Vô Ảnh Thần Chiêu

Chương 20: Dị Nhân Dị Sự


Bạn đang đọc Vô Ảnh Thần Chiêu – Chương 20: Dị Nhân Dị Sự

Ngốc Lão nói :
– Thần quân có ý thôn tính thiên hạ, nên lão muốn trừ đi những nhân vật có võ công cao và đối lập với lão. Sở dĩ lão sai tên kia đâm ta một cách ngang xương là lão biết ta xưa nay chưa hề rút kiếm đánh ai trước. Phần nữa lão cố ý thử võ công của ta.
Tuyết Cừu hỏi :
– Đông Hải Thần Quân có ý như vậy, tiền bối có dự định gì đối phó với lão không?
Ông nói :
– Ta xưa nay không muốn can dự vào việc thiên hạ. Không phải ta sợ lão, ta cũng biết bên cạnh lão còn có Ngũ Hoa đại sư. Bên cạnh Ngũ Hoa còn có (Song Long kiếm khách, tức là Cù Long kiếm khách và Phi Long kiếm khách). Hai tên này võ vông không kém Ngũ Hoa.
Lã Tuyết Cừu giật mình nghĩ thầm :
– “Võ công của giang hồ ta đã thử qua, nhưng làm sao có nhiều đại cao thủ đến như vậy? Ta phải luyện bao lâu nữa mới bằng họ?”
Tuyết Minh hỏi :
– Võ công của tiền bối so với họ như thế nào?
Ngốc Lão cười :
– Khó nói.
Lão Thiên Thu chen vào nói :
– Lão gia đã đấu với Cù Long ba ngày đêm từ chưởng đến kiếm, hai bên vẫn bất phân thắng bại. Nghe nói Vô Tận Tàng cao thủ võ công xuất quỷ nhập thần, nhưng nhân vật đó là ai, giang hồ chưa kẻ nào biết mặt cả.
Tuyết Minh nói :
– Có lẽ tiền bối chưa gặp tri âm. Nếu gặp tri âm chắc chắn phải có tấm lòng đồng điệu. Nếu tri âm chống đối Thần quân, thì tiền bối cũng nhập cuộc thôi.
Ngốc Lão lắc đầu :
– Ta chưa mường tượng ra khí vị của tri âm. Ta không muốn ai quấy rầy cái không khí tĩnh mịch của ta. Các ngươi không biết sự phiền phức của nó đâu.
Họ cao hứng, uống rượu luôn cả đêm.
Lão Thiên Thu uống rượu thật ngọt. Nàng đâm ra cao hứng nói :
– Ỷ Trang tỷ tỷ! Tiểu muội khác với lão gia. Tiểu muội rất thích tri âm. Không biết tỷ tỷ có vui cho tiểu muội kết làm một cặp tâm giao không?
Tuyết Minh khéo léo nói :
– Có thêm một người bạn tốt, nỗi buồn chia hai và niềm vui được nhân đôi, muội đây cũng rất thích. Nhưng Lão tỷ tỷ bận đi với vị tiền bối tịch mịch, còn đâu mà đi với muội? Hơn nữa, muội là kẻ đối mặt giang hồ.
Chợt gã tiểu nhị đi qua, Thiên Thu gọi lại nói :
– Cho một vị cô nương tuyệt đẹp lại có tài rót rượu.
Tiểu nhị nói :
– Có tài rót rượu thì có, nhưng tuyệt đẹp thì không dám chắc.
Thiên Thu nói :
– Nhan sắc cỡ như bọn ta không được sao?
Tiểu nhị nói :
– Xin lỗi. Nhị vị tiểu thư đây là tuyệt thế giai nhân rồi. Quán này không có vị cô nương nào có nhan sắc như vậy. Nhưng tiểu nhân cũng cố gắng.
Hắn đi một lát sau dẫn đến một cô nương có dâng điệu thướt tha. Giờ này người nào cũng có chén và cũng có cao hứng.
