Đọc truyện Vợ Cũ Giá Trên Trời Ông Xã Thỉnh Tự Trọng – Chương 12: Khổ Nhục Kế
Trái tim của Bùi Niệm như bị đâm.
Nhưng cô biết chuyện này không thể không xảy ra.
Gia Gia vừa được sinh ra thì cô đã bị Lục Thiệu Đình tống vào ngục.
Bốn năm con bé lớn lên cô chưa từng góp mặt trong đấy giây phút nào.Trong lòng Gia Gia, Hạ Mình Tâm mới là “mẹ ruột” của con bé.“Đúng vậy, dì tỉnh rồi.” Bùi Niệm biết con bé không có thói quen tiếp xúc với người lạ, cho nên cố gắng nhẹ giọng tươi cười.Gia Gia cuối cùng cũng chịu đi tới: “Vậy dì không bị làm sao đúng không?”“Dì không sao.
Thật đấy.
Không tin con nhìn mà xem.Gia Gia chậm rãi dung tay bóp tay Bùi Niệm, cười vui vẻ vô cùng: “Dì không làm sao thật.”“Đúng vậy, dì không sao.” Bùi Niệm thở cẩn thận, quý trọng thời gian ở cạnh Gia Gia.
Cô biết Lục Thiệu Đình không dễ cho hai người ở chung.
Cho nên thời gian ở bên nhau cũng thật khó khăn.Chị Lý thấy hình ảnh âu yếm của hai mẹ con, hốc mặt đỏ lên trông thấy.Chị ta không dám bước tới quấy rầy vì biết Lục Thiệu Đình phân phó mình không được để Bùi Niệm tiếp xúc với Gia Gia.Cô gái nhỏ là loại chậm chạp, phải ở chung lâu mới quen thuộc với người khác.
Con bé cuối cùng cũng chịu bò lên giường ngồi cạnh Bùi Niệm.“Dì ơi, sao dì hôm nào cũng tới trường con? Dì đang đợi bạn nào trong trường ạ? “ Quen thuộc thì Gia Gia cũng nói nhiều hơn.“Đúng vậy, dì đang chờ một bạn nhỏ.”“Vậy bạn nhỏ của dì là ai? Sao con chưa từng thấy qua bạn ấy?” Gia Gia chớp mắt to tròn trong sáng hỏi.Bùi Niệm không biết nên trả lời như thế nào.
Cô muốn nói cho con bé, người ngày ngày cô đợi là con bé chứ không phải ai khác.Cô xoa mái tóc mềm mại của con bé, không nói gì.Tâm tư của Gia Gia rất tinh tế: “Dì, dì khóc? Vì sao khóc? Có phải vì đau hay không?” Con bé vừa nói vừa kéo tay Bùi Niệm.
Dùng miệng thổi vết thương ở tay cô: “Con thổi cho dì, thổi xong dì sẽ không còn đau nữa.”Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con gái, Bùi Niệm chỉ thấy nước mắt dường như đã dâng lên nhòe mi, nhưng phải tự kiếm chế bản thân nhịn xuống.
Cô run rẩy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Gia.Gia Gia ngẩng đầu nhìn cô: “Còn đau phải không?”“Không đau.”“Phương pháp này hiệu quả lắm.
Mỗi lần con té, cô Lý đều thổi cho con.
Thổi xong là hết đau rồi.” Cô nhóc ngoãn nhìn cô Lý đang cười.Con bé bỗng nhiên chỉ vào cửa, lớn tiếng nói: “Cha!”Bùi Niệm cứng đờ cả người, nhìn theo hướng tay con bé chỉ, phát hiện Lục Thiệu Đình đứng trước cửa phòng bệnh không biết từ khi nào.
Vốn anh đã nhìn thấy hết mọi chuyện.Anh bước tới, bế Gia Gia lên, đưa cho chị Lý:”Ôm con bé ra chờ tôi.”Bùi Niệm khẩn trương nói vọng ra: ”Gia Gia…”Gia Gia ngả trên vai chị Lý, vẫy tay với cô:”Dì ơi, hẹn gặp lại.”.Tình hình bây giờ: Lục Thiệu Đình bước tới, Bùi Niệm lạnh lùng nhìn anh.Lục Thiệu Đình đứng lại trước mặt cô, từ cao nhìn xuống, ánh mắt bễ nghễ nhìn cô: “Vì muốn chiếm sự chú ý của Gia Gia, khổ nhục kế như này cô cũng có thể dùng à?”“Tôi không như thế!” Bùi Niệm quay đầu, lạnh giọng.
Ở trong mắt anh, cô luôn là kẻ bỉ ổi chuyện gì cũng có thể làm.
Bốn năm trước tới giờ, cái nhìn của anh với cô chưa từng thay đổi..