Võ Đạo Đan Tôn

Chương 50: Hiểm cảnh


Đọc truyện Võ Đạo Đan Tôn – Chương 50: Hiểm cảnh

Năm người của võ giả tiểu đội này mỗi người đều mặc trang phục võ giả, đầu lĩnh chính là một đại hán đầu trọc, một thân cơ bắp từng cục, khiến võ giả chiến bào bị căng ra, hai tay lỏa lồ bên ngoài, trên cánh tay tráng kiện càng đeo một sợi khóa sắt, xích sắt một mặt quấn bên phải tay, mặt khác thì treo một cái đại chùy màu đen cao cơ nửa người, vô cùng uy vũ.

Mà ở sau lưng đại hán đầu trọc là một gã nam tử tóc xù cầm trong tay Cự Kiếm, ba võ giả còn lại thì đều lưng đeo chiến đao khổng lồ, trên mặt phân biệt bôi lấy đồ án mặt quỷ bạch sắc, hắc sắc và huyết sắc, vô cùng xấu xí, năm người bay vút tốc độ nhanh như tia chớp, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên thực lực đều kinh người.

Một nhóm người này chính là võ giả tiểu đội tiếng tăm lừng lẫy ở Tân Vệ Thành, tứ tinh cấp võ giả tiểu đội — Thiên Chùy tiểu đội!

Trong núi rừng rậm rạp, gió nhẹ nhẹ phẩy, lá cây dày đặc lắc lư qua lại, phát ra trận trận tiếng vang bà sa, như sóng biển phập phồng.

Vèo!

Trong bụi cỏ thấp bé, một đầu Toản Địa Giáp toàn thân là lân giáp màu nâu đen, hình thể khổng lồ đang hăng hái đi tới, thân hình linh hoạt tự nhiên, thân thể ưu mỹ kiện tráng.

– Chiếu theo tốc độ của ta, chỉ sợ một canh giờ sau là có thể đến Thanh Lâm trấn rồi.

Lâm Tiêu trong nội tâm lặng yên suy nghĩ, nhưng tinh thần lại không hề buông lỏng, thần thức tăng lên tới lớn nhất lan tràn ra ngoài, thời khắc cảm giác lấy tất cả chung quanh, trong rừng núi khắp nơi đều là nguy hiểm, bất kể là võ giả nhân loại hay là yêu thú, một khi gặp nhau đều có thể xảy ra chém giết.

Lâm Tiêu rất nhanh bôn tập lấy, đột nhiên — Ân?


Lâm Tiêu đang đong đưa tứ chi bỗng chợt dừng thân hình, thân hình cao lớn theo bản năng tiềm phục trong bụi cỏ, hai đồng tử huyết sắc nhìn về phía núi rừng ở xa xa, trên sườn núi đột nhiên xuất hiện năm đạo nhân ảnh.

Đồng thời khi Lâm Tiêu phát hiện năm người kia thì năm người của Thiên Chùy tiểu đội cũng phát hiện ra Lâm Tiêu.

Hô!

Năm người cơ hồ đồng thời phân tán ra, như thiểm điện giơ cao vũ khí trong tay, ánh mắt như điện nhìn về phía lùm cây, liếc mắt đã tập trung vào chỗ Lâm Tiêu.

– Là một đầu Toản Địa Giáp, hình thể tựa hồ lớn hơn Toản Địa Giáp bình thường rất nhiều? Bất quá từ khí tức mà xem thì có lẽ vẫn chỉ là nhất tinh yêu thú!

Nam tử tóc xù cầm Cự Kiếm trầm giọng nói, năm người vốn vô cùng cảnh giác sắc mặt đều thoáng buông lỏng, đối với Thiên Chùy tiểu đội bọn hắn mà nói, bất luận yêu thú nào từ tam tinh trở xuống đối với bọn họ đều không có uy hiếp gì cả.

– Dọa lão tử nhảy dựng, đội trưởng, ta đi giết nó!

Một gã thanh niên cầm trong tay Khai Sơn Đao, trên mặt bôi lấy quỷ vân màu trắng hừ lạnh một tiếng, dưới chân mạnh một cái, cả người như tia chớp bắn đến, tốc độ nhanh đến kinh người.

– Không tốt!

Nháy mắt khi Lâm Tiêu phát hiện đối phương thì đã cảm thấy không ổn, võ giả căn cứ thực lực bất đồng, huân chương đeo trên người cũng khác năm, tiểu đội năm người đều đeo huân chương có một đám hỏa diễm thiêu đốt, đây là võ giả huân chương mà Thương Khung đại lục đệ nhị đại võ giả thế lực Nguyên Võ Thánh Địa ban phát, càng khiến cho Lâm Tiêu kinh hãi chính nội dung của năm huân chương kia, trên huân chương của ba người trong đó bên ngoài hỏa diễm có ba đạo viền vàng, đó là đại biểu cho thân phận Chân Võ giả tam chuyển, mà hai người còn lại thì ở bên ngoài hỏa diễm lại có đạo đạo tinh quang ngưng tụ, loại tiêu chí này Lâm Tiêu vô cùng quen thuộc, chính là đồ án tứ cấp võ giả huân chương mà đại ca Lâm Hiên vốn có, đây chính là tiêu chí của cường giả vượt qua Chân Võ giả, đạt đến Hóa Phàm cảnh sơ kỳ.

