Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 43
Tiêu hồn ma nữ trong lòng trượng phu bị chàng nọ không ngừng công kích, chiếm hầu hết những tiện nghi.
Toàn thân nàng mỗi lúc lại nóng lên, hai quả đào tiên trước ngực thì bị ma thủ của chàng thăm viếng tới tấp khiến cho nó biến đổi muôn hình vạn trạng.Đã vậy, Vân Linh cũng không vừa, tiếp tục đưa ma thủ tiến thẳng về phía tiểu phúc của mỹ nhân.
Tiêu hồn ma nữ thất kinh không dám nằm nữa vội vàng ngồi hẳn dậy thoát khỏi sự đeo bám của Vân Linh.Khuôn mặt nàng đỏ ửng lên miệng nói gấp rút:– Thiếp phải đi đây ! Không dám ở gần chàng đâu!Thế rồi miệng nói, hai chân nàng đã thoăn thoắt chạy ra khỏi phòng.
Ra đến cửa, Tiêu hồn ma nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không tưởng nếu ở thêm chút nữa thì thật khó lòng kiềm chế trước sự tấn công dồn dập của Vân Linh.
Trong lòng Tiêu hồn ma nữ vừa vui sướng lại vừa hạnh phúc.
Rõ ràng Vân Linh đối với nàng thật sự si mê rất nhiều.
Mỹ nhân miệng nở nụ cười hài lòng lần bước trở về phòng mình.Ngay tối hôm đó, quái bệnh của Thánh thủ thần y Hoạt Trúc đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Lão vui mừng vô cùng vội vàng sang phòng cảm tạ Vân Linh.Linh Lung thiếu nữ cũng nhân cơ hội đó theo lão vào luôn.Phải nói thiếu nữ này đối với vị ca ca mới của mình phát sinh nhiều điều mới lạ.
Trong lòng nàng vừa hâm mộ phong thái tiêu sái của chàng lại vừa bị thu hút bởi nét anh tuấn nhìn rất nam tính đó.Là một thiếu nữ, trong mộng chưa có ai.
Hiển nhiên hình ảnh của Vân Linh đã tạo nên một hình tượng in vào trong tâm thiếu nữ.
Bản thân nàng cũng không sao phân tích rạch ròi tình cảm của của mình hiện giờ đối với Vân Linh, chỉ biết rằng nàng rất thích được gặp chàng.
Nhìn chàng thôi cũng thấy thoải mái vô tả.Linh Lung bước theo chân phụ thân vào trong phòng Vân Linh thì thấy chàng đang ngồi yên tĩnh nhập định.Lão già Thánh thủ thần y cũng thật lạ lùng.
Lão ỷ mình là bậc bề trên nên chẳng thèm gõ cửa hay thông báo một tiếng mà cứ vậy mà tiến vào phòng người ta.
Cũng may, lúc này Vân Linh cũng đã hành công xong liền đứng dậy mời hai người ngồi.Thánh thủ thần y cười sang sảng nói:– Vân nhi thật là tài giỏi.
Sư thúc đây một đời y thuật mà cuối cùng lại phải nhờ cậy đến con mới thoát khỏi kiếp nạn.
Thật là nói ra chắc chẳng ai tin.Lời nói của lão hào sảng đến nỗi Vân Linh cũng không ngờ.
Đúng là tác phong của lão so với sư phụ chàng trước kia cũng chẳng khác chi nhau.Vân Linh giọng ngượng ngùng nói:– Sư thúc đúng là nói quá cho Vân nhi.
Y thuật của sư thúc đến cả sư phụ con lúc sinh thời còn phải nể phục, như vậy Vân nhi làm sao dám sánh.Thánh thủ thần y đang lúc vui vẻ đột nhiên đứng dậy kêu lớn:– Mi nói sao! Đại ca ta bị mất rồi ư ?Vân Linh thấy lão thần thái đột biến thì thở dài khẽ nói:– Sư thúc, người hãy bình tĩnh.
Sư phụ Vân Nhi đã mất được 5 năm rồi.Thánh thủ thần y khuôn mặt thảm biến.
Lão từ từ ngồi xuống run giọng nói:– Đại ca ! Tiểu đệ thật không ngờ huynh đệ chúng ta không thể gặp nhau nữa rồi.
10 năm nay tiểu đệ ngày đêm nghiên cứu y kinh.
Thật chẳng ngờ sư huynh vắn số.
Đúng là con tạo trêu người mà.Vân Linh thấy sư thúc sầu thảm như vậy cũng không biết an ủi ra sao.
