Vô Địch Hắc Thương

Chương 281: Thiên Long Bảo điện


Đọc truyện Vô Địch Hắc Thương – Chương 281: Thiên Long Bảo điện

Đám người kia chính là đội quân hoàng gia Anh, cầm đầu là tên ngưu quỷ xà thần Hồn Đoạn Lam Kiều. Diệp Sảng thiếu chút nữa thì hô lên. Một đoàn diễu võ dương oai như vậy đã đi đâu? Tại sao lại chỉ còn có mấy tàn binh bại tướng? Hơn nữa, những người này nhìn qua toàn thân là máu đen, dáng dấp đi đứng mệt mỏi không chịu nổi, dường như trước đó đã chịu đả kích nghiêm trọng. Là kẻ nào có bản lĩnh lớn đến mức có thể đánh cho quân hoàng gia Anh không ai bì nổi thành như kia? Bọn Súng Cơ đánh người ta cũng chỉ để chiếm tiện nghi, dù không thiệt thòi nhưng cũng không thể lấy trăm địch ngàn được. Không phải chỉ cần trang bị hơi tốt hơn một chút là có thể tạo thành tỉ lệ thương vong 10:1.

Diệp Sảng cũng không kịp suy đi nghĩ lại nguyên nhân đằng sau đó bởi Hồn Đoạn Lam Kiều đã rất nhanh mở miệng nói chuyện, thanh âm quanh quẩn trong đại điện trống rỗng: “Bọn họ có đi vào không?”

Bên cạnh lập tức có người đáp: “Hẳn có. Bây giờ đã là 10 giờ. Tối hôm qua hạm đội Phi Ngư đã tới đây!”

Rose vỗ tay cười nói: “Quá tốt! Chúng ta có thể thấy toàn cục, nói không chừng ta còn có thể đoạt được trang bị!”

Diệp Sảng giật mình. Trên đảo này tứ phía đều nguy hiểm, không ngờ ả này còn có thể sống đến tận giờ. Hắn không hiểu sao cô ta có thể. Sự thực hẳn là nhờ các chiến sĩ kia liều mạng yểm hộ. Lấy sinh mạng của người khác làm tấm khiên bảo vệ bản thân, người này thực sự là một nhân vật lớn, nhưng không phải là nhân vật oai phong một cõi mà là một ả đàn bà có thế lực lớn bợ đỡ.

Mười mấy người của hạm đội hoàng gia rất nhanh đã đi vào. Nhóm Diệp Sảng lại hội họp lần nữa. Lần này ba người cũng không thương nghị gì thêm, lập tức theo vào. Sâu bên trong chính là tử lộ. Tận cùng là bức tường đang sừng sừng trước mắt ba người.

Cầm Nữ Vương kinh ngạc: “Bọn họ đâu rồi? Nhiều ngươi như thế mà chớp mắt đã không thấy tăm hơi.”

Tinh Tinh tỉ mỉ quan sát bức điêu khắc trên vách tường. Hình trong bức điêu khắc đều là tiểu long cùng phượng hoàng to nhỏ khác nhau. Diệp Sảng thầm cảm thấy may mắn. May mà lần này có Tinh Tinh đi theo, nếu không rất có thể bọn họ sẽ chết dưới mấy cơ quan này. Tinh Tinh sờ sờ trên mặt tường, đột nhiên “cạch” một cái, tiếng kêu nhỏ vang lên. Một “hộp” đá chậm rãi xuất hiện bên trong bờ tường. “Hộp” đá này rất rộng, vài chục người đứng bên trong cũng không thành vấn đề. Nền “hộp” đá là một phiến đá tách rời hẳn ra. Cầm Nữ Vương bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra hôm nay được trải nghiệm cảm giác đi thang máy trong game a!

Ba người đứng trên phiến đá. Phiến đá chậm rãi tụt xuống dưới, tốc độ không nhanh, tựa như thang máy ngoài đời. Theo thời gian trôi đi, Tinh Tinh cảm thấy hơi sợ. Nhỡ may cả ba chìm luôn dưới đất thì sao? Ngẩng đầu nhìn lên trên mới thấy cái cửa vừa rồi còn rất lớn, bây giờ đã rất nhỏ, sau đó, ngay cả một tia sáng nhỏ cũng không còn thấy nữa, trong thông đạo chỉ còn là một khoảng không đen ngòm.

