Đọc truyện Vô Hạn Tháp Phòng – Chương 32: Tỉ Thí 4
Thấy đã hết thời gian nghỉ giữa các trận, người bị điểm danh lau mặt, lấy hết can đảm tiến lên: “Tôi đi đây.”
Cung tiễn thủ nhìn Tô Thần vẫn đứng chơi bên cạnh từ đầu đến giờ, tuyệt vọng nói: “Một nữ pháp sư đã đánh mấy người chúng ta muốn tàn phế, thêm một nam chiến sĩ nữa…!Thắng xa luân chiến kiểu gì bây giờ? Hay là chúng ta cứ dứt khoát nhận thua đi?”
“Im đi aaaaaaaaaaaaa…” Lại bị mọi người quần ẩu lần nữa.
– —————-
Danh Nhân Các rất nhanh lại thua ba trận nữa.
Do máu còn không nhiều nên Vân Nhàn không nương tay, xả kĩ năng liên tục, tranh thủ thời gian nghỉ giữa mỗi ván khôi phục HP.
Vì thế đánh được ba trận nữa, đám người Danh Nhân Các thống khổ phát hiện ra thanh máu nữ pháp sư đã từ màu vàng cam chuyển thành màu xanh nhạt.
“Đều tại anh mồm thối đó!”
“Không nói gì im lặng đứng đó không được hay sao?”
“Anh chọn sai chức nghiệp rồi, anh phải làm chú sư mới đúng, trời sinh đã mang kĩ năng nguyền rủa!”
Các bạn nhỏ căm tức nhìn cung tiễn thủ, sôi nổi chỉ trích trút giận.
“Em gái mấy người ấy! Làm như lão tử im miệng không nói gì là mấy người có thể thắng không bằng.” Cung tiễn thủ nhiệt huyết mắng: “Lão tử chỉ phân tích khách quan thôi! Mẹ nó, còn tưởng chúng ta lăn lộn cũng ra hình ra dạng lắm, giờ gặp được đại thần thật, trợn mắt nhìn người ta đi?”
“Làm sao bây giờ?” Pháp sư nhìn các bạn nhỏ mất hết ý chí chiến đấu, tìm niềm vui trong đau khổ, rõ ràng đã từ bỏ chuyện tỉ thí, chỉ có thể quay đầu hỏi Đại Đương Gia.
“Đánh không lại.” Đại Đương Gia tuyệt vọng, đành phải thẳng thắn thành khẩn nhìn vào thực tế: “Thực lực hai bên chênh nhau quá xa, dùng kĩ xảo hay nỗ lực cũng không bù đắp nổi chênh lệch.”
“Vậy em không cần lên chịu ngược đãi nữa nhé?” Người thứ tám hỏi thăm dò.
Đại Đương Gia nhìn tên này không giấu nổi tâm trạng vui rạo rực, giận sôi máu.
Người đó lại ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc giải thích: “Em đây là suy nghĩ vì tập thể đó, liên thua tám trận rất khó nghe, quá mất mặt! Mà nữ pháp sư da dày thịt béo, sát thương còn cao, một mình em không thể làm gì được.
Vốn em có giỏi đánh đấm đâu, lại còn phải ghép đội tự do nhiều lần, nộp tích phân qua ải, thuộc tính kém mọi người cả khoảng rồi.
Đối thủ mọi người không đánh được, em lên cũng chẳng giải quyết được gì.”
Lời này cũng có lý.
Đại Đương Gia suy ngẫm hồi lâu, thở dài, đi về phía Tô Thần.
Lúc này Tô Thần đang chán chết đi được, ngồi trên ghế lầm bầm: “Lại thua trận nữa là Danh Nhân Các có thể sửa tên thành Liên Thua Tám Trận Các rồi.
Chậc, có khí thế, quá khí phách luôn!”
Mí mắt Đại Đương Gia giật giật, cảm thấy người này cực kì thiếu đòn.
“Chúng tôi nhận thua.” Hắn cắn môi, chấp nhận sự thật: “Dựa theo giao kèo, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào việc của Hồng Nhan nữa.
Nhưng tôi muốn đánh với anh một trận, thế nào?”
“Thắng thì sao? Thua thì sao?” Tô Thần lười nhác hỏi.
