Bạn đang đọc Võ Lâm Phong Thần Bảng – Chương 22: Hạt Ảnh Kiếm Quang
Lớp khói kết tụ thành mây xem thì dày, nhưng lên đến nơi rồi. Quan Sơn Nguyệt nhận ra, rất mỏng bất quá nó vừa đủ che khuất một đỉnh núi, bên dưới nhìn lên, ai ai cũng có cảm tưởng là người bên trên từ khung trời thốt vọng xuống, bởi chẳng ai thấy được đỉnh núi.
Xuyên qua lớp khói, Quan Sơn Nguyệt đáp xuống mặt đá.
Linh Cô theo sát phía sau chàng.
Nhưng, lên đến đây rồi, chàng đâm ra hoang mang, vì chung quanh chàng, chẳng có một bóng người, mà trước mắt thì đường lối ngoằn ngoèo, lại thoạt lên thoạt xuống, bất đồng, bất ổn. Lên đến đây, đã là một việc khó, việc càng khó hơn nữa, là tìm người. Người đâu mà tìm?
Chàng đứng sững lại tại chỗ.
Linh Cô bước tới nắm áo chàng bảo:
– Do phía bên hữu đây. Đi theo tôi!
Như thế là nàng phải dẫn đường, nàng lách mình thoăn thoắt theo lối hẹp, thân pháp di động rất nhanh, mường tượng bay là là trên mặt đường.
Quan Sơn Nguyệt theo sau, vất vả vô cùng, mồ hôi đổ ra như tắm, chàng phải cố gượng lắm mới khỏi phát thở ồ ồ.
Thì ra, nơi chàng đáp xuống, là một đỉnh nhỏ, cô lập, không cao lắm. Như Linh cô đã nói, từ dưới đất lên đỉnh đó, chỉ độ vài mươi trượng cao. Cái chỗ rất cao, chính là bên trên, từ đỉnh đó lên tận bên trên khoảng cách còn xa lắm.
Chung quanh chỗ chàng đáp xuống, là mây, mây bao quanh, mây trên đầu, nhìn lên, chẳng thấy đỉnh cao, nhìn quanh, thấy mờ mờ những ngọn như thế, rải rác khắp nơi, chẳng khác nào những con cờ xuất hiện mà bàn cờ là biển mây bao la.
Những ngọn đá đó, to hơn nắm tay, vừa đủ một bàn chân, ngọn này cách ngọn kia cũng trên mười trượng.
Trên đó, gió thổi rất mạnh, một người không biết vũ công chắc chắn nếu đứng giữa luồng gió, gió cuốn đi như chiếc lá rụng.
Nguy hiểm thật!
Đứng trên ngọn đá đó, nếu thuật Thiên Cân Trụy còn non, hẳn cũng bị gió bốc đi như thường.
Chạy theo Linh Cô, có lúc theo đường hẹp, có lúc phải nhảy từ ngọn đá này sang ngọn đá khác. Nhảy như vậy, Quan Sơn Nguyệt suýt vỡ tim từng cơn, song chẳng lẽ chịu kém Linh Cô, chàng cố gắng trên sức mình, mới theo kịp nàng.
Vất vả như thế qua một lúc lâu, chàng đến một khoảng đất bằng phẳng, nơi đó gió đã dịu lại, mây mù sương tỏa cũng tiêu tan, vầng thái dương sáng chói trên không, nhả ấm xuống, con người nghe khoan khái phi thường.
Cảnh trí vô cùng tráng lệ, song Quan Sơn Nguyệt làm gì có thời giờ để chiêm ngưỡng vẽ đẹp của thiên nhiên, chàng còn bận thở, lấy lại sự điều hòa trong cơ thể.
Linh Cô nhìn chàng, lè lưỡi, tỏ vẻ sợ hãi, sợ chàng chứ chẳng phải sợ những gì đang chờ đợi cả hai ở phía trước kia. Nàng thốt:
– Lỗi quá, chỉ tại tôi thôi, tôi gấp quá, nên quên mất cho công tử biết lộ trình nguy hiểm, đáng lẽ ra tôi phải ở lại phía sau chiếu cố công tử. Cũng may công tử tiến tới được như thường! Trời ơi! Nếu công tử hụt chân, rơi xuống hố sâu, thì thực là tội của tôi to lớn biết bao nhiêu?
Nàng càng nói, Quan Sơn Nguyệt càng đỏ mặt. Dù sao thì chàng cũng lớn tuổi hơn nàng, dù sao thì chàng cũng là một nam nhân! Thế mà chàng lại kém nàng? Những chàng trai học võ mà nhận thấy mình chẳng bằng một thiếu nữ dưới lứa tuổi của mình! Chàng cười gượng, đáp:
– Tiểu muội muội tài quá chừng! Tại hạ học tập vũ công, ít nhất cũng lâu hơn tiểu muội mươi năm, thế mà sở đắc sánh với tiểu muội, chẳng bằng một phần!
Thuật «Lăng Không Phi Độ» của tiểu muội, quả thật đã đến mức cao siêu, tại hạ khâm phục vô cùng.
