Vô Hình Thần Công

Chương 106


Đọc truyện Vô Hình Thần Công – Chương 106


Mấy ngày hôm sau, Vân Linh vì lo lắng cho Hỏa Băng Tâm ở Độc Hồng Môn nên quyết định lên đường.

Chàng nghĩ rằng nếu việc này xong thì sẽ đi tìm dược vật trị bệnh điên loạn cho Sử Nguyệt Nga.

Suy ra hiện tại hai việc trên là cấp thiết nhất, còn những chuyện khác như tung tích của Ngọc Liên Hoa đang ở đâu hay mối thù giết 6 thê tử của chàng trong núi vắng thì không phải muốn làm là được vì chàng chưa biết được manh mối cụ thểTiêu hồn ma nữ thấy Vân Linh định đi thì nằng nặc đòi theo.

Nàng từ lúc ở gần chàng rồi thì không muốn xa Vân Linh chút nào.

Vân Linh thấy Tiêu hồn ma nữ cương quyết như vậy đành phải lên tiếng khuyên nhủ.Hiện giờ ở Rặng phong lĩnh người thân của chàng thì nhiều mà lực lượng phòng vệ không có mấy.

Do đó chàng đào luyện Tiêu hồn ma nữ trong những ngày gần đây cũng là vì chuyện đó.

Gìơ này chàng đem ý nghĩ đó ra nói lại với tiểu mỹ nhân kia.Tiêu hồn ma nữ bị chàng thuyết phục thì khuôn mặt xuôi xị, trong lòng tự cảm thấy không cam tâm mà không biết nên làm sao.Vân Linh biết Tiêu hồn ma nữ còn ấm ức liền quan tâm nói:– Huynh đi chuyến này mục đích là tìm kiếm dược vật cho Sử Nguyệt Nga.

Nhân tiện thăm dò tin tức của Ngọc Liên Hoa và bọn ác nhân Hắc Thanh Phái.

Muội ở lại nơi này thay huynh bảo vệ mọi người.

Như vậy công việc cũng rất quan trọng.


Muội nên lưu ý cẩn thận.Tiêu hồn ma nữ hiểu ra không đòi theo nữa.

Mấy người tiễn chàng và Âm Phong Huyết Độc lên đường.Trước khi đi, Vân Linh ngạc nhiên không thấy tiểu muội Linh Lung đâu.

Chàng ngạc nhiên định hỏi thì lại thấy Linh Lung từ trong nhà đi ra dúi vào tay chàng gói thức ăn miệng nói:– Tiểu muội chúc sư huynh lên đường bình an.

Vạn sự như ý và mau trở về nơi này.Vân Linh nhìn vào mắt nàng thì thấy đôi mắt long lanh của tiểu cô nương đã hoen đỏ, liền nghĩ là rằng tiểu sư muội này sắp khóc vì chàng đi xa liền cười nói:– Tiểu muội muội ngoan.

Huynh đi xa, muội ở nhà nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, chăm sóc cả cho sư thúc của huynh mạnh giỏi.

Khi nào về huynh sẽ có quà cho muội.Linh Lung khuôn mặt sắp khóc lại bị chàng nói mấy lời vô tình như vậy liền không kìm được oà lên nức nở, ôm lấy mặt mà chạy vào nhà.Vân Linh ngớ người không hiểu là nàng nọ vốn có tình cảm cùng mình.

Câu nói vừa rồi của chàng là thật tâm, nhưng lại khiến mỹ nhân đau khổ khi hiểu ra chàng chẳng hiểu gì cả tình cảm của nàng.Chàng nhìn theo bóng của tiểu sư muội đang cúi đầu, ôm mặt chạy vào nhà, lại nhìn mấy người đang đứng đưa tiễn một cách lúng túng.

Lát sau, Vân Linh gượng cười chào mọi người rồi cùng Âm Phong Huyết Độc lên đường.Hai người theo đường quan lộ mà đi thấm thoát đã được 3 ngày.

Trên đường đi Vân Linh và Âm Phong Huyết Độc cư xử với nhau thật là khách khí.Vân Linh thì không muốn coi Âm Phong Huyết Độc là tùy tùng, nhưng Âm Phong Huyết Độc cứ một hai kêu chàng là công tử và xưng là lão nô.

Mấy lần liền Vân Linh nhắc nhở lão nên thay đổi cách xưng hô mà không được đành phải chịu để lão gọi như vậy.Tuy nhiên, chàng đối với Âm Phong Huyết Độc thì xưng hô gọi là Xung lão, như vậy có vẻ lịch sự hơn nhiều so với việc lão gọi chàng là công tử.


Ấy thế rồi mọi sự cũng qua.

Hai người đều dùng cách xưng hô trên mà trao đổi cùng nhau.Ngay ngày đầu tiên lên đường Vân Linh đã làm cho Âm Phong Huyết Độc phải kinh dị khi tự mình biến đổi dung diện trở thành Lạc Thiên.

Thế nhưng, lão ma sau đó cũng không hỏi thêm gì về việc này.

Đối với việc Vân Linh tự biến dung diện Âm Phong Huyết Độc trong lòng có thắc mắc nhưng cũng không tiện hỏi.

Con người lạnh lùng cô độc như lão thì có gì mà không thấy qua, có gì mà chưa chứng kiến.

Những chuyện biến trá trên giang hồ tự thân lão cũng đã lãnh giáo qua nhiều rồi.

