Đọc truyện Vô Hạn Tháp Phòng – Chương 5: Phó Bản Tân Thủ 5
Vân Nhàn thân là người duy nhất biết được sự thật, nhịn không được thầm thở dài.
Không phát triển trong giới giải trí, thật là đáng tiếc một thân kĩ thuật diễn của người nào đó.
Hồi tưởng đoạn nói chuyện lúc trước, cô hỏi Mục Sư sao lại che dấu thân phận main tank của mình, anh ta trả lời như chuyện đương nhiên: “Nếu trong đội đã có người đứng ra nhận làm bao cát, tôi đương nhiên tự tại rồi.
Ở phía sau thêm máu, đoạt quái, so với làm bao cát vui sướng hơn nhiều.
Với lại kĩ năng kia của tôi cũng dư sức làm vú em.”
“Main tank nào mà mang vũ khí là giá chữ thập?” Vân Nhàn vẫn cảm thấy tiểu đồng bọn mình hợp tác không đáng tin cậy.
“Lúc trước nói rồi đấy thôi, tôi quá xui xẻo.” Mục Sư giải thích: “Ba loại kĩ năng chỉ có cái này có hiệu quả công kích, nhưng muốn dùng kĩ năng này lại phải có vũ khí là kiếm hoặc giá chữ thập, mà trong đám vũ khí lựa chọn lại không có kiếm, cho nên hoặc là tôi chọn kĩ năng hỗ trợ và vũ khí cận chiến, hoặc là chọn kĩ năng tấn công và giá chữ thập, không có cách nào khác.”
Đồng thời anh cũng đem kĩ năng của mình cho Vân Nhàn xem.
“Thánh Giới: Lập tức hồi phục cho mục tiêu 10 HP + điểm thuộc tính Trí Lực, đồng thời gây sát thương cho kẻ địch xung quanh 6 điểm + điểm thuộc tính Trí Lực.
Mỗi lần phóng kĩ năng tiêu hao 12 MP.”
“Tôi hỏi anh một chút, tháp bắn tên sẽ cướp quái thật sao?” Xem xong miêu tả kĩ năng, Vân Nhàn bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Có lẽ lúc trước cô đoán sai rồi, vu khống cho tháp bắn tên, thật ra là do người chơi nào đó giả danh tháp núp phía sau âm thầm phát tài, lúc anh ta thêm máu cho Xe Tăng cũng tiện thể đoạt quái luôn.
Lúc này cô đột nhiên nhớ thương mấy cái số liệu trong game võng du.
Mvp, last hit, vừa xem là hiểu, không như bây giờ ai giết mấy con chỉ có bản thân biết, người khác âm thầm tính toán trong lòng nhưng cũng chỉ tính được đại khái thôi, không lột đồng hồ ra xem căn bản không biết con số thực tế.
“Là thật, tôi cũng bị tháp bắn tên cướp quái.” Để thể hiện thành ý, Mục Sư không thể không nói rõ ràng: “Mỗi lượt tập kích, tháp mũi tên sẽ giết từ hai đến ba con quái.
Đúng rồi, đây là tiến độ hiện tại của tôi.” Vừa nói anh vừa vươn cổ tay ra cho cô xem.
Tận mắt nhìn thấy số liệu hiển thị trên đồng hồ xong, Vân Nhàn mới cảm thấy thoải mái.
Kết thúc hồi tưởng.
Hiện tại, Vân Nhàn chỉ có thể âm thầm cảm khái: “Lại bắt đầu nói lung tung rồi, anh cứ giả vờ đi.” Cô đánh giá, Mục Sư có lẽ quyết tâm muốn ngụy trang, không đến mức vạn bất đắc dĩ anh ta nhất định không chịu lên phía trước làm bao cát.
Nhưng mà…!Chỉ cần thuận lợi qua màn là được.
Những chuyện khác, không quan tâm!
Ở bên kia, sắc mặt Xe Tăng vô cùng âm trầm, mím chặt môi không nói một lời.
Cậu ta cảm thấy kế hoạch của mình cực tốt, nhưng không ngờ kết quả lại vượt ngoài dự kiến.
Trong suy nghĩ của cậu ta, để Pháp Sư đánh quái thành máu đỏ xong, Chu Huệ không có sức cạnh tranh, Mục Sư chỉ có một chiêu tấn công, vậy cậu ta sẽ chiếm hết ưu thế.
