Bạn đang đọc Vô Củ – Chương 3: Tưởng niệm
Tử Thanh năm nay mười hai tuổi. Hắn là người đi theo Công tử Củ lâu nhất. Công tử Củ là nhị công tử của Tề Hi Công, cũng là vị công tử thông minh nhất, trong sáng nhất trong các vị công tử.
Công tử Chư Nhi tuy rằng lớn tuổi nhất, nhưng hành vi thô bỉ bạo ngược, thông dâm với muội muội, tàn sát muội phu. Quả thực đại công tử làm người người phỉ nhổ, hoàn toàn không có tư cách so cùng nhị công tử.
Mà tam công tử cũng chính là Công tử Tiểu Bạch, trẻ tuổi nhất, là người ổn trọng nhất trong ba người. Đừng thấy hắn nhỏ nhất, tuổi so với Công tử Chư Nhi nhỏ hơn rất nhiều, so với nhị công tử nhỏ hơn vài tuổi, nhưng hắn làm người phi thường lão luyện thành thục.
Tử Thanh cảm thấy dù tam công tử lão luyện thành thục nhưng cũng không đuổi kịp nhị công tử nhà hắn. Bởi vì tam công tử tuy rằng cẩn thận, nhưng phảng phất là một khối gỗ ngâm nước, muốn điểm cũng điểm không ra.
Dựa vào sự chọn lựa của ba vị sư phó thì biết. Năm đó Tề Hầu chọn sư phó cho ba vị công tử. Ba vị sư phó chính là đại thần trung lương tài trí của triều đình. Nhắc đến họ thì chỉ có thể nói là trụ cột của Tề quốc, phân biệt là Bào Thúc Nha, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt.
Ba người này cảm tình cũng phi thường tốt. Bào Thúc Nha tuổi lớn nhất, Quản Di Ngô ở giữa, Thiệu Hốt trẻ tuổi nhất. Ba người nhất kiến như cố, kết thành huynh đệ, lại còn từng lập lời thề, về sau nhất định phải đồng thời phụ tá tân quân, làm Tề quốc lớn mạnh, nếu không dù chết cũng thẹn với liệt tổ liệt tông Tề quốc.
Năm đó ở trước mặt Tề Hi Công, ba người không hổ là thân như thủ túc, đồng thời nhìn ra Công tử Củ tài hoa hơn người. Công tử Củ khí độ bất phàm, mặt như quan ngọc, hơn nữa tài hoa hơn người, ba người đồng thời chọn Công tử Củ.
Bất hạnh cho đại công tử Chư Nhi cùng tam công tử Tiểu Bạch không có sư phó. Tề Hi Công lúc này mới mạnh mẽ ép Bào Thúc Nha đi làm sư phó cho tam công tử, Thiệu Hốt đi làm sư phó cho đại công tử.
Bất quá Thiệu Hốt được lợi. Đại công tử Chư Nhi chướng mắt Thiệu Hốt, vì hắn tuổi còn nhỏ hơn đại công tử, cơ bản chỉ ngang cùng nhị đệ. Để một người nhỏ hơn mình làm sư phó, chẳng phải là để người khác cười đến rụng răng sao. Đại công tử sỉ nhục Thiệu Hốt, đuổi hắn trở về. Ngược lại Thiệu Hốt không cảm thấy sỉ nhục, vô cùng cao hứng cùng Quản Di Ngô làm sư phó cho nhị công tử.
Bào Thúc Nha liền không vui. Người luôn luôn ổn trọng như Bào Thúc Nha còn náo loạn một hồi, cáo ốm không ra. Hai vị huynh đệ tìm mọi cách khuyên bảo, sợ hắn chọc giận Tề Hi Công. Bào Thúc Nha rơi vào đường cùng, đành phải phụ tá tam công tử.
Tử Thanh biết được những chuyện này là từ miệng Thiệu sư phó.
Từ chuyện này có thể nhìn ra được, những người hàng đầu trong triều đều ưu ái nhị công tử nhà hắn. Những người xấu cố tình dèm pha mẫu thân của nhị công tử, khiến bà không được sủng hạnh, mà Tề Hi Công đối với nhị công tử cũng lãnh đạm.
