Đọc truyện Vô Hạn Tháp Phòng – Chương 6: Phó Bản Tân Thủ 6
“Nhiệm vụ 1 của anh thế nào rồi?” Đến cạnh Mục Sư, Vân Nhàn hỏi.
Mục Sư bày ra dáng vẻ lười nhác, ngồi nghỉ ngơi trên mặt đất: “Thêm một lượt quái thú tập kích nữa là có thể hoàn thành.”
“Chuẩn bị sẵn sàng dùng thẻ Thụ Yêu bất cứ lúc nào.” Vân Nhàn nhắc nhở: “Xe Tăng có lẽ sẽ nghĩ tới cách liên thủ với Chu Huệ khoanh tay đứng nhìn, ép chúng ta đi vào khuôn khổ.” Lỡ như cô với Mục Sư không đối phó được bầy sói, để thuận lợi qua màn, hai người không thể không cúi đầu với Xe Tăng và Chu Huệ.
Mục Sư lẩm bẩm một câu: “Tôi cũng nghĩ có khả năng đó.” Nghĩ đến đợt sau sẽ có ba mươi con sói lao như điên đến, anh không khỏi run run.
“May là quái thú trong phó bản chỉ số thông minh không cao.” Vân Nhàn cảm thấy vô cùng may mắn: “Có người chắn giữa đường, chúng nó nhất định sẽ xông vào tấn công người đó chứ không tập trung lao về phía Truyền Tống Trận.”
Mục Sư cũng chẳng cảm thấy may mắn lắm.
Cứ nghĩ đến khung cảnh bầy sói vây quanh anh tổ chức liên hoan, anh lại cảm thấy Xe Tăng càng phù hợp làm cái việc main tank có tiền đồ này hơn.
Căn cứ vào suy nghĩ chia sẻ tin tức, hết sức nâng cao thực lực bên mình, Vân Nhàn nói cho Mục Sư biết: “Đánh chết quái có khả năng rơi ra trang bị, quái máu yếu đừng để lại cho tháp bắn tên.
Dù sao để Chu Huệ và Xe Tăng giết mấy con cũng không ảnh hưởng gì mấy, nhưng nếu có trang bị rơi ra thì tốt quá.”
Trong nháy mắt biểu cảm của Mục Sư hơi mất tự nhiên, anh hỏi: “Cô lấy được trang bị?”
“Ừ.” Vân Nhàn lên tiếng, cảm khái: “Không ngờ đợt thứ nhất giết hơn nửa đám quái cũng không rơi ra, lần này chưa giết mấy con lại lấy được một cái trang bị.”
“À, chính là nó.” Vân Nhàn giơ tay lên cho Mục Sư xem nhẫn: “Bề ngoài trang bị có một tầng ánh sáng trắng giống như…”
Cô đang định bảo giống bạch trang (trang bị phẩm chất kém, thường là hệ thống phát cho) trong game võng du, kết quả lơ đãng nhìn thấy thứ đó, biểu cảm đột nhiên trở nên lạnh lùng sửa lời: “Giống cái bao cổ tay trên tay trái anh.”
Mục Sư: “…” Quả nhiên đã bị phát hiện?
“Cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Vân Nhàn vẻ mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói.
Mục Sư tỏ vẻ vô tội, ngụy biện: “Tự dưng lại có trang bị, không thể để người khác biết được, lỡ như bị người khác ghen ghét, bị đồng đội xa lánh thì sao?”
Lý do này mới nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng Vân Nhàn lại không bị lừa, cô hỏi tiếp: “Anh lấy được lúc nào?”
Mục Sư mang dáng vẻ buồn rầu, im lặng thật lâu không nói chuyện.
Một lúc sau mới phun ra mấy chữ: “Lượt thứ ba của đợt thứ nhất quái thú tập kích.”
Vân Nhàn giận dữ, cô biết ngay người này không đáng tin mà! Cái gì mà bị người khác ghen ghét, sợ bị xa lánh, toàn nói nhăng nói cuội hết lần này đến lần khác! Trước khi đợt thứ hai bắt đầu hai người họ rõ ràng đã liên thủ khống chế cục diện rồi.
“Được rồi, tôi thừa nhận không thẳng thắn với cô là do tôi sai.
Nhưng cô cũng có thể lý giải mà? Trò chơi này liên quan đến việc có thể sống lại hay không, ai cũng biết nên chừa cho mình chút chuẩn bị sau này.” Mục Sư nói đúng lý hợp tình.
