Đọc truyện Vô Địch Hắc Thương – Chương 282: Ta tới làm ảo thuật
“Hà tiên sinh, mời!” – Kính Vạn Hoa rất có phong đồ làm nhà cái, giơ tay làm thế mời.
Diệp Sảng không muốn cũng phải lên. Bên cạnh vẫn có mấy chục bé MP40 đang đắm đuối nhìn mình đó nha. Vừa đi lên bệ, Diệp Sảng liền cười. Cái trận đồ Thái cực này có thể nói là tinh túy trong tinh túy của Trung Quốc. Một bức đồ vô cùng đơn giản lại bao hàm tất cả nguyên lý vạn vật tương sinh tương khắc trong vũ trụ. Sự bác đại tinh thâm trong đó, đừng nói người ngoại quốc có thể biết, ngay cả người Trung Quốc cũng đại đa số đều không hiểu. Công ty game lại cài đặt một cơ quan như vậy ở cái nơi quỷ quái đến chim cũng không thèm tới ị này, không biết là muốn cho bao nhiêu game thủ ngoại quốc nghĩ tới nát óc đây? Đương nhiên, chắc chắn lập trình viên cũng đã suy xét tới việc các hạm đội quốc gia chắc chắn không có người nào phiên dịch được những chữ Hán được khắc đầy trên tảng đá dưới bệ thần. Vấn đề chính là những chữ Hán này không phải là dạng giản thể, tất cả đều là những chữ phồn thể cộng thêm các nét được khắc cẩu thả, rất khó đọc.
Thực ra, người Trung Quốc có kinh nghiệm khi vừa thấy sẽ liên tưởng ngay đến các bác sĩ khi kê đơn thường cố ý viết chữ như gà bới để người bệnh xem không hiểu, vì thế sẽ không bị lộ phương thuốc của mình. Hiện tại những chữ Hán này đều là chữ phồn thể gà bới, mấy người ngoại quốc này chắc chắn sẽ cảm thấy như đang đọc thiên thư. Công ty game quả nhiên là ngầm thiên vị game thủ Trung Quốc, thực là đê tiện quá đi. Nhưng mà, đê tiện như vậy thực tuyệt vời.
Bạn Sảng Sảng cười gian còn vì một nguyên nhân khác. Người ở đây không ai biết Sảng Sảng chính là sinh viên ưu tú ngành quốc ngữ, tuy rằng trình độ tiếng Anh tệ đến đau đớn nhưng tiếng Trung lại bác đại tinh thông. Đừng nói là phồn thể được viết như gà bới, cho dù là lấy văn tự cổ từ mấy ngàn năm trước đến thách thức hắn cũng có thể khiến cho Mạnh Tử phải cảm thấy xấu hổ. Diệp Sảng giỏi tiếng Trung như vậy cũng có nguyên nhân. Thực ra không phải do hắn có thiên phú mà là từ trước tới giờ hắn cực kỳ ghét ngoại ngữ. Lí do ư? Đơn giản thôi! Lão tử là người Trung Quốc, chữ mình còn không tốt mà đòi học ngoại ngữ làm cái gì?
“Yêu tổ quốc, học Hán ngữ! Là Hán gian, học tiếng Anh! Tin Xuân ca, sướng suốt đời! Tin Thích ca, được hồng mai!”
Diệp Sảng đứng một chỗ vung hai tay hô to. Tinh Tinh cảm thấy muốn ói máu. Đến nước này rồi mà tiểu tử này vẫn thật càn rỡ.
“Hà tiên sinh, thật sự đã làm phiền ngươi rồi!” – Kính Vạn Hoa vỗ mông ngựa rất hăng, nhưng ánh mắt lại giống như lưỡi dao nhìn Diệp Sảng chằm chằm. Nếu Diệp Sảng không hợp tác, hắn chắc chắn sẽ giết Diệp Sảng ngay lập tức.
Diệp Sảng đứng bên bệ thần quan sát. Toàn trường hơn ngàn người đều dõi mắt nhìn hắn. Tinh Tinh cô nương liền nghi ngờ bạn Sảng Sảng đang giả thần giả quỷ: “A Ngân, mi có làm được không đó?”