Bản thân chàng đối với cái chết của sư phụ cũng gặp đả kích rất lớn.
Đối với tâm trạng hiện giờ của sư thúc, chàng cũng hiểu được đôi phần.Linh Lung thiếu nữ đứng sau Thánh thủ thần y Hoạt Trúc thấy lão như vậy vội đấm đấm nhẹ vào lưng lão an ủi nói:– Phụ thân ! Người hãy bình tâm đi.
Để hài nhi hỏi Vân ca xem sư bá vì sao mà mất.Lời nói của Linh Lung lập tức nhắc cho Thánh thủ thần y một chuyện.
Rõ ràng đại sư huynh của lão võ học thâm huyền.
Sao lại dễ dàng chết bất đắc kỳ tử như vậy.
Hẳn nhiên trong đó phải có nguyên do?Hoạt Trúc thần y vội vàng dẹp bỏ bi thương quay sang hỏi chuyện Vân Linh về cái chết của sư huynh mình.Vân Linh tình thật kể lại toàn bộ những gì xảy đến với Hoạt Thiên Tà sư phụ chàng.
Trong khi kể, có nhiều tình tiết bản thân chàng cũng không cách gì lý giải.
Vân Linh từng nghi ngờ về việc sư phụ gặp nạn ắt hẳn còn có nguyên nhân gì đó.
Theo chàng, võ công của sư phụ vốn dĩ hết sức cao cường.
Như vậy, làm sao người lại có thể bị con Vạn niên độc xà cắn phải.
Thực tế hết sức quái dị.
Cái chết của sư phụ do đó đến tận bây giờ, sau nhiều năm suy nghĩ chàng vẫn không thể hiểu ra.Hoạt Trúc lặng yên lắng nghe.
Lão ngẫm nghĩ một hồi rồi đột ngột hỏi:– Vân nhi! Con có bao giờ tìm hiểu sư phụ con năm xưa bị con độc xà cắn phải ở địa phương nào không ?Vân Linh suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:– Sư phụ vốn dĩ không hề nói với con là người đi đâu.
Thế nhưng con cóc xanh kia chính là được sư phụ bắt được trong vùng núi Vân Quý.
Có thể cái chết của sư phụ cũng liên quan đến địa phương đó không chừng.Hoạt Trúc thần y gật đầu lẩm nhẩm:– Đúng rồi.
Vùng núi Vân Quý vốn ẩn tàng nhiều loài độc vật.
Sư phụ ngươi rất có khả năng bị con Vạn niên độc xà cắn phải ở Vân Quý cũng nên.
Nhưng theo ta biết, loài rắn độc vốn dĩ ít khi gây hứng cùng người.
Tại sao sư phụ ngươi lại có thể bị nó cắn phải.Linh Lung thiếu nữ từ nẫy giờ đứng yên đằng sau Thánh thủ thần y lúc này đột nhiên lên tiếng:– Vân ca ! Có khi nào sư bá bị kẻ gian dùng Vạn niên độc xà tập kích không ?Hoạt Trúc thần y và Vân Linh đều kinh ngạc ngẫn người ra một hồi.Thời thần sau, Hoạt Trúc thần y mới khẽ kêu lên một tiếng:– Lợi hại ! Thật là lợi hại ! Nếu mà không phải ta có chút am hiểu về động vật thì sẽ không thể tin được chuyện này.Vân Linh ngạc nhiên hỏi:– Sư thúc.
Chẳng lẽ người nghĩ rằng có kẻ điều khiển được độc xà chủ động tấn công sư phụ của con ?Thánh thủ thần y Hoạt Trúc nghiêm mặt nói:– Điều đó có thể lắm.
Theo ta được biết ở Miêu Cương có rất nhiều cao thủ dụng độc và am hiểu về độc vật.
Có thể giữa sư phụ ngươi và bọn người nọ đã phát sinh xung đột, dẫn đến việc họ dùng độc vật ám hại sư phụ ngươi.Ngừng lời một lúc.
Thánh thủ thần y lại nói:– Đây là ta chỉ giả thiết ra như vậy.
Có điều muốn kiếm chứng chúng ta phải tốn một phen đi đến Miêu cương tìm hiểu mới xong.Vân Linh suy nghĩ một chút cũng cho là sư thúc nói đúng.
Vấn đề đó tạm thời chưa thể làm được.
