Vô Hình Thần Công

Chương 134


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 134


Ba ngày sau, trong lúc mọi người còn đang ngủ ngon thì bị tiếng la inh ỏi của đám thuyền phu làm cho tỉnh giấc.

Vân Linh vừa ra mở cửa phòng thì đã nghe thấy tiếng bàn tán của đám thuyền phu về việc đã họ đã nhìn thấy đất liền rồi.Tiểu ma tiên ở phòng bên cạnh cũng ló đầu nhìn ra.

Khi nàng biết tin Trường Thanh Đảo đã ở phía trước mặt thì vô cùng hứng khởi vội vàng mặc y phục gọn ghẽ bước vội lên boong thuyền.Ở trên boong thuyền lúc này hầu như đã có đủ mặt các cao thủ giang hồ được điều đi chuyến này.

Mọi người đang hướng mắt về một hướng theo cánh tay chỉ của lão già trưởng đoàn Tân Lập.Hiện giờ vì khoảng cách quá xa, nên ai ai cũng chỉ thấy một dãi đất mờ mờ ở phía chân trời, chứ thật sự không nhận ra hình thù gì cả.Tân Lập nói:– Trường Thanh Đảo lão phu đã tới một lần.

Lúc trước cũng chính lão đưa phái đoàn của lão môn chủ tới đây.

Hôm nay theo ước tính của lão phu thì dải đất kia đích thị là Trường Thanh Đảo rồi.

Nhị vị hãy chuẩn bị chiều nay thuyền sẽ cập bến.Vân Linh hơi ngạc nhiên liền hỏi:– Tân lão lần trước đã đưa mọi người đến đây.

Vậy sao họ không trở về được mà Tân lão lại có thể về được vậy?Tân Lập nghiêm chỉnh giải thích:– Lần đó trong đoàn phu thuyền đưa mọi người ra đảo không ai biết đường cả.

Do đó lão phu phải thân hành đi thuyền con mang theo 4, 5 người cùng đi để làm hướng đạo.

Sau khi thuyền cặp bến Trường Thanh Đảo an toàn, lão phu mới dẫn người của mình về.

Những thuyền phu cùng Thiếu môn chủ đi thì vẫn ở lại nơi Trường Thanh Đảo.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đứng gần đó nghe được câu chuyện liền xen vào:– Nói như vậy là việc sau này mọi người lên Trường Thanh Đảo sống chết ra sao Tân lão cũng không hề biết.

Nhưng tiểu nữ hơi thắc mắc là tại sao Tân lão không đi cùng mọi người lên đảo mà lại quay thuyền trở về.


Chẳng lẽ Tân lão biết được trên đảo này tiềm ẩn nguy cơ chăng ?Tân Lập nhìn sang Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng vẻ nghiêm trọng nói:– Cô nương hiểu rất đúng ý.

Trường Thanh Đảo là một đảo biệt lập.

Nơi đây hầu như không chiếc thuyền nào dám đến gần.

Riêng chuyện những bãi đá ngầm rải rác quanh đảo cũng đã là một mối nguy cơ cho các thuyền đi qua chứ chưa cần nói đến những sự việc kỳ dị trên đảo mà lão phu đã từng nghe qua.Vân Linh và Lạc Băng Băng ngạc nhiên vừa định lên tiếng hỏi thì lão Tân Lập đã bị Cô cô Thất Tỏa Chân gọi lại bàn chuyện rồi.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhíu mày nói:– Kỳ lạ thật.

Tại sao tiểu muội lên thuyền đi mấy ngày trời mà không hề biết những chuyện như vậy.

Chẳng lẽ Cô cô Thất Toả Chân lại giấu giếm chúng ta hay sao?Vân Linh cũng ngạc nhiên, trầm ngâm suy nghĩ đoạn nói:– Việc này có thể Cô cô sợ rằng chúng ta biết trước thì sẽ hoang mang.

Do đó người mới bảo lão Tân Lập giấu giếm chuyện kỳ lạ nơi Trường Thanh Đảo mà không cho huynh muội chúng ta biết.

Nhưng việc này muốn dấu cũng không được.

