Võ Lâm Phong Thần Bảng

Chương 1: Sa Mạc Tranh Hùng


Bạn đang đọc Võ Lâm Phong Thần Bảng – Chương 1: Sa Mạc Tranh Hùng

Bụi bốc mù mù cả vùng sa mạc mênh mông, từng cơn gió lốc xô cát đùa lên nhau như cố xóa cho kỳ hết những dấu vết của động vật thời tiền sử … Từng cuộn cát cuốn lên lấp lánh ánh vàng …
Tiếng ngựa hí, tiếng lục lạc của lạc đà khua vọng đó đây, tạo cho vùng sa mạc biên cương một sắc thái hoang sơ mà cực kỳ hùng vỹ.
Ngàn dặm cát vàng bốc khói, nhiều chấm đen nhô lên rải rác và lần lần gom lại, càng lúc lại càng gom lại gần hơn.
Họ là động vật điểm xuyết hoạt cảnh cho vùng đất chết, họ là người, họ là cao thủ của Tam Sơn Ngũ Nhạc, gần như không thiếu một người nào thuộc vào hàng danh vọng của chính giới võ lâm Trung Nguyên hiện hữu …
Họ đã từ những chỗ xa khác nhau, họ cùng có những thành tích huy hoàng, những thành tích họ đã dựng lên bằng máu và mồ hôi, bằng kinh nghiệm và trui luyện, bằng mạo hiểm và sinh mạng, bằng những gì quí báu trong đời để đổi lấy cái gọi là người hùng trong thế giới võ lâm …
Bây giờ, giữa vùng sa mạc mênh mông này, họ đang làm một cuộc … họ đang nhập vào một canh bạc, không phải bằng những lá bài, mà là bằng tài sức, bằng uy thế, bằng những gì mà suốt đời họ đã đem máu dựng nên …
Bóng tịch dương đã đã xế về đỉnh phía tây, ráng hồng đổ xuống mặt cát tô màu ảm đạm, chung quanh đó đây trên vùng sa mạc, rải rác những tốp dân du mục đã đổ phân lạc đà khô nhen lửa bừng bừng như cố gom lại hơi ấm hầu chống chọi với đêm dài lạnh lẽo.
Từ trong những túp lều rải rác của người dân du mục thỉnh thoảng vẳng lên tiếng hồ cầm và giọng tình ca của những cô nàng quanh năm mặt phủ lụa đen.
Họ đã để lại sau lưng trọn một ngày mệt nhọc, họ đang quây quần tìm sinh thú trong những túp lều, họ vô tình không hay rằng quanh họ sắc máu sắp sửa dấy lên …
Những bóng người ẩn phục đó đây vùng dậy …
Tiếng xì xào xao náo bắt đầu vì, xa xa, dưới ánh sáng lờ mờ trăng cát bóng một con lạc đà cao lớn nhô lên, trên lưng, một bóng người ngất ngưởng.
Chương Bóng người cưỡi lạc đà càng tới gần, tiếng những người ẩn núp càng xì xào hơn nữa:
– Đến rồi!
– Đúng là hắn đến.
Tiếng người lớn nhỏ không đều nhau, có nhiều tiếng thở dập dồn, có nhiều tiếng thở như trầm nén, không khí căng thẳng tột cùng …
Bóng người cỡi lạc đà thong dong đi thẳng vào giữa vùng người ẩn núp.
Ánh trăng màu sữa rạng rỡ trên biển cát vàng, trên lưng lạc đà đã hiện rõ một gã thanh niên, có lẽ hắn đã vào khoảng hăm lăm, hăm sáu tuổi nhưng vẻ mặt tươi trẻ của hắn không ai dám bảo rằng hắn đã quá hai mươi.
Dáng sắc gã thanh niên hết sức tự nhiên khi phát hiện số người vây quanh nơi đó, sự tự nhiên của hắn gần như ra ngoài trí tưởng tượng của mọi người …
Hắn cho lạc đà dừng hẳn lại, hắn vẫn ngồi yên trên lưng con thú, đôi mắt sắc như dao đảo bốn bên:
– Đa tạ các vị có lòng chờ đợi, có lẽ đã đủ hết rồi đấy chứ?
Chung quanh im lặng. Không khí lại đậm thêm phần khẩn trương.
Gã thanh niên cao giọng:
– Sao thế? Các vị làm sao thế? Tại hạ đã tuyên bố trước, nếu trong cửu môn, tam phái, thất cốc và thập tứ bảo, nếu vắng đi mất một, thì cuộc hội đêm nay kể như sẽ bất thành.
Bốn bên lại im lặng.
Thật lâu, giọng của một người có tuổi vang lên:
– Mắt của các hạ không mù, đủ hay không thì tự các hạ cũng phải thấy chứ?
Gã thanh niên mỉm cười:
– Ai lên tiếng đó?
Lão già cao giọng:
– «Kim Sa Bảo Chủ» Cốc Lượng.
Tia mắt xanh rờn của gã thanh niên quét nhanh về phía lão già, làm cho kẻ danh dậy đại giang nam bắc phải rùng mình thối lui nửa bước.
Gã thanh niên dịu đôi mắt lại mỉm cười:
Chương – À, thì ra Cốc Bảo chủ, tốt lắm, là một người biết nhiều hiểu rộng, xin Bảo chủ giúp cho giùm việc kiểm điểm, tại hạ vì là người cùng các vị buổi đầu sơ ngộ, lẽ tự nhiên là phải hỏi cho rõ ràng.
