Đọc truyện Vô Hạn Tháp Phòng – Chương 31: Tỉ Thí 3
Phải biết rằng pháp sư là loại chức nghiệp công cao máu giấy, chỉ cần gắng chịu đựng liều chết một trận có thể dễ dàng chiến thắng.
Trí Lực của anh ta đã đầy 20 điểm, phần thưởng đặc biệt cũng chọn sát thương +10, cộng thêm thuộc tính trang bị, đòn tấn công bình thường cũng phải hơn 40, liều chết tấn công lật ngược tình thế là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cung tiễn thủ thua thảm vì nhắm không chuẩn, khiến nữ pháp sư né được mũi tên, nhưng đổi thành anh ta thì không có vấn đề đó do thuật Lôi Điện tự động khóa mục tiêu rồi.
Tô Thần vẫn thờ ơ lạnh nhạt, lòng thầm nói nếu thật sự muốn đấu sét, anh rất nhanh sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Cung tiễn thủ bị đá ra mà chưa kịp làm gì, thanh MP của Vân Nhàn còn gần như nguyên vẹn nên cô không cần nghỉ mà bắt đầu trận tiếp theo luôn.
Pháp sư lên đài không nói lời nào đã đánh xuống một tia sấm sét coi như chào hỏi.
Trong lòng anh ta biết lão đại nhà mình khinh địch nên mới thua trận, cho nên phải âm thầm cảnh giác, tranh thủ thời gian ra tay trước.
Sấm sét vừa buông Vân Nhàn đã kịp thời thêm khiên cho bản thân, ai ngờ khiên chắn vỡ ra mà thanh HP còn tụt mất một chút.
Vân Nhàn kinh ngạc: “Sát thương rất cao.”
Nếu là trước kia, pháp sư sẽ chống hông ngửa mặt cười tự đắc, còn phải bồi thêm một câu: “Lão tử chính là pháp sư duy nhất của Danh Nhân Các, pháo đài di động hàng thật giá thật!” Nhưng hiện tại anh ta cau mày, hoàn toàn không có tâm tình nói khoác.
Không ngờ lại quên mất đối phương có kĩ năng Hộ Thuẫn! Pháp sư cực kì bực bội, nếu cô ta cứ thêm khiên liên tục thế thì còn đánh cái gì nữa? Đã vậy anh ta chỉ có ba kĩ năng tấn công, hai đơn thể một quần thể, không có kĩ năng phòng ngự hay khống chế.
Thuật Lôi Điện ít nhất còn có thể tự động khóa mục tiêu, kĩ năng đơn thể còn lại phải nhắm kĩ mới tấn công được.
Miệng pháp sư đắng nghét, thầm nói còn muốn đấu sét gì nữa, căn bản không đánh trúng được đối thủ…!Thất sách! Hẳn phải để cho thuật sĩ lên đấu, cả trận đều tung khống chế, tiện thể dùng đạn ma pháp tấn công, không phải có thể dễ dàng chiến thắng hay sao?
Vân Nhàn vẫn thuận miệng lẩm bẩm một mình, không để ý đối thủ có trả lời hay không.
Tiếp đó cô ném đạn băng về phía pháp sư.
Pháp sư ngoan độc, việc đã đến nước này dù không thể đồng quy vu tận cũng phải liều mình bào máu cô ta! Vì thế anh ta điên cuồng dùng thuật Lôi Điện, trút MP ào ào như không cần tiền.
Vân Nhàn vốn có ý định tập luyện năng lực thực chiến, nhưng sấm sét của đối phương cứ đánh xuống liên tục không cho cô cơ hội luyện tập gì cả.
Cuối cùng Vân Nhàn đành phải vừa thêm hộ thuẫn vừa dùng sấm sét trả đòn.
Đấu sét ba đợt, pháp sư đã ngã xuống.
Vân Nhàn cực kì tiếc nuối: “Từ từ chậm rãi đánh nhau có tốt hơn không, làm gì mà cứ phải nhanh nhanh muốn đi tìm chết?” Thanh HP của cô bây giờ vẫn còn gần đầy, MP tiêu hao 34 điểm, nghỉ ngơi tầm một phút là lại hồi phục trạng thái tốt nhất.