Đằng nào chúng ta cũng sắp đặt chân lên đảo rồi.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng rất tò mò về những kỳ lạ trên đảo nọ.

Vì thế ngay khi Thất Tỏa Chân ra lệnh mọi người bỏ thuyền lớn, lên thuyền con chèo vào bờ thì nàng xung phong đi ngay.Mấy chục người đi trên 3 thuyền nhỏ, lần lượt được đám thuyền phu chở vào đất liền.Tiểu ma tiên đi chuyến đầu tiên cùng các cao thủ trong môn, mỗi lần 3 thuyền nhỏ chở được 9 người.

Cứ vậy mà từ từ đưa hết đoàn cao thủ giang hồ đặt chân lên Trường Thanh Đảo.Theo lệnh của Thất Toả Chân, đoàn phu thuyền và thuyền lớn của Tân Lập vẫn đậu ở bên ngoài đảo.

Mọi người lần này lên đảo vì việc mất tích kỳ bí của đám cao thủ lần trước.

Họ không muốn đám thuyền phu bị nguy hiểm nên chỉ mang theo một ít thuyền phu nhanh nhẹn, thoát vác lên bờ, còn kỳ dư thì để họ ở lại trên thuyền.Một việc nữa chiếc thuyền lần này do Tân Lập trở mọi người đi lớn hơn so với chiếc thuyền đã cặp bờ Trường Thanh Đảo lần nọ.


Việc này khiến cho thuyền không thể vào quá gần bờ vì sợ vướng vào đám đá ngầm nguy hiểm.

Đây là một việc lão Tân Lập lo ngại nhất nên mới đề nghị Thất Toả Chân cho phép lão neo thuyền ở bên ngoài là vậy.… Bạn đang đọc truyện Vô hình thần công tại nguồn: https://truyensac.net/vo-hinh-than-cong/Vân Linh và mấy người trong đoàn khách giang hồ là người cuối cùng đặt chân lên Trường Thanh Đảo.

Hiện giờ mọi người đang đứng trên bãi cát đá xen lẫn nơi bờ biển.

Quang cảnh bên trong rừng cây rậm rạp khó nhìn thấy rõ.

Lúc bấy giờ trời đã về chiều nên sự vật xung quanh Trường Thanh Đảo đều nhuốm một màu ảm đạm u tối.

Mấy người theo chân Đường chủ Hỏa Long Đường Thất Tỏa Chân đi sâu vào phía bên trong.Cả bọn đang vượt qua một bãi cát rộng lớn hướng về phía cánh rừng bên kia.

Lạc Băng Băng hai mắt lóe sáng, khuôn mặt tươi vui rực rỡ vì vừa thoát khỏi sự tù túng bất đắc dĩ trên thuyền mấy ngày liền rồi.Nàng vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh đồng thời hít ngửi mùi cây cỏ bay theo gió ùa tới.Khu rừng cây mà mọi người đang hướng tới thật sự thì không có cây nào mọc cao quá đầu người.

Toàn bộ cây ở đây đều nhỏ nhắn và sơ xác.

Hầu hết đều bị nghiêng ngả một cách lạ kỳ như bị ai đó kéo đổ mà không chịu đổ nên mới cong quẹo như vậy.Lúc này ánh sáng đã yếu.

Đường chủ Thất Tỏa Chân quyết định cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi phía ngoài rừng cây.

Mấy cao thủ đi cùng được lệnh đốt lên một vài đống lửa cho ấm áp.

Vài người khác tiến hành dọn dẹp vài chỗ sạch sẽ cho các đại nhân vật nghỉ ngơi.Các đại nhân vật này hiển nhiên trong đó có cả Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng.


Nàng hiện giờ đang ngồi bó gối bên cạnh Vân Linh trong lúc chờ thức ăn được nấu chín lát nữa sẽ được đem tới.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nói:– Lục huynh.

Huynh có thấy ở đây có gì lạ không ?Vân Linh nhìn sang Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hỏi:– Muội phát hiện việc gì ư ?Chàng hỏi vậy nhưng trong đầu chợt hiện ra những dấu vết kỳ quái ở trên mặt bãi cát rộng lớn mà đoàn người vừa đi qua.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nhíu mày nói:– Muội thấy lạ lắm.

