Vợ Chồng Son - Chồng Biến Thái, Vợ Biến Chất

Chương 10.


Bạn đang đọc Vợ Chồng Son – Chồng Biến Thái, Vợ Biến Chất: Chương 10.

Chương 10.
Ngay lúc ấy, tại gia tư nhà họ Nhất Khách. Điển hình là gia đình tỷ phú Nhất Khánh Bách Chiến. Ông đang điên đầu với đứa “con gái” đầu lòng Nhất Khánh Phàm Hạo- Nhất Khánh Như Vũ.
Sau khi được đưa về từ bệnh viện, thái độ của Phàm Hạo cũng chẳng khá hơn được khi hắn cố gắng cố thủ với suy nghĩ non nớt. “Người phải lên xe hoa phải là Sii không phải mình, một người đàn ông tuyệt với như mình làm thế quái nào phải làm vợ một thằng đực rực chứ!!!”.
Đó cũng là lí do mà ông Bách Chiến, Papa hắn đành ra một hạ sách. Một cái hạ sách mà thách hắn không tuân theo.
Phòng Nhất Khánh Phàm Hạo.
Hắn nằm trên giường với một chiếc chân bó bột. Trông bộ dạng cực kì đắc ý. Không phải đắc ý vì bị thương mà đắc ý vì làm pa pa hắn nhăn não, em gái hắn khó chịu.
Ông Bách Chiến đứng ngay cửa ra vào. Ông nghiêm nghị nhìn thằng con trai-gái ngồi trên giường với cái chân “què”. Đã què rồi mà mặt con trai ông còn tỏ ra đắc thắng nữa chứ.
Dù lòng có giận sôi máu ông vẫn cố nhịn để nói chuyện tử tế với hắn. Bởi ngay mai ông sẽ đến gặp nhà bên kia bàn về việc cưới hỏi:
-Mày có định cưới không?

Hắn ngồi trên giường, chẳng biết nhìn về hướng nào mà giọng có vẻ đanh thép lắm:
-Có cưới thì đi mà cho Sii cưới! Con không cưới!
Ông Chiến dồn cơn giận vào cái bóp tay. Mạnh mẽ. Ông không có ý định gằng co với hắn làm gì. Dễ không muốn thì ta làm khó:
-Tao hỏi mày lại lần nữa! Lần cuối cùng đấy! Mày có cưới không?
Phàm Hạo cưới đá đểu ông và không nói gì nhưng lại ngầm là nhất quyết không nghe.
Biết là không thể làm gì thêm. Ông Chiến chuyển thẳng sang phương án B. Ông ra lệnh cho kẻ dưới bê cả cái giường lẫn hắn đi theo ông. Cả cái giường lẫn hắn nằm trên bị nhấc bổng lên không trung với hơn 10 tên người hầu bê trên vai. Hắn có hoảng kinh một chút vì không biết ba hắn sẽ làm gì tiếp theo. Nhưng hắn cũng vững lòng lắm rồi. Đanh thép
lắm rồi. Nhất quyết không bị bẻ gãy.
Nhưng đi được nửa đường, trên dãy hành lang dài, trên tường treo đầy những bức họa nổi tiếng trị giá bạc tỉ hắn lại lo sợ. Lo sợ về một cái sắp đến rất khủng khiếp.
Quả không sai! Nơi đích đến trong suy nghĩ của hắn và ông Chiến là cùng một nơi. Đó là thế giới riêng của hắn ở ngay cạnh gara. Nơi hắn tự gọi là “Chốn ngủ yên của thiên thần”.
-Này!!! Lão muốn gì?!!! – Hắn ngồi trên giường bị di chuyển nhìn xuống cái đầu bạc trắng của Papa mình.
Nhưng ông Chiến lại không thèm trả lời hắn. Bởi ông đã cho hắn cơ hội cuối cùng rồi. Giờ thì cơ hội đã biến mất.
Bọn người dưới để hắn và cái giường ở ngoài cửa “Chốn ngủ yên của thiên thần” vì cái giường quá to so với cửa. Bên trong căn phòng “thần thánh” của Phàm Hạo là: 29 siêu xe đắt đỏ nhất thế giới. Niềm từ hạo đáng giá của hắn.
Hắn sợ hãi ngồi trên giường, định bụng nhảy xuống bất cứ lúc nào để bảo vệ đám con cưng. Nhưng chân hắn lại phản bội hắn. Giờ thì với cái chân “què gãy xương” này thì hắn làm được gì? Làm được gì?
Đứng giữa giàn siêu xe, ông Chiên dang tay, nhìn hắn cười gian ác. Hắn cũng sợ lắm rồi.
Ba hắn chạm tay vào Capô của một chiếc Bugatti Veyron Super Sports , đứa bé hắn thân gọi là “Của để dành”. Ông Chiến cười, hỏi hắn với cái giọng rất ngọt:
-Có cưới không con gái? Hay để ba “TRA TẤN” bé???