“Không cần tiền cược, chỉ là muốn đánh một trận thôi.” Đại Đương Gia thẳng thắn, đồng thời trong lòng cũng nghĩ, tích góp của cải chẳng dễ dàng gì, nếu đem đặt cược thì cũng quá lãng phí rồi.
Hắn ta chỉ đơn giản muốn thử xem người đàn ông này có phải cũng lợi hại như nữ pháp sư hay không thôi.
“Được thôi.” Tô Thần dứt khoát đồng ý.
Đại Đương Gia lập tức nhận thua, thiết lập trận đấu thứ hai.
Vân Nhàn vẫn còn đang đợi người thứ tám lên đài, bỗng nhiên nhận được thông báo của đấu trường nói đối thủ nhận thua, cô đã chiến thắng.
Chưa kịp phản ứng sao lại thế đã nghe đấu trường nhắc nhở tiếp nhanh chóng ra khỏi đài thi đấu.
“Làm gì vậy?” Vân Nhàn xuống đài, chạy về phía đám người Danh Nhân Các dò hỏi, nhìn thái độ của cô giống như không biết mình là người ngoài vậy.
“Anh hùng! Chúng em đánh không lại chị, nhận thua còn không được sao!” Có người cực kì bi phẫn.
“Về sau gặp người Hồng Nhan sẽ đi đường vòng, xin chị buông tha bọn em đi?”
“Sau này cầu về cầu đường về đường, hẹn không gặp lại, cảm ơn.”
Vân Nhàn nhìn một đám đàn ông cao to khóc lóc ăn vạ trước mặt mình, có chút dở khóc dở cười: “Bình tĩnh một chút, tôi không định làm gì các anh đâu.” Không dễ để có thể nghĩ ra biện pháp tổ đội bảy người, người chơi cùng trận doanh kiểu như thế rất đáng quý trọng.
Nghe thế mấy người đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Đại Đương Gia với Tô Thần đã lên đài đấu võ.
“Vẫn còn đánh?” Vân Nhàn kinh ngạc.
Bị ngược một lần không đủ, còn chủ động thò qua cầu ngược lần thứ hai, đây là tinh thần gì thế?
“Lão đại của chúng tôi rất lợi hại!” Pháp sư dùng lời lẽ đanh thép bênh vực lão đại nhà mình.
“Thật trùng hợp, đồng bọn của tôi cũng rất lợi hại.” Vân Nhàn nhẹ nhàng cười nói.
Pháp sư: “…” Sao tự nhiên có dự cảm điềm xấu.
Cung tiễn thủ đánh bạo hỏi thăm: “So với cô thì sao?”
“Cũng không chênh lệch lắm.” Vân Nhàn thuận miệng nói: “Không có chút bản lĩnh thì tôi đã quăng anh ta đi từ lâu rồi.”
Nghe câu trả lời xong, cung tiễn thủ dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn lão đại nhà mình.
Nhưng pháp sư lại không tin lắm, anh ta hỏi: “Xưng hô với hai người thế nào? Hình như tôi chưa từng nghe nói qua về hai người?”
Vân Nhàn cười tủm tỉm chỉ mình: “Phụ Trợ.” Lại chỉ Tô Thần: “Mục Sư.”
Pháp sư cả kinh thất sắc.
Pháp sư tự xưng phụ trợ? Main tank tự xưng mục sư? Hóa ra thứ này thật sự có tồn tại, còn hung tàn hơn trong lời đồn nữa!
Mấy người tụ lại cùng nhau nói nhỏ.
“Lúc trước khi trao đổi tin tức với người khác tôi có nghe qua chuyện của cô gái này, nghe nói là người siêu lợi hại, có thể bao hết quái tinh anh.
Cô ấy còn có một đồng đội nam, rõ ràng là main tank nhưng thích tự xưng mục sư.”
“Nếu thật đúng là hai người bọn họ thì trình độ miễn bàn, không phải người.”
“Tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là chuyện giang hồ đồn đại, do người ta bịa ra, không ngờ lại là sự thật…”
“Tôi nhổ vào.
Nếu sớm biết hỏi tên người ta sẽ trả lời ngay thì lão đại cần gì phải xông lên ăn đòn nữa?”
Mọi người im lặng, vì lão đại nhà mình mà bi thương.
– ————————
Từ lúc phát hiện cứ cởi mặc trang bị liên tục rất phiền xong Vân Nhàn cũng ngại chơi trò giả heo ăn thịt hổ, lười giấu diếm thực lực.