Thiếu nữ mới đến nhan sắc mặn mà, cũng đáng gọi là giai nhân. Nhìn gót chân của nàng đi, ai cũng biết nàng là một… Cao nhân.
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
– “Tại sao chốn này lại có cao thâm ẩn tích? Nàng ở trong cánh nào. Nếu là của Thần quân sao họ không yểm trợ gì tên họ La kia”.
Thiên Thu hỏi :
– Cô nương ở quán này bao lâu rồi?
Thiếu nữ đáp :
– Hai năm.
Thiên Thu lại nói :
– Cô nương đáng gọi là giai nhân, xin cho biết cao danh?
Thiếu nữ đáp :
– Nhan sắc của tiểu muội làm sao sánh lại nhị vị tiểu thư? Tiểu muội tên Chân Chân.
Nàng vừa nói vừa châm rượu.
Tuyết Minh lặng thinh nhìn Chân Chân. Chân Chân có tài rót rượu vun ngọn.
Tuyết Minh lấy đũa gạt ngọn rượu ấy ra. Phần ngọn rượu ấy nằm lơ lửng bên ngoài…
Chân Chân đặt bình rượu xuống, hai tay chắp lại nói :
– Tiểu thư có công lực kinh hồn.
Ngốc Lão cười :
– Ta biết cô nương là ai rồi.
Thiên Thu nói :
– Ôi chao! Chư vị là cao nhân mà tiểu muội thật thất kính.
Ngốc Lão hỏi Chân Chân :
– Tiểu cô nương ở trong tổ chức nào vậy?
Chân Chân nói :
– Tiểu nữ là kẻ lưu lạc. Trước đây từng hợp tác với các nàng như Dương Tiểu Kha, Hoa Như Tuyết… Chận khách giang hồ không cho đến Nga Mi. Không ngờ tổ chức đó bị một nữ nhân võ công lực cao đánh bại. Các cô giải tán. Tiểu nữ lưu lạc đến đây. Nơi đây chỉ là một tửu điếm thuần túy, không dính gì đến việc giang hồ.
Tuyết Cừu nghe qua chấn động tâm thần. Chàng vốn đeo nợ nhiều với phái nữ, nên không muốn để lộ thân thế ra.
Lã Tuyết Minh nói :
– Nếu có đất dụng võ, cô nương có gia nhập không?
Chân Chân nói :
– Dĩ nhiên là gia nhập.
Tuyết Minh lấy trong người ra một phong thư, nói :
– Không người nào không có chỗ dùng. Cô nương đọc cẩm nang này sẽ tìm ra được chỗ đó ngay. Bây giờ cô nương cho dọn đồ để đưa bọn này qua sông.
Chân Chân cất cẩm nang vào túi, mắt như muốn hỏi nàng một câu gì đó, nhưng nghĩ sao lại thôi.
Chân Chân nói :
– Có thuyền ngay!
Nàng toan đi, nhưng Ngốc Lão chận lại, nói :
– Chưa gấp đâu, hãy uống rượu đã!
Họ lại vui với nhau một hồi nữa.
Tiệc tàn, Chân Chân cho dọn thuyền.
Tuyết Cừu hỏi :
– Tiền bối có quá giang không?
Ngốc Lão nói :
– Ta cũng định sang sông đó.
Bốn người cùng ngồi thuyền sang sông. Ánh trăng sáng vằng vặc. Tiếng chèo khua nước bì bõm.
Bỗng nhiên nghe tùm một tiếng. Lão Thiên Thu nói :
– Kiếm của lão gia rơi xuống nước rồi.
Ngốc Lão nói :
– Không hề gì. Vào bờ nhặt.
Đoạn, lão rút kiếm của Thiên Thu khắc vào mạn thuyền nơi kiếm vừa rơi.
Lã Tuyết Cừu chép miệng :
– Tiền bối làm việc này, khiến vãn bối nhớ tới câu chuyện “Sở nhân khắc chu cầu kiếm” (người nước Sở khắc vào mạn thuyền để tìm thanh kiếm). Hỡi ơi! Thuyền trôi chứ kiếm làm sao trôi.