Tinh Tinh hơi sợ, lặng lẽ kéo cánh tay Diệp Sảng: “A Ngân, mi nghĩ phiến đá này đi tới đâu?”


Diệp Sảng cũng rất mờ mịt: “Không biết! Nhưng ta nghĩ cũng xuống ít nhất 200 mét.”

Cầm Nữ Vương sợ hãi: “Chẳng lẽ muốn xuống tận đáy đảo?”

Diệp Sảng nói: “Ta nghĩ không đơn giản thế!”

Không biết trải qua bao lâu, phiến đá xuống sâu ít nhất bảy, tám trăm mét rồi dừng lại. Ba người hai mắt tỏa sáng, sau đó lại ngây người. Suốt một đoạn đường từ khi rời cảng đến đây, sở kiến sở văn trên đảo, có rất nhiều điều đã vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn. Tinh Tinh tự tin có thể phá vô số cơ quan quỷ dị, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này liền lần nữa cảm thấy bội phục bọn lập trình viên của công ty game. Cái vùng đất cổ quái này mà cũng có thể tạo ra.

Nơi này là một thông đạo tròn dưới lòng đất, kéo dài vô tận về phía trước. Nhưng kỳ lạ là bốn phía thông đạo không có một nơi nào là vách tường đá hay đất, tất cả toàn là nước, nhưng nhìn kỹ lại giống thủy tinh hơn. Nếu không phải đã từng lạc vào nhiều cảnh giới kỳ lạ, Diệp Sảng sẽ quả quyết tin rằng đây là thế giới của thủy tộc. Mọi người đều có thể nhìn rõ từng vật ở đáy biển, thậm chí cả những con cá nhỏ hay những vật phù du trắng mờ trôi nổi trong nước cũng thấy được. Nhưng càng lạ hơn nữa là những sinh vật đó không hề phạm vào trong thủy đạo. Kỳ quan đến bậc này đủ để khiến ai thấy cũng trợn mắt há mồm. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương sửng sốt mãi không thốt lên lời.

Diệp Sảng đi lên trước, vươn tay chọt chọt vào màn nước. Màn nước mềm nhũn lập tức lún vào lại bật ra, đẩy bàn tay trở lại, sau đó lại trở về trạng thái bằng phẳng. Đây đương nhiên không phải là thủy tinh. Thủy tinh không thể chịu được áp lực dưới biển sâu, kể cả kính cường lực. Nhưng quái lạ là tay Diệp Sảng không hề dính lấy nửa giọt nước nào. Màn nước này như một tấm lá chắn trong suốt bao quanh lấy thông đạo.

Diệp Sảng lẩm bẩm: “Rốt cuộc thì đây là cái quỷ gì?”

Tinh Tinh: “Ta biết rồi! Ta hiểu rồi! Chúng ta đang đi tới đáy biển dưới Thiên Long Bảo!”

Lời nói này vừa khoa học cũng vừa thiếu iot. Đá phiến đưa mọi người xuống sâu gần ngàn mét, không ở đáy biển sâu dưới đảo thì còn ở đâu được.

Đi theo thông đạo khoảng 50 mét thì gặp một nút phân nhánh. Ba người Diệp Sảng cũng đành chịu, chọn bừa một hướng. Nhưng sau đó lại có vô số nút phân nhánh, nhánh nào cũng giống nhau, toàn một “bức tường nước” không có bất kỳ dấu hiệu để phân biệt nào, chỉ có thể đi loạn dựa vào vận khí. Khoảng nửa giờ sau bọn họ liền nhận ra các nút phân nhánh nhiều vô kể, thông đạo dài như bất tận giống như một mê cung dưới nước. Ba người rẽ liên tục, đi mãi đến mức đầu váng não trướng.


Tinh Tinh hối hận muốn chết: “Vốn nên nghe Cơ ca không xuống dưới. Bây giờ muốn quay lại cũng là cả một vấn đề. Máy liên lạc cũng không dùng được. Làm sao bây giờ?”

Bỗng nhiên cô nàng lại nói: “Có người đến!”

Diệp Sảng cùng Cầm Nữ Vương khẩn trương. Tinh Tinh lại nói: “Trước sau đều có người!”