Ngưng một giây, giọng của Cốc Lượng có phần hơi khó chịu:
– Không cần phải kiểm điểm, lão phu bảo đảm không thiếu một ai cả. Hai năm nay bằng hữu võ lâm chỉ chờ có một ngày này, thì thiếu làm sao chứ?
Gã thanh niên cười ha hả:
– Thế thì hay biết bao nhiêu! Vậy bây giờ chúng ta hãy bắt đầu … Vị nào đầu tiên đây nhỉ?
Bốn phía lặng im, không khí như trầm hẳn xuống …
Qua mấy phút, giọng một người già nhưng sang sảng nổi lên:
– Xin Cốc Bảo chủ bảo cho chậm lại một chút, bần tăng có điều muốn hỏi cho được rõ ràng.
Cốc Lượng quay sang cung kính:
– Vâng, xin thỉnh đại sư Chưởng môn nhân.
Vị Chưởng môn nhân phái Thiếu Lâm, Thống Thiền đại sư xốc áo cà sa khoan thai bước tới:
– A Di Đà Phật, bần tăng có chỗ hơi ngờ về thân thế của thí chủ!
Gã thanh niên mỉm cười:
– Đại Sư nhìn tại hạ không phải là Minh Đà Lệnh Chủ?
Thống Thiền Đại Sư chấp tay gật đầu:
– Hai mươi năm về trước, bần tăng đã hân hạnh hội kiến với Minh Đà Lệnh Chủ, và ngày nay …

Gã thanh niên mỉm cười:
– Hai mươi năm về trước tại hạ là một đứa trẻ mới lên năm, người mà đại sư gặp đó không phải là tại hạ. Vâng, năm tháng trôi qua, sư phụ của tại hạ bây giờ đã hóa ra người thiên cổ, cho nên lời hẹn ước với các vị, tại hạ đã thừa di mạng của gia sư mà hoàn tất.
Nhiều tiếng thở phào bắn ra từ bốn phía, hình như mọi người không ai có thể tin rằng kẻ đã từng chấn động giang hồ hồi hai mươi năm về trước, kẻ đã làm cho sóng dậy võ lâm ấy bây giờ đã nằm yên dưới đáy mộ sâu …
Chương Thống Thiền Đại Sư thoáng hơi đổi sắc:
– Độc Cô tiên sinh sức khỏe đang lúc dồi dào, sao lại có chuyện nửa đường bỏ dở cuộc hành trình nhân thế!
Giọng nói của gã thanh niên có vẻ bùi ngùi:
– Vâng, tài mạng tướng số, dường như trời xanh cũng ganh với kẻ hơn người …
Thống Thiền Đại Sư thở ra nhè nhẹ:
– Bần tăng xin vì Độc Cô tiên sinh mà ngỏ lời tiếc nhớ, tuy nhiên, cũng mong thí chủ nên chứng minh rõ ràng hơn mình thật là Minh Đà Lệnh Chủ truyền nhân?
Khẽ nhếch môi ngạo nghễ, gã thanh niên lấy cái bọc đang đeo trên mình lạc đà, mở bọc ra, bên trong là pho tượng người một chân bằng vàng lóng lánh.
Gã đưa pho tượng soi dưới ánh trăng và nghiêm giọng:
– Minh Đà, mà tại hạ đang ngồi trên lưng đây, và thứ hai là pho tượng này có lẽ đại sư chưa quên đấy chứ?
Thống Thiền Đại Sư mỉm miệng gật đầu:
– Đúng, vật ấy quả là của Độc Cô tiên sinh, chẳng hay thí chủ có thể cho bần tăng xem rõ chút được không?
Gã thanh niên cười lớn:
– Đại sư bất tất phải hoài nghi, ngay giữa trán của pho tượng Kim Thần này có ba cái lỗ nhỏ, vết tích đó, do chính «Bồ Đề Thủ Pháp» của Đại Sư tạo thành.
Thuở sinh tiền, sư phụ tại hạ xem trọng vết tích ấy lắm, vì theo sư phụ thì khắp trong thiên hạ không một ai có thể để lại dấu vết, dù là một dấu nhỏ trên binh khí của người được cả.
Chấp tay khẽ vái về phía tượng Kim Thần trên tay của gã thanh niên, Thống Thiền đại sư tỏ vẻ hết sức cung kính:
– Vâng, bần tăng không còn hoài nghi gì nữa cả? Hồi hai mươi năm về trước, Độc Cô Tiên Sinh đang đêm một mình đến tận Thiếu Lâm phá vỡ «La Hán Trận». Bần tăng đã đem hết sức lực nhưng vẫn phải giao xuất lệnh phù của bản môn, chuyện đó đối với bản môn tuy là một cái nhục lớn, nhưng riêng đối với bần tăng thì hết sức trọng lệnh sư … à, thật là thiên đố kỳ tài, bần tăng vô cùng thương tiếc!
Chương Gã thanh niên mỉm cười điềm đạm:
– Đa tạ đại sư đã vì sư phụ tại hạ mà ngỏ lời đoái tưởng, nhưng có lẽ đại sư cũng còn ít nhiều khách sáo, vì hai mươi năm qua, Thiếu Lâm tưởng cũng vì chuyện đó mà đã luyện thêm nhiều tuyệt học?