Chàng chợt nhớ đến tình trạng tâm trí hồ đồ của Sử Nguyệt Nga không khỏi trong lòng nẩy ra ý nghĩ hỏi vị sư thúc tài ba này.Hoạt Trúc thần y sau khi nghe Vân Linh kể xong về quái trạng của Sử Nguyệt Nga liền lắc đầu nói:– Tiêu hồn khúc là tuyệt nghệ của Lục Địa thư sinh.
Năm xưa nghe nói lão ta đã kiến cho toàn giới võ lâm phải rúng động vì âm điệu tiêu hồn của ma khúc.
Theo như lời của ngươi thì kẻ sử dụng sáo ngọc đó tuổi còn trẻ nên chưa có được pháp lực đủ để lấy mạng kẻ khác.
Thế nhưng chỉ riêng việc ả dùng âm điệu làm cho người khác cuồng loạn mê man cũng được xem là kỳ tích lắm rồi.
Hà hà … tâm trí con người là do thần khí và tâm khí kết hợp mà thành.
Nếu một trong hai nơi đó bị tổn thương thì sẽ khiến cho người ta tâm hoang, ý loạn.
Việc này tuy nhìn bề ngoài thì dễ nhưng thực sự chữa khỏi rất khó.
Đây là tâm ma – không phải bệnh bình thường.
Người bị chứng bệnh này bề ngoài không hề thay đổi, có khi nội công còn cao cường hơn lúc bình thường.
Thế nhưng toàn bộ suy nghĩ, ý thức chi phối hành động cá nhân đều không chút hiểu biết.
Do vậy, nếu không biết cách có thể khiến cho bệnh tình càng lúc càng nặng hơn.
Rất là khó chữa.Vân Linh nghe Hoạt sư thúc nói mà toát mồ hôi hột.
Chàng đối với tình trạng của Sử Nguyệt Nga càng thấy lo lắng không yên.Linh Lung đột nhiên cười khanh khách nói giỡn:– Cha … người cứ đùa Vân ca ca làm chi.
Với y thuật của cha thì bệnh gì mà chẳng chữa khỏi.
Nếu không thiên hạ lại tặng cho cha danh hiệu Thánh thủ thần y làm gì?Hoạt Trúc thần y đột nhiên bị con gái nói thế không khỏi nhíu mắt, cau mày quát lớn:– Cái con bé này.
Mi làm như cha mi là thần tiên sống không bằng.
Việc gì cũng phải có giới hạn chứ.
Vừa rồi chẳng phải ta bị bệnh suýt chết đó ư.
Nếu mà không có Vân ca ca của ngươi thì ta đã ra ma rồi.Tuy lão nói thế, nhưng Vân Linh tự nghĩ y thuật của Sư thúc cao siêu hơn mình.
Đặc biệt là về y lý người rất am hiểu.
Nếu có sự hỗ trợ của lão thì bệnh tình của Sử Nguyệt Nga sẽ có cơ hồi phục rất nhanh.Chàng vội đem ý này ra nói với Hoạt sư thúc.
Đề nghị người bỏ chút công sức đến Rặng Phong Lĩnh ở Giang Lăng để cứu chữa cho người yêu.Hoạt Trúc thần y không thể chối từ liền vui vẻ nhận lời.
Lão nghĩ dù sao mạng của mình cũng được Vân Linh cứu về.
Nay lão giúp chàng cứu chữa cho vị cô nương kia thì cũng giống như lão đền ơn chàng vậy.Ba người đang nói chuyện thì bên ngoài chợt có tiếng chân gấp gáp đi lại.
Tiếng của Tiêu hồn ma nữ vang vào bên trong.– Vân ca … chàng và mọi người ở trong đó chăng ?Vân Linh vội ra mở cửa.
Tiêu hồn ma nữ lách vội người vào nhìn ngay hai cha con Linh Lung nói gấp:– Hai người mau trốn nhanh.
Bọn người truy đuổi theo nhị vị đang ở bên dưới rồi.Thánh thủ thần y Hoạt Trúc và Linh Lung nghe thế đều ngạc nhiên thất sắc.Linh Lung nói:– Sao mà nhanh quá vậy.
Bọn người đó rõ ràng cố tình muốn bắt ta mà.Vân Linh ngạc nhiên hỏi:– Sư thúc.
Bọn người kia sao lại muốn bắt sư thúc và Linh muội vậy ?Hoạt Trúc thần y xua tay nói nhanh:– Chuyện này dài dòng lắm.
Chúng ta mau tìm cách ly khai nơi này trước đã.Mấy người thu dọn hành lý rồi vội vàng chuyển ra cửa sau đi ngay….M.n ủng hộ e có động lực ra chap nhé.