Diệp Sảng bất mãn: “Ta không làm được thì còn ai làm được?”
“Phi!” – Tinh Tinh cũng đi lên nhìn. Mấy Hán tự khắc trên đó thật sự rất khó đọc, ngay cả cô cũng không phân biệt được chữ nào với chữ nào.
Nhìn một hồi, Diệp Sảng khua tay nói: “Cầm tỷ đi lên đây, đứng chấn tự vị cùng Tinh Tinh. Nghe rồi đạp mạnh theo hướng dẫn của ta!”
Cả hai người nghe không hiểu gì cả. Diệp Sảng cũng không muốn giải thích thêm, sau khi chỉ rõ phương vị, cả ba người lập tức dựa theo lời dặn của hắn mà đạp mạnh. Sau khi đạp vài cái, trận đồ bát quái đột nhiên nứt toác ra, bắn lên một cột sáng màu trắng. Cột sáng phóng lên cao, xuyên thẳng tới màn nước trên trần, chui vào trong nước biển. Rõ ràng là cơ quan vừa được kích hoạt. Từ trong cột sáng bất ngờ trôi ra một cái hộp kim loại nhỏ đang xoay tròn. Cơ quan này có thể tùy cơ mà sinh ra trang bị. Hóa ra đây là bí mật của Thiên Long Bảo.
Diệp Sảng đang muốn gỡ hòm, đột nhiên lại bị Kính Vạn Hoa vọt lên cướp mất, đồng thời cười nói: “Hà tiên sinh đừng gấp, để ta xem trước đã!”
Nói xong, hắn liền mở ra, sau đó sắc mặt biến đổi, tiếp theo lại ném cho Diệp Sảng: “Ha ha, lễ vật nho nhỏ thôi, dù không đủ thành kính nhưng mong Hà tiên sinh nhận lấy!”
Diệp Sảng đỡ lấy cái hòm, thầm mắng con mẹ nó thật mất dạy. Trong cái hộp này toàn là thảo dược, phỏng chừng giá bán đi cũng chưa được 20 đồng.
Dựa theo chỉ dẫn, Diệp Sảng lại chỉ huy Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương đạp mạnh mấy cái vào trận đồ, không ngừng biến đổi phương vị. Từ trong cột sáng lại xuất hiện một chiếc hộp kim loại. Lần này vẫn là Kính Vạn Hoa xông lên đoạt trước. Bên trong hộp tràn đầy bình mana. Sắc mặt hắn rất khó coi. Phí sức lớn như vậy, không thể chỉ vì hai hộp dược được!
“Ngươi còn biện pháp khác phải không?” – Kính Vạn Hoa mỉm cười.
“Ta đã cố hết sức rồi!” – Diệp Sảng lại bắt đầu chỉ huy.
Cột sáng ngẫu nhiên xuất ra các loại hộp kim loại, bên trong thứ gì cũng có thể có, không phải thuốc thì là bánh quy, không phải nước khoáng thì lại là mỹ vị… Thực ra đây chính là ý tốt của hệ thống. Nghĩ mà xem, một khi đến được nơi này có nghĩa là trên cơ bản đã tới nơi sơn cùng thủy tận. Ở nơi như thế này, những thứ đó thực ra còn trân quý hơn trang bị, pháp bảo gì đó. Nhưng game thủ muôn đời vẫn là game thủ, có mấy ai coi trọng những thứ đó cơ chứ. Tới nơi này không phải vì trang bị thì còn vì cái gì nữa? Đến cho vui à?
Liên tục xuất ra hơn mười hộp, Diệp Sảng càng lúc càng hưng trí. Mấy tên ngoại quốc lại không có khả năng nhẫn nại như hắn, đã bắt đầu nôn nóng. Một nhóm thương thủ Đức đều nhấc vũ khí lên chĩa vào ba người.
