Đọc truyện Võ Đạo Đan Tôn – Chương 51: Đỉnh phong quyết đấu (1)
Trong lúc cất bước, trong đầu Lâm Tiêu cũng hơi hơi nghi hoặc.
Lúc trước khi thiết kế lộ tuyến mình đã tận lực tìm một con đường ít người, chính là để tránh đi võ giả nhân loại. Trong phiến khu vực này cũng không có thành trấn gì, cũng rất ít sản xuất linh dược và yêu thú hiếm quý, nếu xuất hiện võ giả tiểu đội bình thường thì còn không có gì, nhưng võ giả tiểu đội cường đại có võ giả Hóa Phàm cảnh sẽ rất ít đi chỗ vắng vẻ thế này, sự xuất hiện của Thiên Chùy tiểu đội khiến trong lòng Lâm Tiêu không khỏi nghi hoặc.
– Được rồi, không đi quản nhiều như vậy, có lẽ người ta chỉ đi ngang qua thôi. . .
Lâm Tiêu cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, đồng thời rất nhanh chạy vội về trước, nhưng vào lúc này —
Ầm ầm!
Rống!
Đột nhiên, một đạo oanh minh cự đại từ phía xa vang vọng đến…, đồng thời vang lên còn có tiếng gào thét đặc biệt của Đại Lực Ma Viên, tuy rằng cách nhau cực xa, nhưng tiếng gào thét cực kỳ có lực xuyên thấu kia vẫn rõ ràng truyền vào tai Toản Địa Giáp.
– Đây là. . .
Lâm Tiêu mãnh liệt xoay người nhìn về phía xa xa, trong đầu một hiện lên một đạo linh quang.
Oanh! Oanh! Oanh!
Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến, trong núi rừng xa xa bụi mù bốc lên, hiển nhiên đang có một hồi chiến đấu vô cùng thảm thiết đang diễn ra.
– Thì ra độ võ giả tiểu đội kia là đến săn giết Đại Lực Ma Viên.
Hai mắt Lâm Tiêu không khỏi nheo lại, chém giết giữa cường giả Hóa Phàm cảnh và tứ tinh yêu thú lập tức khơi mào huyết dịch sôi trào trong lồng ngực hắn.
– Tràng diện khó có được như thế không thể bỏ qua được.
Hô!
Lâm Tiêu quay người, thân hình hóa thành một đạo lưu quang màu nâu hăng hái lao về phía xảy ra chiến đấu.
Hô! Hô!
Lâm Tiêu bổn tẩu rất nhanh giữa núi rừng, lao tới địa điểm đang diễn ra chiến đấu ở xa xa kia, tiếng rống giận dữ kia của Đại Lực Ma Viên không ngừng truyền vào bên tai Lâm Tiêu, hiển nhiên chiến đấu đang diễn ra rất ác liệt.
Ầm ầm!
Trong quá trình bôn tập, Lâm Tiêu còn trông thấy, đại lượng dã thú đang chạy ngược lại với hướng của mình, hiển nhiên khí tức yêu thú khủng bố mà Đại Lực Ma Viên tản mát ra lúc chiến đấu đã khiến những dã thú bình thường này hoảng sợ, hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất rời xa khỏi chiến trường.
– Đại Lực Ma Viên chính là tứ tinh yêu thú, hơn nữa là tồn tại có chút cường đại trong tứ tinh yêu thú, dựa theo thực lực của yêu thú và nhân loại mà xem, thực lực Đại Lực Ma Viên hẳn là trên cường giả Hóa Phàm cảnh Nhân Phàm bình thường, bất quá tiểu đội lúc trước có hai gã cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ, càng có có ba gã cường giả Chân Võ giả tam chuyển, vậy thì Đại Lực Ma Viên nguy hiểm rồi.
– Cũng không biết trận chiến đấu này có thể tiếp tục bao lâu, ta phải tranh thủ thời gian tìm địa điểm quan chiến mới được.
Lâm Tiêu một bên chạy trốn một bên làm ra quyết định, trên nửa đường còn gặp được vài đầu yếu thú nhất tinh và nhị tinh, thời khắc hỗn loạn thế này, yêu thú bình thường cho dù gặp nhau cũng sẽ không chém giết, ngược lại giảm đi cho Lâm Tiêu không ít tâm tư, sau một lát, chiến trường chiến đấu kia đã có thể thấy được rõ ràng.
– Không thể lại tới gần nữa, gần thêm sẽ nguy hiểm, ta cần tìm một nơi cao một chút để quan chiến. . . Ân, chọn dốc núi chỗ kia đi.