Ngốc Lão mỉm cười không nói gì.
Thuyền đến bờ, lão nói :
– Lão Thiên Thu! Lặn từ chỗ này lấy kiếm cho ta.
Lã Tuyết Cừu nghĩ nếu để Thiên Thu lặn xuống nước thì bất tiện, chàng bỏ hành lý ra nói :
– Để vãn bối!
Tuyết Minh nói :
– Khoan! Ta với ngươi đánh cuộc! Theo ngươi, có thanh kiếm đó dưới này không?
Tuyết Cừu suy nghĩ rồi nói :
– Không!
Tuyết Minh cười nói :
– Được đó! Đánh cuộc đi! Nếu là có kiếm thì công tử sẽ là thuộc hạ của ta cả đời. Nếu không có kiếm, ta sẽ làm tôi tớ cho công tử suốt đời không lấy chồng. Cuộc đi nào!
Tuyết Cừu thấy nàng nói găng quá suy nghĩ :
– Môn công phu gì mà có thể dẫn thanh kiếm đi theo thuyền được!
Tuyết Cừu nói :
– Tại hạ võ công thấp kém nên không biết tiền bối luyện môn công phu gì mà có thể dẫn kiếm đi theo thuyền được? Tại hạ không dám đánh cuộc.
Tuyết Minh nói :
– Trong nước luôn luôn có một sức đẩy đứng, nên kiếm rơi xuống đó nhẹ hơn gần phân nửa. Tiền bối dùng hấp lực thần công mà giữ thanh kiếm lại. Nhờ lực giữ ấy, nên kiếm đi theo thuyền. Ngươi có lặn xuống nên chú ý, kiếm đang chong mũi lên.
Tuyết Cừu mỉm cười, chàng nhảy tùm xuống nước, vừa lặn xuống, thì mũi kiếm đâm ngay vào cổ chàng. Cũng may là chàng đã đề phòng, nên có sự xây xát nhẹ. Chàng kinh ngạc không tưởng.
Chàng nhặt kiếm lên mà than :

– Quả là biển học mênh mông. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Kiến thức ta thật chưa tới đâu cả.
Mọi người lên bờ, Tuyết Cừu trao kiếm cho Ngốc Lão và nói :
– Công lực của tiền bối ghê quá! Hôm nay vãn bối mới được mở rộng tầm mắt.
Thiên Thu nói :
– Mừng cho công tử thoát được nạn… Ở đợ! Sơ tỷ tỷ kiến thức cao vòi vọi. Bây giờ hai vị đi đâu?
Tuyết Minh nói :
– Giang hồ linh lãng, đi nhưng không biết đi đâu. Còn tiền bối và tiểu thư đi về đâu?
Ngốc Lão nói :
– Giang hồ linh lãng, cứ đi, tới đâu thì tới. Ta dù có ngốc cũng đoán được rằng, Ngũ Hoa và Thần quân sẽ tìm ta. Bái biệt vậy!
Lão Thiên Thu ghẹo :
– Bỗng nhiên gặp nhau, rồi lại xa nhau. Để riêng cho thục nữ một mối sầu chết lịm…
Ngốc Lão gắt :
– Thiên Thu! Nghịch vừa thôi chứ! Không sợ Cấp Cô Sơn buồn sao?
Thiên Thu cãi lại :
– Thu nhi không yêu hắn! Thu nhi đã nói với hắn rồi.
Tuyết Minh và Tuyết Cừu không biết Cấp Cô Sơn là ai? Nhân vật đó tài cán như thế nào?
Tuyết Minh nói ghẹo lại :
– Đứng núi này trông núi nọ, rốt rồi không có núi nào cao. Ta nghe Cấp công tử tài ba lại đẹp nữa. Coi chừng ế cho mà xem.
Cuối cùng, họ cũng chia tay.
