Đọc truyện Vợ Cũ Giá Trên Trời Ông Xã Thỉnh Tự Trọng – Chương 4: Tôi Muốn Gặp Gia Gia
Trên tầng nhà họ Lục.
Một người phụ nữ đang trang điểm trước gương, nghe thấy người sau lưng nói, khóe môi mỏng liền khẽ nhếch lên: “Ồ? Bùi Niệm ra tù rồi sao?”“Vâng, thưa cô chủ, hiện tại cô ta đang ở bên ngoài nói muốn vào trong, bảo vệ hỏi cô ta có được phép vào không.
”Hà Minh Tâm giống như không nghe thấy, vẫn tập trung vẽ mày như cũ cho đến khi hình dạng lông mày đúng ý cô ta, cô ta mới quay đầu lại nói: “Tất nhiên là cho cô ta vào, dù sao thì cô ta cũng từng mợ trẻ nhà họ Lục mà đúng chứ?”Bùi Niệm tự mình dâng tới cửa để mình nhục nhã, Hạ Minh Tâm sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được chứ?! Dưới lầu, cửa chính.
“Cô Bùi, mời vào.
” Bảo vệ tránh sang một bên mở ra lối đi, Bùi Niệm nhẹ nhàng tiến vào.
Toàn bộ phòng khách được bật đèn sáng choang, khắp nơi trải thảm đỏ.
Bùi Niệm đi một vòng quanh phòng khách lại không tìm thấy bất kỳ bóng người nhà họ Lục nào, bởi vì cô ăn mặc khiêm tốn, lại cúi thấp đầu nên những người trong phòng khách không đặc biệt chú ý đến cô.
Cho dù nhìn thấy cô ăn mặc như thế này, mọi người cũng chỉ lộ ra một chút khinh thường, rồi lập tức dời mắt đi nơi khác.
Bùi Niệm chuẩn bị lên tầng hai, đúng lúc này, một người phụ nữ bước xuống lầu: “Bùi Niệm, cô ra tù rồi sao?”Một câu này quả nhiên không khác gì ném một quả bom vào trong đám đông, ánh mắt của tất cả mọi người lúc này đều quét qua, đồng loạt nhìn về phía người phụ nữ mặc áo màu đà đang đứng trên cầu thang.
Hóa ra đó là Bùi Niệm sao?Cô ấy đã ra tù? Nhưng sao cô ấy lại dám xuất hiện ở đây?Bùi Niệm biết Hạ Minh Tâm cố ý, cô ta cố ý gọi tên cô để mọi người nhận ra cô, khiến cô chịu đựng những ánh mắt kinh ngạc, xem thường, khinh bỉ và mỉa mai.
Đôi khi những ánh mắt này có thể giết người trong vô hình.
Đáng tiếc, bây giờ Bùi Niệm đã sớm không còn là cô gái tuổi đôi mươi tự do phóng khoáng liều mạng năm đó nữa, bốn năm ngồi tù đã khiến cô học cách im lặng và bình tĩnh.
Mặc một chiếc váy vừa vặn, gương mặt trang điểm tinh xảo không chê vào đâu được, Hạ Minh Tâm bước từ trên lầu xuống, nắm lấy đôi bàn tay hơi lạnh của Bùi Niệm, trong giọng nói và mi mắt toát lên vẻ ấm áp: “Bùi Niệm, cuối cùng cô cũng ra ngoài.
“Đã từng là chị em thân thiết từ nhỏ đến lớn nhưng giữa cô và Hạ Minh Tâm đã sớm không tồn tại những từ ngữ này, kể từ khi Hạ Minh Tâm không từ thủ đoạn tìm mọi cách cướp lấy Lục Thiệu Đình từ tay cô, quan hệ giữa Hạ Minh Tâm và cô đã hoàn toàn tan vỡ.
Hiện tại cô ta hẳn là hận cô đến tận xương chứ nhỉ? “Bùi Niệm, xem cô đã gầy thành dáng vẻ gì rồi này? Ở trong tù vất vả lắm đúng không?” Giọng nói của Hạ Minh Tâm đầy quan tâm nhưng trong mắt đều là sự mỉa mai, châm chọc và chế giễu.
Bùi Niệm không dấu vết thả tay Hạ Minh Tâm, xoa xoa cổ tay đang bị bóp chặt.
Hạ Minh Tâm thật sự rất căm ghét cô, cô biết, cho dù ngày hôm nay, cô ta đã kết hôn với Lục Thiệu Đình, trở thành mợ trẻ nhà họ Lục nhưng lòng oán hận của cô ta dành cho cô vẫn không hề giảm bớt một chút nào.
“Tôi muốn gặp Gia Gia.
”Cô cũng không muốn tự mình đến nhà họ Lục, chẳng qua cô đã ra ngoài nhiều ngày rồi nhưng vẫn chưa từng gặp Lục Tĩnh Gia một lần nào cả, mỗi lần gọi điện thoại cho Cố Tử Khâm, anh ta đều nói cô phải đợi một thời gian nữa.
Cô nóng lòng muốn gặp Gia Gia nên mới đến nhà họ Lục, không ngờ hôm nay lại là bữa tiệc sinh nhật của con trai Lục Thiệu Đình.
Cô lấy phương thức lúng túng như vậy xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng đến cũng đã đến, đã không còn đường lui, hôm nay nhất định cô phải gặp được Lục Tĩnh Gia.
“Gia Gia bây giờ đang học bài, không tiện gặp người ngoài.
” Hạ Minh Tâm từ chối, nhìn Bùi Niệm bằng ánh mắt xinh đẹp lạnh lùng và dáng vẻ đầy kiêu ngạo.
.