Tuy lúc đầu chủ động nói chia đều quái thú nhưng cậu ta là main tank quan trọng nhất trong đội, cướp nhiều mấy con quái thôi, ai dám tỏ thái độ? Trăm triệu lần không ngờ tới lại thò đâu ra hai cái tháp bắn tên gây rối.
Đến lúc này rồi, lượt quái thú tập kích đầu tiên của đợt thứ hai đã kết thúc, dựa theo trình tự của đợt thứ nhất thì lượt hai chắc cũng là mười lăm con quái, lượt thứ ba là ba mươi con.
Nhưng trước mắt tiến độ nhiệm vụ của cậu ta còn chưa được 5/30, nói cách khác trong bốn mươi lăm con tiếp theo cậu ta phải đánh được hơn hai mươi con mới đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Nghĩ vậy, Xe Tăng không khỏi lo âu.
Đợt quái thú tập kích thứ ba số lượng nhất định vô cùng đáng sợ, cơ hội còn lại cho cậu ta không nhiều.
Trầm mặc hồi lâu, cậu ta chậm rãi mở miệng: “Đám quái tiếp theo các người không được phép đánh chết, đánh cho yếu máu rồi để lại toàn bộ cho tôi.”
Chu Huệ trừng mắt, hô lên theo bản năng: “Anh điên rồi à!”
“Tôi là main tank!” Xe Tăng cười lạnh: “Không đồng ý thì tôi sẽ nhường đường cho quái đi qua.
Nếu tôi không sống được thì tất cả cùng tôi đi chết!”
Đến rồi.
Vân Nhàn đã đoán được từ sớm, Xe Tăng bị buộc cho nóng nảy sẽ lấy chuyện đoàn diệt ra ép mọi người giúp cậu ta hoàn thành nhiệm vụ.
“Nhường đường cho quái thì anh cũng không sống được!” Chu Huệ nhắc nhở.
“Chẳng sao cả.
Dù sao cứ tiếp tục theo tình hình hiện tại thì tôi cũng không qua ải được.” Xe Tăng bày ra bản mặt lợn chết không sợ nước sôi, trong lòng thì nghĩ mình nên sớm nói thế.
Lúc trước là do mình da mặt mỏng, còn muốn vòng vèo dùng thủ đoạn nên mới dẫn đến tình trạng này.
Để cho những người khác biết tầm quan trọng của main tank, buộc bọn họ cúi đầu, khiến cho mình là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, đó mới là cách làm chính xác.
Chu Huệ trầm mặc.
Cô ta giờ mới bắt đầu nhận ra mặt tàn khốc của trò chơi này, ý nghĩ ngây thơ trước kia dần dần biến mất.
Vân Nhàn bình tĩnh đứng một bên, chờ Mục Sư đáp lại.
Mục Sư thở dài, rất có dáng vẻ không thể không quản ngại khó khăn: “Cậu nhất định phải làm vậy sao?”
Xe Tăng vui sướng cười ra tiếng, cực kì thích nhìn cái kiểu đồng đội không ưa mình nhưng lại không làm gì được mình này.
Một lát sau cậu ta mới đắc ý dào dạt nói: “Đương nhiên, tôi đã quyết định rồi.”
“Được thôi.” Mục Sư cuối cùng cũng nhận mệnh, xắn tay áo lên thay thế Xe Tăng đứng chặn giữa con đường, lạnh nhạt nói: “Vậy tôi tuyên bố, cậu thất nghiệp.”
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến Xe Tăng sợ ngây người, hơn nửa ngày sau cậu ta mới dùng ánh mắt không tin nổi nhìn Mục Sư, gầm lên: “Anh muốn làm gì?”
Mục Sư cười lộ ra hàm răng trắng tinh nhưng ý cười lại lạnh lẽo: “Thật ra, tôi cũng là main tank.”
“Ầm” một tiếng, Xe Tăng đầu váng mắt hoa, rất nhiều chi tiết nháy mắt xâu chuỗi trong đầu cậu ta.
Vì sao Mục Sư chọn kĩ năng trị liệu? Bởi vì anh ta là main tank, kĩ năng đó chuẩn bị cho chính bản thân anh ta.
Vì sao vừa nãy mình nói không làm nữa, Pháp Sư vẫn lạnh nhạt thờ ơ? Bởi vì cô ta sớm biết rằng trong đội còn một main tank khác, không phải không có mình thì không sống nổi.
