Bạn đang đọc Vô Củ – Chương 4: Bột đậu
Bên bờ Hoàng Hà, đúng vào ngày mùa hè là thời điểm dòng nước dồn dập nhất. Tề Hầu một thân áo giáp màu đen huyền, đầu đội ngọc quan màu đen, tay cầm bảo kiếm Bệ Ngạn. Phía sau hắn là Giám quốc Tề quốc Cao Hề, Thượng đại phu Bào Thúc Nha, còn có Tề quân oai hùng. Cờ màu đỏ bay phất phới không ngừng trong gió.
Tề Hầu thực mau liền thấy được Công tử Củ đã lâu không gặp.
Kỳ thật đời trước, từ thời điểm chia ra chạy khỏi Tề quốc đến chết, Tề Hầu đều không có gặp Công tử Củ, nhìn thấy bất quá là xác chết mà thôi.
Tề Hầu mơ hồ nhìn thấy ba bóng người từ bờ bên kia chậm rãi tới.
Chỉ có ba người, đi đầu là một người mặc tố bào màu trắng, không có vấn tóc. Một mái tóc màu đen dài rối tung buông xuống, gương mặt thon gầy tái nhợt mang theo một cổ tang thương. Nhưng khuôn mặt thanh tú kia cơ hồ chưa từng thay đổi.
Phía sau bên trái là đại danh đỉnh đỉnh Quản Trọng, bên phải là tuổi trẻ tài cao Thiệu Hốt.
Thiệu Hốt mặc áo màu trắng, tay cầm bảo kiếm, mày nhíu chặt, mắt hổ sinh uy, hung hăng trừng Tề Hầu, cũng không kiêng dè uy nghiêm Tề Hầu một chút nào.
Ba người đi đến gần, Cao tử hô to:
“Tội thần Thiệu Hốt lớn mật, thế nhưng còn dám trừng Quân Thượng?!”
Thiệu Hốt không nói gì, Tề Hầu lại nâng tay, cười nói:
“Nhiều năm không gặp, biệt lai vô dạng, nhị ca.”
Ngô Củ nghe được giọng Tề Hầu không dám ngẩng đầu, cung kính cúi đầu, đôi tay ôm một cái đậu màu đỏ.
Đậu là vật chứa cơm, đựng rượu thời ấy, có miệng hình tròn thân bầu. Đậu mà quý tộc dùng đều đúc từ đồng thau, có chạm khắc hoa mỹ tinh xảo. Mà cái đậu trong lòng Ngô Củ là đồ cũ, miệng và cạnh đều bị sờn, bên trên có một cái nắp. Từ khe hở toát ra nhiệt khí cuồn cuộn.
Ngô Củ quỳ, hành đại lễ. Quản Di Ngô cũng quỳ xuống. Thiệu Hốt không quỳ, còn nắm bội kiếm. Bào Thúc Nha đổ mồ hôi lạnh kéo tam đệ một phen. Quản Di Ngô cũng túm hắn, Thiệu Hốt lúc này mới miễn cưỡng quỳ xuống, lại oán hận đem mặt sang một bên.
Tề Hầu trong lòng thầm thở dài một tiếng. Thiệu Hốt quả nhiên rất cốt khí, xương rất cứng.
Tề Hầu bất động thanh sắc, cười nói:
“Đây là nhị ca làm? Cô nghe nói nhị ca mấy ngày nay đột nhiên thích vào bếp. Có việc này sao? Chẳng lẽ, đây là thứ nhị ca đích thân làm?”
Ngô Củ nghe ra Tề Hầu đang chế nhạo mình. Thanh âm kia trầm thấp khàn khàn, mang theo phong phạm vương giả, trầm ổn lại dị thường dễ nghe. Dù tính là chế nhạo người, thế nhưng nói cũng thực dễ nghe.
Ngô Củ không tức giận, nhàn nhạt nói:
“Là tội thần làm, thỉnh Quân Thượng hưởng dụng.”
Tề Hầu híp mắt, trong nháy mắt không biết rốt cuộc người này muốn làm cái gì, có chút nhìn không thấu nhị ca.
