Đọc truyện Võ Lâm Huyền Thoại – Chương 29: Đếm Ngược
Hắn nghĩ rằng Võ Lâm chỉ đơn giản là một trò chơi không hơn không kém, thích thì vào, bận việc thì ra. Nhưng Võ Lâm còn là một xã hội thu nhỏ với đầy đủ ân oán tình thù trong thiên hạ, đã bước chân vào là đã bị ràng buộc trói thân.
Anh Hùng ở nơi đây có một mục tiêu khiến mình hết ngày này sang ngày khác làm nhiệm vụ. Hắn có bằng hữu, có tổ đội, có thê, sủng của mình. Bang hội cần hắn cống hiến, quốc gia cũng cần hắn. Bài hát Chiến Ca thật sự ban cho Anh Hùng niềm hạnh phúc được làm thành viên của Võ Lâm. Hắn thấy rất tự hào.
Xung quanh, tất cả mọi người đều đang anh dũng đấu tranh vì mục tiêu vệ quốc. Ai cũng mong mỏi chiến thắng cho phe mình, muốn xả thân vì nước. Thiên Hùng bật cười, nhắm thẳng vào Lý vương mà đánh. Đám cận vệ xung quanh mau chóng tấn công, gạt hắn ra.
Các đại thần mỗi sát chiêu đều dễ dàng lấy đi mấy chục ngàn máu. Anh Hùng bị đánh trúng một đòn, cả người liền rơi vào trạng thái tím ngắt cạn hơi. Một đòn khác lại bổ xuống, Anh Hùng buông xuôi chịu trận. Đã đến mức này rồi, có chống cự cũng là vô ích thôi.
Nhưng trong tính tắc, kẻ địch đột nhiên xụi lơ ngã xuống. Trước khi y kịp giết Anh Hùng đã nhận ngay Thần Phong Bá của Lam Y Công Tử. Vị sư huynh tuyệt đại này lại cứu mạng hắn thêm một lần nữa rồi.
[Cận] Anh Hùng: “Cảm ơn”.
[Cận] Lam Y Công Tử: “Hồi máu đi.”
“Đại thần quả nhiên là đại thần, phong cách thật là phong cách. Thi ơn bất cầu báo, trong lúc hiểm nguy vẫn có thể ngầu vô cùng. Thật đáng ngưỡng mộ, thật đáng ngưỡng mộ.” Thiên Hùng trầm trồ chép miệng.
Có khoảng trống để nghỉ ngơi, Thiên Hùng đem toàn bộ kim sang dược trút xuống nhân vật. Tục mệnh đan cũng được lấy ra luôn rồi, tuy tiếc tiền, nhưng bù lại Anh Hùng sẽ được bơm liên tục năm mươi ngàn đơn vị máu không giới hạn thời gian.
Bắt tướng, nên bắn ngựa trước. Các chí sĩ Lê quốc tập trung đánh đám cận vệ bao vây Lục Đạo. Người Lý quốc bị giết ngay lập tức về điểm hồi sinh rồi quay trở lại tham chiến. Nhưng số lượng dân Lê quốc tràn về ngày càng đông khiến họ không cách nào lèn vào. Dường như phía nội bộ Lý quốc cũng nhận ra áp lực kinh hồn mà phe tấn công mang đến. Họ truyền tin cho nhau, sau khi bị hạ phải hồi sinh tại chỗ, không được về y quán.
Quốc kỳ Lê quốc còn lại được 52%. Chợt có người la lớn trên kênh quốc gia, “Dưới 50% rồi, đạo tặc mau lên!”
Hắn nhìn thấy mà giật cả mình, tưởng phen này thua cuộc mất rồi. Đến khi bình tĩnh nghĩ lại, mới nhận ra máu Lý vương đã ở mức thoả yêu cầu, Anh Hùng tham gia trận hồ cẩu quần mãnh hổ. Máu kẻ địch càng thấp, xác xuất lấy được đồ càng cao. Nhưng vì Lục Đạo vẫn chưa đến độ nguy hiểm tính mạng, các tay đạo tặc nghề nghiệp yếu ra tay đều thất bại. Chỉ một số lão làng lấy được mấy thứ Thuỷ Lực dược, búa tạ vu vơ, mà nhóm mạng ruồi chết dưới tay Lục Đạo thì hàng hà sa số.
Đột nhiên Thiên Hùng cũng thèm một ngày nhân vật mình lên được cấp đại thần như thế. Đúng là: “Phận làm trai gõ phím bình thiên hạ.
Thân anh hùng click chuột định giang sơn”. Không rõ ai làm ra câu thơ này, nhưng thật là chuẩn không cần chỉnh. Thiên Hùng thở dài, click chuột lấy ra Yểm Long Thiên đao.
Bí mật của tay thỏ đến giờ cũng chỉ có ba người biết. Một là tiểu đệ Coffe đại sư, hai là tình cũ Hồng Phấn Lý Chiêu Phu, cuối cùng là nương tử Tịch Dạ của hắn. Ba người này, không hiểu tại sao Thiên Hùng tin tưởng họ sẽ giữ bí mật cho hắn. Tuy Tịch Dạ có báo cáo với công ty game, nhưng đây là trách nhiệm của GM như nàng.