Thống Thiền đại sư vẫn bằng một giọng từ tốn:
– Hai tiếng tuyệt học thật tình bần tăng không dám nhận …
Ngần ngừ một giây, đại sư nói tiếp:
– Vì cần phải thu hồi lệnh phù của bản môn, cho nên lát nữa đây có lẽ bần tăng sẽ không khỏi có điều vô lễ, xin thí chủ vui lòng …
Gã thanh niên ngang nhiên ngẩng mặt:
– Đại sư không cần phải e dè khách sáo chi cả, không phải chỉ riêng vì phái Thiếu Lâm, mà Cửu Môn, Tam Phái, Thất Cốc và Thập Tứ Bảo, cộng chung tất cả là ba mươi ba lệnh phù tín vật, tiên sư đã giao hết cho tại hạ, cho nên nửa năm trước đây, tại hạ đã đưa «Minh Đà Lệnh» khắp nơi ước hội chư vị đến đây giao hoàn, tuy nhiên việc giao hoàn tín vật đó, tại hạ còn phải tuân theo điều kiện của tôn sư chỉ giáo.
Thống Thiền Đại Sư nhìn chăm chăm vào mặt gã thanh niên:
– Thí chủ định bao giờ là giải quyết?
Gã thanh niên khoa nhẹ tay:
– Đại sư không phải lo lắng, tự nhiên giải quyết càng sớm thì càng hay …
Thống Thiền đại sư có vẻ hồ nghi:
– Năm xưa lệnh sư đã dùng tận thiên tài, và cũng phải ròng rã suốt nửa năm mới thuyết phục khắp thiên ha võ lâm thế phiệt, ngày nay thí chủ lại muốn một mình luân đấu với cả ba mươi võ phái có mặt ở đây sao?
Gã thanh niên mỉm cười:
– Năm xưa vì các vị phân tán mỗi nhà một chỗ xa xôi, và vì gia sư phải gõ cửa từng nhà một cho nên tự nhiên thì phí mất quá nhiều thời gian, riêng tại hạ thì tình thế có vẻ vội vàng hơn, nên xin giải quyết một lần trong nội đêm nay cho được việc.
Bị hào khí của gã thanh niên làm nghẹn đi giây phút, một lúc sau Thống Thiền đại sư mới khẽ lắc đầu:
Chương – Thí chủ đã đem mớ tuổi niên hoa của mình để dựng một sự nghiệp không tiền khoán hậu, một hành động hào hùng mà từ trước đến nay chưa có ai làm được. Bần tăng tin rằng thí chủ có thừa sức ấy, nhưng nếu thu hồi lệnh phù dưới một hoàn cảnh như thế này, thì riêng phái Thiếu Lâm xin rút tên ra khỏi cuộc hội đêm nay.
Nhìn vào mớ râu bạc phếch dưới ánh trăng của người lãnh tụ phái Thiếu Lâm, gã thanh niên có nhiều kinh nể:
– Nơi lòng của đại sư hào khí xông lên vạn trượng, tại hạ kính cẩn nghiêng mình bội phục, đại sư đã không bằng lòng chiếm lấy phần hơn thì tại hạ cũng không dám ép, vậy xin đại sư cứ đứng một bên hoan lãm, bao giờ tại hạ giải quyết xong đối với những người khác mà đại sư xét tại hạ còn đủ sức, thì bấy giờ câu chuyện Thiếu Lâm sẽ đặt ra …
Thống Thiền đại sư khẽ lắc đầu lui ra đứng xa xa.
Gã thanh niên thong thả nhảy xuống lưng Lạc Đà, vỗ nhẹ vào lưng con vật và nói với một giọng dịu dàng:
– Bạn già, tìm chỗ nghỉ ngơi đi nhé, ta tin rằng không để cho chú phải đợi lâu đâu.
Như nghe biết tiếng người con vật khịt khịt trong lỗ mũi và chậm chạp bước đi. Sự trao đổi cử chỉ giữ con Lạc Đà với chủ thật là một hoạt cảnh đáng yêu, nhưng đối với các cao thủ vây quanh thì y như là một cách thức khêu bùng lửa giận.
Năm xưa «Minh Đà Lệnh Chủ» Độc Cô Minh dùng võ công tuyệt đỉnh thuyết phục thiên hạ giang hồ, đoạt hết tín vật lệnh phù của các môn phái võ lâm, có giao ước rằng hai mươi năm sau khoảng thời gian dài để cho các phái đủ thì giờ rèn luyện độc môn, sẽ giao đấu lại …
Đó là một điều sỉ nhục. Nhưng vẫn không bằng hiện tại, Độc Cô Minh chết đi, để một tên oắt con thay mặt và sự ngạo mạn của gã càng làm cho sỉ nhục tăng lên …
«Kim Sa Bảo Chủ» nhích lên giận dữ:
– Tiểu tử đừng quá cuồng ngạo như thế chứ!
Gã thanh niên nhếch mép lạnh lùng:

– Là kẻ thừa kế «Minh Đà Lệnh Chủ», lẽ tự nhiên tại hạ phải có đầy đủ sự ngạo mạn cần thiết ấy chứ?
Chương Cốc Lượng hầm hầm:
– Ta giao đấu trước.
Gã thanh niên thản nhiên:
– Được chứ sao, Bảo chủ hãy trao lại «Minh Đà Lệnh».
