Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 2
3 hôm sau, trong khi Vân Linh đang bận rộn làm bữa cơm tối thì một tiếng động rất lớn bên ngoài cửa hang khiến chàng giật mình.– Linh nhi! – Một tiếng gọi gấp rút từ bên ngoài.Vân Linh chạy vội ra, mặt mày biến sắc khi thấy sư phụ ngã nhào trên mặt đất.
Thân hình lão quái co giật từ hồi.Quái tượng của lão và dung diện xám xanh khiến chàng biết ngay lão đang trúng độc rất nặng.
Vân Linh vội đứng dậy định đưa tay đỡ sư phụ dậy thì lão bỗng giơ tay tả ra ngăn lại.– Linh nhi! Con không được lại gần đây.– Sư phụ sao lại bị như vậy? Đệ tử muốn giúp sư phụ trị độc chứng.– Con không làm được gì đâu.
Ta đã bị con Vạn niên độc xà cắn phải.
Hiện tại độc chất đang công phá kinh mạch, chỉ còn vài giờ nữa thì mất mạng.– Sự phụ.
Dù sao đệ tử cũng cố gắng tìm mọi cách để cứu sư phụ.– Con đừng nói gì nữa, mà hãy lắng nghe đây.
Trong túi da này có một con cóc xanh rất quý.
Ta đã bắt được trong vùng núi Vân Quý.
Khi ta chết đi con hãy nhớ lấy nó ra để luyện Thiên âm đơn.Lão quái nhân nói được đến đây thì không ngừng nổi cơn ho dữ dội.
Vân Linh cảm thấy tuyệt vọng mà không cách nào để giải cứu sư phụ khiến đôi mắt chàng đỏ hoe muốn khóc.– Linh nhi! Còn 1 việc ta muốn nói với con.
Ta còn nợ ân tình của một người bên ngoài giang hồ.
Vậy nếu như sau này có ai đó mang một chiếc vòng bạc giống như chiếc vòng của con đến đây thì con hãy lấy danh nghĩa của ta mà giúp đỡ kẻ đó.– Vân Linh nhớ! Xin sư phụ hãy yên tâm, đừng nói nhiều quá mà độc chất càng phát tán mạnh hơn.Lão nhân nhăn mặt, rồi bỗng rú lên mấy tiếng rồi ngã lăn ra đất chết một cách thảm thiết.Vân Linh đau khổ muốn lao đến ôm lấy sư phụ, nhưng chàng e ngại độc chất lây lan nên chỉ còn biết quỳ gối xuống bên cạnh xác lão nhân mà nước mắt ròng ròng.Qua ngày hôm sau, chàng đã đắp được một ngôi mộ bên cạnh khu vườn thuốc của mình.
Chàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, hụt hẫng.
Cả ngày bần thần không nói một tiếng nào.
Chỉ mới mấy ngày trôi qua mà chàng cảm thấy như dài hằng mấy năm liền.
Tính cách của chàng trở nên trầm lặng.
Không còn ai nói chuyện.
Vân Linh dồn hết tâm sức cho việc đọc y thư và bào chế thuốc.Trải qua trăm ngày.
Thiên âm đơn đã bào chế xong.
Chàng ra đứng trước ngôi mộ của sư phụ mà thầm khấn vái cho vong hồn của sư phụ được an nghĩThời gian thấm thoát thoi đưa.
Vân Linh nhớ đến sư phụ nên chàng lấy cả sách võ học của sư phụ mình ra nghiên cứu.
Vốn dĩ thông minh nên càng xem chàng càng vỡ ra nhiều điều.
Cuối cùng chàng quyết định học võ công của sư phụ để cho tâm huyết võ thuật cả đời của sư phụ không bị mai một đi theo năm tháng.Chỉ trong vòng 2 năm trời chàng đã thấu hiểu tất cả bí kíp võ học mà sư phụ để lại.
Trong số sách để lại đó có một quyển võ thư do chính bút tích của sư tổ chàng ghi chép.
Vân Linh kinh ngạc khi đọc những điều ghi trong quyển võ thư này.
Chàng thấy nó bao la rộng lớn và rất huyền ảo.
Không một môn võ công của các phái lớn nào trong thiên hạ mà lại không được ghi chép lại trong sách cùng với ghi chú về các điểm lợi hại của nó.