Trên đường đi, Tuyết Cừu hỏi :
– Chủ nhân có biết kỹ về Ngốc Lão không?
Lã Tuyết Minh nói :
– Không kỹ lắm! Võ công của ông thâm cao. Một nhân vật ít tranh chấp với giang hồ. Nếu cần, đứng về phía chúng ta chống lại Thần quân.
Một hôm bên một khu rừng, cả hai cùng thấy hai lão đạo sĩ một người mặc hắc phục, một người nữa mặc thanh phục, đang ngồi đánh cờ với nhau, có vẻ nhàn hạ lắm.
Tuyết Cừu không muốn làm kinh động đến họ, nhưng Tuyết Minh kéo tay chàng đứng lại xem…
Đạo sĩ áo đen tướng mạo hung dữ, còn lão áo xanh râu lưa thưa, mũi khoằm. Bỗng hai lão cùng ngước lên nhìn cặp trai tài gái sắc này.
Lão áo đen hỏi :
– Các ngươi là ai?
Tuyết Cừu nói :
– Bọn vãn bối là khách bộ hành!
Lão áo xanh nói :
– Ai chẳng là khách bộ hành? Nhưng các ngươi là người thế nào? Môn phái nào?
Tuyết Minh cười cười :
– Không có môn phái! Chỉ là người bình thường!
Lão áo xanh nhắm ngay Tuyết Cừu ném ra một quân cờ. Tốc độ cờ đi rất nhanh.
Lã Tuyết Cừu vận công đưa tay chộp lấy, cảm thấy tay mình đau buốt, chờn vờn như muốn thối lui.
Lã Tuyết Cừu nổi giận ném trả con cờ lại cho lão.
Thế là một trận mưa cờ từ phía hai lão bắn về phía hai người.
Lã Tuyết Cừu rất khổ sở trong cuộc thi triển công lực này. Hai lão có sẵn cờ, bắn đã mạnh mà lại nhanh. Còn Lã Tuyết Minh thi triển phân thân thuật hứng và bắt những quân cờ ấy và bắn trả lại một cách ung dung.
Dần dần, Tuyết Cừu quen với thế đến đỡ ấy.
Hai bên tiếp tục giao đấu không bên nào nhượng bên nào.
Càng lúc, Tuyết Cừu càng thấy công lực có phần suy giảm. Chàng nghĩ, không lý bây giờ chàng phải giải thể mấy quân cờ này?
Chàng thấy tức cho mình học không tới nơi tới chốn. Sự tức tối ấy cũng làm ảnh hưởng tâm lý. Nỗi cố gắng từ nơi ấy vươn lên.
Chàng nghĩ thầm :
– “Hai lão ngồi, sự xoay trở có phần bất tiện hơn là người đứng. Phải tập trung năm sáu quân cùng một lúc bắn ra nhiều nơi, ắt hai lão phải trúng”.
Chàng thực hành theo ý định đó.
Hai lão dường như đoán biết được ý định đó.
Khi Lã Tuyết Cừu bắn ra một lần sáu viên, hai lão giũ tay áo một cái mấy quân cờ rớt xuống, nhưng họ lại không tránh được mấy quân cờ của Tuyết Minh. Mỗi lão bị một quân nơi trán, u ra một cục.
Hai lão cả giận, không bắn nữa, đứng lên nói :
– Phải cho hai đứa này biết lễ độ.
Hai lão cùng rút kiếm ra.
Nhìn kiếm của họ, Tuyết Minh thảng thốt la lên :
– Song Long kiếm khách!
Quả vậy, đạo sĩ áo đen cầm thanh Cù Long kiếm, còn đạo sĩ áo xanh sử dụng thanh Phi Long kiếm. Đây cũng là hai thanh bảo kiếm.
Hai lão thấy thiếu nữ trẻ tuổi nói đúng lai lịch mình, khiến cả hai chợt khựng lại, hỏi :
– Tiểu cô nương là ai mà biết bọn ta?