Vì sao Mục Sư thêm máu cho mình chăm chỉ như vậy, giống như kĩ năng không tốn MP? Anh ta không phải muốn lấy đại cục làm trọng, mà là sợ mình không chịu nổi, đến lúc đó anh ta phải tiến lên chống đỡ!
Mẹ nó! Núp đằng sau thêm máu để một mình mình đứng trước làm bao cát thịt người, đây là việc mà con người làm sao? Xe Tăng cực kì tức giận, cảm thấy mình bị chơi cho một vố đau.
Chu Huệ vui mừng không thôi, suýt chút nữa còn hét ra tiếng.
Cô ta cho rằng mọi người sẽ bị Xe Tăng áp bức, ai ngờ có đường sống rồi.
Nhưng Vân Nhàn nói với cô ta: “Rất nhanh thôi, cô sẽ không muốn cười nữa đâu.”
Chu Huệ ngẩn ra, thần sắc mịt mờ.
Có ý gì chứ?
Nhưng không lâu sau cô ta đã hiểu.
Tuy không phải chịu đựng Xe Tăng áp bức nhưng một con quái cô ta cũng không đoạt được.
Pháp Sư đánh quái thành yếu máu, Mục Sư sẽ nhanh chóng xuống tay.
Chỉ cần cô ta nhắm bắn chuẩn hoặc Xe Tăng muốn lao lên đoạt quái, Pháp Sư sẽ giành trước một bước, triệu hồi sấm sét đánh chết quái.
Chu Huệ nắm cung, lại cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.
Mặc kệ cô ta và Xe Tăng lăn lộn thế nào cũng không cướp quái nổi, Pháp Sư và Mục Sư đã nghiễm nhiên khống chế tất cả.
Ở bên cạnh, Xe Tăng đầu tiên muốn cướp quái Pháp Sư đã đánh cho yếu máu, kết quả từ đâu bay tới quả cầu ánh sáng dứt điểm quái.
Cậu ta lại nhào tới một con quái khác, lập tức sấm sét đánh xuống, quái thú mất tăm.
Quái yếu máu không cướp được, vậy tự đánh thì được chứ?
Xe Tăng nhịn xuống đầy bụng giận dữ, kéo một con sói cạnh đó chậm rãi bào máu.
Thấy máu sói hoang sắp biến thành đỏ, từ trên trời đột ngột giáng xuống sấm sét đánh nó chết luôn.
“Pháp! Sư!” Xe Tăng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng rít ra hai chữ qua kẽ răng.
“Ai bảo cậu không cùng phe với tôi?” Vân Nhàn lẩm bẩm một câu.
Cô vừa định múa pháp trượng tiếp, ai ngờ lúc này một âm thanh máy móc vang lên bên tai: “Quái thú rơi ra Nhẫn Mộc Mạc *1.
Chúc mừng người chơi.”
“Kho vật phẩm tùy thân của người chơi đã mở.
Kho vật phẩm tùy thân hiện tại là 2m vuông.
Nhẫn đã chuyển vào trong kho vật phẩm.”
Vì âm thanh đột ngột vang lên nên Vân Nhàn cả kinh, suýt chút nữa ném bay luôn pháp trượng.
Cũng vì thế nên mũi tên của Chu Huệ thuận lợi bắn trúng sói hoang máu yếu, Vân Nhàn không kịp dùng thuật Lôi Điện ngăn cản.
Bận rộn vây quanh nhưng Mục Sư vẫn bớt chút thời gian quay đầu nhìn cô, giống như đang thắc mắc sao tiểu đồng bọn lại sơ suất như vậy.
Vân Nhàn sờ mũi, không nói gì mà tập trung tinh lực quan sát tình hình.
Rất nhanh lượt tập kích thứ hai đã kết thúc.
Tổng cộng mười lăm con sói hoang, Vân Nhàn ba con, Mục Sư mười con, Chu Huệ một con, tháp bắn tên một con.
Xe Tăng chạy qua chạy lại mệt như chó lại không có thu hoạch.
Đến bây giờ Vân Nhàn mới thực sự hoàn thành nhiệm vụ chính 1.
“Mấy người rốt cuộc muốn làm sao?” Trong lúc nghỉ ngơi, Chu Huệ cắn môi hỏi, nhìn có chút nôn nóng bất an.
“Nhiệm vụ phụ nói chống đỡ càng lâu thưởng càng phong phú, cho nên tôi muốn xem thử xem phong phú như thế nào.” Vân Nhàn thuận miệng trả lời.
