Đọc truyện Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống – Chương 11: Năm năm sau
Sau tất cả sóng gió trôi qua Thiếu Lâm tự vẫn như thế sừng sững không ngã, hay nói cách khác là không chịu một chút ảnh hưởng nào, ngược lại càng ngày càng trở nên hưng thịnh.
Nếu Ngô Chính là người của thế giới này có lẽ sẽ vẫn nghĩ Thiếu Lâm tự cũng giống như Võ Đang yêu thích thanh tịnh không màng danh lợi hay tranh chấp với đời, nhờ thế mới có thể không bị cuốn theo thế sự giang hồ.
Thế nhưng Ngô Chính biết Hoàng Đế sáng lập ra nhà Minh, Minh Thái tổ Chu Nguyên Chương thuở nhỏ đã từng làm hòa thượng ở chùa Hoàng Giác, xuất thân cũng là từ Thiếu Lâm tự, như vậy theo một chiều hướng nào đó Thiếu Lâm tự không thoát khỏi liên quan đến triều đình.
Triều đình năm lần bảy lượt muốn củng cố địa vị bằng cách trực tiếp áp bách các môn phái trên giang hồ, trong lúc đó Thiếu Lâm tự lại gián tiếp giáng một đòn nặng nề làm suy yếu đi thực lực tổng thể của các môn phái.
Hơn nữa, chung quy tất cả các đầu mối mà Ngô Chính có toàn bộ đều cùng chung một hướng đi, đồng thời chỉa thẳng mũi tên về phía Thiếu Lâm tự!?
Tất cả chỉ là ngẫu nhiên? Trên đời làm gì có sự trùng hợp nào hoàn hảo đến như vậy, chí ít Ngô Chính sống qua hai đời người còn chưa chứng kiến đến, vì vậy hắn không tin tất cả chỉ là trùng hợp.
“Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới rõ ràng là một cái âm mưu to đùng a, vậy mà tất cả những người trong cuộc đều hoàn toàn mù mắt!?”
Một đường trầm tư, Ngô Chính dường như đã trở nên thông suốt một vài điều.
Khi còn ở thế giới trước kia Ngô Chính chỉ có thể xem qua góc nhìn phim ảnh, hoàn toàn không có một cái nhìn toàn diện khách quan, chủ yếu là khi đó hắn tuy là thắc mắc nhưng cũng lười phải suy nghĩ quá nhiều những việc không liên hệ đến đời sống thực tế, chỉ muốn đưa mắt thưởng thức để mặc cho Kim Dung tiền bối muốn dẫn dắt hắn đi đâu thì theo.
Nhưng tình hình hiện tại không phải, hắn lúc này tự mình đã có mặt ở nơi đây, dù là có thể tránh mưa nhưng làm sao để thoát khỏi nắng!? Thế giới chính là như vậy, nơi có người tất có giang hồ, dù hắn có trốn đi đâu cũng không thể không cuốn theo vòng xoáy.
– Ngươi có nghe chưa? Hai hôm trước Túy Tiên Hồng Lão cùng người nhà toàn bộ đều bị sát hại a.
– Đương nhiên là có nghe qua, ngươi có biết là ai làm hay không?
– Còn phải hỏi, ngoại trừ Bá Dương bang ra còn ai có thể?
– Ta nghe nói Bá Dương bang hoành hành bá đạo, một lời không hợp là giết người vô cùng tàn ác, nhưng mà có liên quan gì đến Túy Tiên Hồng Lão a?
– Là do Túy Tiên Hồng Lão tính tình ngay thẳng, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nào có ngờ lại rước họa đến thân.
– Ai… người tốt đúng là không được báo đáp a.
Ngô Chính lúc này còn đang quanh quẩn rảo bước mua vui trong tòa thành, nào ngờ dọc đường đi qua nghe được không ít tin tức thú vị từ các nhóm nhân sĩ giang hồ bàn tán, hầu hết đều là những chuyện chém giết cướp bóc, ân oán tình thù, còn có các loại tình tiết máu chó như lấy ân báo oán, lấy oán trả ân,… chung quy lại đều là chuyện thường ngày xảy ra như cơm bữa.
“Đến những nơi đông người quả thật là quyết định đúng đắn, ta còn đang lo lắng không biết nên đi nơi nào để tích lũy điểm sát lục đây, vừa lúc buồn ngủ lại gặp phải chiếu manh, hắc hắc…”
Có được thông tin cần thiết, Ngô Chính lại không cần quanh quẩn tiếp tục ở đây, nhanh chóng thi triển Hoành Không Na Di ly khai khỏi tòa thành.
………
Năm năm sau.
Bên ngoài Hành Sơn lục lâm phụ cận, bóng người quỷ dị như có như không, có người vừa mới thấy hắn rất xa đằng sau, một cái chớp mắt không hay không biết đã vượt lên phía, chỉ thấy hắn mặt nạ tiếu diện, trên người tử y trường bào phấp phới, hai chân như là đang đạp hư không lướt tới phía trước với tốc độ rất nhanh.
– Ta biết, ta biết, là hắn, nhất định là hắn!!!
Một tên trung niên hán phu đang đứng cùng đồng bạn vừa mới trông thấy bóng người quỷ dị lướt qua, lúc này trợn tròn hai mắt, thần sắc vô cùng khoa trương hét lên.
– Ngươi lại quen biết hắn!? Này này, ta nói ngươi nên bớt khoa trương đi, kẻo có ngày lại rước họa vào thân.
Nữ tử đi cùng nghe thấy trung niên nói vậy, không khỏi bĩu môi xem thường đáp trả.
– Không, không phải, ta không phải quen biết hắn, ngươi còn không có nghe qua Tiếu Diện Huyết Ma công tử!?
