Vô Hình Thần Công

Chương 1


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 1


Trong khung cảnh về chiều, Âm thiên cốc trở nên tối mịt.

Từ dưới Âm cốc nhìn lên bầu trời chỉ thấy một vài tia sáng le lói.

Rõ ràng nơi đây cách xa hẳn với thế giới bên ngoài.

Một cậu bé độ chừng 10 tuổi ngồi trong một thạch động trước mặt một lão quái nhân râu tóc bạc trắng.

Trời đã tối mà trong thạch động chẳng ai đốt đuốc lên nên khung cảnh tối thui, chỉ thấy ánh mắt lấp lánh thần quang của lão quái nhân.– Vân Linh ! Ngươi định chọn môn học gì ?– Tiểu bối muốn học y thuật.– Ngươi không hối hận chứ ?– Tiểu bối không hối hận.– Thật đáng tiếc.

Võ công của ta cao tuyệt thiên hạ, không ít người muốn được ta dạy cho vài chiêu võ công mà còn chẳng được.

Oa nhi ngươi là người có cơ hội hiếm có mà không biết tận dụng thì cũng đành vậy.

Tiếc rằng với căn cơ như ngươi mà bỏ đi không chịu học võ thì thật phí mất đi một đóa “kỳ trân”.

Mặc dù vậy, theo ý của ngươi, ngày mai ta sẽ truyền dạy y thuật cho ngươi.Cậu bé cúi đầu chào lão quái nhân rồi quay mình đi sang căn thạch động bên cạnh.

Khi cậu bé đi rồi lão quái mới cúi đầu nhìn vào chiếc vòng bạch thiếc.

Chiếc vòng nhỏ chỉ vừa cổ tay của một đứa bé sơ sinh, màu sáng lấp lánh chứng tỏ nó được làm rất công phu.– Vậy là chỉ còn một chiếc vòng nữa thôi là ta có thể yên tâm không phải quan tâm đến việc thiên hạ nữa rồi.

Lão quái nhân lẩm bẩm rồi nắm bàn tay lại.

Khi lão mở bàn tay ra thì chiếc vòng bạc đã không còn mà thay vào đó là một khối sắt tròn bóng láng.

Thật là kinh khủng.

Không ai có thể tưởng tượng được một chuyện quái dị như vậy.


Quái khách hất nhẹ viên sắt tròn lên phía thạch động trước mặt.

Viên sắt cắm phập vào thạch đá như thể trước nay thạch đá vốn đã có nó rồi.

Trên thạch đá có cả thảy 9 viên sắt tròn như vậy.

Chứng tỏ đều do lão quái nhân làm nên.Lúc này cậu bé Vân Linh đã nằm xuống một tấm vải đặt sẵn trong góc thạch động.

Bên ngoài tối thui.

Bây giờ chắc đã sang canh hai, nhưng Vân Linh không sao ngủ được.

Cậu vừa nằm vừa suy nghĩ lung tung.

Từ nhỏ cho đến tận bây giờ cậu chỉ sống bên cạnh một lão già câm.

Hơn một tháng trước, đột nhiên lão câm đưa cho cậu một lá thư và một chiếc vòng sắt.

Trong thư chỉ rõ cậu phải đến Âm thiên cốc để học y thuật.

Nhưng trong thư chẳng có tự danh, nên Vân Linh không biết ai đã viết lá thư này.

Cậu hỏi lão câm, nhưng lão cũng không thể nào giải đáp được việc này.

Cuối cùng Vân Linh quyết định đến Âm Thiên cốc một chuyến xem như thế nào? Nhờ họa đồ trên lá thư cũ kỹ.

Cậu đã đến đây và cuối cùng đã được chấp thuận ở lại để học y thuật.– Ta làm như vậy có đúng không? Tại sao lão câm lại có lá thư đó ? Lá thư này đúng là viết cho ta vì trên thư có tự danh của ta.

Nhưng ai là người viết lá thư này? và tại sao lại bảo ta học y thuật.

Học để làm gì?Trong đầu Vân Linh cứ suy nghĩ mãi về vấn đề kỳ lạ này.


Cậu mệt mỏi và thiếp đi lúc nào không biết.Thấm thoắt mùa xuân lại đến.

Đã 3 năm trôi qua kể từ khi Vân Linh đến nơi này.

Thời gian qua đi không phải là dài gì, nhưng đã làm biến đổi cậu bé Vân Linh ngày nào trở nên một chàng thiếu niên anh tuấn.Mới chỉ chừng 13 tuổi, nhưng nhìn cậu ai cũng nghĩ cậu đã 17 hay 18 tuổi gì rồi vì cơ thể Vân Linh lớn nhanh như thổi.Càng lớn, Vân Linh lại càng yêu mến nơi này.

Cậu thường ra khu vườn thuốc chăm sóc cây thuốc mỗi khi được rảnh rỗi.

Lão quái nhân ban đầu đối xử với cậu thật lạnh lùng, nhưng giờ đây lão rất yêu thương cậu.

Hai thầy trò càng lúc càng tâm đắc.

Bao nhiêu y thuật lão quái đã chỉ dạy cho chàng không sót một điều gì.Một hôm, quái khách gọi Vân Linh vào thạch động.

Lão thở dài rồi nói:– Linh nhi ! Ta không thể dạy con được nữa.– Sư phụ ! Sao sư phụ lại nói vậy ?– Ta thật sự không còn gì để dạy ngươi nữa.

Từ nay bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi đây được rồi.– Nhưng Linh nhi đâu có nơi nào mà về.