Nhị công tử thông minh nhất, nên Tử Thanh vạn phần tự hào. Bất quá lần này nhị công tử tỉnh lại trở nên có chút khác thường. Tử Thanh cũng không nói ra được khác như thế nào. Nhưng hình như hết sức ổn trọng, lời nói đều nhàn nhạt, còn nói rất kỳ quái, làm Tử Thanh không hiểu được.
Thí dụ như mới vừa rồi, Tử Thanh suýt nữa nghe không hiểu nhị công tử nói gì. Nhị công tử phân phó hắn chuẩn bị ba đồ vật. Ba đồ vật là dùng gặp mặt Tề Hầu.
Tử Thanh cho rằng ba đồ vật có thể là vật báu vô giá, hoặc là đỉnh đồng sư tử đá, hay tìm kì nhân dị sĩ có năng lượng dị thường, nhưng lại không phải.
Ba đồ vật: một là đan thục, hai là hồ ma, ba là mật.
Ba đồ vật bình thường đi đâu mà không có?
Tử Thanh lập tức liền gãi gãi đầu. Không chỉ là Tử Thanh, ngay cả Quản sư phó luôn luôn liệu sự như thần cùng Thiệu sư phó cũng là hai mặt nhìn nhau, không biết nhị công tử là có ý tứ gì.
Ngô Củ thấy bọn họ hai mặt nhìn nhau, chỉ là khẽ cười một tiếng, nói:
“Lo chuẩn bị đi.”
Ngô Củ sắc mặt không tốt, tái nhợt lợi hại. Tử Thanh đi chuẩn bị đồ vật. Thiệu Hốt đi kêu y quan.
Nhưng thật lâu không thấy y quan đến. Lỗ Công đã binh bại, hiển nhiên không giống lúc trước ân cần đối đãi Ngô Củ.
Ngô Củ nằm ở trên giường ho khan, nhờ Thiệu Hốt lấy nước tới.
Nhìn vào chén nước, Ngô Củ thấy diện mạo mình hiện tại. Bộ dáng vẫn không khác mấy, chỉ là quá mảnh khảnh, mặt tiều tụy, yếu đuối mong manh. Trách không được mới nói mấy câu liền ho lợi hại. Đây là bộ dạng bệnh nặng, thật đúng là đáng sợ.
Thiệu Hốt tức khí đá bàn nhỏ, Quản Di Ngô nhíu mày nói:
“Tam đệ, không thể ở trước mặt công tử lỗ mãng.”
Thiệu Hốt lúc này mới thu liễm một ít, nhưng vẫn căm giận, tay nắm bảo kiếm run lên, hiển nhiên là bị Lỗ Công chọc giận rồi.
Ngô Củ híp mắt, cũng không nóng nảy một chút nào. Bởi vì dù sao cũng đã chết một lần, đã dạo quỷ môn quan một chuyến rồi, vốn là “mất” mạng, lại có thể sống thêm một tháng.
Mà Ngô Củ cũng không tức giận hành động của Lỗ Công. Lỗ Công hiển nhiên là bắt nạt kẻ yếu.
Lúc trước Lỗ quốc cảm thấy Công tử Củ là nhị công tử Tề quốc có thể kế vị danh chính ngôn thuận. Lỗ quốc như thế nào cũng coi như là bên ngoại của Công tử Củ, có quan hệ họ hàng. Nếu Công tử Củ kế vị, Lỗ quốc chính là có công lớn, có thể nơi nơi kiềm chế Tề quốc. Vì như vậy Lỗ quốc mới bán mạng.
Hiện giờ Lỗ quốc đại bại ở Thời Thủy. Với tính tình của Lỗ Công kia, nói câu không khách khí là sợ tới mức tè ra quần, giờ này khắc này sao còn có thể che chở cho Công tử Củ, chỉ thiếu chút xông tới chém đầu của Công tử Củ, tự mình đưa đến trước mặt Tề Hầu.
Ngô Củ không để bụng chuyện đó. Dù gì Lỗ Công chỉ là quan hệ lợi ích. Cha ruột còn có thể giết con thì đừng nói quan hệ hư vô mờ mịt này. Ngô Củ đã lĩnh giáo qua nản lòng thoái chí, đây cũng không tính là cái gì.
Ngô Củ nằm ở trên giường, bộ dạng an tĩnh. Quản Di Ngô nhìn rõ ở trong mắt, trong lòng lại gợn sóng muôn vàn.