Cốc Lượng vùng vằng móc trong lưng ra một miếng đồng sáng chói quăng lên mặt đất. Miếng đồng mỏng nhỏ ấy bề mặt khắc một con Lạc Đà lung linh sống động y như con Lạc Đà mà gã thanh niên cỡi.
Gã thanh niên lấy một mảnh giấy nhỏ soi dưới ánh trăng đọc nhỏ:
– «Kim Sa Bảo Chủ» Cốc Lượng, một cây cờ gấm màu vàng.
Gã quay qua phía Cốc Lượng, mỉm cười:
– Bảo chủ, xin lỗi, tín vật nhiều quá tại hạ cất chung trong bọc để trên lưng Minh Đà, không sao, nếu Bảo chủ thắng thì tại hạ sẽ gọi Minh Đà mang ngay lại.
Cốc Lượng giận run:
– Hừ, ta thắng thì ngươi khỏi phải gọi đến con quái ấy.
Gã thanh niên cứ mỉm cười:
– Nếu thế thì lại càng hay hơn nữa, chẳng riêng Bảo chủ mà những người khác cũng đỡ, khỏi phải nhọc công, các vị cứ căn cứ theo mảnh giấy này mà thu hồi tín vật.
Cốc Lượng quát lớn:
– Tiểu tử, hãy chuẩn bị!
Gã thanh niên đưa bàn tay làm một cử chỉ ngăn chận.
– Khoan, Bảo chủ hãy còn chưa hỏi danh tánh của tại hạ, không may tại hạ bị hại, thật ra thì tại hạ cũng hết sức cẩn thận nhưng ở đời không có việc nào chắc chắn cả cho nên cần phải đề phòng. Và như thế để khỏi mang tiếng là kẻ vô danh …
Dáng cách và lời kẻ của gã thanh niên càng làm cho Cốc Lượng càng thêm tức tối, nhưng ông ta chưa kịp có thái độ thì gã từ từ nói tiếp:
– Xin Bảo chủ hãy nghe cho rõ, tại hạ là Quan Sơn Nguyệt đệ nhị thế Minh Đà Lệnh Chủ.
Cốc Lượng rút thanh đao lưỡi có răng cưa, chín cái vòng sắt trên cán đao khua rổn rảng.
Chương – Tiểu tử, đến giờ ngươi sám hối chuyện ngông cuồng rồi đó.
Vẫn bằng một dáng điệu khoan thai, Quan Sơn Nguyệt đưa cao tượng đồng đang nắm trong tay:
– Cốc Bảo chủ, xin ông hãy thư thả. Những người học võ ai cũng biết điều tối kỵ trong lúc giao đấu là nóng nảy, một khi tâm trí bị phiền não, công lực sẽ ít nhiều phân tán, nhất là cuộc đấu này nó nặng nhiều về danh dự Bảo chủ, nếu không may sơ thất thì có lẽ lại phải đợi hai mươi năm nữa cũng nên … Bảo chủ niên kỷ đã cao, làm sao mà chờ được như thế chứ?
Câu nói ẩn nhiều lẽ thật tình của gã thanh niên làm cho Cốc Lượng hơi khựng lại, ông ta nén lòng cười nhạt:
– Nếu hôm nay ta bại vào tay của ngươi thì lệnh kỳ của Kim Sa Bảo ngươi cứ tự do hủy diệt, ta không cần phải đợi thêm một ngày nào nữa cả.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:
– Sao lại có chuyện như thế? Kim Sa Bảo hùng cứ cả một dãi núi sông Hà Lạc, ngọn Kim Sa Kỳ đã làm rạng rỡ danh dự của quí Bảo đã hàng chục năm nay, nhất đán mà không may cho Bảo chủ, thì ít ra tại hạ cũng phải dành một cơ hội nào đó cho đệ tử đời sau của Kim Sa Bảo chứ!
Khựng lại một lần nữa, Cốc Lượng dịu giọng:
– Đa tạ thịnh tình …
Câu nói vừa chấm dứt, ngọn cương đao đã vung ra, một ánh thép xé ngang đỉnh đầu Quan Sơn Nguyệt …
Là một anh hùng từng được liệt vào hàng thứ nhất trong các cao thủ võ lâm hiện đại, ngọn đao răng cưa của Cốc Lượng nặng ngót sáu trăm cân, cộng với nội lực một đời rèn luyện làm cho sức đi của nó vừa nhanh vừa nặng phi thường …
Tất cả những kẻ có mặt nín hơi chờ đợi …
Mọi người đều hồi hộp lạ thường, là một truyền nhân của Minh Đà Lệnh Chủ và nhất là từ lúc xuất hiện đến giờ, gã thanh niên mang tên Quan Sơn Nguyệt vẫn một mực ung dung, thái độ đó chứng tỏ con người có nhiều bản lãnh … Và bây giờ dưới ngọn đao của Kim Sa Bảo chủ, chân tài, thực học của gã phải được chứng minh. Mọi người tập trung nhãn lực vào mặt hắn …
Quan Sơn Nguyệt vẫn giữ nụ cười nửa miệng, hắn cầm pho tượng bằng đồng đưa ra nhè nhẹ …
Chương «Cỗn …!» Một tiếng khua không lớn lắm nhưng tay đao ngàn cân của Kim Sa Bảo chủ bị hóa giải cách cách như không!
Cốc Lượng lùi lại nửa bước vì phản ứng hơn là bị dội ông ta nặng mặt nhưng lại vụt cười ha hả:
– À, thì ra ỷ vào cái tiểu xảo của tà môn ấy, thảo nào ngươi lại chẳng có thái độ ngông cuồng … Hãy đỡ chiêu thứ hai đây!