Vậy so ra cô lấy đại cục làm trọng, chia sẻ tin tức có trang bị với mục sư quả thực là ngốc bạch ngọt.
Vân Nhàn trầm mặt nghĩ thầm.
Thấy tiểu đồng bọn hết sức tức giận, Mục Sư lùi lại một bước, cẩn trọng nhắc nhở: “Đây không phải chuyện gì lớn lao, không cần phá hỏng quan hệ hợp tác giữa tôi và cô.”
Anh muốn lấy thêm phần thưởng điểm thuộc tính tự do, nhưng nếu Pháp Sư muốn cướp thì sự việc sẽ trở nên rất khó giải quyết.
“Đúng, chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng nhìn mầm biết cây, tôi phải xem xét lại lần nữa bạn hợp tác không đáng tin cậy như anh, tránh việc một ngày nào đó bị anh hố cũng không biết.” Vân Nhàn trả lời.
“Chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới có cơ hội vượt qua đợt thứ ba.” Mục Sư khuyên giải: “Lúc vượt ải có thưởng điểm thuộc tính, có lẽ còn có trang bị, lấy đại cục làm trọng.”
Vân Nhàn kéo kéo khóe miệng, mặc kệ anh ta.
Kẻ giấu diếm đồ riêng còn nói gì mà đồng tâm hiệp lực, đại cục làm trọng, buồn cười.
Đang lúc Vân Nhàn suy nghĩ có nên tìm Xe Tăng nói chuyện hay không, Mục Sư cắn răng một cái: “Đợt thứ ba qua như thế nào nói sau, giúp tôi lấy được phần thưởng điểm thuộc tính của đợt thứ hai, tôi cho cô một phần thù lao.”
Vân Nhàn lườm anh: “Thù lao gì?” Đừng cho rằng cô dễ bị lừa.
Trên tay Mục Sư bỗng nhiên xuất hiện một chai nước.
“Chè Đậu Xanh: Sau khi uống trong vòng 5 giây khôi phục 20 điểm MP.”
Vân Nhàn ngạc nhiên: “Ở đâu ra vậy?” Lần đầu tiên cô thấy trong trò chơi này có đạo cụ khôi phục điểm MP.
“Cũng rơi xuống từ người quái.” Mục Sư lộ vẻ thịt đau: “Tôi chỉ có một bình thôi.”
Vân Nhàn rốt cuộc đã có thêm hiểu biết về phong cách của tiểu đồng bọn hợp tác với mình.
Người bình thường giữ một hai lá bài tẩy làm át chủ bài, còn anh ta thì giấu hầu hết bài đi làm át chủ bài, có chút phát điên.
“Đưa thù lao trước đây, tôi sẽ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ.” Đứng trước mặt lợi ích, Vân Nhàn lựa chọn đem mấy chuyện lung tung trước đó ném ra sau đầu.
Mục Sư không chịu: “Hỗ trợ tôi hoàn thành nhiệm vụ trước, sau đó đưa thù lao.”
“Hỗ trợ xong anh chạy mất thì sao? Xong việc rồi anh nhất định không đưa thù lao, tôi cũng không có cách nào ép anh.” Vân Nhàn không vui.
“Tôi đưa xong cô đổi ý mất thì sao giờ?” Mục Sư cũng băn khoăn, sợ đưa đồ xong lại không vớt được điểm thuộc tính.
“Tùy anh.
Dù sao nếu hợp tác không thành công thì người sốt ruột cũng không phải là tôi.” Vân Nhàn lạnh nhạt nói.
Nháy mắt Mục Sư nghẹn lời.
“Anh suy nghĩ nhanh lên, lượt tập kích thứ ba sắp đến rồi.” Vân Nhàn thúc giục.
Hơi cắn môi, Mục Sư ném chè đậu xanh cho Vân Nhàn, đồng thời đe dọa cô: “Nếu dám đổi ý cô nhất định phải chết!”
“Anh nghĩ tôi là anh chắc?” Vân Nhàn vừa khinh bỉ tiểu đồng bọn hợp tác với mình, vừa vui sướng cất chè đậu xanh vào kho hàng tùy thân.
– ————————————————–
Chẳng bao lâu sau bầy sói lượt thứ ba đến.
Vân Nhàn liếc mắt nhanh chóng đếm thử, phát hiện có khoảng ba mươi con, chúng đồng loạt lao đến đây, khí thế vô cùng đáng sợ.