Nếu công tử có thể sớm cẩn thận như thế này, cũng không đến mức gặp nạn.
Tử Thanh thực mau đã chuẩn bị tốt ba đồ vật, liền ôm trở lại. Ba đồ vật đều là đơn giản, hơn nữa đặc biệt thô.
Đan thục kỳ thật chính là đậu nành. Đậu nành thời này là món ăn chính, rất dễ tìm.
Hồ ma kỳ thật chính là hạt mè. Khi đó người ta còn gọi hạt mè là hồ ma. Dùng hồ ma làm bánh bột kêu là bánh hồ ma.
Mật, cái này không cần giải thích. Chính là mật ong.
Bất quá khi đó người ta nấu ăn không có dùng mật ong. Đường trắng chưa có trong gia vị nấu nướng. Nếu muốn ngọt thì cũng là dùng mạch nha. Mà mạch nha là cống phẩm, ngày thường dùng để tiến cống Chu Thiên tử, hoặc là dùng trong đại điển hiến tế, chỉ có quốc quân mới có thể dùng một ít. Mật ong thì dễ tìm hơn.
Tử Thanh có chút không hiểu, càng làm cho hắn bị kinh hách chính là công tử thế nhưng mang theo mấy món này vào phòng bếp.
Tử Thanh sợ tới mức thiếu chút nữa quỳ xuống. Tuy rằng thời đại này còn chưa có quân tử xa nhà bếp, nhưng cũng có đạo lý là phòng bếp đều là nô lệ, hoặc người thô bỉ. Công tử thân là quý tộc, ngàn thừa chi khu, sao đến loại địa phương này.
Thiệu Hốt cũng trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ có Quản Di Ngô lẳng lặng nhìn Ngô Củ, còn duỗi tay đỡ Ngô Củ, nói:
“Công tử bệnh nặng mới khỏi, đi chậm một chút.”
Tử Thanh trừng mắt nhìn Quản sư phó luôn luôn cẩn thận, thế nhưng cùng công tử hồ nháo. Hắn gấp đến độ không chịu được, nhưng cũng không dám nói.
Ở bên kia
Tề Hầu một thân giáp màu đen tuyền, áo choàng ngắn tay mỏng màu đỏ tươi, lưng mang bảo kiếm.
Hắn đứng ở trước trận, nhìn dòng Hoàng Hà cuồn cuộn.
Sông Hoàng Hà là ranh giới của Tề quốc cùng Lỗ quốc. Bởi vì nửa năm khô cạn, nửa năm tràn đầy, cho nên còn có cái tên khác gọi là Hắc Hà.
Tề Hầu híp mắt, nhìn chằm chằm dòng nước màu vàng chảy xuôi không dứt. Hết thảy cùng hắn sở liệu giống nhau. Lỗ Quốc binh bại, Lỗ Công xin hòa. Hết thảy đều quá giống những gì đã xảy ra ở đời trước. Từ đây thuận lợi đẩy mạnh bành trướng thế lực của hắn.
Chẳng qua lúc này, hắn ở thời điểm vừa đăng Hầu vị, tự mình đi tới Thời Thủy đôn đốc chiến đấu, kỳ thật lý do rất đơn giản. Hắn muốn đích thân nghênh đón Thượng Khanh đại phu, sư phó Quản Trọng của hắn, đồng thời còn muốn nghênh đón một người tài mà đời trước không có được. Đó chính là Thiệu Hốt.
Tề Hầu nghĩ vậy, nhẹ nhàng vung tay, xoay người vào trướng, ngồi ở trong yên tĩnh chờ đợi.
Bào Thúc Nha, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt, ba người này có thể nói là đại đỉnh ba chân của Tề quốc. Nếu thiếu một thì đại đỉnh không xong, liền sẽ dao động. Đời trước Thiệu Hốt bi phẫn, tự sát mà chết. Tề Hầu lúc ấy không cảm thấy có cái gì. Dù sao chỉ là một “nhân tài” gàn bướng hồ đồ thôi, Tề quốc mênh mông còn thiếu nhân tài sao?
Nhưng mà Tề Hầu đã trải qua một đời, trước khi chết chịu đại nhục, lúc này mới sáng tỏ cái gì gọi là “Nhân tài”, cái gì gọi là “Tiểu nhân”. Hắn muốn tồn tại phải có tôn nghiêm, bên cạnh phải có người trung, đuổi đi tiểu nhân.