Pháp sư không để ý tới cô, vội vàng xuống đài, chưa để tiểu đồng bọn kịp an ủi đã vội vàng mở miệng: “Tôi tìm được cách đối phó cô ta rồi!”
Gân xanh trên trán Đại Đương Gia nhảy tưng tưng, dùng lời nói thâm trầm an ủi: “Mọi người hãy bình tĩnh một chút, cẩn thận suy nghĩ đối sách.” Thật ra hắn ta càng muốn nói là mọi người đừng nóng vội đi tìm chết hơn, nhưng xét thấy bản thân chính là người đi tìm chết đầu tiên nên chỉ có thể nói năng uyển chuyển một chút.
“Thật mà!” Pháp sư nói nhanh: “Vừa nãy tôi quên mất chuyện cô ta có khiên chắn nên mới ngu ngốc định đổi mạng.
Giờ nghĩ lại, MP của cô ta còn chưa dùng hết sao tôi có thể đánh thắng được? Nhưng thuật sĩ thì khác, vừa lên tung ngay kĩ năng khống chế khiến cô ta không thể bật khiên, lại tấn công nhanh nhanh một chút, đạn ma pháp bắn chuẩn một chút là rất nhanh sẽ thắng.”
Đại Đương Gia suy xét hồi lâu, không thể không thừa nhận: “Chủ ý này được đấy.”
Thuật sĩ nghĩ nghĩ, hai mắt sáng lên: “Tôi trực tiếp chạy đến trước mặt cô ta dùng kĩ năng khống chế, đứng gần như vậy tôi nhắm mắt cũng đánh trúng được.” Nói không chừng còn có thể đánh trúng bộ phận nguy hiểm gây ra sát thương bạo kích.
“Cứ làm như vậy!”
“Dựa vào cậu đó.”
“Bình tĩnh, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Các bạn nhỏ sôi nổi cổ vũ thuật sĩ, trao trọng trách cho cậu ta.
Từ trước đến nay thuật sĩ chưa bao giờ được coi trọng như thế, nhất thời cả xúc dâng trào, khí phái hăng hái, giống như mình đã trở thành vị cứu tinh duy nhất của tất cả mọi người.
Một phút sau trận đấu bắt đầu, thuật sĩ bước lên đài.
Vân Nhàn không vội vã ra tay, ngược lại cô còn tò mò đánh giá đối thủ thứ tư của mình.
Cô phát hiện Danh Nhân Các chức nghiệp gì cũng có cả, người mới đi lên mặc trang bị của pháp sư nhưng trong tay lại cầm một quyển sách.
“Chức nghiệp gì vậy?” Cô nhịn không được tò mò hỏi.
Thuật sĩ còn đang ước gì đối thủ nói chuyện tào lao nhiều hơn một chút để tiện cho cậu ta tiếp cận đây, vì thế cũng phối hợp trả lời: “Thuật sĩ.”
“Thuật sĩ là làm những gì?” Vân Nhàn lâm vào trầm tư.
“Thật ra cũng có chỗ giống với pháp sư, có thể bắn đạn ma pháp, có thể trị liệu…” Thuật sĩ nói ngày càng chậm lại, vừa nói vừa bước nhanh đến cạnh Vân Nhàn, chờ đến đủ gần rồi cậu ta bỗng dưng hét lớn: “Còn có thể khống chế!!!”
Vừa nói xong cậu ta tung ra kĩ năng khống chế đơn thể, thuật Giam Cầm.
Vân Nhàn giật mình, không phải vì cô bị khống chế mà do tự nhiên người này hét ầm lên khiến cô hoảng sợ.
Thuật Giam Cầm sẽ có hiệu quả trong vòng hai giây, mỗi lần sử dụng mất 10 MP.
Cách mỗi hai giây cậu ta có thể bắn một viên đạn ma pháp.
Tuy thuộc tính Trí Lực mới được 15 điểm, sát thương cơ bản cũng chỉ có 26 nhưng trong đấu trường không được sử dụng hồng dược.