Linh Cô chớp mắt:
– Đừng đưa tôi lên mây xanh, công tử, đưa lên cao khi rơi xuống đau cho tôi lắm! Bất quá, do thói quen mà thành thạo việc rồi công tử tưởng là tôi giỏi lắm đấy, thẹn tôi chết đi, công tử ơi! Công tử biết không, con đường này, có ngày nào tôi chẳng đi qua một vài lượt? Đi như thế, năm này sang năm khác, tự nhiên phải quen, còn công tử chỉ mới vượt lần đầu, tự nhiên phải hồi hộp. Trên Tiên Bảng hơn được công tử, tôi chỉ sợ có mấy người đâu, thảo nào Y Ảo tiên tử chẳng mến trọng công tử …
Quan Sơn Nguyệt hỏi gấp:
– Họ ở đâu?
Linh Cô đưa tay chỉ:
– Phía trước đó, song lần này, công tử phải dẫn đường, y như cái kế mình đã sắp đặt dưới đất đó, công tử!
Quan Sơn Nguyệt giật mình:
– Tại hạ dẫn đường? Dẫn như thế nào? Tại hạ có biết đi theo lối nào mà dẫn?
Linh Cô mỉm cười:
– Tôi là kẻ đuổi theo, chẳng lẽ tôi chạy trước? Thì công tử cứ đi, giả như có sai lối, tôi ở phía sau nhắc chừng.
Quan Sơn Nguyệt «ạ» lên một tiếng:
– Tại hạ quên mất chỗ lo ngại của tiểu muội muội! Tuy nhiên nhớ nhắc chừng tại hạ nhé, tiểu muội muội đừng để tại hạ lạc hướng đấy!
Linh Cô gật đầu:
– Không lạc đâu, đường đi bằng phẳng, lại chẳng có cạm bẫy, mà dù có gì đi nữa, tôi sẽ kịp thời cảnh báo cho công tử biết.
Quan Sơn Nguyệt vận tụ chân khí, giở thuật khinh công lướt đi, qua mấy đỉnh núi nhỏ, đến một khu rừng tùng, tùng trên ngàn năm, cây cao, tàng rộng, tàng giao tiếp với nhau tạo thành cái mái lợp một vùng rộng lớn.
Giữa khu rừng, có một con đường nhỏ, con đường chạy xuyên rừng tất cả do con đường đó.
Khu rừng dày, nhưng không sâu lắm, một lúc sau, họ qua đến phía bên kia.
Linh Cô gọi khẽ:
– Cẩn thận công tử! Phía trước …
Quan Sơn Nguyệt dừng chân ngay. Vừa lúc đó, có gió mạnh từ trên đỉnh đầu quạt xuống, hai bóng trắng tấn công chàng. Chưa kịp nhận định hai bóng trắng đó là người hay vật, Quan Sơn Nguyệt cấp tốc vung hai chưởng lên nghinh đón.
Kinh lực song phương chạm nhau, Quan Sơn Nguyệt nghe đôi tay đau đớn lạ. Chàng ngã ngồi xuống đất, còn hai bóng trắng bay trở lại trên không.
Quan Sơn Nguyệt ấn chân nhảy lên, bây giờ chàng mới thấy rõ hai bóng trắng đó chính là hai con bạch hạc.
Chúng lên cao rồi, liền quạt cánh, như sắp sửa đáp xuống lượt thứ hai.
Linh Cô ở phía sau, vọt mình tới, đồng thời hét:
– Súc sanh! Công tử là khách của Y Ảo tiên tử đó nhé, các ngươi chạm vào là có mất mạng đấy!
Bạch hạc ré lên, thay vì đáp xuống thẳng đỉnh đầu Quan Sơn Nguyệt, chúng lại đáp xuống một cành tùng gần đó.
Linh Cô gấp giọng hỏi:
– Quan công tử có bị thương chăng?
Quan Sơn Nguyệt đưa tay lên xem, nơi lòng bàn tay có máu chảy, máu do một vết thương khá lớn xuất ra.
Linh Cô lấy một chiếc khăn trong mình, quấn ngang bàn tay chàng, tỏ vẻ hối hận:
– Lỗi tại tôi, tôi quên dặn dò công tử …
Quan Sơn Nguyệt tặc lưỡi:
– Súc sanh lợi hại quá!
Linh cô tiếp:
– Cũng may công tử có nội lực thâm hậu, nếu không thì cái lối xung kích như sấm sét của chúng, dù là sắt đá cũng phải tan …
Vừa lúc đó, một bóng người chớp lên phía trước.
Người đó chính là Liễu Y Ảo. Bà ta trông thấy Quan Sơn Nguyệt thoáng giật mình hỏi:
– Làm sao ngươi lên đây? Tại sao ngươi thọ thương?
Linh Cô thoái hậu một bước, cung kính đáp thay chàng:
– Quan công tử bị Lôi Nhi đánh trọng thương đó …
Liễu Y Ảo bước tới, mở mối khăn, soát qua vết thương, đoạn lấy trong mình ra một viên thuốc màu hồng, đắp lên chỗ vết thương.
Quan Sơn Nguyệt hỏi liền:
– Ân sư của tại hạ …
Liễu Y Ảo không đáp câu hỏi của chàng, bà quay qua Linh Cô, nghiêm sắc mặt thốt:
– Ngươi to gan lắm, ngang nhiên đưa hắn lên đây! Ngu xuẩn như thế thật ra ta không tưởng nỗi …
Linh Cô chẳng dám phân trần.
Quan Sơn Nguyệt sợ nàng bị quở trách nặng vội đáp:
– Sự việc không liên quan gì đến cô nương ấy, chính tại hạ tự ý đến đây …
Liễu Y Ảo «hừ» một tiếng. nhưng vẫn hướng về Linh Cô:
– Người bên dưới chết rồi sao? Chết hết rồi à? Sao chẳng ai ngăn trở hắn?