Dường như có cái gì đó xảy ra tại đây mà muội không thể giải thích được.

Trong lòng cứ cảm giác không yên.Vân Linh cũng có nghi ngờ nhưng hiện thời chưa có gì làm chắc chắn nên khẽ lựa lời an ủi Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cứ yên tâm.

Dù việc gì xảy ra thì cũng có nhiều người ở đây chung tay vào cơ mà.Đêm hôm đó, mọi người sau một chuyến hải hành dài ngày nên đều mệt mỏi ngủ mê mệt.

Đến lúc gần sáng.

Đột nhiên mọi người cảm giác đất đá dưới chân đang run động dữ dội, kèm theo đó là những tiếng ầm ầm mạnh bạo vô cùng.Mọi người thức dậy nhìn ra, thì thấy ở ngoài bờ biển đi vào 2 con dị thú thân hình to như cái nhà, bốn chân như cột đình, đang lầm lũi đi vào khu vực mọi người đang nằm.Mấy người nhìn thấy thế không khỏi kinh hoàng, vội vàng nhặt nhạnh mấy thứ quan trọng rồi chạy vội vào rừng.Đến lúc này 2 con dị thú lại chợt kêu rú lên mấy tiếng lớn.

Cả hai con dị thú đều đồng thời ngửng đầu lên đưa mũi hướng về phía đoàn người vừa bỏ đi.Thế rồi trong một sát na ngắn ngủi, hai tiếng gào vang lên chấn động âm thanh, hai con dị thú chuyển thân, phi nước đại về phía mọi người.Trong rừng cây lưa thưa, Vân Linh cũng như tiểu ma tiên đều nhìn thấy 2 con dị thú đang đuổi theo mình nên kinh hãi vội vàng phi thân chạy đi.

Mọi người ban đầu còn vừa chạy vừa nhìn chừng 2 con dị thú đuổi phía sau.

Thế nhưng chẳng bao lâu, không ai còn cơ hội nhìn lại sau lưng nữa.

Cả bọn đều cảm giác tiếng ầm ầm của bàn chân quái thú như đang ở sát bên cạnh mình rồi, nên đều hoảng hốt cắm đầu mà chạy.Thất Toả Chân lúc này không thể điều khiển được chúng nhân nữa.

Mọi người mạnh ai nấy chạy, chạy càng nhanh càng tốt.Thế nhưng hai con dị thú thân hình to lớn và bước sải chân dài vô cùng.

Bọn chúng chỉ có 2 con nhưng lại dàn hàng ngang ra mà càng quét tấn công.Chúng tiến nhanh như vũ bão khiến cho mấy môn nhân có người không kịp chạy trở thành mồi ngon dưới hàm răng sắc nhọn của chúng.Tiếng kêu rú của nạn nhân trước khi lìa đời lại càng làm cho mấy người đang bỏ chạy thêm hoảng loạn.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khinh công độc bộ thiên hạ nên chạy nhanh lên trước.

Nàng chạy một hồi rồi đột nhiên hoảng hốt quay đầu trở lại.


Vân Linh ngạc nhiên vội hỏi:– Chuyện gì vậy ? Sao muội quay lại đây làm gì ?Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng khuôn mặt kinh hãi kêu lớn:– Ở đằng trước là đầm lầy.

Chúng ta bị mắc kẹt rồi.Mấy người đang chạy vài người nghe được tiếng kêu của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì sợ hãi đứng yên lại đó.

Vài người khác do quá sợ cứ thế ào lên.Thế rồi tai hại thay bị đầm lầy dưới chân kéo xuống, họ chỉ kịp kêu lên mấy tiếng kinh hãi rồi thì cả người đều bị nhấn chìm dưới vùng đầy lầy.Trong đoàn người ra đi lần này ít nhất đã mất gần chục mạng do bị quái thú ăn thịt cũng như bị rơi xuống đầm lầy mà chết.Lúc này đột nhiên Đường chủ Thất Toả Chân liều lĩnh kêu gọi mọi người mau chóng quay ra bờ biển.