-Không cưới!!!!!!!
Hắn nghĩ kĩ lắm rồi! Hắn có mất hết bé ngọt đi chăng nữa cũng không thèm cưới một thằng đàn ông làm chồng. Rồi để cái thằng nửa mùa ấy đè đầu cưới cổ. Có khi còn mất đi trinh tiết cả đời ( Suy nghĩ xấu xa). Hắn nhất định một lòng chung thủy với “Thiên Thần”.
-Mày còn mạnh miệng nhỉ?
-Đập cho tao! – Ông Chiến ra lệnh ra bọn đầy tớ.
Ngay lúc ấy, Phàm Hạo cũng điên lên. Hắn nhảy khỏi giường và ngay lập tức ngã xuống. Gắng gượng mãi mới đứng lên được, một tay bấu víu vào cạnh giường. Hắn hét lớn, giận dữ vô cùng. Bé ngọt (xe) là tất cả với hắn. Chỉ đứng sau “Thiên Thần”.
-Chúng bay cứ thử đụng vào xem!!!!!
Ông Chiến nghe vậy chỉ nhếch mép:
-Chúng bay cứ đập! Thằng què này cũng sắp phải về nhà chồng rồi! Không ở đây chơi với chúng bay lâu nữa đâu.
Nghe ông chủ nói thế bọn chúng cũng yên tâm phần nào. Nay lại thêm được xả cơn căm phẫn với tên thiếu gia hống hách đủ đường. Chúng đơm thêm vào câu chễ nhạo vừa thay phiên nhau “nghịch” bé ngọt: “Đại tiểu thư sắp lên xe hoa sao ông chủ”…
“Của để dành” của hắn nhìn hắn với hai cái đèn tắt ngủm, rỉ máu. Lòng hắn cũng thấy rỉ máu, đau thắt ruột gan. Nhưng hắn lại chẳng thể làm gì, chẳng thể bảo vệ nổi một sợi thần kinh của nó. Bởi một thằng què và yếu thế trầm trọng như hắn nào đã bảo vệ nổi bản thân mình.
Nhưng cũng vì chứng kiến cái chết lâm sàn của “Của để dành” mà Phàm Hạo đã chắc chắn thêm phần nào. Cái quyết định thần thánh ấy: “Nhất quyết không cưới một thằng đực rực”.

-Lão có đạp hết “bé ngọt” của tôi! Tôi cũng không đồng ý cái hôn ước trời đánh này đâu!
Phàm Hạo đanh thép nói. Hắn quyết không chùn bước, quyết không bỏ cuộc. Bởi đây là cuộc chiến cả đời của hắn.
Nhưng trông sắc mặt của ba hắn thì lại khác. Ông bước từng bước chậm dãi bằng cơ thể già nua yếu ớt của những năm tháng bon chen sự đời. Bước đến cuối căn phòng “Chốn ngủ yên của thiên thần”. Nơi có bức tranh tự họa của Phàm Hạo về nàng thiên thần có chiếc ô trong mơ hắn gặp hơn 10 năm trước. Đó là viễn cảnh nụ cười đẹp như e lệ của nàng, nàng trong tranh đã là một thiếu nữ. Tóc dài, đen mượt như mây, đôi mắt to hút hồn mở ra cả một thế giới cổ tích lộng lẫy. Làm si mê lòng người.
Chạm nhẹ vào khung tranh, ông Chiến nhìn thằng con trai mỉm cười. Trong khi mặt hắn lại hoảng hốt như gặp phải ma thất tình. Hắn run lên, hoảng loạn vô cùng, muốn chạy ngay đến để ngăn cản ba mình:
-Ông… ông muốn gì?
Nụ cười sắc bén nở lên trên môi ông, ông quay lên nhìn bức tranh khổ lớn, vừa cười vừa truyền đạt tâm ý của mình cho cậu con trai:
-Ây da! Con với cái! Có chồng thì không chịu cưới! Chỉ thích đua đòi theo đứa ở đâu đâu ấy! Giờ thì lại phải để ông bố già này vả vỡ mặt con bé xinh xinh này…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.