Nàng ung dung nói :
– Hai vị là những tuyệt đại cao thủ mà chịu làm kẻ thủ hạ của Đông Hải Thần Quân, ai mà không thấy kỳ dị?
Hai lão lại càng ngạc nhiên. Cù Long kiếm khách nói như hét :
– Ngươi có quan hệ gì với Bí Tàng cung?
Tuyết Minh nói :
– Ta là người của Bí Tàng cung. Nói cho hai vị hay, Báo Tinh và Ngốc Lão cũng đối đầu với quý vị đó.
Song Long kiếm khách cười rộ :
– Thế mới là vui. Tiểu liễu đầu ơi! Không phải ta phục vụ gì cho tên Đông Hải Thần Quân hay Ngũ Hoa đâu. Chẳng qua là bọn hắn có đông tay chân, để chúng ta… Thượng hành hạ hiệu vậy thôi. Làm người phải có lập chí. Trời đất đã hun đúc một bậc nhân tài thế này lại phải mai một với cây cỏ sao? Sao các ngươi biết lập Bí Tàng cung, biết lùa các cao thủ vào đó?
Tuyết Minh nghiêm trang nói :
– Bí Tàng cung sở dĩ có được là do các vị… Lập ra. Mười ba bang phái đang đi đường chánh, thì chư vị đã xúi giục họ phải đi sang đường tà. Các vị lập hội này phái kia. Nếu ta không lầm, ít ra các vị đã lập bảy nơi như vậy.
Cù Long đạo sĩ nói :
– Được rồi! Nếu tiểu liễu đầu đỡ nổi ta ba hiệp, thì ta sẽ gọi ngươi là sư tỷ và chịu dưới sự sai khiến của ngươi.
Tuyết Minh thất kinh. Nàng biết võ công của Song Long kiếm khách ngang tầm với Ngốc Lão, với Báo Tinh, thì đừng nói ba hiệp mà ba mươi hiệp hay nhiều hơn nữa nàng cũng dư sức để chống trả. Lão thề độc như vậy là có ý gì?
Lã Tuyết Cừu giật mình. Chàng hỏi :
– Đạo trưởng xuất ngôn không ân hận sao?
Cù Long nổi giận quát :
– Ngươi tưởng ta nuốt lời sao?
Lã Tuyết Cừu nói :
– Không phải vậy! Tại hạ biết nhị vị đạo trưởng như hình với bóng. Chả lý, khi một người đi với Bí Tàng cung thì người kia phải ở tư thế đối lập?
Cù Long nói :
– Phi Long kiếm khách phải theo ta.
Phi Long kiếm khách cười lớn nói :
– Ta có hứa đâu mà bắt ta theo. Ngươi hứa rồi thì ngươi phải giữ lời. Chơi đi!
Cù Long kiếm khách đứng ngẩn ngơ.
Tuyết Minh chúm chím cười, nói :
– Khi chưa đấu, có quyền rút lại lời hứa cũng không muộn, đạo trưởng ạ.
Cù Long kiếm khách nói :
– Rút lại sao được? Ta tìm một giải pháp ổn nhất để dàn xếp giữa ta và lão, nếu chuyện thất bại có thể xảy ra.
Lão quay sang Phi Long đạo sĩ hỏi :
– Rủi ta bại, ta với ngươi phải như thế nào?
Phi Long nói tỉnh :
– Lão được một bà… Đại sư tỷ nhan sắc diễm kiều, võ công cái thế, lão còn muốn gì đến ta? Khi đó, nếu có gặp nhau thì lánh mặt nhau là vừa. Đợi khi nào bà sư tỷ của ngươi chết rồi, ngươi mới quay lại.
Cù Long đạo sĩ than :
– Khó nhỉ!
Tuyết Minh nói :
– Nếu đạo trưởng thấy hoàn cảnh khó khăn quá thì thôi vậy.
Cù Long kiếm khách hét :
– Đỡ này!
Lão phi thân lên, ánh kiếm phát ra loang loáng… Và xem lại thì Tuyết Minh cũng mất bóng.