Kính Vạn Hoa cười nói: “Hà tiên sinh, chắc không phải ngươi đang giả bộ chứ? Ta không tin chỉ có mấy phế phẩm kia. Ta thấy ngươi đang cố tình như vậy. Nếu lần này ngươi không cho ta thấy trang bị, vậy thì ta đành tiễn ngươi về thành ngồi tù. Ngươi xem, đã hồng danh đến mức nào rồi?”
Diệp Sảng vô cùng vô tội nói: “Người anh em, ngươi tưởng ta là ảo thuật gia David Copperfield sao? Rất tiếc ta chỉ là một thương thủ nhỏ bé thôi!”
“Bớt nói nhảm đi!” – Kính Vạn Hoa cắt lời – “Ta cần trang bị! Không thấy được trang bị thì đành phải nhìn thi thể thôi.”
Diệp Sảng bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy thì cho thêm một người nữa lên đây!”
Kính Vạn Hoa ngẩn ra, quay đầu nói: “Ai lên?”
Những người khác không trả lời nhưng Tiêu Mã lập tức xông lên: “Ta!”
Hắn có lá gan khá lớn, nhưng còn chưa biết Diệp Sảng là một tên âm thần [không phải tâm thần đâu nha]. Bị Diệp Sảng xử chết, hắn không phải là người thứ nhất, cũng không phải cuối cùng.
Lần này có bốn người, tất cả cùng đạp mạnh vào bát quái trận. Màu sắc của cột sáng thay đổi, biến sang loại màu đỏ quỷ dị. Từ trong hồng quang trồi lên một kiện áo giáp. Tàu trưởng Tiêu Mã gần quan được ban lộc, vừa vặn nhìn rõ trang bị. Không ngờ đây là một kiện trang bị cấp cường hóa. Trận đồ bát quái này thật thần kỳ.
Hơn một 1000 người đồng thanh hoan hô.
“Nữa! Nữa! Nữa!” – Toàn bộ cùng nhau rống to, đều tôn Diệp Sảng lên thành ma pháp sư.
Dĩ nhiên, bốn người lên liền khiến trang bị cường hóa xuất hiện. Kính Vạn Hoa liền phát hiện ra điểm này. Xem ra càng nhiều người càng tạo ra đồ cao cấp hơn. Vì thế, hắn cũng xông lên. Hồn Đoạn Lam Kiều cũng không phải thằng ngu, vừa thấy hắn xông lên lập tức cũng theo đuôi. Trên trận đồ lập tức có sau người đứng xung quanh. Dưới sự chỉ huy của Diệp Sảng, cột sáng luân phiên biến thành ngũ sắc đỏ, lam, vàng, lục, trắng.
“Mau lên!” – Kính Vạn Hoa nhìn Diệp Sảng chằm chằm.
Diệp Sảng nhìn một loạt súng đang chỉ vào mình ở dưới đài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi!”
Sáu người làm theo sự chỉ huy Diệp Sảng, bắt đầu đạp lên từng vị trí trên trận đồ. Trận đồ bát quái đương nhiên sẽ chỉ được đứng tối đa 8 người. Hiện giờ có 6, cột sáng bất ngờ nhả ra một cái bảo rương đỏ viền vàng, trông giống như rương châu báu chứa đầy báu vật thời Trung cổ. Sau khi rương được mở ra, mọi người liền nhiệt huyết sôi trào, kích động tột đỉnh. Ánh sáng lấp lánh chói mắt hấp dẫn vô số con mắt tham lam. Chiếc rương này chứa toàn trang bị cấp tinh anh chưa được giám định. Tuy rằng chỉ có một ít đồ, nhưng ngoài trang bị còn có tiền, thuốc, tài liệu đầy đủ màu sắc. Trận đồ này chính là một cái bảo tàng a.
Kính Vạn Hoa cười ha ha: “Khó trách Súng Cơ chọn nơi này làm nơi ở của hắn, hóa ra là vì như vậy. Mang rương đi!”
Hình như chiếc rương này không thể cho vào trong túi Càn Khôn, chỉ có thể để hai chiến sĩ khiêng theo.
“Chậm đã!” – Hồn Đoạn Lam Kiều lạnh lùng nói – “Ngươi cứ độc chiếm tự nhiên như vậy, dường như không hợp lý!”
