Đọc truyện Vô Địch Gian Thương – Chương 3: Chọi gà (2)
Đấu gà cũng là đấu người, Cường chọc giận Tiến không phải hắn thừa hơi gây sự làm ra chuyện không có tính toán.
Kế hoạch của Cường muốn thành công thì cần phải đưa được gà của Tiến vào vị trí có rải sẵn thóc. Chỉ là bãi đất rộng như vậy, không có gì đảm bảo Tiến sẽ làm như những gì Cường đã tính toán do đó hắn lại phải nghĩ ra một mẹo nhỏ.
Theo tâm lý chung, thông thường khi người ta ghét nhau thì sẽ thích đối kháng nhau trong mọi vấn đề do đó sau khi bị Cường khiêu khích thì không thể có chuyện Tiến sẽ chọn ngồi gần nhóm của hắn mà 90% khả năng là sẽ chọn vị trí đối diện. Đây vừa là nơi xa nhất nhưng cũng thể hiện đúng tính chất đối kháng lẫn nhau của hai người.
Đầu xuôi đuôi lọt, sau khi kín đáo nhìn về hướng lồng gà của Tiến thấy nó đang cào đất mổ lên những hạt thóc trộn lẫn trong đó, Cường quỷ dị cười nhạt rồi xoay người đi tới mở lồng ôm lấy con “chiến kê” của mình bắt đầu liệu trình làm mát trước trận đấu.
Gà không có hạch huyết xuất tiết ra mồ hôi như ở con người, nó sẽ dùng lớp da và uống nước để hạ nhiệt độ trong cơ thể. Vì thế trước khi thả cho chiến kê thi đấu chủ nhân phải làm giảm thân nhiệt tối đa cho gà nhưng không được làm quá ướt cánh và những phần có lông trên cơ thể, khi nước ngấm vào lông sẽ rất khó bay để có những cú ra đòn chớp nhoáng trong phần đầu của trận đấu.
Việc này, Cường đã làm nhiều lần nên khá là quen thuộc. Bước đầu hắn lấy khăn ướt nhúng vào nước sạch sau đó vắt sao cho ngón cái có nước chảy xuống miệng của gà, lúc gà đang uống nước từ ngón tay cái cũng là thời điểm thích hợp để phun sương cho gà, theo vị trí từ đầu đến chân, rồi các bước tiếp theo phun sương cho chiến kê các góc từ trên xuống dưới. Sau khi phun xong, Cường lấy khăn lau sạch cho gà, tiếp nữa làm lại lần thứ hai như lần thứ nhất.
Ở phía đối diện, Tiến đợi cho gà đi lại quen chân thì cũng bắt đầu làm như Cường, động tác tỷ mẩn cẩn thận đúng kiểu đang nựng thú cưng của mình vậy.
….
….
Mất vài phút thời gian, hai bên chuẩn bị đầy đủ cũng là lúc trận chiến được bắt đầu. Đám thanh thiếu niên lập tức xúm lại tạo thành một vòng vây bọc lấy hai con chiến kê ở giữa.
Vừa nhập trận, cũng như những lần trước, gà của Cường cho thấy nó rõ ràng ở cửa dưới. Gà của Tiến mạnh mẽ hơn hẳn khi liên tục chủ động áp sáp tung ra những đòn tấn công khiến gà của Cường liêu xiêu loạng choạng.
Chỉ là lợi hại quy lợi hại, chừng đó vẫn chưa đủ để tạo ra được tổn thương nào đáng kể khi gà của Cường vẫn còn đang sung sức. Chiến kê của Tiến không thể ra đòn knock out ngay trong những phút đầu, nó ắt sẽ phải trả giá.
Sự thực sau đó đã chứng minh nhận định này không sai khi đòn đánh của nó dần dần trở nên hỗn loạn, bước chân bắt đầu lảo đảo đồng thời đôi mắt mới đó còn sáng rực giờ lại như đang kéo rèm.
Gà của Cường tuy nói là yếu thế nhưng sâu trong máu vẫn có bản năng chiến đấu của gà nòi do vậy nó tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội ra đòn khi liên tục tung người móc những cú sắc lẹm vào ức, vào đầu đối phương.