Nàng dùng Nhân kiếm mà đấu với lão.
Nhân kiếm tức là Túy Hoa kiếm pháp phối hợp với Mai Hoa kiếm pháp. Với các chiêu như “Nhân Vị Tình Tự”, “Điểu Vị Hoa Sầu”… Kiếm âm tru lên một cách thê thảm.
Bên kia, Cù Long kiếm khách sử dụng Cù Long kiếm pháp.
Nguyên Cù Long kiếm pháp là do Tôn Nhơn Nhơn đời Chiến Quốc tu đắc đạo mà sáng lập ra. Muốn linh nghiệm trong việc sử dụng phải đánh nó với một thanh bảo kiếm.
Hào quang của hai thanh kiếm ấy xoắn vào nhau, tiếng kiếm khua trong như tiếng ngọc.

Hết một hiệp. Hai tay kiếm tuyệt đỉnh gườm nhau.
Phi Long kiếm khách nói như chiêm bao :
– Một trăm hiệp cũng bất phân thắng bại chứ đừng nói ba hiệp. Con rồng đẹt này bị tổ trác rồi!
Hiệp thứ hai, bất ngờ Lã Tuyết Minh thi triển Thất tuyệt ma chiêu. Bộ pháp và thân pháp của nàng đánh cũng giống như Lã Tuyết Cừu nhưng có phần ảo diệu hơn, mạnh nhanh và chuẩn.
Cứ công bằng mà nói, với Vô Ảnh ma chiêu, Lã Tuyết Cừu vào hàng… Sư đệ so với nàng. Chàng cảm động và cảm phục khôn cùng.
Cù Long đạo sĩ biến chiêu trong Cù Long kiếm pháp. Chiêu thức đang đi nhanh, bất ngờ chậm lại như những đường sóng kiếm nối liên tục với nhau… Người ta thấy bảo kiếm Cù Long như lớn gấp bảy lần kiếm thường.
Lã Tuyết Cừu kinh dị và tặc lưỡi :
– Chưa từng nghe thấy! Nhưng làm sao có thể như vậy được?
Hai bên hết hiệp thứ nhì. Họ lại gườm nhau.
Thần sắc cả hai đều ngưng đọng. Gương mặt của Cù Long kiếm khách đầy vẻ lo lắng.
Bỗng thanh Cù Long kiếm rời tay lão ngờ ngờ đi tới… Khi gần tới nơi, thanh kiếm tự động quay rất nhanh, nhanh như chong chóng gặp gió, như có một bàn tay vô hình điều khiển.
Lã Tuyết Cừu nhớ tới Ngốc Lão đã điều khiển thanh kiếm dưới dòng sông.
Tiếng kiếm khua leng keng. Loại kiếm pháp này gọi là Cách Không kiếm pháp. Hai tay lão múa lia lịa, thanh kiếm múa theo điệu của lão.
Thật ra, Cách Không kiếm pháp tuy là đẹp mắt và lạ lùng nhưng lại rất hao tổn chân lực, lại không chắc chắn.
Kiếm cầm tay bao giờ cũng chắc hơn kiếm ở ngoài không. Cù Long kiếm khách muốn uy hiếp tinh thần đối phương, nên mới biểu diễn như vậy.
Tuyết Minh giữ vững kiếm pháp, Vô Ảnh ma chiêu vẫn duy trì để đấu với loại quái kiếm này.
Cù Long kiếm khách chớp người lên, lão thu kiếm về và sử dụng một loại kiếm pháp khác, dường như Thiên Địa kiếm hay Âm Dương kiếm gì đó. Nhưng dù gì là dù… Ba hiệp đã đi qua…
Phi Long kiếm khách đánh lên không một chưởng, hét :
– Độ số đã hết rồi, dừng tay lại đi!
Lã Tuyết Minh nhảy ra ngoài đứng chống kiếm nhìn.
Cù Long kiếm khách mặt mày buồn thảm. Mặt lão vốn hung dữ, bây giờ pha thêm nét buồn nên thật khó coi.