Bây giờ Linh Cô mới giải thích:
– Tiếng chuông Cảnh Tiên bỗng vang lên, ai ai cũng giật mình sửng sốt, không kịp chú ý. Quan công tử lại động tác, nhanh khi Linh Cô phát giác ra thì công tử đã lên cao rồi, Linh Cô cấp tốc đuổi theo song không theo kịp …
Liễu Y Ảo liếc mắt qua Quan Sơn Nguyệt, trầm giọng:
– Khá lắm! Đi trong không gian, vượt mây được như vậy …
Linh Cô tiếp:
– Nội lực của Quan công tử cũng thâm hậu vô cùng, chỉ bị thương thôi, chứ không nguy đến tánh mạng!
Liễu Y Ảo «hừ» một tiếng:
– Chắc gì nhờ nội lực mà hắn thoát nạn? Nếu ta đến chậm một chút, thì hắn phải chết với súc sanh rồi …
Linh Cô không tin:
– Nô tỳ theo sát bên công tử mà, bất quá trong lúc bất ngờ, hai súc sanh mới chạm vào mình công tử được, nô tỳ hay biết rồi, chúng làm gì dám hung hăng nữa?
Liễu Y Ảo trừng mắt:
– Ngươi cho rằng ngươi tài lắm phải không? Liệu ngươi ngăn chặn chúng nổi không? Hừ!
Bà tiếp luôn:
– Móng chân của Lôi Nhi và Đình Nhi có tẩm chất độc đấy!
Linh Cô biến sắc:
– Tại sao lại có tẩm độc? Chẳng lẽ …
Liễu Y Ảo hét lớn:
– Ngươi cứ lải nhải mãi thế à? Sao hôm nay lại lắm lời thế? Nhỏ người mà gan to, xảo quyệt cũng khiếp! Ngươi định qua mắt ta? Qua được không? Chính ngươi muốn lên trên này, ngươi lôi cuốn hắn theo, cốt dựa vào hắn, tắc trách cái tội của ngươi!
Linh Cô rung người, quỳ xuống ngay, van cầu:
– Xin tiên tử thứ tội! Linh Cô không yên tâm …
Liễu Y Ảo bỗng thở dài:
– Mà thôi, bỏ việc đó đi! Ngươi đã lên đây, vậy cũng tốt. Ngươi hãy đi vòng về phía hậu, vào phòng đại tỷ ta, lấy thanh Bạch Hồng Kiếm, mang đến cho ta.
Chú ý nhé, đừng để ai bắt gặp ngươi!
Linh Cô càng biến sắc hơn.
Liễu Y Ảo hét:
– Có đi gấp hay không? Ngươi dần đà, hại cả bọn mất mạng đấy!
Linh Cô mang tâm trạng đó, thoát đi liền.
Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ, hỏi:
– Việc gì sắp xảy ra, hở tiên tử? Hay là trên đó … có biến cố?
Liễu Y Ảo thở dài:
– Nào chỉ có biến cố mà thôi! Phải nói là đại biến cố, đại đại biến cố mới đúng. Tất cả đều do cái vị ân sư quý mến của ngươi đó!
Quan Sơn Nguyệt kinh hãi:
– Ân sư của tại hạ làm sao?
Liễu Y Ảo cười lạnh:
– Lão ta chuồn đi, thì cứ đi một mình thôi, có ai nói chi? Lão lại còn dụ hoặc cho đại sư tỷ ta cùng đi, cả hai đi hết rồi, bỏ cái sự việc lớn lao hôm nay lại cho bọn ta! Thật là phiền phức vô cùng!
Quan Sơn Nguyệt kinh ngạc, chẳng hiểu chi cả.
Liễu Y Ảo lại vẫy tay:
– Hiện tại, ta không có thì giờ dư để cho ngươi biết những chi tiết quanh vấn đề, ngươi đã lên đến đây rồi, hãy đi theo ta, ta cần đi ngay, nếu chậm trễ thì họ sẽ liên thủ đối phó với nhị sư tỷ ta, thành ra sự việc càng thêm khó khăn …
Thốt xong, bà quay mình đi liền.
Quan Sơn Nguyệt vô cùng hoang mang, cấp tốc bước theo bà.
Đi được mấy bước, bỗng Liễu Y Ảo quay đầu lại, hỏi:
– Ngươi có nghe đau đớn gì nơi bàn tay chăng?
Quan Sơn Nguyệt đáp:
– Nhờ thuốc của tiên nữ, tại hạ không còn nghe đau đớn chi nữa.
Liễu Y Ảo thở phào:
– Vậy là tốt! Bởi, trong chốc lát nữa đây, nếu sự tình diễn tiến không được thuận lợi lắm, thì ta không thể chiếu cố đến ngươi vẹn toàn, chính ngươi phải tự chiếu cố lấy mình.
Quan Sơn Nguyệt vừa kinh hãi vừa lấy làm lạ:
– Chuyện chi sẽ xảy ra? Tiên tử nói mơ hồ, tại hạ lo ngại quá chừng.
Liễu Y Ảo lại tiếp tục bước, vừa bước đi vừa thốt:
– Ngươi sẽ biết, trong phút giây đây, ta khỏi cần nói.
