Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 118
Mọi người nghỉ ngơi qua một ngày đêm liền kéo nhau trở lại Vạn Thủy Lâu.
Bạch Ngọc Tiên vì không yên tâm để Vân Linh ở lại khách điếm nên quyết định đưa chàng lên xe đi luôn.Mấy người kéo nhau về đến trước cửa Vạn Thủy Lâu thì mới hay hai người Kim đại nương và Hắc y quái thủ đã chạy mất cách đây vừa đúng 3 khắc.Bạch Ngọc Tiên tức lắm liền ra lệnh cho 6 người là Thanh Cương Gia, Vu Cung, Trình Khôi, Sa La Na, Tam Thanh, Ngọc Lan lên ngựa đuổi theo.Còn mấy người còn lại ai nấy đều sức lực còn yếu liền đi theo Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên vào trong đại điện.Hỏa Băng Tâm bởi lo lắng cho hạ lạc của Lục Dương và Lạc Thiên nên vội vàng hỏi thăm tin tức 2 người.Sau khi nghe bọn môn nhân trong Vạn Thủy Lâu báo lại thì nàng mới biết đêm hôm đó Lục Dương xông vào tầng thứ 4 thì bị đám người ngụ ở đó đánh bị thương và giam lại ở tầng thứ 6.Còn riêng về tung tích của Lạc Thiên thì hầu như vô vọng.
Thủy hầm ngầm là địa phương tuyệt độc.
Nơi này một khi đã bị phá hủy thì người ở trong đó chắc chắn phải chết.
Không thể nào khác hơn được.Hỏa Băng Tâm nghe vậy thì bật khóc tất tưởi, vội vàng tìm một chỗ vắng mà chút nỗi đau khổ tận cùng.Xui cho nàng là việc này Bạch Ngọc Tiên không hề biết.
Nếu mà nàng biết Hỏa Băng Tâm đau khổ như vậy thì cũng không nỡ lòng nào mà không nói thật mọi chuyện ra cho nàng nọ hay.Còn Vân Linh thì hiện giờ đang chú tâm điều trị thương.
Chàng hiện giờ nội bất xuất, ngoại bất nhập, ở trong một phòng kín chuyên tâm dùng nội công chữa trị thương thế.Ba hôm sau, Âm Phong Huyết Độc và 6 người được cử đi truy đuổi phản nghịch đột ngột trở về.Mấy người thông báo không tìm thấy Thiết tý na tra Kim Đại nương và Hắc y quái thủ Sà đà tử ở đâu nên đành phải quay về, giữa đường lại gặp được Âm Phong Huyết Độc đã chiến thắng kẻ địch cũng đang trên đường quay trở lại.
Thế là hai bên cùng nhau kéo về Vạn Thủy Lâu..Về phần Âm Phong Huyết Độc đã đánh bại được địch thủ, nhưng lão lại để cho địch nhân ra đi mà không giết.
Tội nghiệt của Âm Phong Huyết Độc đã chồng chất quá nhiều.
Do đó khi lão đã quay đầu hướng thiện thì không muốn gây nên sát nghiệp thêm nữa.Bạch Ngọc Tiên thấy mọi người không tìm thấy 2 kẻ phản bội nọ thì thở dài tiếc rẻ.
Nàng thấy ai nấy cũng đều mỏi mệt nên vội sang người chuẩn bị phòng cho Âm Phong Huyết Độc và mấy người kia nghỉ ngơi.Mấy ngày hôm sau Hỏa Băng Tâm thất tình, phẫn trí không còn thiết đến mọi sự ở Vạn Thủy Lâu nên xin phép Thánh Cô Bạch Ngọc Tiên được trở về tổng đàn để lo mọi sự.Bạch Ngọc Tiên không ngờ nàng nọ bị thất tình, chỉ nghĩ là do nàng ta đang buồn bực vì việc không bắt được lão tặc Hắc y quái thủ nên mới bị như vậy.Nàng lại nghĩ hiện giờ việc ở đây đã ổn.