Như vậy bọn họ lại phải một lần nữa đối mặt với 2 con dị thú ăn thịt này mới mong có thể thoát nạn.Tất nhiên lúc này ai cũng hiểu không thể tiến thêm được nữa.

Thế nhưng nếu bảo họ phải quay mặt lại đối địch với 2 con dị thú to lớn và hung ác kia thì nhiều người không khỏi kinh tâm, bởi lý do này nên Đường Chủ Thất Toả Chân ra lệnh bảo tất cả cùng quay lại mà vẫn không ai chịu nhúc nhích.Lúc này riêng chỉ có Đường chủ Thất Toả Chân là quay lại, đi bên cánh phải của bà ta sau đó là 2 người Vân Linh và Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng.

Các cao thủ khác cũng lục tục kéo theo như Lãnh kiếm khách Độc Cô Tinh, Thiên địa phó đường chủ La Khuê, lão già Du Thiên Mao Tô Tán và vô số người khác.Mấy người vừa dùng khinh công vượt lên vừa chú tâm quan sát tình hình trước mặt.

Hiện thời rất dễ phán đoán hành tung của 2 con dị thú vì cây cối trong khu rừng bị hai con quái thú to lớn này giẫm đạp ngã ra ầm ầm cả rồi.Hơn nữa hiện tại khi hai con vật nọ di chuyển đi tới thì dưới chân mọi người mặt đất rung chuyển dữ dội.

Nhờ đó hai con dị thú tiến tới đâu là mọi người nhận biết được ngay vì nơi đó gặp phải cơn địa chấn ghê hồn.Thất Toả Chân hô to kêu gọi mọi người cố gắng bình tĩnh, hiện giờ bà ta đã thấy đầu một con dị thú đang vươn ra hướng tới chỗ mọi người.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng hô lớn:– Cẩn thận.

Mọi người mau tản ra.Đầu con dị thú thứ hai đột ngột hiện ra, hai mắt to như cái bát lớn với hàm răng nhọn hoắc chộp tới phía mọi người đang đứng.– Gào, một âm thanh ghê gớm vang lên cùng với tiếng rú của một kẻ xấu số.Cái hàm con quái thú đã cắp trúng một hán nhân không kịp chạy trốn.Thân hình gã hán nhân bị kẹp giữa hàm con quái thú giẫy giụa trong tuyệt vọng.

Gã kêu lên được mấy tiếng ngắn thì con quái thú đã hất bỗng người nạn nhân lên rồi đớp lấy một cách nhanh chóng.

Thân hình nạn nhân mau chóng mất tích trong hàm quái thú.Lúc này, con dị thú thứ nhất đã đớp hụt Thất Toả Chân.

Cái đầu to với với cần cổ dài ngoẵng lia tới lần hai với tốc độ ra đòn còn nhanh hơn lúc trước.Cả thân hình phía trước của nó đã ló dạng ra lấn át cây cối xung quanh.Thất Tỏa Chân không hỗ là Đường Chủ Hỏa Long Đường, bà ta trong nháy mắt đã tung ra đến 20 chục viên Hỏa Diễm Cầu làm cái đầu con dị thú bị lửa đỏ bắn trúng.Con quái thú kêu lên những tiếng lớn vì bị lửa đỏ bắn phải.

Nó tức giận thổi phù ra một luồng gió lớn tanh hôi về phía Đường chủ Hỏa Long Đường Thất Toả Chân làm bà ta phải dội ngược người lại.Vân Linh biết con quái thú đã bị chọc giận sẽ khủng khiếp hơn trước nhiều, chàng liều lĩnh lách mình chui tọt vào giữa hai chân của quái thú trong lúc nó đang điên cuồng tấn công Thất Tỏa Chân.Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cũng nhờ vào sự nhanh nhẹn của U hồn thân pháp mà thoát chạy ra được phía sau lưng quái thú.

Hiện giờ ở đương trường người nguy hiểm nhất chính là Thất Toả Chân mà thôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.