Đọc truyện Vợ Của Ác Ma, Không Dễ Làm – Chương 13: Tình nhân đụng độ vợ chính thức!
Editor: Cải Ca Ca Đẹp Trai Nhất Hệ Mặt Trời
Beta_er: Cáo Ngố Và Chùm Nho Xanh
Mấy người họ nói đùa thêm vài câu, Trình Vũ đang nghĩ có nên gọi Lục Vân Cảnh không nhưng nghĩ tới nghĩ lui liền cảm thấy không cần thiết, đầu tiên cô nên lấy thân phận gì để chào hỏi đây? Bên người anh còn có bạn gái, cô cứ như vậy qua đó không phải làm anh xấu hổ sao?
Lục Vân Cảnh bị mọi người vây quanh không nhìn thấy cô, vậy cô cứ làm bộ không thấy là được.
Trình Vũ nói thế với nhóm bạn, họ đều tỏ vẻ không hiểu.
” Cậu ngốc à? Cậu không thấy vừa mới rồi Trình Tư Mông còn cười nhạo cậu sao? Tớ còn vừa mới khen cậu vậy mà tại sao bây giờ cậu lại nhận thua rồi?”
Văn Hi nói xong Hân Dao cũng tiếp lời:
“Văn Hi nói rất đúng, mặc kệ quan hệ của cậu và Lục tiên sinh thế nào thì cậu vẫn là Lục phu nhân, dù không đi tìm hồ ly tinh kia gây phiền toái thì cậu cũng không thể cứ như vậy dung túng họ rời đi.”
Hân Dao nói xong, thấy Trình Vũ kinh ngạc nhìn, Văn Hi tủm tỉm:
“Hân Dao là người chưa bao giờ nói bậy, cậu xem vì cậu mà cậu ấy gấp đến mức mắng người ta là “hồ ly tinh” luôn rồi kìa.”
Trình Vũ thỏa hiệp thở dài, nói:
“Được rồi được rồi, là tớ không đúng, tớ ngốc!”
Dù sao chỗ bán đấu giá lớn như vậy Lục Vân Cảnh cũng khó có thể nhìn thấy cô, nếu thấy được không biết Lục Vân Cảnh sẽ đối với cô thế nào, lại nói nếu anh không xấu hổ, thì sao cô lại xấu hổ chứ?
Chuyện xảy ra sau đó chứng minh cho Trình Vũ thấy, thật sự là cô suy nghĩ quá đơn giản.
Là bạn gái Lục Vân Cảnh, Ngôn Băng Nhi cùng Lục Vân Cảnh cùng xuất hiện ở nơi này tất nhiên sẽ khiến người ta chú ý, không ít danh viện phu nhân còn tranh nhau chào hỏi cô ta, Trình Tư Mông và Giản Chu Nghiên cũng là một trong số đó.
Mới cùng Ngôn Băng Nhi hàn huyên vài câu, Giản Chu Nghiên đã luôn miệng khen:
“Ngôn tiểu thư mặc lễ phục thật là đẹp, dây chuyền cũng thực tinh xảo, đây hẳn là Lục tiên sinh tặng.”
Ngôn Băng Nhi nhấp một ngụm rượu không trả lời, Giản Chu Nghiên bị đối phương làm mặt lạnh ý cười trên khóe môi có chút gượng gạo, dù vậy cô ta cũng không dám biểu hiện gì khác thường, chỉ theo bản năng dùng ánh mắt ám chỉ cho Trình Tư Mông.
Trình Tư Mông nhận được ánh mắt ám chỉ của Giản Chu Nghiên liền xen vào tiếp lời: “Nhìn dáng vẻ này có lẽ Ngôn tiểu thư rất được sự yêu thích của Lục tiên sinh.” nói xong lại ra vẻ ưu thương thở dài:”Chỉ là bên người Lục tiên sinh nữ nhân đông đảo, tuy Ngôn tiểu thư được Lục tiên sinh thích nhưng cũng nên để ý một chút mới tốt.”
Ngôn Băng Nhi sắc mặt trở nên lãnh đạm một cách rõ ràng hơn, cô ta híp mắt nhìn về phía Trình Tư Mông, cảm giác người này có chuyện không nói.
” Cô có ý gì?”.
Giản Chu Nghiên vội đáp: “Ngôn tiểu thư đừng có nóng giận, chúng tôi cũng là có ý nhắc nhở thôi.” Dùng ánh mắt nhìn về hướng Trình Vũ cô ta nói tiếp: ” Ngôn tiểu thư có nhìn thấy cô gái mặc lễ phục màu lam kia không? Đó cũng là nữ nhân của Lục tiên sinh, tôi và Trình tiểu thư cũng quen biết cô ta. Chúng tôi rất rõ tính của cô ta nên sợ cô ta sẽ gây rối với Ngôn tiểu thư, cho nên mới vừa rồi thiện ý nhắc nhở một chút, chúng tôi đã nói cô ta rồi, nếu Ngôn tiểu thư cùng Lục tiên sinh đều ở chỗ này, bảo cô ta sao không tạm tránh mặt một chút đi? Nhưng mà….” Gương mặt tỏ ý khó nói.