Tổng hợp tất cả thông tin lại không khó để đưa ra kết luận, trước khi dùng hết MP cậu ta có thể đánh chết nữ pháp sư vài lần!.
Truyện Teen Hay
Âm thầm tính toán xong, thuật sĩ như đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay, cười rộ lên: “Cô thua chắc rồi!” Nghĩ tới đối thủ mà ngay cả pháp sư với Đại Đương Gia cũng không thắng được lại thua trong tay mình, khóe miệng cậu ta càng kéo càng cao.
Vì sao pháp sư là pháo đài di động của Danh Nhân Các mà cậu ta chỉ là nhân vật làm nền chứ? Còn không phải vì giai đoạn đầu nôn nóng quá dùng hết điểm thuộc tính tự do hay sao! Chờ đến lúc trong đội có người phát hiện đầy 20 điểm sẽ có phần thưởng đặc thù, cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn pháp sư đem điểm thuộc tính cộng hết vào Trí Lực, còn mình bởi vì vừa thêm Trí Lực vừa thêm Thể Chất, không thể lấy được phần thưởng đặc thù, cuối cùng thực lực ở dưới tầng chót so với tất cả mọi người trong Danh Nhân Các.
Tuy các bạn nhỏ không vì vậy mà cười nhạo cậu ta, nhưng trong lòng thuật sĩ vẫn cực kì khó chịu, đã thế cái trò chơi Vô Hạn Tháp Phòng này còn không cho phép tẩy điểm thuộc tính cộng lại lần nữa.
Thuật sĩ một lát nhớ lại quá khứ đau khổ, một lát lại nghĩ đến cảnh tượng uy phong sau khi mình thắng trận, trong lòng miên man bất định.
Tuy suy nghĩ lung tung thế nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại chút nào.
Nhưng mà…!
Mười mấy giây trôi qua, thanh máu của Vân Nhàn vẫn là màu xanh lục khỏe mạnh, xanh đến mức khiến người ta nhức mắt.
Hai mươi giây trôi qua, thanh máu bắt đầu biến thành màu xanh nhạt.
Ba mươi giây trôi qua, Vân Nhàn mới mất nửa thanh máu.
Bàn tay cầm sách ma pháp của thuật sĩ run run.
Dưới sàn đấu một trận tiếng cảm thán kinh ngạc.
“Đậu má! Nữ pháp sư này rốt cuộc có bao nhiêu thủ bao nhiêu máu?” Đại Đương Gia sắp phát điên.
Dù là main tank như hắn ta lúc này cũng phải game over rồi đó!
Mặt pháp sư vàng như màu đất, thấp giọng rít lên: “Thứ này mà pháp sư cái nỗi gì chứ! Rõ ràng là quái tinh anh!” Phải biết rằng từ trước đến nay “Pháp sư” là một danh từ nghe đã thấy yếu ớt, làm gì giống cô gái trên đài, da dày sắp bắt kịp main tank đến nơi?!
“Thủ trâu máu dày, sát thương cực cao, cô ta làm thế nào để được như vậy? Chẳng lẽ hack?” Cung tiễn thủ đau khổ suy tư.
“Tôi bảo này, vấn đề mấu chốt bây giờ đâu phải mấy cái đó…” Một người tái mặt, lúc nói chuyện cũng run run: “Nếu thua trận này nữa là chúng ta đã mất bốn người rồi…”
Mọi người kinh hãi, lúc này mới sực nhớ đã qua nửa trận xa luân chiến.
Sao có thể như vậy? Mọi người hoảng hốt, sau đó phát hiện ra.
Hình như…!Mỗi lần đều chưa kịp chống cự đã thua mất rồi…!
Tô Thần bình tĩnh đứng xem diễn, cũng chuẩn bị tinh thần đến lượt mình lên sâu khấu.
Mười giây sau, thuật sĩ nhìn thanh MP cạn đến đáy, nội tâm chua xót muốn bật khóc.
Trong lúc này đối thủ vẫn còn lại một phần ba máu.
Vân Nhàn trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, trừng mắt nhìn thuật sĩ gằn từng chữ một: “Chờ tôi khôi phục khả năng hoạt động, cậu nhất định phải chết.” Làm bao cát bốn mươi giây, cô sắp bùng nổ rồi.