Kính Vạn Hoa ngẩn ra, lập tức cười xòa nói: “Hình như ngài Lam Kiều đây có bất mãn lớn với ta!”
Hồn Đoạn Lam Kiều cười nhạt: “Không sai! Nơi này toàn là người Đức. Nhưng mà, nơi này không phải là thiên hạ của người Đức. Chẳng lẽ quân đội hoàng gia chúng ta đến Thiên Long Bảo này chỉ để nhìn ngươi diễn ảo thuật?”
Ngữ khí của hắn rất không khách khí. Kính Vạn Hoa miễn cưỡng cười nói: “Trên đường tới đây hạm đội Phi Ngư chúng ta cũng tổn thất rất lớn, chẳng lẽ ngài Lam Kiều cho rằng rương trang bị này có thể bù đủ tổn thất của chúng ta?”
Hồn Đoạn Lam Kiều nói: “Ngươi độc chiếm trước, ta cũng không cản ngươi. Nhưng ngươi đừng quên, Rose tiểu thư cũng đang ở nơi này quan sát!”
Kính Vạn Hoa nhìn nhìn Rose. Bộ dạng cô ta tựa như hoàn toàn thờ ơ với đống trang bị này. Nhưng Kính Vạn Hoa vẫn cười nói: “Ta nghĩ thế này, Hà tiên sinh pháp lực cao cường. Ngươi để hắn tạo ra một cái rương nữa. Như vậy thì chắc chắn nó là của quân đội hoàng gia rồi!”
Hắn vừa nói như thế, Tiêu Mã cũng cười: “Các vị, còn tiểu thư Mina cơ mà? Sao các ngươi quên nhanh như vậy?”
Kính Vạn Hoa thở hắt ra: “OK! Tiểu thư Mina chắc chắn cũng có phần.”
Ba người bọn chúng ở một bên tranh luận kịch liệt. Cuối cùng Diệp Sảng cũng hiểu rõ. Bọn ngoại quốc này đang bắt đầu chia của. Rõ ràng Kính Vạn Hoa rất kiêng kị nhân vật sau lưng Rose cùng tàu trưởng Tiêu Mã, dù chiếm ưu thế về nhân mã nhưng cũng không dám đắc tội bọn chúng.
Rương thứ hai nhanh chóng xuất hiện trong cột sáng. Tàu trưởng Tiêu Mã chẳng những động tác nhanh mà còn có khí lực rất lớn, ôm chặt bảo rương cười nói: “Chiếc kế tiếp là của Lam Kiều tiên sinh. Ta tuyệt đối sẽ không phản đối. Ta nghĩ ai cũng sẽ như vậy!”
Hồn Đoạn Lam Kiều bị hắn đoạt trước, biểu tình vô cùng khó chịu, hất đầu về phía Diệp Sảng rống lớn: “Ngươi nhanh lên cho ta nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi. Vừa rồi không giết ngươi là ta đã tử tế lắm rồi. Ta còn chưa tính món nợ ngươi đã giết ba người bọn Bánh Bao.”
Diệp Sảng cũng lười nghe hắn lắm lời, tiếp tục chỉ huy mọi người. Rương đỏ thẫm thứ ba xuất hiện. Hồn Đoạn Lam Kiều khẩn cấp ôm lấy rương. Chung quy lại thì chiếc bảo rương này nằm trên tay mình vẫn an toàn hơn ở bất cứ đâu.
Lúc này, Rose từ đầu tới cuối không lên tiếng bỗng nhiên lại mở miệng: “Đợi một chút! Chúng ta không lấy cái này!”
Hồn Đoạn Lam Kiều ngẩn ra: “Vì sao?”
“Đưa cái rương này cho Kính Vạn Hoa!” – Rose lạnh nhạt nói, sắc mặt băng lãnh bất ngờ.
Lần này ngay cả Kính Vạn Hoa cũng ngẩn cả người. Hắn sững sờ vì không tin lại có chuyện tốt đột nhiên rơi vào đầu như vậy. Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhận ra có điểm bất ổn: “Tiểu thư có cao kiến gì?”