Có thể trước đó vài người chơi lâu năm khác đã từng thu được tai thỏ, nhưng không có bất kỳ ghi chép nào trên diễn đàn nói về một tay trộm Bách Thắng như Anh Hùng. Hắn vung vũ khí nhằm Lý vương mà chém. Thiên Hùng thở dài thất vọng khi đối phương đã kịp hồi máu lại rồi.
Người kiên trì vốn không dễ nản chí. Anh Hùng chạy ra né đòn quần công của phe Lý quốc rồi nhanh nhảu nhảy vào đánh hôi.
Một đòn, hai đòn, đến ba đòn thì máu của Lục đạo mới chịu hạ xuống. Thiên Hùng mừng rỡ chưa bồi được nhát thứ tư thì ai đó lại hồi máu cho y lần nữa. Hắn tức điên, muốn đập lộn một trận quá. Nhưng xung quanh là các đồng đội không bỏ cuộc, nên hắn cũng phải nhào lên ủng hộ mọi người.
Danh sách các món vật phẩm chôm được từ Lý vương đều được các đồng đạo báo trên kênh quốc gia. Anh Hùng cũng tiện tay thó vài món nhưng chưa thấy cái nào có hình dạng giống chìa khoá. Nhiều khi cái chìa khoá đó là vật rẻ tiền, nên hắn cần phải lột sạch các món đồ quý giá hơn, mới lấy được vật mình cần. Thiên Hùng thở dài than van. “Ngươi có trách thì trách nhà sản xuất đã cho ta khả năng bá đạo này.” Rồi sau đó Bách Thắng thần thâu cứ yên tâm mà chém vào ào vào kẻ địch.
Cuối cùng hắn đã có thể mừng rỡ báo công tích. Nhưng hệ thống đã làm việc đó ngay trước Anh Hùng rồi.
[Thế] Hệ thống: “Đại hiệp Anh Hùng vừa đoạt được Chìa Khoá Quốc Khố trong túi Lý vương Lục Đạo.”
Dường như hắn có thể nghe được tiến reo hò vang dậy của Lê quân vang trên khắp Võ Lâm.
Đám người Lý quốc nổi điên, liền đỏ mắt truy tìm kẻ nào là gã Anh Hùng đáng chết. Nhiệm vụ bọn họ lúc này không phải hộ vệ nhà vua mà là ngăn cản bước chân kẻ thù. Hắn lập tức bị giã ra thành chả. Ban đầu Anh Hùng cố hồi sinh tại chỗ, nhưng cũng không kịp thoát với bao nhiêu kẻ rình rập. Lê vương ra lệnh hắn về y quán, sau đó cắt đội hộ vệ bảo vệ hắn đi đến quốc khố. Trạng thái của quốc kỳ là 49%, khiến ai nấy đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
^_^
Những người trong tổ đội của Anh Hùng là những kẻ đầu tiên đến trước nhất. Tuy chỉ mới quen họ chưa bao lâu, nhưng cảnh đồng đội cùng chiến tuyến đã mau chóng hình thành một mối dâu liên kết thân thiết giữa đôi bên. Họ xếp đội hình cho Anh Hùng vào giữa, còn bản thân sẽ ở bên ngoài làm lá chắn. Tất cả cùng nhảy lên vật cưỡi, nhắm thẳng kho bạc của Lý quốc mà tiến công.
Thiên Hùng phải mở bản đồ chỉ định vị trí đích đến. Hắn chẳng thấy được gì giữa mớ hỗn loạn mấy ngàn người này. Hôm nay kẻ ái quốc của hai quốc gia đều kéo đến. Ban đầu họ chia ra ba ca, nhưng lúc này trận chiến phải được kết thúc một cánh nhanh gọn hơn.
Bạn bè xung quanh Anh Hùng đang từng người, từng người bị hạ gục. Trước khi Clone bị giết, còn ráng phủ lên hắn một lời chú Bảo Hộ. Lúc này lực chiến đấu của Anh Hùng giảm ba mươi phần trăm nhưng chỉ số phòng thủ lại tăng lên gấp rưỡi. Hắn đã thấy được toàn bộ những người mình từng quen biết. Tứ hải bang, Thần Long hội … tất cả đều đang chung sức, kề vai chiến đấu vì mục tiêu quốc gia.
Bị đánh rớt khỏi Kentucky, hắn ngay lập tức thu sủng vật về lồng, sợ bị đám người kia giết mất. Anh Hùng đã nhìn thấy cửa quốc khố nằm ngay trước mắt. Hắn bị giết một lần liền lập tức hồi sinh, chỉ nhắm thẳng đường mà chạy thôi.