Còn việc ở tổng đàn thì hiện không có ai chỉnh đốn, do vậy liền đồng ý ngay cho Hỏa Băng Tâm trở về.Mấy người như Tam Thanh, Liễu Bình, Ngọc Lan, Lục Dương thấy Hỏa Băng Tâm xin về tổng đàn thì cũng lần lượt xin Thánh Cô được cho họ đi theo.
Bọn họ bởi vì bất đắc dĩ muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Hắc y quái thủ nên mới bỏ tổng đàn mà đi.
Nay mọi sự đã yên bình trở lại thì không ai là không muốn trở về.Trong mấy người thì chỉ có Kim Xuân là còn yếu vì độc thương hành hạ nặng nhất nên có muốn về cũng không được Bạch Ngọc Tiên cho phép.
Vì vậy, đoàn người do Hỏa Băng Tâm dẫn đi lại tiếp tục lên đường.Hỏa Băng Tâm đi được 2 ngày thì Vân Linh đã chữa xong nội thương phá quan mà ra.Đúng là số Hỏa Băng Tâm không may.
Nếu nàng chịu khó đợi thêm ít ngày nữa thì đâu đến nỗi phải đau khổ nhiều đến thế.Vân Linh khỏe lại làm Bạch Ngọc Tiên hết sức mừng rỡ.
Nàng nọ từ khi luyến ái cùng chàng đã không còn giữ được vẻ thánh khiết, băng tâm, lạnh lùng như xưa nữa.
Tâm tình nhiều khi vẫn bất ổn vì những ý nghĩ vô duyên vô dạng.
Mấy thứ đó phần lớn là xuất phát từ trái tim loạn nhịp trong tình trường của nàng.
Hoạt cảnh êm dịu nơi hang đá cùng Vân Linh đã nhiều phen làm nàng không sao tĩnh tâm luyện võ được.
Đặc biệt là hiện nay chàng nọ đang bị thương, nàng muốn gặp chàng cũng không thể gặp.Bạch Ngọc Tiên biết được tin Vân Linh phá quan ra, liền vội vàng chạy tới liền.
Cô nàng sau bao ngày nhung nhớ liền không biết xấu hỗ gì nữa nhào ngay vào lòng chàng mà khóc lóc.Vân Linh thấy mỹ nhân uỷ mị như vậy không khỏi bật cười nâng cằm Bạch Ngọc Tiên lên đoạn nói:– Muội đã là Thánh Cô của Độc Hồng môn mà là ướt át như thế thì làm sao mai đây lên lãnh đạo quần hùng được bây giờ.Bạch Ngọc Tiên đôi mắt đỏ hoe, đưa tay gạt tay Vân Linh đang nâng cằm mình lên nói:– Muội thích như thế.
Huynh không biết mấy ngày vừa qua muội nhớ huynh đến thế nào.
Nếu huynh mà không ra đây sớm hơn thì thế nào có ngày muội cũng phá cửa mà vào gặp huynh.Vân Linh nghe nàng nói như vậy thích thú ôm lấy đầu nàng mà thưởng thức hai đóa anh đào thơm tho.
Chàng nựng nịu nàng một lúc thì bên ngoài đã có tiếng chân của ai đó đi vào.
Vân Linh vội đẩy Bạch Ngọc Tiên rồi khẽ bảo nàng biết có người đang đến.Bạch Ngọc Tiên nghe vậy không khỏi gượng chấn tĩnh và chỉnh trang y phục cho thẳng thắn rồi cùng Vân Linh đến ngồi vào bàn.Người vào phòng lúc này chính là lão già Âm Phong Huyết Độc.
Lão nghe tin Vân Linh đã hồi phục thì mừng rỡ vội vàng tới chào hỏi, chúc mừng.Mấy ngày vừa qua, trong cơ thể lão Âm mạch lại gây nên hiện tượng đau nhức.