Phanh!

Không có chút do dự, nháy mắt khi hai phe vừa gặp nhau Lâm Tiêu liền mãnh liệt xoay người, tứ chi phút chốc bộc phát ra lực lượng cường đại nhất, thân thể cao lớn của Toản Địa Giáp hóa thành một đạo lưu quang đụng lên sườn nham thạch ở một bên, đồng thời hai cái chân trước sắc bén điên cuồng đào lên tầng tầng nham thạch chui xuống lòng đất.

– Muốn chạy trốn? Khai sơn phá thạch!

Nhưng vào lúc này, thanh niên đeo bạch sắc quỷ kiểm kia cũng đã thấy được hành động của Lâm Tiêu, trong miệng hừ lạnh một tiếng, giơ hai tay lên cao cao, Khai Sơn Đao cực lớn dài chừng hơn một mét cơ hồ từ sau lưng Lâm Tiêu trùng trùng điệp điệp bổ vào trên sườn núi nham thạch kia.

Oanh!

Núi đá sụp đổ, tầng nham thạch nát bấy, toàn bộ sườn núi nhỏ trực tiếp bị mở ra một khe hở dài đến hơn mười mét, mà chỗ Khai Sơn Đao trực tiếp bổ trúng càng văng tung tóe một mảng lớn, bụi mù tràn ngập.


Hô!

Bốn đạo nhân ảnh lướt đến như thiểm điện, dừng lại ở dốc núi.

– Rõ ràng bị súc sinh này chạy thoát.

Nhìn qua dốc núi rỗng tuếch, chỉ còn lại động sâu ngăm đen, sắc mặt thanh niên kia lộ ra rất khó coi, đề đao muốn xông vào.

– Tốt rồi Ngụy Tả, một đầu Toản Địa Giáp nho nhỏ cứ để nó đi thôi, nếu làm lỡ đại sự của đội trưởng thì xem ngươi làm sao ăn nói.

Thấy sắc mặt gã đại hán đầu trọc có chút âm trầm, nam tử tóc xù liền kéo Ngụy Tả lại, quát khẽ.

– Vì nghe ngóng tin tức này, ta đã hao tốn rất nhiều tinh lực mới biết được Phong Tuyệt tiểu đội hôm nay sẽ ra tay với Đại Lực Ma Viên ra tay, đến lúc đó chúng ta ở sau lưng làm hoàng tước, hừ, dù Phong Tuyệt tiểu đội kia thực lực có mạnh hơn nữa, đến lúc đó cũng khó thoát khỏi cái chết.

Gã đại hán đầu trọc ánh mắt lạnh lùng, đảo qua mọi người:

– Từ giờ trở đi, ai cũng không được tùy ý ra tay, nếu kinh động đến Phong Tuyệt tiểu đội và Đại Lực Ma Viên, xem ta thu thập hắn thế nào.

– Vâng, đội trưởng!

Thần sắc mấy người Ngụy Tả đều rùng mình, đứng ở một bên cung kính lên tiếng, trên mặt không có chút bướng bỉnh nào cả.


– Chúng ta đi.

Gã đại hán đầu trọc trầm thấp lên tiếng, năm người như thiểm điện lướt về phía núi rừng xa xa.

– Nguy hiểm thật!

Sâu trong lòng đất hơn trăm mét, Lâm Tiêu điên cuồng đào hồi lâu sau khi cảm nhận được đối phương cũng không tiếp tục truy tung thì mới dừng hai chân trước lại, thở phào một hơi.

Điên cuồng đào xuống khiến tứ chi Lâm Tiêu nhịn không được trận trận nhức mỏi, nhưng so với nghìn cân treo sợi tóc lúc trước, Lâm Tiêu càng không khỏi đổ ra một thân mồ hôi lạnh. Chỉ kém một tia thôi, một khi bị Khai Sơn Đao của đối phương bổ trúng, dù lân giáp Toản Địa Giáp có dày đi nữa, dưới một kích toàn lực của Chân Võ giả tam chuyển chỉ sợ cũng khó tránh khỏi hậu quả da thịt chia lìa.

– Cũng may hai gã cường giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ không ra tay, nếu không dùng tốc độ của ta căn bản không thoát được.

Lâm Tiêu lòng còn sợ hãi, hơi chút nghỉ ngơi và hồi phục, cũng không quay về theo đường cũ, mà một mực đào ra ngoài vài trăm mét mới lần nữa ngoi lên mặt đất.

Gió mát thổi qua, Lâm Tiêu ẩn núp một lát, thẳng đến khi không cảm thấy nguy hiểm nữa mới tiếp tục tiến về trước…, cả người càng thêm chú ý cẩn thận.

– Nơi này đã bắt đầu dần dần xâm nhập Liên Vân sơn mạch, núi rừng cằn cỗi, phụ cận cũng không có gì đặc thù, nếu là võ giả tiểu đội bình thường tới còn không có gì, nhưng năm người trước kia sao lại tới chỗ này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.