Bây giờ phản ứng cũng đã muộn. Chẳng những trước sau đều có người mà còn có không ít. Đường kính thông đạo cũng không lớn, chỉ cần khoảng 10 người dàn ngang là chặn kín lối đi. Huống chi bây giờ trước sau đều có mười mấy người, chức nghiệp gì cũng có. Trường thương, đoản pháo… tất cả đều chĩa vào ba người Diệp Sảng.

Một chiến sĩ cầm đầu dùng tiếng Đức hô: “Cất hết vũ khí của các ngươi vào trong túi Càn Khôn, giơ hai tay lên! Hạm đội Phi Ngư cam đoan sẽ không làm các ngươi rớt một điểm kinh nghiệm nào! Chỉ cần các ngươi hợp tác!”

“Con mẹ nó, hóa ra là cái bẫy!” – Diệp Sảng chỉ có thể ngoan ngoãn giơ hai tay lên. Hiện tại lửa có tràn một bụng cũng phải nén nhịn. Đối phương cả một đoàn dùng MP40 nhắm vào ba người, muốn lấy đi exp 10 cấp cũng không khó. Tuy nói là nói vậy nhưng Diệp Sảng vẫn lặng lẽ sờ sờ đai lưng, ở trên có đựng một trái lựu đạn, nếu tình hình thật sự không ổn thì chỉ có thể ném mìn đệm lưng.

Cầm Nữ Vương cũng không phản kháng, thu hồi đoản cung, ngoan ngoãn giỡ hai tay lên. Cho dù bản thân có mạnh cỡ nào cũng khó mà địch nổi nhiều người như vậy. Mấu chốt vẫn là lối đi này quá chật, không có chỗ để triển khai động tác.

Một đám chiến sĩ sáp lại, kéo Diệp Sảng: “Theo chúng ta! Đừng có giở trò! Cẩn thận đạn không có mắt!”

“Đi thì đi!” – Diệp Sảng cười. Hắn nhận ra đám hạm đội Phi Ngư này không có ác ý. Vậy cũng hay, bây giờ ngoan ngoãn nghe lời bọn họ, nói không chừng còn có thể tìm được đường ra.


Một đám người Đức vây ba người vào bên trong, sau đó đi đi lại lại, rẽ ngoặt bảy lần tám lượt, mãi lâu sau rốt cục cũng thấy lối ra xuất hiện. Nhưng lần này không phải là đá phiến nữa mà trước mắt họ hiện giờ là cảnh tượng rung động lòng người.

Đây là một gian thủy cung dưới đáy biển, so với bất kỳ một cung điện nào mà Diệp Sảng từng thấy qua cũng lớn hơn, tuyệt đối siêu việt hơn cung điện Faraoh hồi trước. Chỉ là, bốn phía vẫn không có vách tường mà vẫn là loại màn nước kỳ lạ kia. Hiện tại trong gian phòng này chứa đầy game thủ, đông đúc nhộn nhịp, 1000 người cũng không ngoa. Game thủ trên toàn thế giới đang hội tụ ở đây!

“Oh! Look!” – Hồn Đoạn Lam Kiều cắn răng nói – “Nhìn xem ai tới kìa!”

Rose lập tức phát hiện ra ba người Diệp Sảng. Cô ta lập tức nhìn Tinh Tinh bằng ánh mắt oán độc. Diệp Sảng càng thêm ngạc nhiên. Hạm đội Phi Ngư của Đức, hạm đội hải quân hoàng gia Anh, còn có đám người của tàu trưởng da đen. Đương nhiên, Phi Ngư vẫn có nhiều người nhất. Không ngờ ba phe bọn họ lại có thể chung sống hòa bình, thực sự rất đáng ngạc nhiên.

“Ha ha ha ha… bạn tốt của chúng ta đến đây!” – Một chiến sĩ tướng mạo xấu xí lên đón trước, trước ngực hắn có gài huy hiệu hạm đội Phi Ngư.

Con hàng Diệp Sảng cũng cố ý pha trò: “Oa ha ha ha, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!”

Thực ra hắn cũng chẳng nhận ra người ta là ai, nhưng bây giờ cả bọn đang nằm trong hiểm cảnh, trước cứ tương kế tựu kế đã.