Cơ thể khó chịu cực kỳ.
May mà trước khi ra đi Hoạt trúc thần y có đưa cho lão một số dược liệu hỗ trợ âm mạch.
Nhờ vậy lão mới thấy dễ chịu một lúc.Lần giao chiến vừa rồi, Âm Phong Huyết Độc quả là gặp phải địch thủ lợi hại, buộc lão phải xuất ra 8 thành thành công Âm Phong Chưởng mới giành được phần thắng.
Nhưng cũng bởi vì lão dùng sức quá độ nên âm mạch trong cơ thể mới phát sinh biến chứng, làm cho lão đau đớn vô cùng.
Hiện giờ lão thấy Vân Linh đã khỏe lại thì liền tới có ý nhờ cậy chàng chữa thương dùm.Bạch Ngọc Tiên thấy Âm Phong Huyết Độc có ý muốn trò chuyện riêng cùng Vân Linh thì không tiện ở lại lâu hơn.
Vả lại bây giờ đang giữa ban ngày nàng muốn Vân Linh chìu chuộng hơn nữa thì cũng không được.
Do đó Bạch Ngọc Tiên xin phép cáo từ, rồi đi thăm hỏi bệnh tình của Kim Xuân xem đã khá hơn chưa ?Âm Phong Huyết Độc thấy Bạch Ngọc Tiên đi rồi liền lúng túng nói ra ý định của mình đến đây, mục đích là nhờ chàng chữa trị âm mạch đang bị tổn thương cho mình.Vân Linh nghe vậy cười nói:– Chuyện của Xung lão là chuyện của tại hạ.
Tại hạ đã nhận lời giúp lão trị bệnh thì không lý gì lại từ chối chữa trị cả.
Vậy lão hãy về phòng đi, chiều nay tại hạ sẽ đến đó trực tiếp trị bệnh cho lão.Âm Phong Huyết Độc nghe vậy hết sức mừng rỡ liền nói lời cảm ơn.
Vân Linh nhân đó hỏi thăm Âm Phong Huyết Độc về tình hình từ lúc biệt tăm cho đến bây giờ và những chuyện sau khi chàng bị thương thì mọi việc ra sao ?Âm Phong Huyết Độc nghe vậy liền tuần tự kể ra mọi chuyện.
Khi lão nói đến việc Hỏa Băng Tâm đã buồn bực rời khỏi Vạn Thủy Lâu để về tổng đàn Độc Hồng môn thì Vân Linh ngạc nhiên hỏi:– Xung lão có biết tại sao Hỏa Băng Tâm lại định ra đi trước khi tại hạ tỉnh lại không?Âm Phong Huyết Độc gượng cười nói:– Lão nô không muốn dấu diếm.
Nhưng theo quan sát của lão thì Hỏa Băng Tâm cô nương ra đi vì tưởng rằng công tử đã bị tán thân trong Thạch hầm.
Trong khi đó thân phận thật sự của công tử là Vân Linh nàng nọ lại không thể biết.
Vì thế cô nương ấy đã rất đau khổ nên mới quyết định bỏ nơi đây mà đi.Vân Linh không ngờ đến chuyện này.
Hiện giờ chàng nghe Âm Phong Huyết Độc nói thế mới nhìn lại dung diện mình trong gương.
Qủa là lúc này chàng đang xuất hiện với thân phận Vân Linh chứ không phải là thận phận của gã Lạc Thiên.
Thảo nào Hoả Băng Tâm mới hiểu lầm mà bỏ đi như thế.Vân Linh chợt nghĩ chuyện này chỉ có Âm Phong Huyết Độc và Bạch Ngọc Tiên ở đây là biết chuyện.
Vậy mà hai người không ai chịu nói cho cô nương kia hiểu.