Lã Tuyết Minh nói :
– Không ai ép đạo trưởng phải giữ lời. Ta mà có một sư đệ như đạo trưởng chắc là phải giảm thọ. Xin cáo từ.
Nàng và Lã Tuyết Cừu toan đi, nhưng Phi Long đạo trưởng nói :
– Song Long kiếm khách xưa nay rất tôn trọng lời nói. Kiếm pháp của tiểu cô nương ngang hàng với chúng ta, không phải là chuyện dễ ở thế gian này. Lão Cù Long có gọi bằng sư tỷ cũng xứng đáng vậy.
Nhưng cặp thiếu niên nam nữ vẫn bước đi.
Cù Long bỗng phóng người tới trước chân đầu họ lại nói :
– Cù Long kiếm khách xin ra mắt… Đại sư tỷ. Và xin đại sư tỷ cho biết quý danh.
Lã Tuyết Minh nghiêm trang nói :
– Tình đối với nhau là một sự tự nguyện, không nên miễn cưỡng. Chấp vì lời hứa chẳng qua là những kẻ cầu danh. Đạo trưởng hãy tự nhiên!
Nàng kéo Tuyết Cừu đi.
Cù Long kiếm khách hét lớn một tiếng, đấm vào đầu để tự sát.
Phi Long nhanh tay cứu kịp.
Tuyết Cừu thấy sự tình trầm trọng, liền dừng lại nói :
– Đạo trưởng không nên làm vậy! Giá mà đạo trưởng nhiệt tình sớm hơn một chút, thì chúng ta là người nhà nhau cả.
Phi Long kiếm khách nói :
– Để có ý nghĩa hơn, chúng ta nên giữ thế đối lập.
Phi Long kiếm khách bỏ đi. Cù Long kiếm khách đứng sững sờ như người mất hồn. Nước mắt lão tuôn dài. Lão nói :
– Bất kỳ cảnh ngộ mới nào cũng khiến người ta ngỡ ngàng. Tiểu đệ chỉ ngỡ ngàng chứ không phải miễn cưỡng. Bây giờ qua giây phút ấy rồi, nếu sư tỷ không nhận, thì tiểu đệ cũng hết sống!
Giọng nói lão rất chân tình, Tuyết Minh thở ra nói :
– Thôi! Lão đệ hãy vui! Nên đề phòng Ngũ Hoa và Thần quân.
Cù Long tung mình nhảy lên một cái, những u uất phiền toái đều biến mất. Tính trẻ thơ của lão ngự trị, lão xá nàng một cái rồi nói :
– Bây giờ tiểu đệ phải đi…
Lão phóng mình đi mất dạng.
Mấy quân cờ trên tảng đá có thể là không đủ, không biết Song Long kiếm khách có trở lại với chúng nữa không?
Tuyết Minh kéo áo Tuyết Cừu vừa đi vừa nói :
– Sống như Ngốc Lão mới là tuyệt vời. Ông ta là bậc thông thái, là nhà hiền triết, là một y sư thượng thặng.
* * * * *
Tuyết Minh và Tuyết Cừu nhắm phía Tây của núi Linh Nham mà đi.
Đến trước một trận Mộc Thạch ở cung Quán Khuê, cả hai cùng dừng lại.
Tuyết Cừu nói :
– Trận này do tại hạ và Băng Kiên lập nên, nhốt Thần Quần vào đó nửa năm. Ngũ Hoa phá trận cứu lão ra. Phi Quỳnh cũng giỏi về trận pháp. Nếu hai cô ấy vào đây ắt phải sửa đổi lại trận, nếu không, kẻ gian sẽ đột nhập vào…
Tuyết Minh nói :
– Ta có cảm tưởng không có hai cô ấy ở đây. Nơi đây không có hơi người.
Tuyết Cừu cũng có cảm tưởng như vậy.