Mẫu thân Tiểu Bạch mất sớm, từ nhỏ bị người ta khi dễ mà lớn lên. Trong ba công tử, hắn là người không có chỗ dựa. Năm đó hắn cũng không phải không biết Quân phụ thích đứa con thông minh, nhưng mà hắn không thể biểu lộ ra mình thông tuệ. Nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào một đứa nhỏ không có chỗ dựa vào, sẽ ra tay bóp chết hắn bất cứ lúc nào.
Hắn vẫn luôn giả ngu giả ngơ. Người khác không muốn làm, hắn làm. Người khác chế nhạo, hắn nghe. Người khác nói hắn ngốc, hắn cười. Hắn nhẫn nhục nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng bước lên được Hầu vị, làm không ai có thể chế nhạo hắn.
Tề Hầu chướng mắt đại ca Chư Nhi dâm uế, cũng chướng mắt nhị ca Củ thông minh.
Chỉ là hiện giờ, Tề Hầu trong lòng không thoải mái. Loại cảm giác này phảng phất như một cây kim rơi vào đại dương mênh mông, không chút gợn sóng, lại dị thường khó chịu.
Tề Hầu cười một tiếng, bất động thần sắc nói:
“Món ăn trân quý ra sao mà khiến nhị ca lao tâm lao lực, tự tay động thủ?”
Ngô Củ đem đậu đưa về phía trước một chút. Bào Thúc Nha lập tức tiến lên, tự mình tiếp nhận.
Cái nắp mở ra, một mùi thơm ngọt tỏa ra xông thẳng vào mũi. Mọi người đều chưa có ngửi qua loại hương vị này, hai mặt nhìn nhau, vì một món đậu mà lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Bên trong thế nhưng lại là món ăn làm từ đậu nành.
Tề Hầu sửng sốt, trên mặt tươi cười trở nên quỷ dị, giọng âm trầm nói:
“Nhị ca đây là……?”
Đậu nành giá rất rẻ, Tề Hầu tâm tư đa nghi, còn tưởng rằng Công tử Củ dùng đậu nành tới lừa mình. Liền nghe Ngô Củ nhàn nhạt nói:
“Quân Thượng biết món bột đậu này là như thế nào mà có không?”
Tề Hầu cười lạnh một tiếng, nói:
“Cô không giống nhị ca thích nấu ăn, tất nhiên không biết.”
Ngô Củ thấp giọng nói:
“Trái đậu và cành đậu vốn sinh trên cùng một cây. Chờ trái đậu trưởng thành, nông dân hái xuống lấy hạt. Đem hạt đậu bỏ vào trong nồi nấu, đem cành đậu bỏ vào bếp nhóm lửa. Cành đậu nấu hạt đậu, hạt đậu biến thành bột đậu.”
Kỳ thật Ngô Củ nói chính là một đạo lý rất đơn giản từ câu chuyện Văn Đế Tào Phi muốn giết Đông A Vương Tào Thực. Tào Thực phải làm thơ bảy bước để bảo toàn mạng sống. Tào Thực đã dùng cành đậu và hạt đậu nói về tương sinh tương tàn. Tề Hầu cùng Công tử Củ cũng không phải đôi huynh đệ đối đầu thứ nhất, cũng không phải đôi cuối.
( Thất bộ thi
Chử đậu trì tác canh,
Lộc thị dĩ vi trấp,
Cơ tại phủ há nhiên.
Đậu tại phủ trung khấp,
Bản tự đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Thơ bảy bước
Đun đậu nấu làm canh,
Lọc đậu để lấy nước.
Cành đốt ở dưới nồi,
Hạt ở trong nồi khóc.
Vốn một gốc sinh ra,
Sao đốt nhau khốc liệt.)
Ngô Củ vừa nói xong, tất cả mọi người đều lặng im. Tuy rằng thời đại này còn chưa có Văn Đế, cũng không có Tào Thực, nhưng tất cả những người ở đây đều thông minh. Cành đậu cùng hạt đậu phảng phất là Công tử Củ cùng Tề Hầu, bọn họ nghe rõ ràng, lại không có xuyên tạc.