Dáng dấp của bà ta rất ung dung, song tốc độ thì thật là phi thường. Chẳng rõ khi bà phi hành thực sự, thì bà lướt đi nhanh đến bậc nào.
Quan Sơn Nguyệt phải cố gắng hết sức mình mới theo kịp. Vì bận vận công bước theo Liễu Y Ảo, chàng không thể phân tâm để hỏi gì thêm nữa.
Qua khỏi một gò cao rồi, chàng thấy trước mặt có một tòa kiến trúc óng ánh màu vàng lẫn xanh, hết sức huy hoàng. Nơi vọng lâu, có bốn chữ rất to, còn từ xa, chàng cũng đọc được rõ ràng:
«Tử Hư Tiên Phủ».
Phía trước tòa kiến trúc, có một khoảng đất rộng, trên khoảng đất trống đó, có hai nhóm người đang đối chiếu với nhau.
Trong hai nhóm, có một gồm vỏn vẹn hai người:
một lão bà tóc ngả màu sương, và lão nhân áo xanh, có cái hiệu Nhàn Du Nhất Âu, người đã đối thoại với Quan Sơn Nguyệt lúc còn ở dưới đất.
Còn nhóm kia có nhân số nhiều hơn, gồm lão áo xanh Kích Trúc Sanh, lão nhân áo đỏ, một người có thân vóc cao, ốm, vận áo đen, ba người này đều có xuống dưới đất, Quan Sơn Nguyệt nhận ra dễ dàng. Ngoài ra, lại có một già một trẻ, vận áo trắng, và thêm một nữ nhân rất xấu, vận áo đen.
Trong mỗi nhóm, có một người thủ kiếm, đối trận với nhau.
Như vậy, là hai nhóm đã bắt đầu khai diễn cuộc tranh chấp và mỗi người đại diện cho mỗi nhóm.
Một bên, là một mỹ phụ, tuổi lớn hơn Liễu Y Ảo, còn bên kia là một người mặc áo đỏ, dung mạo tuấn tú, đôi mắt rất sáng.
Nhất Âu trông thấy Liễu Y Ảo trở lại, vội bước tới, hỏi:
– Lôi Nhi và Đình Nhi đã phát hiện ra điều gì đó?
Liễu Y Ảo đưa tay chỉ Quan Sơn Nguyệt đáp:
– Chẳng có việc gì cả. Chính hắn lên đây, là kinh động hai con súc sanh đó.
Nhất Âu nhìn sang Quan Sơn Nguyệt, thở dài:
– Lão đệ cũng đến cái trường nhiệt náo này nữa! Không khéo rồi chúng ta sẽ là những bạn đồng hành trên con đường về âm cảnh! Lão phu đang hồi hộp lo sợ lão đệ đến, thì lão đệ lại đến!
Quan Sơn Nguyệt hoang mang:
– Việc gì quan trọng thế, tiền bối? Nghe nói gia sư đã đi rồi, có đúng vậy không?
Nhất Âu gật đầu:
– Đúng chứ! Lão ấy là con người thông minh, thấy rõ sự tình như thế nào, nên lánh mặt tìm cái thú tiêu dao bốn biển năm hồ, hưởng thung dung tự tại.
Nhưng, lão đi, lão bỏ lại bao nhiêu phiền phức cho bọn lão phu! Lão cũng ác, không chịu đi sớm, cũng chẳng chịu để cho xong việc rồi hẳn đi, lão đi đúng lúc sự việc mở màn.
Liễu Y Ảo nóng nảy ngăn lại:
– Đừng nói nhảm nữa, lão Âu!
Bà hỏi:
– Trong lúc vắng mặt ta, họ đã trao đổi nhau được mấy chiêu?
Nhất Âu đáp gấp:
– Ba chiêu. Lão phu xem ra, cũng còn một đoạn thời gian.
Liễu Y Ảo gật đầu không nói gì nữa.
Quan Sơn Nguyệt muốn hỏi tiếp, Nhất Âu đã ra hiệu cho chàng đừng nói gì thêm. Quan Sơn Nguyệt hết sức lấy làm lạ, tự hỏi sự tình quan trọng làm sao, mà tất cả đều nghiêm nghị và giữ vẻ thần bí tột độ như vậy. Nhưng, chàng không có thì giờ suy nghĩ, cuộc chiến giữa mỹ phụ và người áo đỏ hấp dẫn chàng ngay.
Động tác của họ rất chậm, cứ theo lời của Nhất Âu và Liễu Y Ảo, thì đây là một cuộc chiến định sự tồn vong của mỗi cánh, thế mà họ giao thủ cũng như họ đang luyện võ. Họ từ từ dịch chân, thay đổi tư thế, bộ vị, từ từ đưa tay phát xuất chiêu thức. Lạ lùng hơn nữa, là chiêu thức vừa thành hình, đưa ra được nữa tầm.
là họ thu về ngay.
Nếu không hiểu rõ tình hình căng thẳng giữa song phương thì ai ai cũng phải cho rằng đây là một cuộc biểu diễn vũ thuật hoặc để làm vui, hoặc để học hỏi, sửa chữa những sơ suất.
Những người dự khán, theo dõi cuộc biểu diễn với thần sắc cực kỳ trang nghiêm.
