Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 121
Vân Linh sau khi phát giác ra chuyện tệ hại của Tiêu Dao Dao mắc phải thì trong lòng không vui.
Chàng về đến chỗ ngồi mà thần trí cứ nghĩ đâu đâu, nhất thời không biết tính cách nào cho đạt hiệu quả.Đoàn người đến Đào Hoa Cung tham dự thịnh yến càng lúc càng đông.
Lại có cả người của Hồng Ma Viện cũng đến dự.
Mấy người đó được sắp đặt ở phía chính Tây, cách bàn Vân Linh đang ngồi đến hơn 10 trượng.Mấy thiếu nữ xinh đẹp của Đào Hoa cung lúc này đi lại như con thoi, trên tay nàng nào cũng có không ít thức ăn và rượu mang đến cho các thực khách.
Bọn họ hình dáng yểu điệu, y phục hở hang nên đã khiến cho một số hán nhân táo tợn kiềm không được táy máy, sờ soạng vào các bộ vị dễ tiếp cận trên cơ thể họ.Mấy nữ nhân này bị chiếm tiện nghi bất thình lình thì bật cười ré lên.
Không hề giận dữ mà còn nhúng nhẩy bỏ đi không chút ngượng ngùng.Đến đầu giờ chiều, lúc này các thực khách ai nấy đều đã đến đủ và đã được ăn uống no nê, Cung chủ Đào Hoa Cung mới đi ra, đứng trên một đài cao tuyên bố.“Kính cáo chư vị…Diệp Thanh Thanh lần này mở thịnh yến tại Đào Hoa Cung, mục đích mong muốn tuyên bố một việc lớn, đó là Diệp Thanh Thanh sẽ nhường lại ngôi vị Cung chủ bổn cung cho một người có tài năng hơn, có năng lực hơn để lãnh đạo Đào Hoa Cung phát triển hơn nữa, trở thành môn phái lớn trong giang hồ, người đó là vị cung chủ mới của bổn cung – Thanh Diện Khách đại nhân.”Diệp Thanh Thanh nói xong liền đưa tay giới thiệu một trung niên hán tử, thân hình tầm thước, mặc một bộ y phục lộng lẫy, đắt giá làm bằng gấm thượng hảo hạng đang đứng trên đài.Thanh Diện Khách sau khi được Diệp Thanh Thanh tuyên bố nhường chức vị Cung chủ và giới thiệu với quần hào đang tụ tập bên dưới, liền tươi cười bước lên một bước, chắp tay chào tất cả mọi người.Không ngờ, bọn hán nhân đến dự thịnh yến sau khi nghe Cung chủ Đào Hoa Cung Diệp Thanh Thanh chủ động nhường lại ngôi vị cung chủ cho một trung niên lạ mặt kêu là Thanh Diện Khách thì không khỏi la lối bàn tán.Bọn người này không ai biết Thanh Diện Khách là ai.
Tại sao tự nhiên lại được Diệp Thanh Thanh nhường ngôi vị cho.
Trong khi đó ai cũng biết Đào Hoa cung toàn là mỹ nữ xinh đẹp, nếu Diệp Thanh Thanh làm cung chủ thì không nói làm chi, còn như lão hán tử Thanh Diện Khách đó mà trở thành cung chủ, thì không phải là hưởng thụ mỹ nữ không hết hay sao.Tất nhiên lời này là của bọn phần tử lang bạt giang hồ nói lên.
Còn như những nhân vật kinh nghiệm giang hồ và có đầu óc quan sát thì lại cho rằng việc làm này có ảnh hưởng đến cục diện của Đào Hoa Cung trong mai hậu.
Mấy người đó giống như Vân Linh, đều thầm để ý Thanh Diện Khách, và thấy lão ta quả là một nhân vật thần bí lợi hại, võ công nhất định cao hơn cung chủ hiện thời rất nhiều.Vân Linh thì vừa nãy đã chứng kiến Thanh Diện Khách và Diệp Thanh Thanh nói chuyện cùng nhau, bây giờ hiển nhiên hiểu rõ lão già kia lợi hại ra sao chứ.Một vấn đề kinh nghi khác, là khuôn mặt Thanh Diện Khác so với khuôn mặt hán tử trung niên lúc nãy chàng trông thấy đã có sự biến đổi khác đi khá nhiều.
Những việc ấy, nếu chẳng phải chàng kỹ thuật dung diện đạt trình độ cao thì cũng không thể phát giác ra người xuất hiện lúc này với nam tử trung niên lúc trước chỉ là một.Vân Linh bởi trải nghiệm giang hồ còn ít, chưa biết nhiều đến khuôn mặt các đại nhân vật ở trong giang hồ.