Lời này cũng lộ ra khí phách. Trong nháy mắt bên dòng Hoàng Hà chỉ nghe được tiếng gió “rào rạt”. Gió thổi quét qua xao động nhiệt khí. Còn có tiếng dòng nước “ào ào” tác động nhịp đập tim mọi người.
Bào Thúc Nha cùng Cao tử đồng thời là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Công tử Củ đang cúi đầu. So sánh này bọn họ đều nghe hiểu, hơn nữa tương đối kinh diễm, không khỏi liếc mắt nhìn nhị công tử vẫn cụp mi rũ mắt.
Phía sau, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ bi thương. Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt nhè nhẹ của bột đậu thế nhưng nói không nên lời là ngọt hay là đắng. Trong lúc nhất thời trong lòng họ là ngũ vị tụ sinh.
Tề Hầu bình tĩnh nhìn chằm chằm nhị ca quỳ trên mặt đất. Đột nhiên nheo nheo mắt, trong lòng hắn dâng lên một cổ bi thương. Đó là cảm khái của người từng chết đi sống lại. Tuy rằng bọn họ không phải thật sự là huynh đệ, nhưng trên danh nghĩa vẫn là huynh đệ. Nếu chính tay hắn giết nhị ca, thì dù người khác không nói, trong lòng cũng hiểu rõ.
Hiện giờ Ngô Củ đã đem lời nói ra, tim Tề Hầu cũng nhảy vài cái. Hắn lại nhìn Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt phía sau.
Kỳ thật Tề Hầu đã sớm suy nghĩ việc giết Công tử Củ hay không. Nếu thật sự giết, không chừng Thiệu Hốt sẽ tự sát, tổn thất một Đại tướng, thật sự là đáng tiếc.
Nhưng lúc này thấy Ngô Củ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói chuyện hợp lý, Tề Hầu có điểm kinh ngạc.
Vị ca ca này tựa hồ không giống dĩ vãng.
Trong lòng Tề Hầu nhất thời chưa quyết, lệnh Bào Thúc Nha mang bột đậu đến. Hắn thật sự nhẹ nhàng nếm một ngụm, kỳ thật là muốn che lấp khuôn mặt tự hỏi của chính mình.
Nhưng nếm vào, Tề Hầu tức khắc có chút kinh ngạc, lại một lần nữa lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhìn thoáng qua đậu trong tay Bào Thúc Nha.
Màu vàng óng ánh của bột đậu nấu chín, phảng phất như là đậu được nghiền nát mịn, cho vào miệng là tan.
Tề Hầu khi còn nhỏ bị người ta khi dễ, không biết ăn qua bao nhiêu lần cơm trộn đậu. Mỗi lần dùng cơm đậu đều là thô cứng khó ăn, chưa bao giờ ăn qua bột đậu thơm ngọt thế này.
Bột đậu rất mềm mịn cho vào miệng là hương vị ngọt lành. Vị ngọt mà không ngán, thanh mà mang hương thơm. Một mùi hương nồng đậm bát ngát ập vào trước mặt, tinh khiết và thơm phức trong mũi.
Kỳ thật bột đậu làm rất đơn giản. Ngô Củ đời trước sống một người, ít nhiều sẽ biết nấu ăn, hơn nữa tay nghề nấu ăn không tồi, lại làm trong công ty chế biến thực phẩm nên có rất nhiều món mình tâm đắc.
Cơm trộn đậu khó ăn bởi vì đậu nành khó mềm. Nhưng nếu đem đậu nghiền đến nát nhừ thì liền khác, biến thành bột đậu nành. Khi nấu cho thêm mật ong tạo vị ngọt sẽ cực kỳ ngon, rải thêm một chút bột hạt mè càng tạo cho ra bột đậu có vị tinh khiết và thơm. Đậy nắp lâu như vậy, vừa mở ra tất nhiên hương thơm tràn ngập, thật lâu chưa tiêu tan.
