Vợ Của Ác Ma, Không Dễ Làm

Chương 14: Nghe Bảo Cô Là Phu Nhân Của Tôi


Đọc truyện Vợ Của Ác Ma, Không Dễ Làm – Chương 14: Nghe Bảo Cô Là Phu Nhân Của Tôi


Ngôn Băng Nhi khoanh tay trước ngực dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Trình Vũ, cao giọng:
“Tôi nghe rằng cô rất ngông cuồng nói có thể cho tôi một cái bạt tai mà cần cố kỵ chút nào, cho nên tôi đây muốn xem thử có đúng là cô không hề cố kỵ hay không.” Nói rồi cô ta cười nhếch mép một cái vẻ đắc ý lắm!
Trình Vũ không hiểu tại sao lại bị người ta tạt ly rượu vào mặt, tâm tình thật sự không tốt, trên mặt cũng hiện rõ sự tức giận gằn giọng: “Tôi không hiểu ý cô đang nói là gì.”
Ánh mắt Trình Vũ quét đến chỗ Lục Vân Cảnh, không biết tại sao lửa giận lại bừng lên.

Ngôn Băng Nhi tiếp tục nói:
“Hôm nay tôi muốn nhìn xem, nếu tôi động thủ trước, thì cô có thể làm gì tôi.”
Gần đây Ngôn Băng Nhi ở giới giải trí phát triển thế lực rất mạnh, hơn nữa còn có kim chủ Lục Vân Cảnh chống lưng, xung quanh không ai là không nịnh hót cô ta, được đãi ngộ đó lâu ngày làm cô ta quên hết tất thảy.

Ngôn Băng Nhi cảm thấy dù người trước mắt là nữ nhân khác của Lục Vân Cảnh thì thế nào? Chỉ bằng việc hôm nay Lục Vân Cảnh lựa chọn đi cùng với cô ta mà không phải đi với cô gái trước mặt thì đã đủ chứng minh địa vị của cô ta trong lòng Lục Vân Cảnh cao hơn rồi.

Bây giờ, ngay cả danh viện Bắc Thành cũng phải nhìn sắc mặt cô ta thì nữ nhân này có tính là gì?

Chỉ là Ngôn Băng Nhi đến cuối cùng cũng không lường được việc mình bị đám danh viện đó chơi khăm rồi!
Còn về Trình Vũ, chung quanh có quá nhiều người nhìn, Trình Vũ cảm giác tựa như cô trở lại buổi tiệc mười tám tuổi ấy, cũng chật vật thế này, lửa trong lòng càng mãnh liệt, thấy Lục Vân Cảnh đang đến gần, không khống chế được lửa giận hét vào mặt anh: “Lục Vân Cảnh anh có thể trông coi cho tốt nữ nhân của mình hay không thế?”
Tuy rằng không tính là vợ chồng, nhưng tốt xấu gì nước sông không phạm nước giếng, Trình Vũ tự thấy bản thân đã đủ an phận rồi vậy thì dựa vào cái gì mà nữ nhân này dám tìm tới cô gây phiền toái?
Lục Vân Cảnh ngừng ở cách đó không xa, nghe Trình Vũ nói, ánh mắt tối sầm lại.

Trình Vũ nói xong liền hối hận, có nhiều người như vậy, sao cô lại rống lên với Lục Vân Cảnh thật sự là không cho Lục Vân Cảnh chút mặt mũi nào, huống chi dù có danh là vợ đi chăng nữa cũng không có thể so với người cùng anh tới tham gia yến hội, Lục Vân Cảnh có lẽ sẽ không vì lời cô nói mà quản người của hắn, nói không chừng anh còn giận cá chém thớt lên người cô.

Trình Vũ thầm mắng bản thân thật không biết điều, việc không nên làm lúc này nhất chính là đắc tội với Lục Vân Cảnh.

Đắc tội Lục Vân Cảnh lúc này đối với cô không có gì tốt, ngược lại còn có thể rơi vào thế hiểm.

Trong khi Trình Vũ còn đang bận quở trách chính mình thì Lục Vân Cảnh đã dùng ánh mắt lạnh buốt quét qua người Ngôn Băng Nhi, giọng nói cũng trầm lãnh đến rợn người:
” Là cô nói cho phu nhân của tôi cô là nữ nhân của tôi?”
Lời vừa nói ra, Ngôn Băng Nhi sững sờ ngay tại chỗ, chỉ bắt được hai từ trọng yếu —— ” PHU NHÂN”.

Ánh mắt cô ta quét qua Trình Vũ rồi quét lại trên mặt Lục Vân Cảnh, đột nhiên có một dự cảm không lành.