Tiếng người xao náo chung quanh, tiếng xao náo hàm hai ý nghĩa:
cao hứng và thất vọng. Họ cảm thấy sức của Quan Sơn Nguyệt cũng chỉ có chừng hạn đó, Độc Cô Minh chỉ truyền thụ cho hắn những chiêu thức xảo diệu năng về khoa trương hơn là có thực tài. Họ cao hứng vì sự sỉ nhục đã có cơ rửa sạch, nhưng họ không thất vọng vì Quan Sơn Nguyệt không thể đêm lại một trận đấu long trời lở đất mà họ ý thức ngay từ khi nhận được thư mời tụ hội của Minh Đà Lệnh.
Chỉ riêng có Thiếu Lâm Thống Thiền đại sư là có hơi thở khác, ai đứng gần ông ta và có chú tâm mới nghe được cái thở dài nhè nhẹ này.
Quan Sơn Nguyệt mỉm cười khoát tay:
– Cốc Bảo chủ, ông cho rằng tôi không đỡ nổi một chiêu kế tiếp nữa ư?
Cốc Lượng cười gằn:
– Năm Xưa, khi cùng Độc Cô Minh giao đấu, chỉ một chiêu đầu, binh khí của ta lập tức bị rơi. Cho dù bị bại nhưng trong lòng ta thán phục …

Giọng Quan Sơn Nguyệt chợt trầm trầm:
– Năm xưa gia sư tại hạ đã lưu cho Bảo chủ chút thể diện, ông lại vì thế mà tưởng lầm rằng mình công lực cao thâm … Không, tại hạ thì không thế, nếu Bảo chủ thấy không ngại thì chúng ta trao đổi binh khí giao đấu thử xem …
Vừa nói, Quan Sơn Nguyệt vừa đưa thẳng hình nhân một chân bằng đồng về phía Cốc Lượng.
Khoảng cách hai người không xa lắm nên Quan Sơn Nguyệt vừa hơi thẳng tay là hình nhân đã sát đến gần bên. Cốc Lượng biến sắc vung ngọn đao lên đỡ.
Bằng một thủ pháp không ai nhìn kịp, tay trái của Quan Sơn Nguyệt đoạt phăng thanh đao của Cốc Lượng trong khi tay phải vẫn đưa tượng Kim Thần về phía ông ta.
Binh khí bị đoạt một cách quá thình lình làm Cốc Lượng giật mình hai tay chụp đại lấy hình đồng trên tay Quan Sơn Nguyệt.
Chương Quan Sơn Nguyệt buông tay mỉm cười …
Hai tay nắm tượng Kim Thần của Cốc Lượng vụt nỗi gân vồng như quá sức, ông ta tái mặt run rẩy rồi thụt lui … Và cuối cùng, không còn ráng được nữa, Cốc Lượng buông lỏng đôi tay, chiếc hình nhân bằng đồng đánh huỵch xuống đất lún sâu hơn phân nửa!
Quan Sơn Nguyệt ném thanh đao của Cốc Lượng ra xa và khom mình xuống nhặt lấy tượng Kim Thần, và nói bằng một giọng bình thường:
– Điều quan trọng là ông không nên lầm lẫn khi có người nhân nhượng, năm xưa, sư phụ tôi hất văng ngọn đao của ông chẳng qua là muốn lưu lại chút tình, chứ nếu người đánh trả lại một chiêu thì đừng nói thanh đao gãy, mà chính xương ông cũng biến ra thành từng mảnh nhỏ đấy.
Ai cũng biết câu nói của Quan Sơn Nguyệt một phần cũng có nói thật về công lực tôn sư của hắn, nhưng một phần lớn là nói ngay vào hoàn cảnh hiện tại, chỉ ngay về chiêu đầu hắn đã nhân nhượng vừa qua …
Vị Bảo Chủ Kim Sa Bảo da mặt hãy còn xanh, ông ta nắm chặt đôi tay mím miệng thở dài:
– Được rồi, thôi kể từ nay trên chốn giang hồ, Kim Sa Bảo coi như tự xóa tan danh hiệu!
Rồi luôn cả thanh cương đao cũng không thềm nhặt lấy, Kim Sa Bảo chủ tung mình mất hút vào vùng bóng tối trong sa mạc.
Chỉ một chiêu đầu, chỉ một cách thay đổi về phương thức, hai người đã phân định xong thắng bại, sự việc diễn tiến quá nhanh làm cho những kẻ xung quanh vỡ mộng … Những hứng thú của họ khi nãy tan như mây khói, và sự thất vọng lại có vẻ đậm hơn. Dĩ nhiên, sự thất vọng với một nội dung mới hẳn:
vừa thất vọng vừa lại kinh hoàng.
Từ nãy giờ đứng im bên cạnh Thống Thiền Đại Sư, Lữ Vô Úy, chưởng môn nhân phái Chung Nam lên tiếng:
– Năm xưa, khi lão phu cùng với Độc Cô Minh đấu kiếm, hắn đã dùng pho tượng đồng ấy giao đấu với lão phu hơn sáu mươi chiêu, cuối cùng khi bị bại, lão phu chỉ thấy bại về thủ pháp chứ không dè vật ấy lại nặng quá như thế!