Trong lòng Tề Hầu suy nghĩ một trận. Hắn nghĩ đến không chỉ là hạt đậu cùng cành đậu, còn nghĩ tới chính mình khi còn nhỏ nếm đủ loại chua xót, cùng với hương vị thơm ngọt nảy lên. Thật sự không thể nói là cái hương vị gì.
Nhưng Tề Hầu lại có chút không cam lòng. Vừa thấy Công tử Củ là chịu thua khi bị uy hiếp, Tề Hầu là người ngồi càng cao càng ngạo khí, càng bảo thủ, tất nhiên không cam lòng bỏ qua cho Ngô Củ như vậy.
Đáng tiếc chính là, Tề Hầu còn muốn tài năng của Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt.
Tề Hầu chỉ uống một ngụm bột đậu, lúc này sắc mặt chậm rãi khôi phục lãnh khốc. Cúi đầu xuống, áo choàng màu đỏ tươi ở trong gió to bay phầng phật, càng tôn lên dáng người cao lớn của Tề Hầu.
Tề Hầu cười một tiếng, nói:
“Lỗ Công ngu ngốc muốn xử tử nhị ca, tới gặp Cô thỉnh cầu cùng quyết tâm hòa. Bất quá trong lòng Cô không đành lòng. Dù gì nhị ca cùng Cô như hạt đậu cùng cành đậu. Một khi đã như vậy… Nhị ca thích xuống bếp như thế, sao không cùng Cô về Tề cung. Thiện phòng trong cung vừa lúc thiếu một thiện phu có tài năng chế biến như nhị ca.”
Hắn nói lời này cùng với ý cười nhè nhẹ. Khuôn mặt lãnh khốc, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng híp lại.
Tất cả mọi người không dám nói lời nào. Thiệu Hốt đột nhiên muốn đứng lên. Quản Di Ngô bắt lấy hắn, ấn vai hắn, chết sống không cho hắn đứng dậy.
Thiệu Hốt sức lực rất lớn, thấy Quản Di Ngô ngăn không được hắn, Ngô Củ lập tức quay đầu lại nhìn, dùng ánh mắt ngăn Thiệu Hốt.
“Hừ hừ”
Thiệu Hốt thở hổn hển thô nặng.
Nhị công tử nhà hắn đường đường là quốc công chi tử, trên vạn người thế nhưng phải làm giống nô lệ thiện phu, làm Thiệu Hốt rất tức giận.
Bất quá Ngô Củ lại rất bình tĩnh, chỉ là cười khẽ một tiếng, nói:
“Tạ Quân Thượng ban ân.”
Tề Hầu cười, trên mặt lộ ra ôn hòa. Hắn càng cảm thấy Công tử Củ thức thời. Vung áo choàng màu đỏ tươi lên, Tề Hầu tự thân nâng Công tử Củ quỳ trên mặt đất lên. Hắn còn cười đem tóc bị gió thổi loạn vén ra sau tay Công tử Củ, một bộ quan tâm ôn nhu, nói:
“Nhị ca nói gì vậy? Nhị ca cùng Cô là huynh đệ, nên nâng đỡ nhau.”
Tề Hầu lại cười, vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Nhị ca sao không vấn tóc?”
Ngô Củ rũ đầu, vẻ mặt cam chịu nói:
“Tội thần không dám vấn tóc.”
Tề Hầu cười nói:
“Nhị ca nói nghiêm trọng quá, đâu ra tội thần chứ. Bờ sông gió lớn tiến vào trướng nói chuyện, thỉnh nhị ca.”
Ngô Củ thuận theo lên tiếng, cúi đầu nói:
“Quân Thượng thỉnh vào trước.”
Chúng thần thấy một màn như vậy đều là hai mặt nhìn nhau. Những người khác cũng nhanh chóng đi theo vào trướng.
Thiệu Hốt còn tức khí, Bào Thúc Nha đi tới, giữ chặt Quản Trọng cùng Thiệu Hốt, thở dài nói:
“Nhị công tử…… Dụng tâm lương khổ là bảo vệ mạng cho hai người các ngươi!”