Cô ta biết Lục Vân Cảnh có vợ, chỉ là người vợ ấy rất kín tiếng, chưa bao giờ công khai xuất hiện với Lục Vân Cảnh, bởi vì trước nay chưa từng gặp qua, cho nên qua thời gian dài cô ta tự động bỏ quên.

Nếu nói người trước mắt là Lục phu nhân, như vậy…!
Lục Vân Cảnh tiếp tục nói, mỗi một chữ đều như kết liễu một tầng sương:
“Là ai cho cô lá gan đem mình trở thành nữ nhân của tôi?”
Cảm giác áp bức quá mạnh, Ngôn Băng Nhi theo bản năng lui về phía sau vài bước.


Mà đứng sau Lục Vân Cảnh là trợ lý Kim Lê Dương cũng đúng lúc bảo:
” Phu nhân, tiên sinh cùng Ngôn tiểu thư có hợp đồng, tiên sinh cho tài nguyên, còn Ngôn tiểu thư cùng tiên sinh đi xã giao, đây là giao dịch bình thường.

Không ngờ Ngôn tiểu thư không tự hiểu lấy, tự đem mình trở thành nữ nhân của tiên sinh rồi tới tìm phu nhân gây phiền toái, phu nhân chớ hiểu lầm, cũng không cần cùng cô ấy chấp nhặt.”
Trình Vũ: “……”
Trình Vũ cũng không ngờ sự tình sẽ phát triển như vậy, chính cô còn cho rằng Lục Vân Cảnh sẽ thiên vị Ngôn Băng Nhi, hơn nữa Kim Lê Dương dám đứng trước công chúng nói như vậy khẳng định là được Lục Vân Cảnh đồng ý, trực tiếp nói ra như vậy là hoàn toàn không cho Ngôn Băng Nhi chút mặt mũi.

Trình Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Vân Cảnh một cái, thấy anh cũng không nhìn cô, tuy nhiên sắc mặt vẫn âm trầm, đường nét cằm căng thẳng, có thể nhìn ra tâm tình của anh không tốt lắm.

Vốn dĩ sự trầm mặc của Lục Vân Cảnh đã làm người khác không dám tiếp cận, hiện giờ anh lại mặt lạnh càng bức người thêm, người chung quanh xem náo nhiệt cũng không dám đến gần quá, thậm chí còn có người nhát gan không dám thở mạnh.

Trong sự an tĩnh đến hít thở không thông này chỉ nghe tiếng Lục Vân Cảnh phân phó:
“Giúp phu nhân.”
Ông chủ phân phó Kim Lê Dương ngoan ngoãn hiểu ý, lập tức liền bưng một ly rượu lại, không chút khách khí hắt lên mặt Ngôn Băng Nhi, Ngôn Băng Nhi hôm nay hóa trang đậm, bị hắt rượu càng thêm có vẻ chật vật.


Ngôn Băng Nhi sớm đã không còn sự cao ngạo vừa rồi, lúc này cô ta mới ý thức được nguy hiểm, vốn tưởng rằng Lục Vân Cảnh đã mấy năm dẫn cô ta ra vào, đó là đồng ý sự tồn tại này, dù Lục Vân Cảnh luôn luôn lạnh như băng, nhưng cũng không đối xử với nữ nhân khác như vậy, huống chi trước kia cô ta cũng giáo huấn không ít kẻ không biết tự lượng sức mình muốn ôm đùi Lục Vân Cảnh, cũng không thấy Lục Vân Cảnh nói gì, cho nên cô ta luôn cảm thấy trong lòng anh, cô ta không giống người thường.

Lại không ngờ rằng……!
Thì ra Lục Vân Cảnh đối với cô ta chỉ là quan hệ lợi ích.
Ngôn Băng Nhi cũng không ngốc, lập tức ý thức được nghiêm trọng vấn đề, cũng bất chấp sự chật vật bị những người khác chê cười, cô ta không chút nghĩ ngợi vội vàng nói:
“Lục……!Lục phu nhân, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, phu nhân đại nhân xin đừng trách tiểu nhân.”
Trình Vũ đến bây giờ vẫn còn ngơ ngác, cho nên đối với thái độ đột nhiên xoay chuyển của Ngôn Băng Nhi cô cũng không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng mà Lục Vân Cảnh lại nói thêm:
“Đem cô ta kéo ra bên ngoài, hết thảy hợp đồng đều hủy bỏ, đem tiền vi phạm hợp đồng bồi thường cho cô ta, sau đó……” anh lạnh lùng không chút cảm tình: “Phong sát toàn bộ.”
Tác giả có điều muốn nói: Ông Lục, cho tui biết ông có tình cảm với nữ chính phải hôn?
Lục Vân Cảnh:Liên quan gì tới cô?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.