Thống Thiền đại sư nhè nhẹ lắc đầu:
– Pho tượng Kim Thần ấy không biết đã rèn đúc nên bằng một hợp chất gì, lúc Độc Cô Minh đến Thiếu Lâm, tệ sư đệ «Đại Lực Thiền Sư» Ngộ Tịnh ra Chương nghinh chiến. Sư đệ Ngộ Tịnh sử dụng cây thiền trượng nặng lắm, cho nên cứ ngài ngại về pho tượng Kim Thần quá nhẹ sẽ không tương xứng, do đó, tệ sư đệ mới ân cần cảnh báo trước với Độc Cô Minh, hắn bèn đề nghị đem ra so thử, kết quả, thiền trượng của tệ sư đệ chỉ nặng non phân nửa chiếc Kim Thần!
Lữ Vô Úy trố mắt:
– Nghe nói thiền trượng của Đại Lực Thần Tăng nặng đến năm trăm cân, thế mà chỉ non nửa tượng Kim Thần như vậy pho tượng ấy có đến ngoài một ngàn cân?
Thống Thiền đại sư gật đầu:
– Nếu không lầm thì tượng Kim Thần ấy cũng phải ngót hai ngàn cân chứ không ít, thế mà gã thanh niên ấy lại cầm múa thong dong không chút chi gọi là gắng sức, xem thế đã biết rằng cuộc hội đêm nay, sự thất vọng của đa số người sẽ được gia tăng …
Lữ Vô Úy cúi mặt thở dài :
Quan Sơn Nguyệt đảo đôi mắt lạnh lùng nhìn quanh khắp bốn bề:
– Kế tiếp Kim Sa Bảo chủ là vị nào đây nhỉ?
Không khí lặng im phăng phắc …
Qua một lúc khá lâu, từ nhóm người phía trái, một thanh trường kiếm lóe lên, tiếp liền theo, một nữ trung niên bận áo màu xanh chậm rãi bước ra … Dáng đi của người đàn bà áo xanh trông thật là dịu dàng uyển chuyển …
Quan Sơn Nguyệt tươi cười:
– Các hạ có lẽ là «Thiên Mục Việt Nữ Kiếm» Hàn nữ hiệp?
Người bà áo xanh khẽ gật đầu:
– «Thiên Mục Môn» Hàn Như Ngọc Quan Sơn Nguyệt cười lên ánh mắt:
– Năm xưa gia sư đã «mượn» của Hàn nữ hiệp chiếc «Tử Kim Phượng Xoa» nhưng không bao giờ xem đó là một chiến lợi phẩm … trong suốt một thời gian dài cho đến khi tạ thế, gia sư đã mân mê vật ấy bên mình, xem nó là vật kỷ niệm chung thân …
Tuy đã tuổi trung niên, nhưng Hàn Như Ngọc vẫn còn là độc thân xử nữ, cho nên câu nói có vẻ hơi đùa cợt của Quan Sơn Nguyệt làm cho nàng đỏ mặt giận run:
Chương – Tiểu tử, ngươi không được nói càn …
Thanh kiếm không đợi nói hết câu, ánh thép đã lóe lên xẹt xuống đỉnh đầu Quan Sơn Nguyệt …
Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, Quan Sơn Nguyệt đưa chiếc Kim Thần khoa chậm nửa vòng hóa giải đường kiếm dữ dằn của Hàn Như Ngọc.
Kết quả trận thứ nhất của Cốc Lượng đủ cho mọi người ước độ được sức nặng của pho tượng Kim Thần, bây giờ họ chăm chú thấy Quan Sơn Nguyệt sử dụng quá nhẹ nhàng làm tất cả đều cảm thấy rợn lạnh …
Đa số người có mặt công lực chỉ xấp xỉ với Kim Sa Bảo Chủ, họ đều cảm thấy trước rằng hai mươi năm nữa quả là thời gian ảo vọng … Hai mươi năm trước đây, khi Độc Cô Minh thu lệnh phù tín vật của các môn phái, họ chỉ thấy đối phương công lực chỉ cao hơn một bậc, họ hy vọng trong thời gian hẹn ước, họ có thể gắng công tu luyện thì chuyện rửa nhục cũng không phải quá khó khăn. Họ không dè họ đã bị lừa.
Họ bị lừa hay là kẻ truyền nhân của Minh Đà Lệnh Chủ công lực vượt quá gia sư? Không một ai đoán chắc được điều đó cả, họ chỉ cảm thấy rằng họ đang đứng trước một bức tường không thể lung lay … Bao nhiêu hy vọng trong suốt hai mươi năm trời bây giờ tiêu tan theo mây khói!
Cuộc đấu chợt kéo dài.
Hàn Như Ngọc vũ lộng thanh kiếm báu đã ngoài sáu mươi chiêu.
Sao lại có thể kéo dài hơn đến sáu mươi chiêu? Quan Sơn Nguyệt muốn biểu diễn sự dẻo dai đối với món binh khí kinh người hay là cố để cho mọi người có đủ thì giờ suy nghĩ? hay là hắn trở lại đúng y như sách lược dẫn dụ năm xưa của Minh Đà Lệnh Chủ?
Nhưng cho dù sách gì đi nữa, đứng trước hiểm cảnh, sự thất vọng vẫn như một đám mây xám nặng và chụp lên đầu các cao thủ võ lâm.