Rõ là không biết nói thế nào, cũng khó trách bọn họ.Đối với Âm Phong Huyết Độc thì lão không nói cũng là bình thường.
Nhưng còn Bạch Ngọc Tiên và Hỏa Băng Tâm vốn không xa lạ gì nhau.
Tại sao nàng ta lại cũng dấu diếm thân phận thật của chàng mà không nói ra cho Hỏa Băng Tâm được rõ.
Vân Linh nghĩ đến điều đó liền lắc đầu thở dài.Âm Phong Huyết Độc thấy chàng im lặng mãi liền tò mò hỏi:– Công tử hiện giờ có định trở lại thân phận Lạc Thiên nữa không ? Hay là giữ nguyên hình dạng như hiện thời ?Vân Linh nghe lời lão hỏi mới sực nhớ đến chuyện bản thân hiện thời.
Chàng trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu vẫn chưa quyết được ý định.Âm Phong Huyết Độc nghe vậy liền nói:– Vừa rồi lão nô có nghe mấy người bàn tán là Đào Hoa Cung định mở một cuộc thịnh hội, có mời Độc Hồng môn đến tham dự.
Công tử nếu lấy thân phận Lạc Thiên thì có thể gặp gỡ bọn người Hồng Ma Viện ở đó cũng chưa biết chừng.Vân Linh nghe Âm Phong Huyết Độc nói vậy không khỏi ngạc nhiên hỏi:– Cái gì gọi là cuộc thịnh hội.
Chẳng lẽ Đào Hoa Cung lại có dự kiến gì mới sao?Âm Phong Huyết Độc cười nói:– Bọn đàn bà đó lúc nào mà không tìm kiếm cơ hội mở tiệc.
Thực chất là chúng muốn giăng ra một cái bẫy “mỹ nhân” để lừa thiên hạ anh hùng đến thôi.
Kiểu gì sau thịnh hội chẳng bắt được dăm ba tên hám sắc đồng ý ở lại gia nhập Đào Hoa Cung vì mong muốn được gần người đẹp.Vân Linh nghe nói vậy không khỏi tức cười miệng nói:– Bọn người giang hồ không lẽ không ai biết được âm mưu của chúng.
Nhưng rốt cuộc vì sao bọn chúng lại phải làm như vậy ? Xung lão có biết hay không ?Âm Phong Huyết Độc nói sẵn:– Cái vụ đó lão nô chẳng khi nào quan tâm.
Khi nào có việc lão sẽ tìm hiểu thử xem rồi sẽ báo lại với công tử.Vân Linh chợt nhớ đến lúc trước Tiêu Dao Dao cùng đi với một cô nương người của Đào Hoa Cung.
Chàng nhớ đến việc đó không khỏi lo âu cho an nguy của mỹ nhân nọ.
Vân Linh thầm nghĩ Tiêu Dao Dao khi đó còn đang yếu nhược, vạn nhất vị cô nương Tiêu Lệ Ngọc kia có ý đồ xấu đối với nàng ta thì mọi chuyện sẽ ra sao.
Vân Linh nghĩ đến việc xúi quẩy đó liền lắc đầu thở dài, cũng không biết nên làm sao.Tối hôm đó, Vân Linh bí mật xuất hành ra ngoài để tụ tập thêm công lực từ việc hút nguyên thần của cây cỏ.
Sang canh hai chàng mới về, liền vào phòng Âm Phong Huyết Độc chữa bệnh âm mạch cho lão.
Chàng chữa xong thì lúc này trời đã chuyển sang canh tư.
Vân Linh thấy trời đã khuya liền quay gót về phòng mình.Lúc chàng bước vào phòng mới hay Bạch Ngọc Tiên đã ngồi đợi ở đó.
Nàng nọ không biết đã ngồi đợi chàng bao lâu mà bây giờ mệt mỏi quá nên gục đầu trên bàn mà ngủ….Ps: Bữa nay đi làm, giờ mới lên chap cho mn.