Do vậy, khuôn mặt hán nhân trung niên mà chàng nhìn thấy ở trong căn phòng nhỏ lúc trước, chàng lại không nhận biết y là ai.Thực tế người đó chính là Bát bộ thần xà Cửu Thiên Cương, thù nhân số một của Bát quái thiên di Bạch Thi.
Người mà đến lúc chết cũng chưa hết hối tiếc, và ký thác cho chàng đi tìm lại vợ con của lão.Diệp Thanh Thanh tuyên bố xong việc nhường chức, liền chuyển lời lại cho Thanh Diện Khách nói chuyện với quần hùng.Lúc này mọi người mới thấy được uy phong của lão.
Giọng nói của Thanh Diện Khách không lớn mà uy, các người bên dưới đài ai ai đều có thể nghe rõ ràng được tiếng của lão.Mọi người giang hồ biết lão vừa rồi đã dùng nội công tuyệt đỉnh, tích tụ trong tiếng nói mà thể hiện ra với mọi người.
Bây giờ thì dù là một tiếng mạng hạng nhất, cũng biết được Thanh Diện Khách không phải tầm thường.Tiếng ồn ào bực tức lúc trước, ngay lập tức dừng hẳn.
Trên đài cao, Thanh Diện Khách lần lượt làm các động tác thủ tục.
Trước hết là tiếp nhận ngôi vị Cung chủ của Đào Hoa Cung, sau đó lại phong cho Diệp Thanh Thanh làm phó cung chủ, Tiêu Lệ Ngọc làm quân sư, Cô Thái Linh làm trưởng quản nội cung, Thanh Lam tú sĩ làm đường chủ ngoại cung đường, và vô số người khác.Bữa tiếp nhậm chức Cung chủ kết thúc, quần hào lại tiếp tục được thưởng thức những màn vũ điệu khêu gợi của đám môn nhân Đào Hoa Cung, và các món ăn liên tục được đưa ra.Trong không khí nhộn nhịp đó, đột nhiên có một bóng hồng lướt đến thật nhanh ngay chỗ Vân Linh đang ngồi.Bóng hồng nọ vừa chưa tới nơi đã kêu lên một tiếng lớn:– Thiên huynh !Vân Linh đang ngồi ngơ ngẫn suy nghĩ thì bị tiếng gọi đó làm cho tỉnh lại.
Chàng quay người nhìn ra sau, mới phát giác ra tiểu thơ Nhạn Nhạn đang đứng ở đó.Đôi mắt người thiếu nữ hoen lệ, miệng khẽ cười.
Hai chân chạy nhanh lại chỗ chàng ngồi.Vân Linh vội vàng xô ghế đứng dậy, liền tiếp nhận tấm thân mỹ nhân tiếp nhập vào người.Nhạn Nhạn lần này gặp được Vân Linh thì quá sức mừng rỡ.
Nàng tưởng rằng trên đời khó mà gặp được chàng.
Cũng nghĩ là chàng đã bị giết mất xác.
Ai mà ngờ khi nàng đến nơi đây lại gặp được Vân Linh.
Điều quả là ngoài sự tưởng tượng.
Vì thế mà nàng đã không tị hiềm nam nữ, nhảy ngay vào lòng chàng để được khóc cho thỏa.Qua chuyến kinh hiểm xảy ra lần trước, Hàn Thiên Ma Nữ thì rơi xuống Vực, Lạc Thiên thì biến mất.
Điều này khiến cho trái tim Nhạn Nhạn đau khổ.
Nàng sau biến cố trên, mới nhận thấy trái tim mình đã có hình bóng của Lạc Thiên.
Nhưng mà nàng nghĩ mọi chuyện đã quá muộn.
Lạc Thiên đã bị chết mất xác.
Vậy thì mối tình kia cứ để cho gió bụi thời gian làm cho nhạt nhoà.
Cố tìm cách quên đi.Bởi vì vậy nên thay vì ở trong Hồng Ma Viện buồn khổ, nàng lại theo chân phụ thân đi đến đây tham dự thịnh yến.Vân Linh thấy mỹ nhân ở trong lòng khóc lóc thì không biết dỗ dành ra sao.
Hơn nữa trước giờ chàng đối với Nhạn Nhạn cũng chỉ là kính nhi viễn chi, không dám gần gũi quá mức.
Ai ngờ được sau một thời gian không gặp nhau.
Nàng con gái này lại trở nên mạnh bạo như vậy, giữa đám đông người vẫn không tị hiềm lao vào lòng chàng.Đột nhiên ngay lúc ấy có một bóng người cao lớn phi thân tới, rồi giật lấy Nhạn Nhạn ra khỏi tay Vân Linh.Nhạn Nhạn vừa nhìn thấy người này thì khuôn mặt đại biến.