Bởi vậy nếu có người hỏi tên thì cô luôn nói thật, còn người khác phản ứng thế nào cô không để ý lắm.
Giờ phút này, lực chú ý của cô đang tập trung trên đài đấu võ.
Cô phát hiện Đại Đương Gia vậy mà lại lấy ra một tấm chắn màu vàng kim cao gần bằng người cô chưa thấy bao giờ, nhìn có vẻ rất giống trang bị cao cấp.
Hóa ra còn giấu nghề à? Vân Nhàn kinh ngạc.
Trên đài, Đại Đương Gia tay trái cầm tấm chắn tay phải cầm đao, sắc mặt nghiêm trọng.
Tấm chắn rất lớn, có thể che hết cả người hắn, nhưng giờ phút này hắn không có chút cảm giác an toàn nào.
Tô Thần đeo găng tay, bỏ qua chuyện phòng thủ, chỉ tập trung tấn công.
Nắm tay đấm vào tấm chắn phát ra từng tiếng vang trầm đục, nhưng càng đánh anh lại càng cảm thấy sảng khoái! Trước đây anh cảm thấy mình có thiên phú Thủ cao, nên tập trung làm lá chắn thịt người.
Nhưng lúc đánh nhau với Đại Đương Gia anh mới nhận ra, chẳng phải Thủ cao có nghĩa là có thể yên tâm tấn công, không cần lo lắng đến vấn đề an toàn sao? Bởi vậy anh thay đổi thái độ, tập trung toàn lực tấn công.
Đại Đương Gia đau khổ, hắn phát hiện hình như mình lại làm chuyện gì đó ngu ngốc rồi! Không biết hai kẻ này ở đâu chui ra, pháp sư thì công cao máu dày, chiến sĩ cũng y như vậy!! Tấm chắn trong tay hắn là trang bị cực phẩm, thuộc tính Thủ +10 siêu tốt, nhưng hắn tụt máu còn nhanh hơn so với đối thủ.
Càng đánh Đại Đương Gia càng phát hiện ra mình không hề có khả năng đánh trả, hắn biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của cái kẻ đang ngày càng hưng phấn kia.
“Tôi chịu thua.” Đã thăm dò đủ, hắn không muốn làm mất thời gian nữa, cao giọng hô lên với hệ thống.
“Mới đánh được một nửa, chạy cái gì mà chạy?” Tô Thần khó chịu.
Đại Đương Gia cất tấm chắn vào lại trong kho vật phẩm tùy thân, trắng trợn tỏ vẻ: “Dù sao cũng đánh không lại, khỏi cần đánh tiếp làm gì.”
Tô Thần hoàn toàn cạn lời.
Chờ lão đại về, đám người pháp sư vừa nói tên hai người kia ra Đại Đương Gia đã lảo đảo một cái.
Hóa ra là hai cầm thú kia, bảo sao lại mạnh quá thể đáng thế!
“Không đánh nữa.” Đại Đương Gia vung tay hứa hẹn: “Từ giờ trở đi miếng thịt mỡ Hồng Nhan đó thuộc về hai người, chúng tôi sẽ không đi làm phiền họ, cũng không giao dịch gì với họ nữa, tuyệt đối không liên quan gì với họ.”
“Cũng không cần phải thế.” Vân Nhàn cười như không cười: “Mấy người không phải rất cần quyển trục tổ đội sao? Trên thị trường tuyệt đối không có ai có số lượng lớn như họ đâu, trao đổi với người Hồng Nhan sẽ tiện hơn chút.”
Đại Đương Gia giật mình, cẩn thận dò hỏi: “Cô có ý gì?”
“Ý là mấy người không được gây chuyện với họ, nhưng giao dịch bình thường vẫn có thể làm.” Tô Thần thuận miệng nói: “Đầu óc mấy người cũng khá tốt, nếu chết sớm thì đáng tiếc quá.
Trận doanh có nhiều người lợi hại một chút vẫn tốt hơn.”
Đại Đương Gia cực kì vui mừng.
Tuy không có cách nào tóm người kia vào đội mình, gom nhiều quyển trục hơn để tạo thành đội mười người, nhưng tỉ thí thua mà vẫn duy trì hiện trạng được đã rất không tồi rồi!
Thương lượng tốt mọi chuyện xong, hắn mang theo các bạn nhỏ vui vẻ tận trời bước ra khỏi đấu trường.