Thuật sĩ: “…”
Thuật sĩ sử dụng thuật Giam Cầm lần cuối cùng, rốt cuộc cạn sạch MP.
Vân Nhàn vừa khôi phục tự do đã xả MP, dùng đạn băng với sấm sét liên tục.
Thuật sĩ cắn răng chịu đựng, vẫn cố chấp bắn đạn ma pháp hòng tiếp tục bào máu đối thủ, đáng tiếc Vân Nhàn nhanh nhẹn tự thêm khiên chắn, đến tận lúc thuật sĩ nằm xuống cũng không thể gây thêm sát thương với Vân Nhàn nữa.
“Chậc, chủ quan quá, suýt chút nữa lật thuyền trong mương.” Vân Nhàn lẩm bẩm.
Thuật sĩ xuống đài, chào đón cậu không phải những tràng vỗ tay nhiệt liệt như trong tưởng tượng mà là không khí hết sức nặng nề.
Đại Đương Gia cố gắng vực dậy tinh thần lần nữa, miễn cưỡng an ủi: “Cậu đã làm rất tốt rồi, nghỉ ngơi đi.
Chuyện tiếp theo hãy yên tâm giao cho các anh em.”
Lúc này lại có người lẩm bẩm nho nhỏ một câu: “Nếu đầy Trí Lực thì tốt rồi, nói không chừng sẽ thắng được đó.”
Mí mắt thuật sĩ giật giật, cả người cứng đờ nhưng không nói được câu nào phản bác, vì chính cậu ta cũng cảm thấy vậy.
Đại Đương Gia cũng nghe thấy, ho nhẹ một tiếng, mạnh mẽ đổi đề tài: “Tiếp theo ai lên?”
Còn lại bốn người nhìn nhau, tôi đẩy anh anh đẩy tôi, không có can đảm tự ứng cử.
“Máu của nữ pháp sư đó chỉ còn có một phần ba, chẳng lẽ mọi người không muốn giành lấy vinh dự chiến thắng cô ta sao?” Đại Đương Gia dụ dỗ.
“Máu cô ta không còn nhiều lắm nhưng MP vẫn còn nguyên mà!” Một người mặt trắng nhợt không còn chút máu nói.
“Tôi nghi đánh thêm hai trận nữa có khi máu cô ta càng ngày càng hồi nhiều hơn đó…” Cung tiễn thủ than thở.
Vừa nói xong câu đó anh ta bị mọi người quần ẩu: “Đừng có thối mồm aaaaaaaaaaaa…”
Thấy không ai chịu lên đài, Đại Đương Gia đành phải chỉ đích danh: “Cậu lên đi.”
“Lão đại à…” Người bị điểm danh đau khổ, vẻ mặt bi tráng như chuẩn bị đi chịu chết.
“Cố gắng hết mình là được.” Đại Đương Gia hít sâu một hơi, miễn cưỡng an ủi, trong lòng lại chua xót ngập trời.
Trước khi bắt đầu tỉ thí, hắn không thể nào tưởng tượng nổi mình và đồng đội còn không có cả cơ hội phản kích.
“Quá mạnh, hai bên cơ bản không phải cùng một cấp độ.” Pháp sư ai oán than thở: “Chẳng khác gì đại thần full cấp đặc biệt đến đây ngược đãi người mới.”
Có người lại cảm thấy buồn bực: “Chúng ta trùng hợp mới có thể giành được điểm thuộc tính cao như bây giờ, sao nữ pháp sư so với chúng ta còn cao hơn nhiều vậy?”
Nghĩ đến một khả năng nào đó, trái tim Đại Đương Gia chìm xuống đáy vực.
Hắn ta nhìn quanh bốn phía, chậm rãi nói: “Có lẽ cô ta dựa vào thực lực thông quan, có hai loại thuộc tính đã đầy 20 điểm.”
Tĩnh lặng như tờ.
Trong lòng đám người Danh Nhân Các rõ như ban ngày, bảy người họ thông quan trong nguy hiểm, nếu có một người đi theo tổ đội bình thường thông quan, vậy thực lực nhất định sâu không lường được..