Xe Tăng rất nhanh phản ứng được: “Cô muốn lấy nhiều điểm thuộc tính tự do hơn?”
“Không sai.” Vân Nhàn gật gật đầu.
Xe Tăng không hé răng.
Nếu là quá khứ, cậu ta chắc chắn cũng có ý nghĩ kiếm điểm thuộc tính tự do, nhưng mọi việc đến giờ vẫn không thuận lợi, còn tiêu phí mất một tấm thẻ quần công, cậu ta chỉ một lòng muốn nhanh nhanh hoàn thành nhiệm vụ chính, rời khỏi phó bản.
“Vậy cô đoạt quái làm gì?” Chu Huệ nghĩ mãi cũng không thông, yếu ớt hỏi: “Nếu cô đã hoàn thành nhiệm vụ chính 1 thì căn bản không cần giết quái nữa.”
“Bởi vì không muốn đồng đội hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi trước chứ gì?” Xe Tăng lạnh lùng nói: “Thiếu đi một người là thiếu một phần lực lượng.
Chỉ cần tôi và Chu Huệ không hoàn thành nhiệm vụ, vì mạng sống, chúng tôi buộc phải ở lại hỗ trợ.”
“Không sai, vốn là như vậy.
Nhưng vừa rồi lại nhiều thêm một lý do.” Vân Nhàn từ trong kho hàng tùy thân lấy ra cái nhẫn, cho Xe Tăng và Chu Huệ xem.
“Nhẫn Mộc Mạc: Kiểu dáng mộc mạc như tên gọi.
Sau khi đeo Thể Chất +1, Trí Lực +1.”
Cô đeo nhẫn lên, thuận miệng nói cho hai người đó biết: “Đánh chết quái rơi ra.”
Trong nháy mắt Xe Tăng cảm thấy hô hấp khó khăn.
Chơi nhiều game võng du nên đương nhiên cậu ta biết trang bị đối với người chơi có ý nghĩa gì.
Huống hồ phần thưởng cuối cùng của trò chơi Vô Hạn Tháp Phòng chính là mạng sống của mỗi người!
Sau này chỉ sợ Pháp Sư sẽ càng đoạt quái hăng say hơn thôi.
“Cô thật sự coi tất cả là trò chơi hay sao? Cô làm gì cũng không có gánh nặng tâm lý ư?” Chu Huệ lẩm bẩm một mình: “Chúng ta đều là người sống sờ sờ mà, không phải nhân vật ảo trong game võng du.
Không hoàn thành nhiệm vụ, thật sự sẽ phải chết…” Người ở đối diện lẽ nào có thể dễ dàng quyết định cướp đi cơ hội sinh tồn của cô ta và Xe tăng?
“Ở đây làm gì có người sống? Cả đám chúng ta không phải đã sớm chết rồi sao?” Vân Nhàn chỉ cảm thấy buồn cười.
Chu Huệ há miệng thở dốc, không nói nên lời.
Vân Nhàn lại gợi lên một nụ cười trào phúng, nhẹ giọng nói: “Đây là trò chơi sinh tồn khôn sống mống chết, nói đông nói tây cũng vô dụng thôi.
Thay vì nói những chuyện vô nghĩa không bằng cô nghĩ mọi cách để chính mình sống sót đi.”
“Không ngờ chết cũng chết rồi còn phải ở đây nghe cô giảng một khóa tư tưởng đạo đức giáo dục.”
“Nếu không cô cứ đứng ở vị trí đạo đức cao thượng chỉ trích người khác đi, thuận tiện chờ chết luôn.”
Nói xong Vân Nhàn bình thản trấn định xoay người rời đi.
“Tôi nói sai sao?” Chu Huệ mờ mịt nhìn Xe Tăng.
“Nói thật cái nhìn của tôi và Pháp Sư giống nhau, không hiểu nổi cô đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Chẳng lẽ cô yếu thì cô thành có lý sao?” Sau đó Xe Tăng lại tức giận nói: “Được rồi, đừng có nghiên cứu mấy cái thứ vô dụng đó nữa! Nhanh chóng suy nghĩ làm sao đoạt thịt trong miệng hổ đi.
Đánh chết quái thú, trước mắt đây mới là chuyện quan trọng nhất!”
Chu Huệ hoàn toàn không biết nói gì nữa, cảm giác cô ta và đồng đội không có biện pháp trao đổi với nhau..