Cuộc chiến kéo dài thêm một lúc lâu, càng kéo dài ra thiên hạ càng ý thức rõ sự thất vọng của mình. Vô đầu, Hàn Như Ngọc tấn công chớp nhoáng, tấn công bằng tất cả chiêu số thuần thục nhất hiểm ác nhất của mình, bây giờ thì chiếc Kim Thần đã xoắn chặt không còn lấy một kẽ hở nào để cô ta có thể tấn công …
Dù món binh khí nặng nề làm sợi dây trói buộc, khiến cho đối phương không chỗ phản công, cuộc chiến diễn ra trong tư thế của một con mèo vờn chuột …
Chương Lữ Vô Úy nhích sát lại gần Thống Thiền đại sư và khẽ thở ra:
– Suốt cuộc đời xông xáo giang hồ, không biết bao nhiêu người đả dựa vào thế lực, vào bè phái để dựng cho mình một cái hư danh chỉ có nhìn tận mặt mới thấy được chân tài thực họ của Hàn Như Ngọc, so với Kim Sa Bảo chủ thì nữ hiệp họ Hàn quả là cao hơn một bực.. Thống Thiền đại sư khẽ gật đầu:
– «Việt Nữ Kiếm Pháp» khởi danh từ thuở Xuân Thu, đến nay đã ngót một trăm năm rồi đâu phải tầm thường, chỉ có điều làm cho bần tăng e ngại vì gã thanh niên này còn trội hơn Độc Cô Minh năm xưa một bậc …
Lữ Vô Úy tỏ vẻ trầm ngâm:
– Hắn có thể là một kỳ tài, nhưng đã hơn sáu mươi hiệp trôi qua vẫn chưa phân định, riêng lão phu chưa thấy rõ lắm về thực học của hắn.
Thống Thiền đại sư lắc đầu nhè nhẹ:
– Đó là do Lữ huynh chỉ chú ý bên ngoài, điều cần phải thấu triệt là thanh kiếm của Hàn nữ hiệp chỉ bất quá hai mươi cân, trong khi đó tượng thần độc cước của gã thanh niên lại nặng trên dưới hai ngàn, nội về cân lượng không cân xứng đó cũng đủ nói lên một vấn đề quan trọng trong giao đấu.
Lữ Vô Úy gục gật đầu mím miệng làm thinh …

Lim dim đôi mắt như cân nhắc một chuyện gì quan hệ, hồi lâu Thống Thiền đại sư nói tiếp:
– Suốt một trăm năm nay, hầu hết võ lâm đều mong yên tịnh, ai ai cũng cứ lo thủ phận mình, không ai buồn lo phát triển, nếu như không có việc Độc Cô Minh khích động thì có lẽ đời đời không ai biết được tài lực của ai, cho nên cuộc hội đêm nay, dù gì, bần tăng vẫn thấy là một điều lợi lớn …
Lữ Vô úy vừa mở miệng định nói, chợt nghe một tiếng keng thật nhỏ khua lên trong trận đấu, thanh kiếm của Hàn Như Ngọc văng bắn ra xa và vị «Việt Nữ Kiếm» đứng một chỗ xụi lơ mặt như chàm đổ …
Quan Sơn Nguyệt vòng tay cười tươi:
– Kính mừng Hàn nữ hiệp, qua hai mươi năm, «Việt Nữ Kiếm Pháp» quả nhiên tiến triển cao thâm, nếu chỉ bằng vào kiếm không mà luận, thì Hàn nữ hiệp được gọi là «Đệ nhất kiếm thủ võ lâm».
Sửng sốt một lúc khá lâu, Hàn Như Ngọc nói bằng một giọng yếu ớt:
Chương – Tiểu tử! Kể như ngươi đã thắng, nhưng ta mong ngươi hãy cố mà giữ chút đức trong lời lẽ …
Quan Sơn Nguyệt lắc đầu khoát tay chận câu nói của nàng:
– Nữ hiệp đã hiểu lầm câu nói của tôi, tôi không bao giờ chế riễu một cách vô ý thức như thế ấy đâu … Kiếm vốn đứng đầu trong những món binh khí vắn, cũng như thương là chủ của loại binh khí dài, vắn không thể thắng dài, đó là một định lý và vì thế vạn bất đắc phải dùng đến thế «Trường Long Ngọa Lãng» trong «Lục Trầm Thương Pháp» tôi mới có thể đánh rơi thanh kiếm của nữ hiệp vừa rồi đấy. Xin nữ hiệp nên hiểu cho lời khen của tôi là một thán phục thật tình.
Hàn Như Ngọc quắc mắt:
– Bảo rằng không mỉa mai mà ngươi lại nói dùng binh khí ngăn chận của ngươi thay cho ngọn trường thương à?
Quan Sơn Nguyệt vẫn ôn tồn:
– Binh khí vốn không thay đổi, nhưng sự điều khiển là do ý muốn của con người, món binh khí của tiên sư để lại mà tại hạ đang dùng đây, có thể thành cây «Trượng Bác Xà Mâu» tùy theo người sử dụng.
Hàn Như Ngọc cúi xuống nhặt thanh kiếm và cất giọng hầm hầm:
– Được rồi, kể như ngươi giỏi đấy, và xin hẹn ba năm sau cũng bằng vào «Việt Nữ Kiếm Pháp» này, ta sẽ đến đây kết liễu sinh mạng của ngươi …
Quan Sơn Nguyệt cười cởi mở:
– Tại hạ tin rằng sẽ có một ngày như thế, xin nữ hiệp cứ an lòng …
Hàn Như Ngọc mím môi căm hận quăng mình vào bóng tối …
Hai trận vừa qua và bằng vào món binh khí kinh hồn lăm lăm trên tay của Quan Sơn Nguyệt đã làm cho thiên hạ gần nghẹt thở, họ im lặng nhìn nhau thảng thốt …
Gã thanh niên không nói nữa, hắn chỉ đưa mắt nhìn quanh chờ đợi.