Và Quan Sơn Nguyệt thì chú ý hơn ai hết. Bởi, song phương biểu diễn những chiêu thức cực kỳ ảo, bình sanh chàng chưa từng trông thấy. Cuộc đấu của họ, sẽ mở rộng tầm kiến thức của chàng quan trọng, bảo sao chàng không lưu tâm theo dõi?
Quan Sơn Nguyệt suy đoán, mỹ phụ hẳn phải là sư tỷ của Liễu Y Ảo. Còn người mặc áo đỏ, giao đấu với bà ta, nếu không thuộc Ma Bảng thì cũng là người trong Quỷ Bảng.
Nhưng, chàng tin chắc người đó, thuộc Ma Bảng, bởi người trong Tiên Bảng, thường mặc y phục xanh, người trong Quỷ Bảng, mặc y phục màu đen. Và người trong Ma Bảng, mặc y phục màu hồng.
Từ lúc vào Thiên Tề Biệt Phủ của Kỳ Hạo, chàng chú ý đến sự ăn mặc của mỗi người xuất hiện trước mắt chàng, đến lúc lên Vu Sơn, tham dự Hội Long Hoa, chàng đã có sự nhận xét đó rất vững chắc rồi.
Cho nên, chàng nghĩ rằng sự ức độ này không sai lắm, và người đang đấu với mỹ phụ kia, hẳn là một nhân vật trong Ma Bảng. Và, nếu người đó thuộc Ma Bảng, thì hẳn y lãnh tụ của quần Ma. Chứ nếu không thì làm sao y có đủ tư cách đối trận với người trong Tiên Bảng.
Theo sự tiết lộ của Liễu Y Ảo thì tại Thiên Ngoại Thiên, có đủ ba hạng người:
Tiên, Ma, Quỷ. Họ đồng thuộc một tổ chức, cầm đầu ba bảng, họ chẳng khác nào là những người nhà, thế tại sao họ còn tranh chấp?
Họ tranh chấp với nhau, phải chi họ chỉ áp dụng cái lối ấn chứng vũ công suông, thì cũng chẳng có gì đáng nói. Ở đây, những chiêu thức họ đưa ra, toàn là những chiêu giết người, dù họ đưa ra nửa tầm về thu về, song kiếm khí phát huy vẫn có thể giết người được như thường.
Như vậy, là một trường tử chiến! Họ đang làm một cuộc đồng môn đồng hội tương tàn!
Quan Sơn Nguyệt hoang mang vô cùng, do đó chàng hết sức chú tâm theo dõi cuộc đấu.
Qua những thế công và thủ của song phương, Quan Sơn Nguyệt thức ngộ được chỗ tuyệt diệu của đấu pháp mà họ áp dụng, hơn thế, chàng còn tìm được giải đáp những thắc mắc từ lâu chàng không biết phải hỏi nơi ai. Như thế, chứng kiến những cuộc giao đấu như thế này, chàng thu thập những kinh nghiệm rất quý báu, tưởng chừng suốt đời chàng không có một dịp may nào mở rộng kiến thức một cách đầy đủ bằng dịp này.
Tại cuộc đấu, song phương lại trau đổi nhau thêm năm sáu chiêu nữa. Sử dụng mấy chiêu thức đó, họ cần đến một khoảng thời gian độ nữa khắc.
Theo chỗ nhận xét của Quan Sơn Nguyệt, thì người trung niên áo đỏ có vẻ chiếm ưu thế. Y công nhiều hơn thủ. Còn mỹ phụ thì phòng vệ hết sức cẩn mật, thủ nhiều hơn công nhờ vậy, đối phương dù thắng thế, vẫn chưa làm gì bà ta nổi.
Liễu Y Ảo vô cùng khẩn cấp, chừng như bà không thể chịu đựng nổi cái cảnh dằng dai đó kéo thêm dài, cao giọng hỏi:
– Tại sao sư tỷ không thi triển «Đại La Thất Thức»?
Mỹ phụ tại cục diện như chẳng nghe bà ta gọi.
Người trung niên áo đỏ cười nhẹ, thốt:
– Tuy «Đại La Thất Thức» là một kiếm pháp tinh vi, song do các vị phát xuất thì tại hạ chẳng xem ra gì. Cho các vị biết, trừ Lâm Hương Đình ra, tại hạ chẳng hề ngán một tay kiếm nào cả!
Liễu Y Ảo sôi giận:
– Tạ Linh Vận! Ngươi đừng tự đắc thái quá! Ngươi có thấy khi nào «Tu La Tứ Thức» của ngươi làm cho chị em ta ngã chăng?
Bây giờ, Quan Sơn Nguyệt mới biết được người trung niên áo đỏ có cái tên là Tạ Linh Vận.
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
– Các vị không ngán, chẳng phải là kiếm pháp «Tu La Tứ Thức» của tại hạ kém lợi hại. Chẳng qua, tại hạ không muốn cho Lâm Hương Đình thấy chỗ sơ hở, nên không phát huy kiến pháp đó đúng mức tinh vi. Giờ đây, Lâm Hương Đình vắng mặt giả như các vị không phục, thì xin cứ thi triển «Đại La Thất Thức», tại hạ dám quyết là chỉ đến chiêu thứ ba của môn «Tu La Tứ Thức» thôi, các vị sẽ bị đánh rơi kiếm và cúi đầu nhận bại.