Mục Sư chỉ có một cái đạo cụ hồi MP thì đã “hào phóng” đưa ra mất rồi, vì thế từ đầu đến cuối vẫn cứ xụ mặt.
Giờ phút này ánh mắt anh nhìn chằm chằm bầy sói vô cùng kinh khủng, giống như muốn lột đạo cụ từ người chúng xuống đền bù tổn thất.
Xe Tăng hơi hơi mỉm cười, vừa muốn đi đến cạnh Mục Sư, phía sau lại đột nhiên truyền ra tiếng mũi tên xé gió.
Vừa quay đầu lại Xe Tăng cũng tái mặt rồi, điên cuồng hét lên: “Không phải đã bảo chúng ta đứng cùng một bên buộc họ thỏa hiệp sao?!”
Chu Huệ quật cường: “Tự tôi sẽ quyết định! Không cần anh thay tôi quyết định!”
Xe Tăng thật sự có cảm giác bị đồng đội heo ép muốn điên luôn.
Lúc cần có chủ kiến thì tin lời người khác, tùy tiện dùng mất thẻ Đầm Lầy.
Đến lúc cần im miệng liên thủ thì lại nói tự mình quyết định gì đó…!
Cô ta mà có đầu óc thì đã chẳng rơi vào tình trạng này rồi! Xe Tăng khó thở, nhưng cậu ta lại là main tank, sức tấn công thấp, đồng đội muốn đoạt quái thì cậu ta chắc chắn sẽ không đoạt lại họ được.
Nếu lúc trước chọn chức nghiệp khác thì tốt rồi, Xe Tăng không ngừng ảo não.
Chu Huệ không quan tâm, chỉ kéo cung bắn tên.
Cô ta coi như đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trong trò chơi này giả đáng thương giả ngây thơ hoàn toàn không có tác dụng gì, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ có chính bản thân mình thôi.
Người cố tình tiếp cận hầu hết đều không có ý tốt.
“Nội chiến kìa.” Vân Nhàn sờ sờ cằm như đang suy tư gì đó.
Sắc mặt Mục Sư hết sức nghiêm túc.
Ba mươi con sói hoang, mỗi con cắn một phát thì thanh máu của anh cũng muốn héo luôn.
Vì đảm bảo an toàn anh không thể không sử dụng thẻ Thụ Yêu.
Đồng thời anh cũng tiếc nuối nghĩ, vốn định giữ thẻ lại sau này làm đòn sát thủ, hiện tại kế hoạch chỉ đành ngâm nước nóng.
Thụ Yêu cực lớn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Mục Sư, cành lá lay động, vừa nhìn đã thấy rắn chắn.
Mục Sư ra lệnh: “Ngăn lại bầy sói, đứng che đằng trước.”
Lập tức Thụ Yêu nghe theo lệnh, bảo hộ anh ở phía sau.
Xe Tăng hoàn toàn há hốc mồm, hóa ra có nhiều thứ có thể chắn trước chặn quái như vậy.
Mục Sư nhanh chóng đến cạnh Vân Nhàn thấp giọng nói: “Có chút phiền toái, số lượng quái quá nhiều.”
Tuy trước đó đã biết sẽ có ba mươi con sói vọt tới, nhưng tận mắt thấy xong anh vẫn không nhịn được hãi hùng khiếp vía.
“Nếu không cứ để Chu Huệ và Xe Tăng tự do giết quái?” Vân Nhàn nhận thù lao, tự giác coi Mục Sư thành khách hàng, muốn trưng cầu ý kiến của anh: “Số lượng sói quá nhiều, cố gắng chú ý bọn nó, không có sức đâu quản hai người họ.”
Lượt thứ nhất mười lăm con, lượt thứ hai mười lăm con, lượt thứ ba ba mươi con.
Nói cách khác anh chỉ cần đánh được ba mươi con là có thể nhận điểm thưởng thuộc tính, bây giờ đã giết hai mươi con, chỉ còn thiếu mười con.
Mục Sư nhanh chóng suy nghĩ, chốc lát sau đã suy xét rõ ràng đề nghị này có ổn hay không, vì thế anh hét lớn: “Tùy ý giết! Lần này không đoạt quái!”
Chu Huệ vô cùng vui mừng, cũng không nghi ngờ có bẫy hay gì.
Cô ta bước nhanh đến gần quái, cách bầy sói không xa thì đứng lại sau đó bắt đầu kéo cung bắn tên.
