâu, nếu không hạ hắn gấp, thì cuộc đấu kéo dài, chàng sẽ tiêu hao chân lực, còn sức đâu nữa mà giao đấu với những kẻ khác, mà kẻ cuối cùng chắc chắn là Tạ Linh Vận và lúc cuối cùng là lúc chàng kiệt quệ?
Chàng hét lên một tiếng lớn, vung Kim Thần vùn vụt.
Một tiếng chạm vang lên, kim thần đánh gãy trường mâu, nhưng kim thần cũng vuột tay của Quan Sơn Nguyệt bay đi.
Gãy mâu, Kỳ Hạo phải hãi hùng, song nhìn thấy Quan Sơn Nguyệt tay không, hắn trấn định tâm thần ngay, điểm nụ cười lạnh. Chuôi mâu, hắn còn nắm giữ, đoạn mâu gãy, hắn nhanh tay chụp, rồi dùng cả hai đoạn công tới.