Ngoài ra, còn có kỳ môn, độc dược và đủ loại khác được ghi chép lại làm cho chàng càng đọc càng thấy hứng thú.Tuy nhiên, Vân Linh nhận thấy nội công của chàng quá kém, không thể tiếp thu và thực hành hoàn hảo các chiêu thức được ghi trong các quyển bí kíp để lại.
Chàng đã cố gắng tự bồi bổ bằng dược thảo, nhưng kết quả thu được rất ít.Một hôm, Vân Linh mang quyển cổ thư ra xem và bỏ quên bên ngoài vườn thuốc.
Đến sáng hôm sau khi chàng nhớ ra thì quyển cổ thư đã bị nhấm đẫm sương đêm.
Chàng vội mang vào trong động định đốt lửa lên để hong cho khô thì bỗng nhận ra bên ngoài bìa quyển cổ thư có những hàng chữ rất lạ.
Những hàng chữ này bình thời chàng chưa từng thấy bao giờ.
Chàng vội lấy bút ra ghi lại thì nhận thấy đây chính là yếu quyết của quyển cổ thư.
Hoá ra quyển cổ thư này không phải là y thư mà lại là một quyển võ thư dạy cách hút linh khí của cây cỏ để chuyển hóa vào trong nội thể nhằm tăng cường nội lực.
Vân Linh càng đọc càng say mê.
Chàng quyết định thực hành theo cách được ghi trong quyển cổ thư này xem kết quả như thế nào.Với cách luyện khí theo cổ thư, mỗi sáng Vân Linh đều ra ngồi trước cây cổ thụ khổng lồ, đưa tay 2 lòng bàn tay chạm vào thân cây để hút lấy linh khí của nó.
Một ngày, hai ngày rồi 2 tháng sau.
Toàn bộ cây cổ thụ trở nên khô cứng, cành lá trơ trụi.
Cây cổ thụ đã chết còn bản thân Vân Linh thì cảm thấy nội lực trong người vô cùng hùng hậu.
Chàng bắt đầu luyện các chiêu thức võ công thì nhận thấy mọi chiêu thức đều trở nên dễ dàng.
Chàng sung sướng quá luyện tập ngày đêm không biết mệt mỏi.
Từ đó, mỗi sáng Vân Linh đều luyện nội công dưới các cây đại thụ dưới Âm thiên cốc.
Nội công của chàng dần dần trở nên cao siêu không thể tưởng tượng được.
Luyện hết các chiêu thức trong bí kíp.
Vân Linh còn tự mình nghĩ ra các chiêu thức mới từ kinh nghiệm của chính bản thân mình.Một năm trôi qua, ở dưới Thiên âm cốc không còn có những cây đại thụ vừa ý để cho chàng luyện nội công nữa.
Vân Linh quyết định dùng khinh công bay lên cao, vượt khỏi Thiên âm cốc để tìm kiếm các cây đại thụ khác để tiếp tục tu luyện nội công.Với trình độ hiện tại, việc bay lên và hạ xuống Thiên âm cốc không còn là vấn đề đối với chàng.
Ngày nọ, như thường lệ Vân Linh bay lên khỏi Âm thiên cốc rồi đến ngồi luyện nội công trong một khu rừng đại thụ cách Âm thiên cốc gần 100 trượng.
Đang khi hút linh khí của cây đại thụ thì bên tai chàng chợt nghe từ đằng xa vọng lại tiếng kêu cứu.Vân Linh kinh ngạc vì người kêu cứu lại cứ gọi danh xưng của sư phụ chàng.
Qua chất giọng kêu cứu, chàng đoán đó là một nữ nhân còn trẻ.Chỉ qua vài bước nhảy chàng đã đến nơi hiện trường.
Ẩn mình trên ngọn cây chàng nhận thấy dưới đất đang có một bọn 5 người, trong đó 4 gã đàn ông tay cầm đao đang bao vây một người con gái độ chừng 25 tuổi.Thiếu nữ mặc một bộ y phục màu lam, tóc xỏa dài xuống vai, tay cầm một thanh trường kiếm.
Khuôn mặt nàng tái xanh, trên vai đang có vết máu.
Thiếu nữ đứng tựa lưng vào thân cây to, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm đường chạy trốn.– Ha … ha … ha… – một gã cầm đao vừa tiến lại gần thiếu nữ vừa cất tiếng cười khoái trá:– Nương tử, nàng trốn chạy làm gì.
Bọn ta nhất định không giết một người đẹp như nàng đâu mà sợ.– Đạo tặc.