Một phút đồng hồ sau, Lâm Tiêu đi vào phụ cận chiến trường hai ba dặm liền không dắm đến gần thêm nữa, trực tiếp chọn một cái dốc núi, che dấu tốt thân hình, dõi mắt nhìn về phía đang diễn ra chiến đấu.
– Ân? Tại sao là ba người, hơn nữa không phải là võ giả tiểu đội ta gặp phải lúc trước.
Vừa nhìn thấy tràng cảnh chiến đấu, Lâm Tiêu lại ngẩn ngơ, chỉ thấy trong chiến trường cách đó không xa, ba bóng người như thiểm điện đang vây quanh lấy Đại Lực Ma Viên cao hơn chục trượng điên cuồng tập kích lấy, mà Đại Lực Ma Viên cũng vung vẩy lấy hai tay cực lớn, gào thét đánh trả.
Trong ba người này, một người trong đó cầm trong tay song đao, dung mạo tuấn lãng nhẹ nhàng như quân tử, thân hình như ảnh mị, tung bay nhảy múa trên mặt đất, song đao trong tay không ngừng bổ về phía chi dưới Đại Lực Ma Viên, tốc độ nhanh như thiểm điện, khiến người xem hoa mắt; thứ hai là một đại hán khôi ngô cầm trong tay Lang Nha Bổng cự đại, đầu quấn dây lụa màu đen, thần sắc lãnh khốc không mang theo một tia biểu lộ, Lang Nha Bổng cự đại cao chừng một người ở trong tay hắn phảng phất như rơm rạ, chiêu số vô cùng tinh diệu; mà thứ ba là một gã nam tử thấp bé cầm trong tay trường côn thép ròng, một cây trường côn múa đến nước không thể lọt, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, uy phong lẫm lẫm.
Ba người này thực lực phi phàm, phi tốc né tránh những đợt tấn công của Đại Lực Ma Viên, cực kỳ thành thạo, từng đạo nguyên khí hào quang lập lòe bên ngoài thân bọn hắn, vậy mà tất cả đều là cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ.
– Rống!
Đại Lực Ma Viên bị ba người liên thủ tập kích phẫn nộ gào thét, nắm đấm đen kịt như pháo đồng kia nhanh chóng đánh xuống, hóa thành một đạo sương mù màu xám, như ảo ảnh chụp về phía đại hán cầm trong tay Lang Nha Bổng.
Phanh!
Đại hán khôi ngô xoay người một cái, mặt đất nham thạch cứng rắn bởi vì một quyền của Đại Lực Ma Viên mà trực tiếp nứt ra ̉, vô số hòn đá cực lớn bắn ra như đạn pháo, trong đó một khối đang bắn tới đại hán khôi ngô kia, lại bị hắn trực tiếp một gậy nện thành phấn vụn.
Thừa dịp khoảng cách này, hai gã võ giả khác công kích rất nhanh, song đao cực lớn và trường côn thép ròng liên tiếp đánh lên người Đại Lực Ma Viên, lưu lại trên người nó từng đạo vết thương rõ ràng.
– Rống!
Đại Lực Ma Viên đau nhực kịch liệt hai mắt đỏ thẫm, trong miệng điên cuồng gào thét, hai đấm không ngừng đánh xuống mặt đất, đồng thời bản thân cũng điên cuồng tấn công tới đại hán khôi ngô kia.
Đại Lực Ma Viên thân là tứ tinh yêu thú trí tuệ cũng không thấp, biết rõ liều mạng công kích một mục tiêu mới là biện pháp hữu hiệu nhất.
Ầm ầm!
Đại hán khôi ngô và Đại Lực Ma Viên một người một quái thú truy đuổi nhau trong rừng núi, thanh âm Răng rắc xoạt nối liền không dứt, đại lượng cây cối ven đường dưới sự va chạm của Đại Lực Ma Viên đều nhanh chóng sụp đổ, núi đá cứng rắn trên mặt đất giờ phút này cũng bị đâm vỡ ra như đậu hũ, đặc biệt dưới sự càn quét điên cuồng của Đại Lực Ma Viên, lập tức đại lượng núi đá ầm ầm bạo liệt, một mảnh bừa bộn, tro bụi đầy trời.
Cho dù đại hán khôi ngô kiệt lực tránh né, thân hình cũng vô cùng tinh diệu, nhưng tốc độ Đại Lực Ma Viên thật sự quá nhanh, đặc biệt là đang trong trạng thái nổi giận, nắm đấm của nó giống như cuồng phong bạo vũ trút xuống, đại hán khôi ngô liên tục né tránh mấy cái rốt cục không tránh được nữa, chỉ đành cầm Lang Nha Bổng trong tay trùng trùng điệp điệp đánh tới cự quyền đang hướng tới ngực mình.