Vợ Cũ Giá Trên Trời Ông Xã Thỉnh Tự Trọng

Chương 11: Thời Gian Mẹ Con Ở Chung


Đọc truyện Vợ Cũ Giá Trên Trời Ông Xã Thỉnh Tự Trọng – Chương 11: Thời Gian Mẹ Con Ở Chung


“Tôi biết.” Lục Thiệu Đình vẫy tay, ôm Gia Gia bước lên phía trước, ngồi ở dãy ghế cạnh phòng giải phẫu.Gia Gia khóc hồi lâu, giờ trong lòng ngực cha mình, một lúc sau mệt ngủ thiếp đi.Cửa lớn phòng giải phẫu mở ra.

Bác sĩ từ trong bước ra nhìn về phía Lục Thiệu Đình nói: “Có ai có nhóm máu A hay không? Bệnh nhân cần truyền máu, nhưng bệnh viện đang khan hiếm nhóm máu này.

Nếu nhận máu từ nơi khác chỉ sợ không kịp…”“Tôi có.” Giọng nói trầm thấp cất lên.Cô Lý nhìn về phía đấy, biết lần này truyền máu không ít: “Ngài Lục, ngài…”Lời  nói chưa xong, Thiệu Đình đã đưa Gia Gia ngủ say cho cô Lý: “Chăm sóc tốt cho Gia Gia.” Sau đó, anh đi theo bác sĩ vào bên trong.Cô Lý không nghĩ chuyện sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.

Nghĩ tới Bùi Niệm hiện còn nằm trong phòng giải phẫu, cô ta liền cầu nguyện cho cô,hi vọng cô bình an không có chuyện gì.…Lần hai Bùi Niệm mở to mắt, đập vào mắt cô là căn phòng màu trắngRèm trắng, khăn trải giường màu trắng, ngăn tủ màu trắng, trần màu trắng.Bệnh viện là nơi cô ghét nhất từ trước tới giờ.

Cô đỡ trán định ngồi dậy thì có người ngăn cản: “Cô Bùi chưa cần ngồi dậy vội.

Cô bị thương rất nghiêm trọng.”Cô Lý cầm theo hộp giữ ấm vào trong, quan tâm cô.

Khi cô tỉnh, cô Lý vô cùng vui mừng.Niệm Niệm nhớ lại chuyện xảy ra trước khi mình hôn mê, khuôn mặt nhỏ tái nhợt ngay lập tức, nắm chặt lấy tay cô Lý.


“Cô Lý, Gia Gia sao rồi? Con bé không sao đúng chứ?”“Cô Bùi không cần lo lắng, Gia Gia chỉ bị thương ngoài da.

May mà khi ấy có cô, nếu không chắc chúng tôi…”Bùi Niệm không nói gì.

Gia Gia là con cô, là cốt nhục ruột thịt, có chung dòng máu với cô.

Sao cô có thể trơ mắt mặc kệ khi con bé gặp nguy.“Chị Lý, tôi hôn mê có lâu lắm không?”“Ba ngày, dọa tôi sợ chết khiếp.” Chị Lý đặt hộp giữ ấm xuống, nói thầm: “May mà cô tỉnh lại.

Cô cũng không biết khi ấy mình đổ máu nhuộm đỏ quần áo…” Giờ nghĩ lại hoàn cảnh khi ấy vẫn còn sợ hãi.Đổ canh ấm vào chén, chị Lý bưng tới đưa cho cô: “Cô Bùi, uống chút canh đi, bổ huyết, có lợi với thương thế của cô.”Bùi Niệm cầm lấy chén nhìn cô ta: “Chị Lý, mấy ngày nay cô đều chăm sóc tôi sao? Cảm ơn chị.”“Cô Bùi, đừng có khách khí như vậy.

Dù sai cũng là mẹ ruột của Gia Gia, lại còn cứu chúng tôi.


Ngài Lục còn truyền máu cho cô…” Nói tới đây, biết được mình nói lời không nên nói liền ngừng lại.Nhưng Bùi Niệm vẫn nghe rõ.

Cô cười khổ trong lòng.

Không nghĩ tới Lục Thiệu Đình truyền máu cho mình.Chắc là coi trọng việc cô cứu Gia Gia.Cô rũ mắt uống hết chén canh.Lúc này có tiếng vang từ ngoài vọng vào.

Bùi Niệm hạ chén nhìn ra ngoài.

Gia Gia sợ sệt đứng ở cửa nhìn cô.Số người Gia Gia tiếp xúc từ nhỏ tới giờ không nhiều, nên con bé có phần sợ người lạ.Bùi Niệm khó nén được tâm trạng kích động của mình.

Cô muốn rời giường bước tới chỗ Gia Gia.

Nhưng vết thương trên người không cho phép cô làm bậy.

Cô chỉ có thể vẫy tay với con bé: “Gia Gia lại đây”.  Khi đấy Gia Gia mới lấy hết can đảm bước tới chỗ cô.

Giọng con bé nhút nhát sợ sệt, nghe rất nhỏ: “Dì tỉnh lại rồi.”Dì …Con gái cô gọi cô là dì….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.