– A, không thể nào là hắn, hắn làm sao lại xuất hiện ở đây!?
Nữ tử trước đó vẫn còn bĩu môi khinh thường, lúc này nghe đến “Tiếu Diện Huyết Ma” danh tự lại càng tỏ ra khoa trương gấp bội, trực tiếp há hốc cả mồm.
– Trông lại ngươi kìa, ngươi còn khoa trương hơn cả ta, Tiếu Diện Huyết Ma gần đây danh tiếng rất thịnh, ngươi còn không biết vì sao?
– Ta chỉ nghe nói là hắn hành tung rất khó đoán, võ công lại rất cao cường, hơn nữa lại cực kỳ hiếu sát, nghe nói số người chết trên tay của hắn nhiều vô số kể dù là cả ngày ngồi đếm cũng không hết a, chung quy còn không phải là một tên ác nhân giết người không chớp mắt!?
– Đúng vậy, nghe nói năm năm trước Bá Dương bang hơn một ngàn thành viên tất cả trong một đêm đều bị hắn sát hại, còn có Hồng Lâu hội, Thường Sơn trại, Huyết Thanh môn,… còn rất nhiều tổ chức khác bị tiêu diệt trong thời gian gần đây đều không thể thiếu bàn tay của hắn a, nhưng mà có một chuyện mà ai cũng biết…
Hán tử trung niên như là thuộc lòng một hơi liệt kê ra vô số tội danh gắn liền với danh tự Tiếu Diện Huyết Ma, nhưng kỳ lạ là trong giọng nói lại giống như có một loại khâm phục ngưỡng mộ thậm chí sùng bái, hoàn toàn trái ngược với nội dung lời nói của hắn.
Một bên trông thấy tên trung niên nam tử tự dưng lại ngẩn người ra đó mỉm cười, đồng bạn nữ tử cũng khỏi sốt ruột thôi thúc.
Một bên trông thấy tên trung niên nam tử tự dưng lại ngẩn người ra đó mỉm cười, đồng bạn nữ tử cũng khỏi sốt ruột thôi thúc.
– Ngươi lại còn thần thần bí bí, nhanh nói, là chuyện gì mà ai cũng biết?
– Ngươi không biết Tiếu Diện Huyết Ma còn có một cái tên khác là Tiếu Diện Hiệp sao?
– A, hắn giết người nhiều như thế tại sao lại gọi là “Hiệp”, ta thấy “Huyết Ma” hai chữ càng hợp với hắn hơn.
– Đối với phường ác ôn huyết sát thì “Huyết Ma” hai chữ đúng là rất hợp với hắn, tuy nhiên đối với những người lương thiện trong lòng có nhân nghĩa, thường chỉ gọi hắn là “Hiệp”!
– Này, ngươi có thôi thần thần bí bí hay không? Còn không chịu nói rõ ra…
Nữ tử mơ mơ hồ hồ càng lúc càng không ngăn nổi hiếu kỳ, ác nhân lại còn được gọi là “hiệp”!? Chuyện này không khỏi cũng quá kỳ lạ đi!
– Ha ha, bởi vì những kẻ hắn giết đều là một phương ác ôn bá đạo hoành hành, nếu những kẻ đó không chết thì giờ này không biết còn có thêm bao nhiêu người dân vô tội bị giết hại không thương tiếc, tuy là Tiếu Diện Huyết Ma giết qua vô số người, nhưng là tất cả những tên đó đều rất đáng chết, bọn hắn bị giết đúng là rất sảng khoái nhân tâm a!
– A!
Nữ tử một bên nghe xong, lúc này mồm đã ngoác ra không ngậm lại được.
Hắt xì!
– Lại là tên khốn kiếp nào nói xấu ta, hừ hừ, ta mà biết được nhất định sẽ bắt hắn trần chuồng chạy một vòng trong thành a.
Ở một nơi nào đó bên trong lục lâm, Tiếu Diện Huyết Ma danh tiếng cực thịnh trong lời kể lúc bấy giờ đang rất vô liêm sỉ chữi rủa ra mồm, rất rất không có một chút gì gọi là phong độ.
Tuy nhiên, điều đó không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, bước chân vẫn không một chút dừng lại chớp mắt lướt đi về phía trước.
– Tiếu Diện Huyết Ma, ta với ngươi không thù không oán, ngươi cũng không cần phải tuyệt tình như vậy a.
– Muốn nói chuyện thì dừng lại, bằng không Quỷ Sát Lão Đầu, lão đầu của ngươi hôm nay ta định!
Cách đó không xa phía trước, một tên lão niên hình dáng lôi thôi nhếch nhác, trên mặt biến dạng quỷ dị không ra hình người, tên lão giả này không ai khác chính là Quỷ Sát Lão Đầu, lúc này không chút rảnh rỗi đang phải vắt chân lên cổ chạy trốn truy sát.
Phía sau đuổi theo chính là Tiếu Diện Huyết Ma thân ảnh, tiếu diện mặt nạ cùng tử y trường bào không thể nhầm lẫn vào đâu, đang rất nhanh đuổi kịp tiếp cận Quỷ Sát Lão Đầu.
– Chỉ cần ngươi hứa không giết ta, ta cũng không chạy nữa…
– Được!
Quỷ Sát Lão Đầu nghe được lời hứa lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, hắn tự tin lấy kinh nghiệm hành tẩu giang hồ của mình bấy lâu sẽ không phán đoán sai lầm, những tên chuyên đi làm việc nghĩa thường rất trọng danh dự, một lời nói ra cũng sẽ không dễ dàng nuốt lại, thế nên hắn mới không chần chừ dừng lại cước bộ.
Vi Đà Chưởng!