Trước đó cô ta vẫn nhát gan, chỉ dám đứng xa xa bắn lén, nhưng giờ đành phải liều như vậy.
Khoảng cách gần lại độ chính xác cũng tăng lên! Chỉ chốc lát sau Chu Huệ đã đánh chết một con sói.
Lúc này cô ta mới nhận ra quái rất ngu ngốc, chỉ chăm chăm cắn xé thụ tinh chứ không để ý đến mình.
Sớm biết thế thì…!Chu Huệ hối hận không thôi, càng chăm chỉ bắn tên hơn.
Xe Tăng đứng tại chỗ do dự nên chậm chân hơn một chút.
Thấy Chu Huệ thật sự giết được sói mà hai người kia cũng không để ý tới, rốt cuộc cũng nóng nảy, nhịn không được vọt lên đằng trước đứng cạnh Thụ Yêu chém quái.
Sự thật chứng minh quái ngốc nhưng không đến mức thiểu năng trí tuệ, Xe Tăng vượt lên tuyến đầu kề vai chiến đấu với Thụ Yêu đã hấp dẫn ba con sói hoang quay đầu lại cắn cậu ta.
Lúc này Vân Nhàn mới nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhớ thêm máu cho Thụ Yêu.”
“Chắc không cần đâu?” Mục Sư vừa ném đạn ánh sáng thu hoạch quái, vừa phải phân tâm nói chuyện, vội vội vàng vàng.
Anh thuận miệng nói: “Dù sao cũng chỉ là thẻ dùng một lần, dùng xong thì bỏ.
Sử dụng Thánh Giới lên người Xe Tăng vẫn hơn.”
Vân Nhàn lạnh nhạt nói: “Thú cưng được triệu hồi chia làm hai loại, một là có thời gian hạn chế, một là đến khi chết trận mới thôi.
Thụ Yêu của anh có thời gian hạn chế không?”
Động tác của Mục Sư rõ ràng khựng lại một chút, sau đó mới thấp giọng trả lời: “Không có.”
“Có nghĩa là nó thuộc loại chết trận mới thôi, hơn nữa nó nghe lời anh mà làm việc.” Vân Nhàn ám chỉ: “Thú cưng so với người có lòng riêng thì nghe lời hơn nhiều.”
“Cô nói không sai.” Mục Sư rất tán thành, nói xong anh tiện tay ném hai lần kĩ năng Thánh Giới cho Thụ Yêu.
Xe Tăng còn tưởng anh ném thuật trị liệu cho mình, kết quả đợi nửa ngày phát hiện máu Thụ Yêu tăng lên, còn mình vẫn là cây máu màu vàng đáng thương, không còn lời nào để nói.
Giết ba con sói xong cậu ta không thể không nhịn đau lùi lại sau lưng Thụ Yêu nghỉ ngơi.
Sau khi thanh máu cạn sẽ như thế nào, hiện tại không ai biết, cậu ta cũng không định làm chuột bạch thí nghiệm.
Bên kia, Chu Huệ kéo cung đến mức nhức mỏi hai tay nhưng vẫn không dám dừng lại.
Mục Sư và Pháp Sư làm đúng như đã hẹn, không hề đoạt quái, cơ hội thế này rất khó có được! Cô ta phải nhân lúc này giết nhiều thêm mấy con mới được!
Trong mắt Mục Sư đám quái này là phần thưởng điểm thuộc tính.
Trong mắt Vân Nhàn đám quái là đạo cụ và trang bị.
Vì thế đám sói hoang được thưởng thức người chơi nhiệt tình như lửa, cứ vài giây lại có một con ngã xuống, số lượng bầy sói không ngừng giảm bớt.
Xe Tăng căng thẳng, nhịn không được hét lên với Chu Huệ: “Để lại cho tôi hai con!”
Chu Huệ chẳng những không dừng tay mà còn kéo cung nhanh hơn.
Để lại quái cho Xe Tăng có nghĩa là số quái đánh được sẽ giảm đi, vốn dĩ số lượng đánh được đã cách mức hoàn thành nhiệm vụ rất xa rồi, không chịu được cô ta dư thừa lòng tốt nữa.
Xe Tăng khóc không ra nước mắt.
Chu Huệ không còn ôm ý nghĩ ngây thơ nữa là chuyện tốt, nhưng sao lại là lúc này chứ? Vì sao người chịu thiệt luôn là cậu ta?.