Y nhìn thẳng vào mặt mỹ phụ, tiếp nối với giọng ngạo nghễ:
– Lý Trại Hồng! Ta khuyên ngươi nên trao «Tru Tiên Lịnh» đây cho ta, ngươi ngoan cố đến đâu rồi cũng phải trao thôi, tốt hơn nên trao trước, để tránh khỏi cái nhục bại chán chường.
Y giở cái giọng của kẻ thắng thế, không còn giữ lễ dùng sáo ngữ như trước.
Quan Sơn Nguyệt lại được biết thêm tên mỹ phụ là Lý Trại Hồng. Chàng nhận thấy, hơi thở của bà bắt đầu mất điều hòa rồi, điều đó chứng tỏ chân khí của bà tiêu hao phần lớn.
Nghe Tạ Linh Vận bảo thế, bà cắn răng, cố dằn cơn phẫn uất, hỏi:
– «Tru Tiên Lịnh» về tay ngươi, thì liệu chúng ta sẽ còn sống sót được mấy hôm chứ? Ta biết rõ, ngươi nuôi dưỡng tham vọng đó từ lâu lắm rồi, ngày qua ngày, ngươi hằng mơ tưởng chiếm cho được «Tru Tiên Lịnh», song, cho ngươi biết, chẳng phải dễ dàng như ngươi tưởng đâu!
Tạ Linh Vận cười lớn:
– Vì tình đồng môn, ta không nở sát hại các ngươi đó thôi, chứ nếu ta muốn, thì việc đó có khó khăn gì? Tuy nhiên, ngươi yên trí, chiếm được «Tru Tiên Lịnh» rồi, ta sẽ dành cho các ngươi mọi dễ dãi, ta không đến đối xử khắc nghiệt với các ngươi đâu, dù trước kia, các ngươi chẳng xử tốt gì đối với ta.
Lý Trại Hồng cao giọng:
– Đừng nuôi mộng, Tạ Linh Vận! Ngươi muốn đoạt «Tru Tiên Lịnh», thì cứ chờ sau khi ta chết! Chỉ khi nào ta chết đi, ngươi mới thực hiện vọng tưởng của ngươi được! Ta còn một hơi thở, quyết không chịu nhục.
Tạ Linh Vận bĩu môi:
– Sao gọi là nhục được, hở Lý Trại Hồng? Sự giao tình của chúng ta đã trải qua mấy mươi năm rồi, dù muốn dù không chúng ta vẫn là người thân với nhau, đối với người thân, có ai nỡ quyết liệt thái độ. Ngươi quên sao, trước kia chúng ta đối với nhau như thế nào? Từ ngày sư phụ quy tiên, Lâm Hương Đình thừa kế đại quyền, các ngươi đã bắt đầu khinh miệt ta rồi …
Lý Trại Hồng hét:
– Ngươi còn mặt mũi nào nhắc lại chuyện ngày trước …
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
– Tại sao ta không thể nhắc đến việc cũ? Trước kia sư phụ còn tại thế, người ức chế ta, chẳng cho ta xuất toàn lực giúp các ngươi, bây giờ thì khác, ta có trọn quyền hành động theo ý muốn của ta, nhất định ta không để các ngươi thất vọng đâu.
Y tiếp trợ gì Lý Trại Hồng? Câu nói của y đầy bí mật, y đang tử đấu với bà, mà y nói rằng đã đến lúc tự do tiếp trợ bà, không để cho bọn của bà ta thất vọng!
Thế là nghĩa gì chứ? Và, trước kia, họ có cảm tình với nhau như thế nào?
Chỉ biết, nghe nói như thế, Lý Trại Hồng lại càng sôi giận, bà vung tay nhanh hơn trước, thanh trường kiếm trong tay bà rít gió vụt vù.
Tạ Linh Vận cử kiếm, hất thanh kiếm của Lý Trại Hồng qua một bên, đoạn cười mỉa, thốt:
– Ngươi chẳng còn chiêu thức gì khá hơn sao, lại đánh ra cái chiêu chẻ củi như thế?
Y quét kiếm một vòng tròn, bật cười ha hả tiếp:
– Đã đến lúc ngươi trao «Tru Tiên Lịnh» cho ta đó! Đừng kéo dài thời gian vô ích, chẳng một nhiệm mầu nào đến với ngươi đâu, mộng thì bao giờ cũng là mộng, mộng chẳng cứu vãn tình hình được!
Y hất kiếm hơi mạnh tay một chút, Lý Trại Hồng nghe chấn động bàn tay, kiếm bay đi, rơi xuống bên ngoài.
Hiện tại, trước vòng tròn kiếm ảnh của địch, bà ta trở thành tay không, cái nguy đã hiện ra trước mắt.
Tuy nhiên, bà quật cường cực độ, bà ta không lùi, không nhẩy qua bên này hoặc bên kia né tránh, bà ngẩng cao đầu, thốt oang oang:
– Ta không giao. Ngươi giết ta, ta cũng không giao!
Bên ngoài, Liễu Y Ảo và Nhất Âu hết sức khẩn trương, nhưng cả hai không dám vào cuộc.
Tạ Linh Vận vung kiếm uy hiếp không ngừng, đồng thời cao giọng ngạo nghễ:
– Nhất định ta phải lấy cho bằng được «Tru Tiên Lịnh», ta cần chiếm nó để thống trị toàn thể nhân vật trong ba bảng, ta sẽ là bậc chí tôn tại Thiên Ngoại …
Lý Trại Hồng không sợ, cất tiếng chận y:
– Đừng nuôi mộng! Ngươi có thể giết ta, chứ đừng hy vọng đoạt được «Tru Tiên Lịnh». Không có vật đó, ngươi không thể chỉ huy toàn thể nhân số của ba bảng. Ít nhất cũng có hơn nửa số người, bất luân lịnh ngươi.