Với những chiếc cựa đã được gia cường, hiển nhiên đã gây ra những cú sát thương chí mạng với chiến kê của Tiến khiến từ đầu tới ức, máu chảy thành dòng.
Tiến đứng bên ngoài nhận ra thế bại thì nghiến răng ken két khi không thể hiểu nổi vì sao chiến kê của mình đang ở thế thượng phong lại bất ngờ giống như kẻ say rượu để đối thủ đánh cho liêu xiêu không còn khả năng chống đỡ.
Đây không phải lần đầu gà của Tiến có biểu hiện kỳ lạ như vậy khi thi đấu với gà của Cường, do đó Tiến bắt đầu nghĩ tới khả năng Cường đã giở trò chỉ là hắn lại không đoán được rốt cục tên này là làm cách nào.
Gà là Tiến mang từ nhà tới đồng thời từ lúc có mặt ở đây Cường cùng đám bạn của hắn cũng chưa từng chạm qua vậy thì vì sao lại khiến chiến kê của mình suy yếu như vậy? Không lẽ tên Cường này là có phép thuật?
Hoang mang với những câu hỏi mà không có đáp án của mình một hồi, Tiến mới lại chú ý về bãi đấu. Có điều nhìn xong, hắn lại không muốn nhìn thêm bởi tình trạng gà chiến của hắn thật sự quá thảm liệt.
Không đành lòng để chiến kê “đắt đỏ” của mình cứ thế đứng im chịu đòn, Tiến nghiến răng quát lớn:
“Thôi… đủ rồi! Không đánh nữa!”
Tiếng quát lập tức gây nên sự chú ý, Cường mắt đầy ý cười nhìn Tiến:
“Ha ha… sao vậy? Sao không đánh nữa? Còn chưa xong một hiệp mà?”
Tiến cay cú:
“Đánh… đánh cái rắm! Bọn mày là một lũ gian lận chơi bẩn”
Vốn nói Đỗ Bá Cường thật đúng là mặt chó, hắn vốn đang “xớn xác” cười cợt nhưng nghe xong lời này thì liền chuyển đổi sắc thái, lập tức trở nên đanh lại:
“Con bà nó, mày nói cái gì, nhắc lại tao coi?”
Tiến biết mình lỡ lời, kết tội thiếu bằng chứng nhưng nói thì cũng nói rồi, máu hơn thua nổi lên nên cứng giọng:
“Tao nói bọn mày gian lận đó thì sao? Không gian lận sao con gà nòi tao mua tận lò trên huyện lại có thể thua con gà rởm của mày được? Hơn nữa, lần nào gà chiến của tao cũng chiếm thế thượng phong nhưng chỉ được một lúc là đều bỗng nhiên xụi lơ như vậy? Không phải bọn mày giở trò thì là gì?”
Cường nhếch miệng gằn giọng:
“Mẹ kiếp, mày thà không nói để người khác tưởng rằng mình ngu vẫn hơn là nói ra để họ biết chắc đó là sự thật. Mày bảo bọn tao gian lận thì bằng chứng đâu?”
Tiến vung tay:
“Tao *éo cần bằng chứng, chỉ cần biết rõ bọn mày gian lận là được”
Cường thêm lớn giọng:
“Cái thằng c hó này, mày thua thì cứ nhận thua. Không muốn mất tiền thì cứ xin anh mày một tiếng, tao tha cho. Cần *éo gì phải giở cái giọng đó!”
Tiến không chịu nhịn hùng hổ nói:
“Con c hó, bố mày không thiếu mấy cái xu lẻ đó. Cỡ tao phải thiếu tiền cái loại đến cả một con gà cho ra hồn cũng không mua nổi như mày?”
Cường đưa tay chỉ vào hai con chiến kê trong bãi cười mỉa:
“Cho mày nói lại, thế nào là không có một con gà ra hồn? Thế cái gì kia? Con gà máu me tùm lum kia là của tao hay của mày?”
Tiến nghiến răng:
“Hừ… Gian lận mà thắng thì có cái gì là giỏi?”
