Đọc truyện Vợ Cũ Giá Trên Trời Ông Xã Thỉnh Tự Trọng – Chương 5: Tôi Là Mẹ Con Bé
Cô ta xem cô thành người ngoài! “Tôi không phải là người ngoài, tôi là mẹ của con bé! ” Bùi Niệm lập tức lên tiếng.
Hạ Minh Tâm nhướng mày, giọng nói lạnh nhạt chậm rãi vang lên: “Nhưng con bé muốn có một người mẹ như cô sao? Bùi Niệm.
”Tay Bùi Niệm khẽ run.
Mặc dù những người xung quanh đang làm việc riêng nhưng đôi mắt của họ lại không hề rời khỏi Hạ Minh Tâm và Bùi Niệm một giây nào.
Tình địch gặp nhau luôn đỏ hết cả mắt.
Bọn họ chỉ muốn xem hai người kia rốt cuộc sẽ trình diễn màn kịch máu chó nào như thế nào đây?Hạ Minh Tâm lấy hai ly sâm panh từ khay của người phục vụ đi ngang qua, đưa một ly cho Bùi Niệm: “Uống một ly không?”Ánh mắt của Lục Thiệu Đình chỉ dừng lại trên người Bùi Niệm mấy giây, giống như nhìn lâu hơn sẽ khiến bản thân tổn thất gì đó.
“Cô đến đây làm gì?” Trong giọng nói của anh tràn đầy sự không kiên nhẫn.
“Lục Thiệu Đình, tôi muốn gặp Gia Gia.
” Giọng của Bùi Niệm nhẹ nhàng nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết.
Nụ cười trong mắt Lục Thiệu Đình hết sức lạnh lùng: “Thân phận hiện tại của cô không thích hợp để gặp Gia Gia.
”Cô là một người vừa mới ra tù, không có tư cách gặp Gia Gia, anh không muốn con bé biết bản thân có một người mẹ đã từng đi tù! Bùi Niệm hiểu ý anh nhưng cô vẫn không thể quay đầu bỏ đi, cô nhớ Gia Gia quá, cuộc sống bốn năm trong tù, hơn một nghìn bốn trăm ngày đêm, không có ngày nào là cô không nhớ con bé.
Cô thậm chí không biết bây giờ con bé như thế nào, có ngoan hay không, cuộc sống có tốt đẹp không! “Tôi chỉ nhìn con bé từ xa thôi.
” Cô thật sự rất muốn gặp Gia Gia, con gái yêu dấu của cô.
Lục Thiệu Đình nhíu mày, yên lặng, dường như đang suy nghĩ chuyện này.
Cuối cùng, anh nhìn người sau lưng: “Dẫn cô ấy đi gặp cô chủ nhỏ, chỉ cho phép nhìn từ xa, không cho phép lại quấy rầy con bé.
”“Thiệu Đình.
” Hạ Minh Tâm bước tới bên cạnh Lục Thiệu Đình, bàn tay ngọc ngà mảnh mai khoát trên cánh tay anh, rõ ràng là cô ta không muốn để Bùi Niệm thấy Gia Gia.
Lục Thiệu Đình nhìn tay cô ta vòng qua tay anh, không lên tiếng.
Sợ anh đổi ý, lại càng sợ có chuyện không hay xảy ra, Bùi Niệm nhanh chóng đi theo người Lục Thiệu Đình phân phó lên lầu.
Người đàn ông dẫn cô vào một căn phòng, sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng, ngay lập tức có tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên.
Có một bé gái mặc váy xanh da trời đang ngồi trước đàn chăm chú đánh lên những giai điệu, mặc dù tuổi còn rất nhỏ nhưng cô bé lại rất thành thạo những giai điệu mà mình chơi.
Tóc của Gia Gia được thắt thành hai bím nhỏ để trên bờ vai, đúng như Cố Tử Khâm nói, dáng vẻ hết sức xinh đẹp.
Bùi Niệm rưng rưng nước mắt, sợ mình không cẩn thận sẽ khóc lên nên vội lấy tay giữ chặt môi, lúc này cô chỉ muốn tiến lại gần con gái hơn một chút.
Vì vậy hai chân không tự giác đi về phía trước, suýt nữa đã đi vào trong phòng, miệng vẫn gọi tên Gia Gia: “Gia Gia! ”.