Tạ Linh Vận cười lạnh:
– Ngươi muốn chết, ta cho chết! Ta giết ngươi trước rồi việc chi khác ta sẽ giải quyết sau!
Lý Trại Hồng bật cười cuồng dại:
– Giết ta, ngươi thu hoạch được lợi ích gì?
Tạ Linh Vận cười mỉa:
– Giết ngươi, là trừ diệt kẻ chấp chưởng «Tru Tiên Lịnh», ta thay người chỉ huy toàn nhân số ba bảng, dù chẳng lấy được «Tru Tiên Lịnh», ta vẫn chỉ huy như thường, kẻ nào bất tuân, ta hạ sát.
Lý Trại Hồng «hừ» một tiếng:
– Nếu có nhiều người bất tuân? Ngươi cũng giết hết?
Tạ Linh Vận bĩu môi:
– Tại sao ta không thể giết hết? Ta chỉ cần nửa số theo về ta thôi! Với nửa số đó, ta sẽ truy tầm những kẻ bất tuân mà hạ sát, dù họ có trốn lên trời, chưa chắc thoát khỏi tay ta!
Lý Trại Hồng cười lớn:
– Ngươi dám làm một việc như vậy à? Đại sư tỷ ngày nay tuy đã tìm nơi cô tịch, quy ẩn, không còn màng đến những tranh chấp nhỏ nhen, song nếu nghe được ngươi buông lung dã tánh, người sẽ trở về, hỏi tội ngươi! Ta chỉ sợ ngày vui của ngươi quá ngắn, mà rồi ngươi sẽ phải mãi mãi lo âu đến phút thở hơi cuối cùng!
Tạ Linh Vận thoát giật mình. Câu nói của Lý Trại Hồng rất đúng, chính y cũng đã nghĩ đến hậu quả của việc làm hôm nay, dù rằng y có thắng được Lý Trại Hồng, dù rằng y có chiếm được «Tru Tiên Lịnh», chỉ huy toàn thể nhân vật trong ba bảng, giành ngôi vị độc tôn tại Thiên Ngoại Thiên, sự tình đó, bất quá chỉ có tánh cách tạm thời, bởi rất có thể Lâm Hương Đình trở lại trong một ngày nào đó, hoặc gần, hoặc xa, nhưng nhất định phải có và Lâm Hương Đình sẽ đoạt lại chiếc tín phù, phục hồi nguyên vị độc tôn, còn y thì từ ngôi vị độc tôn trở về hàng ngũ quần ma!
Như vậy là nhục!
Y suy tư một lúc lâu, với thái độ ngang ngạnh, thốt liều:
– Ta bất chấp hậu quả như thế nào, ta cứ giết, giết tất cả bọn ngươi, ta lấy được «Tru Tiên Lịnh» rồi, dù sao Lâm Hương Đình cũng phải bái phục trước «Tru Tiên Lịnh» như mọi người, bà ấy dám vi lịnh ta sao?
Lý Trại Hồng cười lạnh:
– «Tru Tiên Lịnh» bất quá là một tín phù, một vật tượng trưng uy quyền điều khiển một tổ chức, một đoàn thể, không hơn không kém! Giả như tất cả bọn ta không tôn trọng vật đó, thì nó sẽ trở thành một vật vô dụng. Ta đưa ra một chứng minh, cho ngươi thấy rõ là tín phù không đảm bảo một uy quyền tuyệt đối, bất di bất dịch. Hiện tại, ta chấp chưởng nó, mà trước mặt ta, ngươi vẫn phóng túng, ngông cuồng, chẳng hề nể trọng ta, thì dù ngươi chiếm được nó rồi, một ngày kia, đại sư tỷ ta trở về, ngươi có đưa tín phù ra, vị tất đại sư tỷ ta tuân phục. Ta giữ lịnh phù, ta không ức chế được ngươi, thì đến lúc ngươi giữ nó, liệu ngươi ức chế nổi đại sư tỷ ta chăng?
Tạ Linh Vận bật cười ha hả:
– Ngươi lầm! «Tru Tiên Lịnh» không hề ước thúc ta trong một giới hạn nào cả, nhưng đối với Lâm Hương Đình thì lại khác, bà ấy dùng Lịnh bài ước thúc người trong ba bảng, bà phải trọng nó, nếu sau này bà không trọng nó, dám chống đối ta, thì chính là bà phá kỷ luật, dù bà chiếm nó lại được từ nơi tay ta, bà cũng chẳng mong dùng nó mà ức chế mọi người, bởi bà phủ nhận cái giá trị của lịnh bài khi nó ở tay ta, tự nhiên nó mất giá trị luôn, khi về tay bà ta! Còn như, quả thật bà còn tôn trọng nó, thì khi ta đưa nó ra, bà phải cúi đầu tuân lịnh ta. Như vậy, ta có sợ gì bà ấy chống đối?
Lý Trại Hồng cao giọng mắng:
– Ngươi đúng là một tên vô sỉ! Ta chẳng hiểu tại sao lúc trước sư phụ lại thu nhận ngươi làm đệ tử! Thật là một tủi nhục cho ta mang tiếng bạn đồng môn với ngươi!