Cường thấy đôi co với Tiến không thu được cái gì hữu ích theo đó liền giở giọng đòi tiền:
“Tao *éo cần biết mày nghĩ gì, thua thì vẫn là thua, giờ thì tiền đâu?”
Cường nói xong thì khẽ phất tay, đám chiến hữu Kiên, Liêm, Ân phía sau hiểu ý liền sấn sổ bước lên phía trước.
Đám trẻ con hoặc người không liên quan thấy cuộc “chọi gà” sắp chuyển sang giai đoạn “chọi người” thì lập tức mạnh ai nấy chạy, rút lui ra xa khỏi vùng tai bay vạ gió.
Trên lô đất trống khi này chỉ còn lại có bốn người bên Cường và sáu người bên Tiến. Lực lượng của Tiến chiếm ưu thế hơn nhưng hắn không một chút nào tự tin có thể làm gì bốn kẻ trước mặt.
Hung danh nhóm Cường không chỉ xã này mà mấy xã lân cận quanh đây đều biết tiếng. Như Tiến cũng đã từng có lần tận mắt chứng kiến tràng cảnh tên lùn này dẫn đầu ba tên còn lại tả xung hữu đột, đánh lui nhóm thanh niên ngổ ngáo trên huyện về làng gây sự.
Đừng nhìn Cường nhỏ thó mà xem thường hắn, tên này vừa khôn lanh lại vừa nhanh nhẹ. Khi đánh nhau hắn không trực tiếp đối mặt với bất cứ ai mà để cho ba tên chiến hữu to con mở đường đánh trước. Về phần mình Cường giống như một con sói rình rập bên ngoài, chỉ chờ đối phương sơ hở là xông vào cắn trộm, một đòn kết liễu.
Sự lợi hại của nhóm Cường cũng là ở điểm này, đây chính là khả năng phối hợp rất ăn ý được hình thành sau những pha đánh lộn khắp làng trên xóm dưới từ thuở nhỏ, bất kỳ kẻ nào cho rằng cứ đông người là có thể thắng thì rất có thể sẽ phải ôm hận tức thì.
Tiến hiểu rõ về Cường thế nhưng không phải ai bên phe hắn cũng tỉnh táo nghĩ được như hắn. Lúc này, thấy bên Cường phô trương thanh thế, một tên không nhịn được cũng vọt lên chỉ tay vào mặt Cường the thé nói:
“ĐM, bọn mày tinh tướng với ai? Nhớ bệnh viện rồi hả?”
Tiến vốn không có sẵn sàng oánh lộn với Cường nên nghe xong vội vàng kéo ngược áo tên vừa rồi lại đe nẹt:
“Mẹ kiếp, mày lanh chanh cái gì? Tiền thôi mà, tao *éo thiếu, xem như ra đường bị trộm móc mất đi”
“Nhưng mà…”
“Im… không phải việc của mày”
Tiến quát xong liền móc từ trong túi ra hai tờ hai nghìn đồng thẩy xuống bãi cát:
“Tiền đây… đừng nói là tao quỵt cược… hừm… còn thằng Nam, ra ôm gà! Rút!”
Nam là em họ của Tiến, nghe anh nói vậy thì vội vã xông tới gạt con gà của Cường ra, sau đó ôm lấy con gà của phe mình rồi lập tức chạy theo phía sau Tiến.
Đã nói Cường mặt chó quả nhiên là mặt chó, khi thấy nhóm Tiến chịu trả tiền đồng thời rút đi thì liền trở nên hưng phấn.
Khóe miệng treo lên một nụ cười nửa miệng đểu giả, Cường lững thững đi tới nhặt lên hai tờ tiền đã nhàu nhĩ không còn cái hình dạng gì.
“Phù… phù…”
Dùng miệng thổi thổi rơi cát bám bên trên, tiếp đó Cường cẩn thận vuốt phẳng từng tờ mười nghìn một trước khi gập lại bỏ vào trong túi.
Xong xuôi mọi việc hắn mới hướng về mấy tên chiến hữu rồi vung tay:
“Được rồi, tiền tới tay… cũng rút cả thôi bọn mày!”
Cả đám chiến hữu nghe xong thì lục tục theo đuôi Cường rời khỏi khu đất trống.