Thần thái chiến sĩ đó vô cùng hữu hảo: “Bằng hữu Trung Quốc thân ái, các ngươi có khỏe không? Xin tự giới thiệu, ta là Kính Vạn Hoa, chỉ huy của hạm đội Phi Ngư phân khu Đức. Đúng, chính là tổng tư lệnh của mấy con Hải Thần các ngươi đã xử lý!”

Cầm Nữ Vương trước nay chưa từng cảm thấy khẩn trương như bây giờ. Giờ thì hay rồi, lần này gặp xui xẻo lớn rồi!

Diệp Sảng cười ha ha: “Tên hay! Tên rất hay! Kính Vạn Hoa! Thật sự là cái tên rất tuyệt nha! Chọn tên này thật sự rất được!”

Phiên dịch viên Tinh Tinh ở bên cạnh muốn ói máu. Rất có thể người ta sẽ lăng trì tùng xẻo chúng ta, mi còn lôi kéo làm quen với người ta nữa. Tên ngốc A Ngân này lúc nào cũng thích làm mấy chuyện ngu xuẩn.

Ai ngờ Kính Vạn Hoa lại vô cùng khách khí với Diệp Sảng: “Đa tạ, đa tạ! Đa tạ ngươi đã khen. Ha ha!”


Hắn cười lên nhìn rất sáng lạn, thái độ nhìn qua cũng rất chân thành, tuyệt đối không giống với tư thái một tổng tư lệnh mà giống như một chủ nhân vui tính của cung điện đang khoản đãi khách nhân đường xa mới tới.

Kính Vạn Hoa quay đầu lớn tiếng nói: “Thưa quý ông, quý bà, các vị khách quý, các vị bằng hữu, hôm nay thực sự là một ngày vui vẻ. Ta rất lấy làm vui khi chứng kiến tất cả các cao thủ quốc gia đã tề tựu tại đây hôm nay. Đây chính là thời khắc vô cùng tuyệt vời!”

Hắn tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng tâm mọi người ở đây đều bất ổn. Ai cũng không biết hắn có chủ ý gì.

Kính Vạn Hoa nói tiếp: “Rose tiểu thư, Lam Kiều tiên sinh, thuyền trưởng Tiêu Mã tôn quý, còn có Hà tiên sinh, các ngươi đều là nhân vật ta ngưỡng mộ đã lâu. Rose tiểu thư là siêu cấp phú hào. Lam Kiều tiên sinh là tướng quân ái tướng. Tàu trưởng Tiêu Mã là mãnh tướng của Mina đại nhân. Mà Hà tiên sinh cũng là cao thủ đại danh đỉnh đỉnh của khu Trung Hoa. Điều này thực sự quá tuyệt vời.”

[từ giờ đổi Milla thành Mina nhé]

Người này tiếu lý tàng đao khiến cho không khí càm thêm khẩn trương, bí bách.

Hồn Đoạn Lam Kiều lạnh lùng nói: “Kính Vạn Hoa, đến tột cùng thì ngươi muốn gì?”

Tàu trưởng da đen Tiêu Mã cũng nói: “Ngươi đừng có đắc ý vênh váo! Nếu tiểu thư Mina mà ở đây thì ngươi chả là cái đinh gì!”

Kính Vạn Hoa cũng không tức giận, cười ha ha: “Đồ không có tình thú. Bạn bè tụ tập như vậy mà ngươi lại làm mọi người mất hứng là sao?”

Hồn Đoạn Lam Kiều nói: “Bớt xàm đi! Mau kêu bọn hắn động thủ!”

Diệp Sảng lập tức hiểu vấn đề. Bọn game thủ ngoại quốc này không động thủ mà lại tụ tập bình yên ở nơi này là vì có nguyên nhân. Nguyên nhân nằm ở chỗ cái bệ thần trong điện. Đó là một cái bệ thần hình tròn, chiếm diện tích rất lớn, bên trong tản mát ra một vòng quang hoa màu lam bạch. Đi lên nhìn một chút, hóa ra đây chính là một trận đồ bát quái Thái Cực đang không ngừng xoay tròn. Nơi này hắn là có gắn cơ quan. Xem trận thế này, phỏng chừng chính là thứ có quan hệ mật thiết tới bí mật của long đảo này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.