Ngươi không được tiến lại đây, nếu không ta sẽ cho ngươi chết không có đất chôn.– Hừ ! Ngươi dám đe doạ ta sao.Gã cầm đao chưa dứt lời đã nhảy bổ lại vung đao chém ngang người thiếu nữ.Thiếu nữ vội đưa kiếm lên đỡ, trong khi đó 3 gã còn lại cũng nhất tề xông lên.Một mình thiếu nữ chống trả lại sự tấn công của cả 4 tên hung tặc thì làm sao mà cự được.
Vốn dĩ nàng lại quá mệt sau một cuộc chạy trốn vất vả 3 ngày liền.Thiếu nữ bị tấn công dồn dập nên tay chân luống cuống lên lộ ra vô số sơ hỡ.
Một tên trong bọn liền tận dụng cơ hội điểm ngay huyệt đạo nàng.Thiếu nữ ngã lăn xuống đất.
4 tên hung tặc liền xông tới, vồ lấy nàng rồi cởi bỏ y phục định hãm hiếp.Tội nghiệp cho một thân thiếu nữ sắp bị đắm nguyệt trầm châu dưới sự dầy vò của hung tặc.
Nàng vẫn còn tỉnh táo, nhận thấy y phục của mình bị lột dần ra thì cuống quýt cả lên.
Đến khi đôi gò bồng đảo của nàng sắp bị lột ra thì nàng uất ức rú lên một tiếng rồi ngất lịm.Vân Linh lần đầu tiên trông thấy cảnh tượng như vậy thì nổi giận, liền vung một chưởng xuống đầu 4 gã hung tặc.
Chưởng lực của chàng nhanh không thể tả mà vô thanh vô sắc.
4 gã hung tặc chỉ cảm thấy một làn gió nhẹ thổi xuống đầu chúng rồi cả bốn tên ngã lăn ra chết tức khắc.Có thể nói đây là lần đầu tiên sau bao ngày luyện tập chàng mới đem ra ứng dụng.
Vân Linh không khỏi kinh ngạc vì sự lợi hại của nó.
Có thể nói môn võ công Vô hình chưởng của chàng sáng tạo ra thật quả kinh người.
Kẻ bị giết kinh mạch đứt đoạn mà không hề chảy một giọt máu nào.Vân Linh nhẹ nhàng nhảy xuống đất, đến bên cạnh thiếu nữ thì thấy khuôn mặt nàng tuyệt đẹp, thân hình lõa lồ, chỉ còn một ít vải che mấy chỗ kín đáo nhất của người con gái.
Phần còn lại lộ lộ hiện ra với làn da trắng như tuyết, vô cùng khuyến rũ.Vân Linh đỏ mặt vội quay đi.
Cánh tay tả của chàng quơ nhẹ đã tạo nên một làn gió xoáy cuốn y phục của người thiếu nữ đắp lên mình nàng.Vân Linh tung người nhảy một bước dài, cách xa người thiếu nữ.
Chàng sực nhớ chưa giải huyệt đạo cho nàng nên quay người lại búng một ngọn chỉ phong để giải huyệt.
Chợt chàng phát hiện bên cạnh người thiếu nữ có một chiếc vòng nhỏ nhắn, sáng lấp lánh.
Vân Linh giật mình vì chàng nhận thấy chiếc vòng này không khác gì với chiếc vòng của chàng cách đây mấy năm về trước.
Chàng nổi tính hiếu kỳ liền phất tay áo thu chiếc vòng nọ vào tay.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, Vân Linh không còn nghi ngờ gì nữa.
Chàng đoán chắc nàng thiếu nữ này đến nơi đây chính là để tìm sư phụ mình.
Vân Linh nhớ lại lời trăn trối của sư phụ trước lúc lâm chung.
Chàng quyết định thay mặt sư phụ giải quyết mối ân tình này.Suy nghĩ một lúc, Vân Linh xoay người quay đúng một vòng.
Chàng giơ tay lên vuốt mặt, tức thì đã biến thành một ông già gần 60,70 chục tuổi.
Hình dung của chàng biến ra hiện giờ thật chẳng khác nào sư phụ của chàng sống dậy vậy.
Qủa thật không thể nào tưởng tượng ra được.Vân Linh bước ra xa mấy bước rồi búng người nhẹ nhàng lên một thân cây ở cách đấy hơn 10 trượng.
Chàng lấy từ trong người ra một bình ngọc nhỏ, mở nắp lấy ra 1 viên thuốc màu trắng như sữa.