Do đó lão cứ bình thản coi như việc biến đổi dung mạo khác đi của Vân Linh cũng là việc tự nhiên thôi.Mà bản thân Âm Phong Huyết Độc ra giang hồ lần này cũng đã biến đổi thân phận.

Lão thay đổi y phục chuyển sang mặc đồ màu lam, y trang thì như một nô bộc bình thường, còn danh tự cũng lấy lại danh tự khi chưa thành danh gọi là Thân Xung.Trên đường đi hai người gặp không ít hào kiệt giang hồ.

Nhưng thân phận của Âm Phong Huyết Độc không hề bị phát hiện.Vân Linh thấy vậy lấy làm ngạc nhiên liền hỏi dò lão.


Bấy giờ Âm Phong Huyết Độc mới cho biết rằng lão ta khi ra giang hồ thường bịt kín mặt, lại thủ đoạn kỳ bí nên giang hồ biết được uy danh của lão thì nhiều mà biết được mặt lão thì ít.

Họa may lắm mới có cao thủ thành danh biết được lão còn kỳ dư khi biết mặt lão rồi thì chỉ có nước chết.Vân Linh nghe Âm Phong Huyết Độc kể mà cũng cảm thấy ghê sợ.

Con người lão già này làm nhiều chuyện ác rồi.

Hiện tại võ công của lão cao tuyệt.

Những người đương cự được với lão thật chẳng có mấy ai.Đến chiều tối hôm đó hai người vẫn đi trên quan lộ trống trải mà thị trấn thì còn quá xa.

Vân Linh thấy trời đã nhá nhem tối định kêu Âm Phong Huyết Độc dừng lại.

Không ngờ đúng lúc đó bỗng có tiếng kêu rú từ xa vọng lại.Vân Linh ngạc nhiên còn Âm Phong Huyết Độc khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Là người từng trải giang hồ những thủ đoạn giết người cướp của nơi quan lộ hoang vắng chẳng có gì lạ cả đối với lão.

Thậm chí trước đây Âm Phong Huyết Độc còn tạo ra những phi vụ kinh người.

Do vậy mà nói, thứ âm thanh kêu rú kia giữa cảnh trời u tối không làm cho lão ma phải bận tâm.Vân Linh đoán định phương hướng liền tiến bước về phía cánh trái.

Lúc này chàng đã rời xa quan lộ đi xuyên qua cánh rừng cây.


Phía sau chàng Âm Phong Huyết Độc khuôn mặt lạnh lùng thủng thẳng đi theo.

Thân pháp cũng lão quả là cao cường hiếm thấy.Vân Linh đi một lúc đã thấy phía trước có một xác chết nữ nhân bị xé ra làm đôi nhìn rất kinh khiếp.

Phía đằng xa nơi rừng cây lại liên tục có tiếng vũ khí giao nhau.

Âm thanh chấn động nơi rừng rú làm chim chóc bay lên và kêu loạn động.Vân Linh thấy người bị giết thê thảm như vậy, rồi lại nghe tiếng vũ khí chạm nhau choang choảng phía trước thì không đừng được liền trổ bộ cước pháp đi nhanh hơn.Phía sau Âm Phong Huyết Độc theo Vân Linh như hình với bóng.

Trên lưng lão hiện khoác một bao y phục khá lớn mà thân pháp vẫn nhanh nhẹn như thường.Phải nói Âm Phong Huyết Độc thành danh nhờ Âm Phong Chưởng.

Công phu này cũng như bộ pháp hiện tại của lão đang sử dụng vốn cùng chung một nguồn gốc, lấy chữ “khoái” làm chủ đạo.

Do vậy, nếu Vân Linh mà không sử dụng Ảo bộ pháp của chàng ra thi thố thì không sao đi nhanh hơn được lão.Hai người đi đến chiến trường đánh nhau thì thấy một thân ảnh màu xanh đang giao chiến kịch liệt với một thân ảnh màu đen.Bên cạnh đó cách chừng 5, 6 trượng có 4 nữ nhân y phục xốc xếch đang bị hai con đười ươi tấn công hết sức dồn dập.Vân Linh vừa nhìn vào trận đấu thì hết sức ngạc nhiên vì hai con đười ươi to lớn lông đen con nào con nấy đều hết sức nhanh nhẹn và biết cách tránh né.Trong khi đó đám nữ nhân người nào người nấy y phục bị xé rách tơi tả để lộ ra da thịt bên trong trắng mịn và đôi chỗ loang vết máu.Là người từng am hiểu y đạo nên chỉ thoạt nhìn vào bộ pháp của mấy kẻ đang đánh nhau kia chàng cũng đoán ra mấy nữ nhân này đã bị trúng độc.

Thân pháp họ do đó khi nhanh khi chậm, đôi lúc lại có những biến đổi thất thường giống như là khí huyết không thông vậy.Chàng còn chưa biết bọn người nọ là ai thì lại nghe tiếng kêu rú điên cuồng ở phía ngoài xa.Rồi trong không trung vang lên tiếng kêu của nữ nhân cùng giọng nói thánh thót:– Lão không được làm hại Thánh cô.

Có chuyện gì hãy bàn lại đã.Sau đó là tiếng cười rổn rảng.

Rồi tiếng chưởng phong va vào nhau cùng tiếng cành lá khua động.Vân Linh kinh dị vì tiếng nói này rất giống tiếng nói của Hỏa Băng Tâm.

Chàng trong lúc lo lắng vội vàng phi thân tiến về phía đó.PS: Chúc mn buổi tối vui vẻ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.