Vì không để chính mình hối hận, Tề Hầu quyết định liền bắt đầu từ Thiệu Hốt này.
Bất quá làm Tề Hầu kỳ quái chính là lần này trước khi đi vào trận, lại nghe nói một sự tình kỳ quái. Đó chính là nhị công tử, trên danh nghĩa là ca ca của hắn, thế nhưng ở Lỗ quốc vào phòng bếp. Đại nạn đổ xuống đầu, còn nhàn hạ vào bếp nấu cơm, đây cũng không biết ra sao.
Tề Hầu đời trước không có đi đến Thời Thủy. Tất cả đều là Cao tử xử lý. Hắn cũng không biết đời trước Công tử Củ có như vậy hay không.
Tề Hầu có chút khó hiểu, tuy là hắn đã trải qua một đời, thế nhưng cũng nhìn không thấu vị ca ca này.
Nói đến Công tử Củ, Tề Hầu lại có chút bất ngờ. Công tử Củ thật ra không phải ca ca của hắn. Bởi vì Công tử Củ căn bản không phải do Quân phụ sinh ra. Chuyện này cũng là sau khi thành Tề Hầu, hắn mới biết được. Công tử Củ do Lỗ nữ cùng người khác sinh ra. Chuyện này kỳ thật Quân phụ đã phát hiện, nhưng do mặt mũi Tề quốc quan trọng, bí mật này không thể nói.
Tề Hầu khinh thường cười nhạt. Lúc này Cao tử Cao Hề đột nhiên bước vào, hành lễ nói:
“Quân Thượng, có……”
Tề Hầu thấy Cao tử thế nhưng cũng có thời điểm ấp a ấp úng, không khỏi kỳ quái cười.
Cao tử trung thành và tận tâm, thẳng đến thời điểm hắn nguy nan nhất còn phái cung nữ bí mật đến xem hắn. Một cái bánh đầy ân tình, tuy rằng thô cứng, nhưng Tề Hầu vẫn luôn để ở trong lòng, vĩnh viễn không quên.
Tề Hầu thấy Cao tử, sắc mặt lạnh nhạt nhu hòa hơn một ít, nói:
“Cao tử, có chuyện cứ nói.”
Xưng hô Cao tử là tôn xưng. Tề Hầu xưng hô với hắn như vậy, Cao Hề thật sự không dám gánh, vội vàng nói:
“Quân Thượng, Công tử Củ đã ở trước trận Thời Thủy, thỉnh cầu gặp Quân Thượng.”
Tề Hầu híp mắt cười nói:
“Hả? Nhị ca tốt của Cô tới?”
Cao tử không nói chuyện, an tĩnh cúi đầu.
Tề Hầu suy nghĩ một chút. Công tử Củ trước kia cơ hồ không hề có uy hiếp. Đó rõ ràng là nhị ca tốt của hắn. Nhưng Công tử Củ lại có uy hiếp bởi vì Thiệu Hốt đối với Công tử Củ rất trung tâm. Nếu hắn giết Công tử Củ, Thiệu Hốt tất nhiên sẽ giận dữ tự sát.
Tề Hầu nghĩ đến nhân tài này, nhất thời giận chó đánh mèo, cười lạnh một tiếng, nói:
“Hắn tới làm gì? Bên cạnh có Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt không?”
Cao tử lập tức trả lời.
“Bẩm Quân Thượng, tội nhân Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt, một trái một phải Công tử Củ. Chuyện là… Công tử Củ nói tới dâng… cho Quân Thượng bột đậu.”
Tề Hầu tuy là đã trải qua một đời, tự xưng là trấn định, cũng phải sửng sốt, ngay sau đó mới hỏi.
“Bột đậu?”
Cao tử lau lau mồ hôi trên đầu, nói:
“Đúng ạ. Quân Thượng, nếu không muốn gặp, thần liền đi đuổi.”
Tề Hầu nheo nheo mắt, giơ tay nói:
“Đợi đã.”
Cao Tử lập tức nói:
“Dạ.”
Tề Hầu để tay lên bảo kiếm đặt bên cạnh, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ.
“Cạch cạch”
Gõ hai cái, hắn lạnh lùng nói:
“Gặp, tất nhiên phải gặp. Cô cùng nhị ca lâu ngày không thấy, thật là tưởng niệm a.”