Tạ Linh Vận lộ vẻ đắc ý rõ rệt, bật cười ha hả:
– Ngươi lầm to! Ngươi cứ tưởng sư phụ là một nhân vật quang minh chánh đại, đánh kính, đáng tôn? Ngươi có biết đâu sư phụ lại là người bại hoại nhất trần đời? Bởi là con người bại hoại, nên sư phụ mới sáng lập ra cái thứ hội quái dị như Long Hoa Hội này! Trong giang hồ chẳng có một bang, một hội, một môn, một phái nào có cái tà khí bằng Long Hoa Hội! Tà khí đến quy luật, sư phụ dụ hoặc người ngoài vào hội, lại đưa cả người trong sơn môn vào hội, do đó các ngươi mới thành hội viên Long Hoa Hội! Ngươi biết đâu, sư phụ là một tổ sư ma đạo, chẳng rõ trong những năm sau cùng, người sanh cái chứng tật gì, lại bỗng nhiên thích được liệt mình vào hàng tiên ông, tiên bà rồi gia công tập luyện, gia công nghiên cứu phương pháp thành tiên, tập luyện mãi, nghiên cứu mãi, đến phải lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma phải mất mạng. Người trao «Tru Tiên Lịnh» cho Lâm Hương Đình, cai quản ba bảng Tiên, Ma, Quỷ, chẳng qua người muốn duy trì cái tà niệm do ma tâm phát sanh. Cho nên, Hội Long Hoa này, sở dĩ còn tồn tại, là chỉ để duy trì cái tà niệm của sư phụ, không hơn không kém! Hội, chẳng giúp ích cho đời, hội chẳng giúp ích cho người, hội còn tồn tại là để làm vui linh hồn người chết!
Lý Trại Hồng biến sắc, hét vang:
– Ngươi đừng bịa chuyện nói xấu sư phụ! Muốn giết ta ngươi cứ hạ thủ, còn về «Tru Tiên Lịnh», ngươi đừng hy vọng vô ích. Ta đã chôn giấu nó ở một nơi an toàn, vĩnh viễn ngươi chẳng bao giờ đoạt được nó đâu!
Tạ Linh Vận «hừ» một tiếng:
– Đừng nói nhảm! Ta sẽ lục soát kỹ trọn tòa Tử Hư Thiên Phủ, ta sẽ đào sâu xuống lòng đất lạnh, nếu cần, ta đập vỡ từng viên đá, từng mảnh ngói thử xem ngươi giấu «Tru Tiên Lịnh» ở chỗ nào?
Lý Trai Hồng ưỡn ngực, vỗ tay vào đó thình thịch, thách:
– Thì ngươi cứ lục soát!
– Ngươi có bằng lòng trao ra cho ta hay không thì bảo?
Lý Trại Hồng quát trả:
– Không!
Đôi mắt của Tạ Linh Vận long lên, hung quang bắn ra, sáng ngời. Cánh tay y vung mạnh, thanh trường kiếm chớp chớp theo, gió rít vù vù. Kiếm khí bốc bốc ra, cuộn cuộn, ai ai cũng trông thấy rõ. Kiếm khí cuốn vút tới, cuốn vút tới, rọc nát ngực áo của Lý Trại Hồng, bày làn da trắng mịn của bà ta.
Từ lúc song phương giao thủ đến bây giờ, những người đứng bên ngoài lạnh lùng theo dõi cuộc đấu, chẳng ai biểu hiện một cảm nghĩ nào chứng tỏ là cái ý thiên về bên này hay bên kia, chỉ có Nhất Âu và Liễu Y Ảo lộ vẻ căm phẫn rõ rệt.
Những người lạnh lùng, không nói tiếng nào đã đành, đến những người căm phẫn, cũng chẳng nói chi cả. Thật là một sư kiện quái lạ!
Người trong cuộc, hẳn phải có bằng hữu, ở bên ngoài đứng xem chứ. Thế tại sao chẳng ai có thái độ gì, bênh vực bằng hữu, chống đối kẻ địch? Hay là cái quy luật tà ma bắt buộc mọi người phải im lặng?
Nhưng, Quan Sơn Nguyệt, là người ngoài hội, không hề bị ràng buộc do bất cứ quy điều nào của cái hội lạ kỳ này, gia dĩ vốn tính cương trực, chàng không chịu nổi thái độ khiếm nhã của Tạ Linh Vận, cao giọng hỏi:
– Ngươi là người, hay là quái vật lại chẳng biết liêm sỉ? Trên thế gian này, tại sao có cái thứ nam nhân như ngươi? Ngươi lăng nhục một nữ nhân mà chẳng thẹn mình à? Khoát cái lốt tu mi nam tử mà hành động như thế, thật là hèn!
Tạ Linh Vận khinh thường, «xì» một tiếng:
– Tiểu tử từ đâu đến, dám nói năng cuồng loạn thế? Ngươi muốn chết gấp phải không?
Quan Sơn Nguyệt cất giọng sang sảng:
– Ta là Minh Đà truyền nhân! Ta là đệ tử của Hoàng Hạc Tán Nhân! Ta đến để trừ diệt một ác ma như ngươi!
Chàng cúi xuống, nhặt thanh trường kiếm do Lý Trại Hồng vuột tay đánh rơi.
Đoạn, chàng khoa thanh kiếm một vòng, nhún chân nhảy vọt tới.