Anh Hùng chạm được vào cửa, tuỳ chọn sử dụng chìa khoá hiện lên trong niềm hân hoan tràn ngập. Hắn lấy vật phẩm ra xài, sau đó gục chết trước cánh cửa rộng mở. Một kẻ địch không rõ tên đã tung sát chiêu ngay sau lưng hắn. Anh Hùng không hề giận vì người đó chỉ làm trọn trọng trách của mình thôi. Ấy vậy mà hệ thống lại tự động ghi tên kẻ này vào dnah sách thù nhân của hắn. Ân oán tình thù thế này, oan oan tương báo biết khi nào dừng.
Khi Anh Hùng quay trở lại từ y quán, chẳng ai thèm đếm xỉa xem hắn là kẻ nào nữa. Tất thảy đều dồn hết vào quốc khố của Lý quốc, đánh nhau ở chiến trường đầy vàng muôn, bạc vạn trong đó rồi. Người Lê quốc nửa tấn công quốc kỳ, nửa giở trò cướp bóc. Phe Lý quốc cũng chia ra những người phòng thủ và nhóm cản trở việc hôi của trong ngày.
Mọi người đều có thể nhặt đồ trong kho bạc, nhưng chỉ cần chưa kịp bước ra ngoài, bị giết chết thì đồ lại rơi ra. Lý quốc có một hàng rào ngăn cản, đem hết đồ rơi ở vị trí cửa đi tẩu tán hết. Đây là thời kỳ loạn lạc tối tăm nhất mà quốc gia phải đối mặt khi chịu cảnh thất thủ. Bây giờ trên màn hình có đến hai thanh trạng thái báo cáo chỉ số chịu đựng của quốc kỳ Lê quốc và Lý quốc. Một cái ở mức 95%, một cái ở mức 43%. Liệu họ có kịp chiến thắng trong thời điểm này?
Các đại thần phe Lê quốc không đếm xỉa gì đến những kẻ địch bao vây mình. Họ cứ chăm chăm vào công việc chém gãy cờ quốc gia địch. Bây giờ là một cuộc đua về sức chịu đựng. Phản công là một công việc vô bổ quá tốn thời gian.
Lê vương Khất Nhi yêu cầu mọi người bỏ qua việc cướp bóc mà tham gia tấn công quốc kỳ. Nếu thua cuộc, họ phải trả một cái giá đắt hơn những gì có thể nhặt ở nơi đây. Tốc độ chạy của trạng thái quốc kỳ Lý quốc rất nhanh. Nhưng phía Lê quốc, khả năng chịu đựng cũng không còn là bao nữa.
Mọi người hồi hộp chờ đợi màn rượt đuổi điểm số. Khi phe Lê quốc chỉ còn lại 10%, ai nấy cảm thấy tuyệt vọng vô phương rồi. Thế nhưng con ngựa dẫn đầu bỗng nhiên chựng lại. Trên kênh thế giới có người cười ngạo nghễ, tuyệt đỉnh oai phong.
[Thế] Chân Phương Công Tử: “Ta đã về kịp rồi.”
Năm chữ này còn đáng giá hơn bất kỳ loại bảo vật nào có trong kho bạc. Đến lúc này, Anh Hùng mới chợt nhận ra vì sao lại không thấy Chân Phương Công Tử và người của bang Nghĩa Tế ở chỗ nào. Thì ra từ lúc Mai quốc tràn vào kinh đô Lê quốc, Chân Phương Công Tử đã tức tốc trở về trước. Hắc Long thần sủng là danh bài đệ nhất sủng vật của thế giới, nói về tốc độ, sức mạnh, đều không ai sánh bằng. Chủ nhân của Hắc Long cũng là cao thủ trong bảng thập đỉnh. Đại thần 19x hẳn là có khả năng xoay chuyển đại cuộc rồi.
Toàn dân Lê quốc reo hò như sấm dậy. Ai nấy đều tỏ lòng ngưỡng mộ uy danh của công tử Chân Phương. Trên chiến trận, một nói sức, hai nói chí khí. Tinh thần binh lính được hồi phục, sĩ khí dâng cao thì sức mạnh càng dữ dội hơn. Mười phút sau đó là cuộc chiến giữa rùa và thỏ. Lê quốc đã vượt qua Mai quốc, hạ gục quốc kỳ Lý quốc trước tiên, kết thúc cuộc quốc chiến rượt đuổi thót tim này.
Pháo hoa bắn đầy trời, lời chúc tụng của hệ thống tưng bừng đổ xuống. Người Lê quốc mừng rỡ chạy loăn quăng khắp nơi, còn phe thua cuộc thì lần lượt offline. Khất Nhi cũng một phen bị doạ, nay đã phục hồi tinh thần như cũ. Thành vương bại khấu, giờ đã đến lúc nói về cống vật phải nộp của bên thua rồi. Lê vương ngay lập tức chỉ vào thập đại mỹ nữ của Lý quốc mà điểm danh. Đại thần bên này đã quá nhiều rồi, không cần thêm người đến giành ngai với Khất Nhi nữa.
Tuy nhiên việc chỉ định này lại làm nổ ra một cuộc khẩu chiến mới. Đệ nhất mỹ nhân An Nhiên đã là phu nhân của Lục Đạo rồi.