Ngôn Băng Nhi ngó mắt theo, nhìn thoáng qua quả nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một nữ nhân mặc lễ phục lam có vài phần nhan sắc, dù ở cạnh Lục Vân Cảnh đã lâu nhưng cô ta không hề biết bên cạnh Lục Vân Cảnh lại có một người như vậy.
Giản Chu Nghiên cùng Trình Tư Mông trao đổi ánh mắt, Trình Tư Môn tiếp nhận ánh mắt Giản Chu Nghiên liền hào hứng tiếp lời:
“Vốn dĩ tôi thấy mọi người đều biết nhau nên mới thiện ý nhắc nhở một chút, hơn nữa hôm nay người mở triển lãm cũng là bạn bè chúng tôi, sợ cô ta đại náo sẽ huỷ hoại buổi lễ, không ngờ cô ta không chỉ không nghe còn nói không sợ Ngôn tiểu thư, mà cô ta còn bảo có thể không băn khoăn trước mặt mọi người cho Ngôn tiểu thư một bạt tai, còn Ngôn tiểu thư lại không thể làm thế. Tính cô ta chúng tôi đều biết, cô ta không phải là loại người lấy đại cục làm trọng, tôi biết Ngôn tiểu thư là người hiểu biết cho nên muốn cùng Chu Nghiên tìm cô nói chuyện hi vọng cô có thể chịu ủy khuất một chút…… Tránh cô ấy ra. Hôm nay là tâm huyết của bạn tôi, chúng tôi cũng không muốn nhìn thấy thành quả bạn tôi vất vả bấy lâu hủy trong một chốc.”
Sắc mặt Ngôn Băng Nhi trở nên khó coi, nhìn về phía Trình Vũ trong đáy mắt lộ ra vài phần nguy hiểm, Trình Tư Mông chưa nói xong, cô ta liền bật lại ngay:
“Khẩu khí lớn thật đấy, tôi đây cũng muốn nhìn xem cô ta có năng lực gì.” Nói xong cô ta từ phục vụ lấy một ly rượu đi về phía Trình Vũ.
Mà Trình Tư Mông và Giản Chu Nghiên nhìn nhau cười trộm.
Tuy rằng Lục Vân Cảnh ở đây làm Trình Vũ có chút lo lắng, nhưng cùng hai người bạn tốt thưởng thức siêu xe ăn mỹ vị cũng coi như thích thú.
Mãi mê cùng bạn bè tốt của mình nói chuyện, Trình Vũ vô tình nhấc đầu lên thì nhìn thấy Ngôn Băng Nhi đi tới chỗ cô, còn không kịp nghĩ tại sao cô ta lại qua đây. Ngôn Băng Nhi đi đến trước mặt nâng tay lên, trên tay là ly rượu tựa như muốn hắt hết lên mặt Trình Vũ.
Ngôn Băng Nhi làm khá bất ngờ, xối rượu lên mặt Trình Vũ , mãi một lúc lâu sau cô cũng chưa phục hồi tinh thần.
Văn Hi phản ứng trước, giận dữ chất vấn: ” Cô có ý gì?”
Hân Dao cũng vội cầm khăn giấy giúp Trình Vũ lau vết rượu đi.
Văn Hi lớn tiếng làm kinh động tới người chung quanh, đám người vây quanh Lục Vân Cảnh cũng nghe được động tĩnh, theo bản năng quay đầu nhìn qua.
Ánh mắt Lục Vân Cảnh dừng trên người Trình Vũ một chút, ngay sau đó liền có sự tức giận hiện lên trong đáy mắt, người bên cạnh nói chuyện, anh lại như không nghe gì, vội đi về phía Trình Vũ.
Chung quanh có không ít người nhìn, họ biết Trình Vũ và Ngôn Băng Nhi nên cũng nhìn ra nguyên nhân câu chuyện, không ai dám hé răng, lẳng lặng nhìn trò vui, đương nhiên trong đó người xem chăm chú nhất không ai ngoài Trình Tư Mông cùng Giản Chu Nghiên.
Giản Chu Nghiên mắt lạnh nhìn thấp giọng bảo: “Thời gian đi theo Lục Vân Cảnh cũng không ngắn thế nhưng còn ngu ngốc như vậy.”
Trình Tư Mông nghe lời thì thầm, quay đầu nhìn rồi hỏi: ” Cô nói cái gì?”
Giản Chu Nghiên cười cười: “Không có gì.”