Nhìn dáng vẻ này không giống mới thua trận một chút nào.
“Nhìn như một đám ngốc.” Vân Nhàn thở dài: “Ai ngờ được bọn họ còn rất thông minh chứ?”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong được đâu.
Trong trò chơi này loại người nào cũng có, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác từng giờ từng phút.” Hơi dừng một chút, Tô Thần nhìn trời bổ sung: “Lần đầu gặp mặt tôi còn cảm thấy cô là người không dấu được chuyện gì trong lòng, ngốc bạch ngọt sống không nổi qua cửa thứ nhất.” Ai dè mắt lé nhìn lầm.
Vân Nhàn: “…”
– ————————————-
Ngoài cửa đấu trường, đám người chị Vân đang nôn nóng đợi kết quả.
Xung quanh cô ấy đứng ba cô gái, không ngờ còn có cả Chu Huệ.
“Không biết tình hình sao rồi.” Chị Vân không giữ bình tĩnh nổi.
Hai người được nhờ giúp đỡ đi theo nhóm người Danh Nhân Các vào đấu trường được một thời gian rồi, họ không vào được nên chỉ có thể đứng chờ bên ngoài.
“Nhất định không có việc gì đâu.” Hổ Nữu mười phần tin tưởng.
Chu Huệ cúi đầu, vẻ mặt bất an cực độ.
Lỡ như không thắng được…!
Chị Vân vừa định an ủi cô ấy một chút, bỗng nhiên nhăn chặt mày trầm giọng: “Có người ra rồi.”
Đúng lúc này đám người Danh Nhân Các đang vui vẻ đi ra.
Trái tim chị Vân lập tức lạnh ngắt, thua rồi sao?
Ai ngờ Đại Đương Gia đến cạnh chị Vân, chân thành tha thiết nói: “Tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu Chu tiểu thư không chịu đi với chúng tôi thì thôi vậy, chúng tôi không miễn cưỡng.
Về sau mọi người còn phải hợp tác nhiều lần nữa.”
Chị Vân ngơ ngác.
Sau đó người Danh Nhân Các dứt khoát xoay người đi mất.
“Bọn họ không miễn cưỡng??” Chị Vân nghi ngờ tai mình có vấn đề, hoặc tất cả chỉ là giấc mơ.
“Xem ra hai người Phụ Trợ thắng rồi!” Hổ Nữu hoan hô: “Em biết bọn họ có thể làm được mà!”
Chu Huệ lập tức thả lỏng, âm thầm cảm thấy may mắn: “Vậy là tốt rồi.”
Lúc này Vân Nhàn với Tô Thần mới bước ra khỏi đấu trường.
Vân Nhàn tuyên bố luôn: “Chúng tôi thắng rồi.
Dựa theo quy ước đám người Danh Nhân Các sẽ không tìm mọi người gây chuyện nữa đâu.”
“Thật tốt quá.” Nghe được tin tức chính xác, Hổ Nữu lại hoan hô lần nữa.
Tâm tình chị Vân hết sức hỗn độn.
Tuy hai người này thắng cô cũng rất vui, nhưng thực lực của họ quá mạnh lại khiến cô hơi hơi cảm thấy bất an.
Phát hiện hai người họ nhờ giúp đỡ không ngờ lại là người quen, Chu Huệ nhanh chóng cúi đầu giả vờ mình không tồn tại.
Nhưng Tô Thần đã thấy cô ấy từ lâu, cũng nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Hóa ra cô là thành viên Hồng Nhan, thảo nào.” Lời này có chút ý vị khác.
Cùng lúc đó Vân Nhàn đột nhiên nhớ lại một việc.
Trong phó bản tân thủ cô từng làm tiền Xe Tăng với Chu Huệ, khi đó Chu Huệ đánh được rất ít quái nhỏ, theo lí thuyết tỉ lệ rơi của quái nhỏ cực kì thấp, hẳn cô ấy không thể lấy ra được cái gì.
Nhưng ai ngờ Chu Huệ thoải mái bỏ bánh mì đen ra đưa cô.
Hiện giờ ngẫm lại, có một số việc khiến Vân Nhàn hiểu ra gì đó.
Hóa ra tất cả mọi chuyện đã sớm có dấu hiệu.
Chu Huệ như rơi vào động băng.
Cô nghĩ thầm, xong đời, bị phát hiện rồi!.