Mùi thuốc bay ra thơm ngát.
Chàng búng viên thuốc về phía người thiếu nữ.
Lạ thay viên thuốc bỗng chốc tan ra như những hạt bụi phủ xuống mặt người thiếu nữ.
Thiếu nữ khẽ cựa mình rồi nhanh chóng ngồi dậy.
Ban đầu nàng giật mình khi nhận thấy bốn xác chết của bọn hung tặc nằm rải rác xung quanh mình.
Rồi nàng hoảng hốt ôm vội mớ y phục vào người.
May sao, ngoài ngoại y bị cởi ra, còn thì bản thân nàng không hề bị xâm hại gì.
Thiếu nữ vội vã mặc lại y phục rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh.Vân Linh thấy lúc này đã đúng thời cơ liền giả giọng sư phụ hỏi:– Cô nương là ai ? Chiếc vòng này có phải của cô không?– Đúng.
Sao ông lại lấy của tôi.
Mau trả lại cho tôi.– Chiếc vòng này đối với cô quan hệ thế nào?– Đây là kỷ vật của mẹ tôi.
Ông mau đưa lại cho tôi.– Hì.
Cô mang vòng này đến đây làm gì?Nghe chàng hỏi nhiều quá, lam y thiếu nữ trở nên bực bội.
Nàng muốn lấy lại chiếc vòng nhưng không biết làm thế nào nên mặt mày cau có.Vân Linh nhìn khuôn mặt của thiếu nữ liền đoán ra mọi sự.
Chàng giả vờ bật lên tiếng cười khanh khách rồi nói:– Nếu như ngươi không nói rõ thì ta đi đây.Thân hình Vân Linh vừa nói xong đã biến mất.
Lam y thiếu nữ thất kinh kêu lớn:– Lão tiền bối.
Ông đi đâu mất rồi.
Mau trả chiếc vòng lại cho tôi.– Hi! Ngươi mau nói rõ.
Ngươi đến đây làm gì ? Nếu không ta không trả lại vòng cho ngươi nữa.Lam y thiếu nữ chỉ nghe thấy giọng nói mà không thấy hình dáng của ông già nọ đâu.
Nàng quay đầu nhìn dáo dác xung quanh nhưng tuyệt nhiên không phát hiện ra ai cả.– Tiền bối.
Tiểu nữ muốn đến đây gặp 1 người.
Người đó là Hoạt thiên tà.
Xin hỏi tiền bối có biết ông ấy ở đâu không?– Ta chính là Hoạt thiên tà đây.Vừa nói, Vân Linh hạ xuống gần ngay bên lam y thiếu nữ.
Chàng đoán không sai thiếu nữ này đến đây là để tìm sư phụ mình.Thiếu nữ kinh ngạc tròn mắt:– Ô! Thế ra tiền bối chính là Hoạt thiên tà lão nhân đã lừng danh hơn 40 mươi năm trước sao ? Tiểu nữ tìm mãi, không ngờ lại gặp được tiền bối ở đây.
Xin người hãy nhận của tiểu nữ 1 lạy.Vân Linh phất nhẹ cánh tay không cho thiếu nữ quỳ lạy rồi nói:– Ngươi nói xem.
Ngươi muốn điều gì?– Tiểu nữ muốn được học võ công của tiền bối.– Nhưng võ công của ta không dễ học.
Phải mất nhiều công phu.
Liệu ngươi có đủ sức hay không?– Tiểu nữ nhất quyết.
Xin tiền bối cứ dạy bảo.– Thôi được.
Nếu ngươi đã có ý như vậy thì cứ theo ta.
Nhưng ta phải nói trước với ngươi một điều.
Ta chỉ dạy võ công cho ngươi trong 2 năm mà thôi.
Sau đó, ngươi buộc phải rời khỏi nơi này, không được ở lại.– Dạ! Tiểu nữ xin tuân lệnh.Vân Linh dẫn lam y thiếu nữ đến trước vách núi của Âm thiên cốc.
Từ trên nhìn xuống.
Âm thiên cốc tối âm u khiến người ta phải rùng mình.Vân Linh nói:– Bây giờ ta xuống dưới đó trước.
Một khắc sau ngươi mới được nhảy xuống theo ta.Nói rồi chàng nhẹ nhàng tung ngươi rơi xuống vực.
Thiếu nữ thất kinh khi trông thấy điều đó.
Nàng tròn mắt nhìn xuống dưới cốc, nhưng không sao trông thấy điều gì cả..