Lúc Linh nhi đi thì lão bá bá câm cũng đã mất rồi.

Với lại Linh nhi muốn ở lại đây để chăm sóc cho sư phụ.

Sư phụ tuổi đã cao, ở một mình nơi đây rất buồn tẻ và cô quạnh.– Ta muốn ngươi rời xa ta.

Ra giang hồ, ngươi còn trẻ, sự nghiệp công danh, tiền đồ rộng mở.

Ngươi ở lại nơi đây phỏng có ích gì ?– Sư phụ! Con thật không muốn xa sư phụ.


Ở nơi đây con thấy cuộc sống thật hạnh phúc.

Bên ngoài kia tranh giành lẫn nhau có tốt đẹp gì đâu.– Thôi được! Tùy ngươi.

Ta cũng không ép ngươi nữa.

Khi nào ngươi không thích ở đây nữa thì cứ việc ra đi.Vân Linh nghe sư phụ nói như vậy thì sung sướng vô cùng.

Từ đó chàng ở lại sống cùng với sư phụ.

Vân Linh rất thông minh nên lão quái nhân đưa tất cả các loại y thư mà lão có được đưa cho chàng tự nghiên cứu.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Lúc này đã vào thu.

Vân Linh đang ngồi đọc một quyển cổ thư.

Trong quyển cổ thư này rất kỳ lạ.

Vân Linh đọc đã 7 ngày liền mà vẫn không hiểu được trang đầu tiên.

Tại sao giữa cây cỏ và thân thể con người lại có mối quan hệ với nhau.

Mối quan hệ đó như thế nào?Trong lúc chàng đang ngồi thần ra suy nghĩ thì lão quái nhân đã đến bên chàng từ lúc nào ? Lão quái giật mình khi nhìn thấy trên tay chàng là quyển cổ thư.

Phải biết quyển cổ thư này vốn dĩ là của sư phụ lão nhặt được trong một thạch động ở Thiên sơn.

Sư phụ lão đã dầy công nghiên cứu rất lâu mà không sao lãnh hội được ý tứ trong cổ thư.

Đến đời lão cũng đã dầy công nghiên cứu nhưng cũng không mang lại kết quả gì.

Sau cùng lão đành bỏ lại không động đến quyển cổ thư này.

Không ngờ Vân Linh trong lúc tìm y thư lại tìm được và mang ra nghiên cứu.Quái lão nhân thấy Vân Linh ngồi lâu thế mà không động đậy gì liền khẽ vỗ vào vai chàng:– Đồ nhi !Vân Linh giật mình, ngước đầu nhìn lên thì thấy sư phụ đang nhìn mình mỉm cười.


Chàng vội nói:– Thưa sư phụ ! Sư phụ xem quyển cổ thư này đi ! Đồ nhi đọc mãi mà không sao hiểu nổi.– Khà … khà.

Ngươi đừng đọc quyển cổ thư đó làm chi ? Quyển cổ thư này đến ngay sư tổ của ngươi còn không hiểu được thì ngươi làm sao hiểu nổi.– Thế sư phụ đã xem qua quyển cổ thư này rồi sao ?– Ừ ! Ta đã đọc quyển cổ thư này nhiều lần rồi, nhưng về sau không hiểu nổi nên không đọc đến nữa.Vân Linh kinh ngạc.

Chàng tròn mắt nhìn sư phụ vì không thể tin được sư phụ chàng lại không hiểu được cổ thư nói gì.

Vốn dĩ trong tâm chàng thì sư phụ học vấn uyên bác.

Mọi sự từ trước đến nay liên quan đến y thuật chàng hỏi đến đều được sư phụ giải đáp cặn kẽ.

Không ngờ lần này sư phụ lại bảo ông không hiểu gì về nội dung trong quyển cổ thư này.Quái lão nhân ngồi xuống cạnh Vân Linh rồi nói:– Đây là một quyển cổ thư kỳ lạ.

Nội dung trong đó bàn rất nhiều về cây cỏ, thực vật.

Đến gần về cuối y thư lại nói về kinh mạch và các huyệt đạo trong cơ thể người.

Ta đọc y thư đã nhiều lần thì có cảm tưởng rằng giữa cây cỏ và kinh mạch trong nội thể người có liên quan đến nhau.

Nhưng mối quan hệ của nó như thế nào thì không tài nào hiểu nổi.– Con cũng nhận thấy giống như sư phụ.

Vậy sư phụ có phát hiện được điều gì khác nữa không?– Không có.

Thế còn ngươi.– Linh nhi cũng không phát hiện ra điều gì lạ.– Ta nghĩ quyển cổ thư này rất bí ẩn.

Có lẽ phải là người có cơ duyên với nó mới có thể lãnh hội được.Vân Linh thấy sư phụ nói cũng có lý.

Chàng gấp sách lại rồi chợt nhìn lão nhân hỏi:– Sư phụ định đi đâu lại ăn mặc như thế này?– Ta ra ngoài có chút việc.

Ngươi ở lại nhớ coi sóc mọi việc cẩn thận nhé.Vân Linh hơi ngạc nhiên vì lần đầu tiên từ khi đến đây mới thấy sư phụ rời khỏi Âm thiên cốc.

Lão quái nhân chỉ khẽ nhúng mình một cái đã bay bổng lên trên không, rồi cứ như thế lão đạp chân vào vách núi lấy điểm tựa bay lên ngày càng cao dần.

Nhìn thấy sư phụ biểu lộ thân thủ cao minh như vậy khiến cho chàng thiếu niên trợn tròn mắt nhìn theo không chớp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.