Hai mắt hoen lệ lo lắng nhìn cơn thịnh nộ của lão nhân kia.– Hừ ! Nhạn nhi ! Con làm gì ở đây thế ? Chẳng lẽ con không biết xấu hỗ sao.
Giữa thanh thiên bạch nhật mà hành động thế này thì còn ra thể thống gì ?Nhạn Nhạn bị phụ thân la thì đứng im thinh thít, không dám ngửng đầu nhìn lên.
Đột nhiên khi đó lại có bóng áo xanh tiến lại.
Người chưa tới nơi mà mùi hương đã sực nức.Bóng người này chính là phó cung chủ Diệp Thanh Thanh.Diệp Thanh Thanh cười cười bước lại nắm tay Nhạn Nhạn nói:– Cô nương dung nhan thật là tuyệt.
Chuyện cô làm đúng là đáng để cho Diệp Thanh Thanh ta ngưỡng mộ, việc gì phải xấu hỗ chứ.Thích Hàn Tùng đang dạy dỗ con gái, lại thấy Diệp Thanh Thanh xen vào thì tức giận quát lớn:– Lão phu đang dạy con.
Cô nương không có việc gì nên rời khỏi nơi đây thì hơn.
Đừng để lão phu phải nổi nóng thì lão cũng chẳng nể mặt người của Đào Hoa Cung nữa.Diệp Thanh Thanh tái mặt vì giận khi nghe lão gìa Thích Hàn Tùng nói thế.
Nàng định phát tác thì bên tai chợt có tiếng nói của sư phụ gọi nàng về.
Diệp Thanh Thanh không đừng được đành phải tức giận quay đi, trong lòng tự nhiên ghi nhớ mối thù khuất nhục này.Đường chủ Hoả Long đường – Thất Toả Chân phu nhân nghe hai cha con Thích Hàn Tùng căng thẳng với nhau liền bước lại khuyên nhủ.Cũng may lần đi thịnh yến này có Thất Tỏa Chân đi theo hai cha con bọn họ, nên cuộc diện này lập tức được giải vây.Thất Toả Chân vốn ở trong Hồng Ma Viện lâu năm, nên rất quen thân với Thích Hàn Tùng.
Ở trong môn có nhiều lời đồn đại về chuyện giữa hai người, nhưng từ đó đến nay đã 20 năm trôi qua, giữa bà và Thích Hàn Tung vẫn chưa ai vượt qua vòng bạn bè tri kỷ.Tuy nói như vậy, nhưng ở trong môn ai cũng biết, Thích Hàn Tung ngoài môn chủ đại nhân ra thì chỉ chịu nghe lời mỗi mình Thất Toả Chân nữa mà thôi.
Những người khác đứng trước lão đã bị uy thế khiếp người của lão làm cho co rúm lại rồi, làm sao lại còn dám phản kháng hay chống đối lại nữa.Thích Hàn Tùng bị Thất Tỏa Chân lôi trở về bàn, nhưng lão lấy danh là trưởng bối, buộc Vân Linh phải theo cùng.Vân Linh vạn bất đắc dĩ đành phải nghe theo, chàng trước khi đi còn dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với Âm Phong Huyết Độc.
Dặn lão hãy ở lại bảo vệ cho mọi người.
Còn chuyện của chàng cứ để chàng tự lo liệu.Thích Hàn Tùng quay trở về bàn rồi mới bắt đầu hỏi chuyện Vân Linh vì chuyện xảy ra với Hàn Thiên Ma Nữ và việc thất tung của chàng.Vân Linh được hỏi liền kể sơ qua việc trước kia, chỉ có điều khi nói về bản thân thì chàng bảo bị địch nhân đánh trúng, lại phải chạy trốn nên thất lạc mọi người.
Đến khi chữa thương lành lại thì vừa hay có thịnh hội của Đào Hoa Cung, nên mới đi cùng đoàn với mấy người giang hồ mà đến nơi này.Thích Hàn Tùng nghe kể thở dài nói:– Phụ thân ngươi vì chuyện thất lạc cả hai chị em các ngươi mà hao tổn tâm trí.
Chuyến đi này của lão phu cũng vì việc thất tung không rõ của ngươi mà ra đi.
Bây giờ đã gặp được ngươi ở đây rồi thì tốt.
Sau cuộc thịnh hội này ngươi hãy theo lão phu về nhà.Vân Linh biết lão nói thế không thể cãi lại đành dạ dạ nghe theo.
Chàng khi ngước đầu nhìn lên mới thấy Thích Nhạn Nhạn đang mỉm cười nhìn mình, trong lòng tự nhiên lại nhớ đến tấm thân mỹ diệu của nàng khi sáp lại cùng chàng lúc nãy, liền lấy làm thích thú..