Lặng thinh như thế là cả một vấn đề khó chịu, sự khó chịu ấy bắt buộc Lữ Vô Úy phải lên tiếng, tuy nhiên, với cương vị của Chưởng môn phái Chung Nam, ông ta thận trọng nói trước với nhà sư lãnh tụ Thiếu Lâm:
– Lão phu phải ra mặt thật thì phần bại đã thấy trước nhiều hơn, nhưng đã đợi hai mươi năm không lẽ bây giờ im lặng …
Thống Thiền đại sư khoát tay:
Chương – Lữ huynh nán thêm chút nữa.
Lữ Vô Úy đưa mắt tỏ vẻ chưa hiểu ý.
Thống Thiền Đại Sư nói nhỏ:
– Đợt một chút nữa rồi sẽ tính, hình như …
Thống Thiền chưa nói hết câu thì từ trong đám bước lách ra một vị trung niên ăn bận theo lối nho sĩ tay cầm quạt giấy phất phơ …
Cao thủ võ lâm các phái xông tới chằm chặp vào, vì vị nho sỹ này rất lạ mặt đối với võ lâm.
Quan Sơn Nguyệt chớp ánh mắt lạnh lùng:
– Các hạ thuộc phái nào?
Người trung niên nho sĩ vẫn ung dung phe phẩy cây quạt giấy:
– Tại hạ ở Lục Chiêu Sơn.
Quan Sơn Nguyệt gật đầu:
– À, thì ra là Lục Chiêu Sơn, Lạc Hồn Cốc, Khổng Cốc Chủ đây ư?
Người trung niên nho sĩ lắc đầu:
– Khổng Văn Thông là gia huynh, tại hạ tên Khổng Văn Kỷ.
Quan Sơn Nguyệt cau mày:
– Thế lệnh huynh tại sao lại chẳng đi?
Khổng Văn Kỷ cười:
– Lúc huynh đài đưa Minh Đà Lệnh đến thì gia huynh đã biết huynh đài chỉ là truyền nhân của Minh Đà Lệnh chủ, cho nên gia huynh thấy rằng phái tại hạ đi là hợp lý.
Cao thủ các phái võ lâm càng chen lên hơn nữa, họ cố dòm cho tận mặt nhân vật Lạc Hồn Cốc, vì bang phái này rất là xa lạ, thiên hạ chỉ nghe danh chứ rất ít thấy lực lượng của họ, thỉnh thoảng có gặp Khổng Văn Thông đôi bận chứ không thấy họ khoa trương gì cả. Tuy vậy tiếng tăm của Lạc Hồn Cốc vẫn lan rộng qua sự đồn đãi của giới giang hồ. Nghe đâu môn phái này cả hành động lẫn võ công thảy đều thần bí, họ tạo lập một môn phái riêng và bí mật.
Thêm vào đó, cách nói của Khổng Văn Kỷ càng làm thiên hạ tò mò hơn nữa, họ đã chứng kiến thái độ ngạo mạn của Quan Sơn Nguyệt, cho dù hắn luôn lịch sự, nhưng vẫn ngạo nghễ, câu nói vừa rồi của Không Văn Kỷ như được trả miếng Chương thích đáng. Bằng vào đó, mọi người cảm thấy rất thỏa mãn, và nhất là đứng một thanh niên cuồng ngạo có thực tài, người dám nói như thế tự nhiên phải có nhiều bản lãnh, chứng tỏ có nắm được nhiều phần thắng chứ không phải ra mặt trong thế bức bách, hoặc cầu may.
Như không nghe thấy lối trả miếng của đối phương, Quan Sơn Nguyệt vẫn cứ ôn tồn:
– Như thế cũng hay, vậy chẳng hay huynh đài định dùng phương thức nào để thu lại «Tỵ Trần Chu» của quí Cốc?
Khổng Văn Kỷ hỏi lại:
– Năm Xưa Độc Cô Minh dùng phương thức gì để bức đoạt Tỵ Trần Chu nhỉ?
Quan Sơn Nguyệt chớp đôi mắt ngời ngời:
– Tại hạ không thể nào dám sánh với tiên sư, nhưng nếu huynh đài muốn dùng theo phương thức cũ thì tại hạ cũng xin cố gắng vậy …
Khổng Văn Kỷ cười ha hả:
– Tốt lắm, Độc Cô Minh vốn là con người văn nhã thì không lẽ các hạ lại không có một cử chỉ tương tự hay sao?
Quan Sơn Nguyệt đưa tay lên miệng làm còi rít luôn hai tiếng, con lạc đà từ xa chạy lại …
Bằng dáng điệu hết sức ung dung, Quan Sơn Nguyệt với tay lấy một cái túi da trên cổ Lạc Đà, và khi hắn mở túi ấy ra mùi thơm ngào ngạt …
Mọi người xông tới, thì ra đó là một túi rượu mà hương thơm men bốc lên khiến cho các đệ tử Lưu Linh bắt nuốt nước bọt thèm thuồng …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.