Cả hai vào trong dễ dàng, vì trận không ai tái lập. Cung Quán Khuê vẫn còn nguyên. Băng Kiên và Phi Quỳnh không có. Những cây cổ cầm vẫn còn treo trên vách. Nhà nhện giăng bụi bám.
Tuyết Minh nói :
– Băng Kiên và Phi Quỳnh chưa hề đến đây.
Tuyết Cừu lặng thinh. Nơi đây khiến chàng nhớ lại kỷ niệm của ngày nào. Băng Kiên sống rất có tình. Nếu nàng đến Linh Nham, thì không nơi nào sống ý nghĩa bằng nơi này.
Tuyết Cừu nói như xúc động :
– Hay là họ bị tai nạn dọc đường rồi chăng?
Tuyết Minh dọn sạch sẽ trong ngoài, kể cả mấy cây đàn nàng cũng lau chùi thật bóng.
Sau khi so dây, Tuyết Minh nói :
– Đây là những cây đàn quý, âm hưởng rất tốt, công tử có biết đàn chăng?
Tuyết Cừu cười :
– Hồi còn nhỏ, Từ nhũ mẫu có dạy qua cầm kỳ thi họa, tại hạ có học nhưng không chuyên. Cung chủ đàn cho tại hạ nghe thì hợp hơn.
Tuyết Minh nói :
– Ta luyện được ba khúc. Khúc Quảng Lăng, Lưu Thủy, Hành Vân, Tỳ bà. Các khúc ấy phải gảy vào ban đêm mới hợp. Ta muốn ở lại đây mấy hôm để nghiên cứu địa thế ở nơi này.
Tuyết Cừu nói :
– Linh Nham vốn là nơi vua Ngô sửa sang cho Tây Thi vương phi ở, cảnh đẹp và thơ mộng. Có ba chỗ đáng để ý. Một là nơi này, hai là Mê cung, ba là nơi của Sầm lão sư. Ta đi lướt qua một buổi là xong. Cung chủ dọn dẹp kỹ lưỡng, y như ở luôn nơi đây vậy.
Tuyết Minh nói :
– Dù có ở một buổi cũng phải dọn dẹp. Đó là tỏ lòng tôn kính đối với tiền nhân.
Nàng đi tới đi lui một hồi chợt hỏi :
– Trước kia có thời gian công tử và Băng Kiên sống nơi đây… Thú vị nhỉ?
Tuyết Cừu sơ lược lại giai đoạn chàng bị khống chế, và sau đó qua giai đoạn cả hai học tập chung. Chàng nói :
– Dĩ nhiên cả hai đều tự giữ mình.
Tuyết Minh có vẻ đăm chiêu.
Tuyết Cừu cảm thấy áy náy. Để không khí khỏi nặng, chàng hỏi :
– Tài liệu ở đâu Cung chủ luyện Vô Ảnh ma chiêu?
Nàng đáp :
– Vô Tận Tàng cao thủ truyền lại cho ta đó. Ông ta rút từ trong Thạch trận ở Nam Thị.
Tuyết Cừu hơi ngạc nhiên. Vì chàng cứ tưởng rằng, chỉ có chàng là người duy nhất mới khám phá ra Ma chiêu và Quỷ thức.
Tuyết Cừu không nói gì về việc của chàng luyện. Chàng mãi băn khoăn về võ công của chàng không tiến tới tuyệt đỉnh, chàng cứ ra ngẩn vào ngơ mãi.
Tuyết Minh nói :
– Dường như công tử nhớ ai rồi phải không?
Tuyết Cừu buồn buồn nói :
– Tại hạ đã vượt sinh tử huyền quan rồi nhưng luyện võ công vẫn không tiến bộ là sao?
Tuyết Minh nói :
– Võ công cũng còn tùy theo căn duyên nữa. Muốn tiến nhanh sao được. Bây giờ ta định vào Mê cung xem thử nơi ấy có gì bí hiểm.
Tuyết Cừu nói :
– Đừng vào thì hay hơn. Vì Ngũ Hoa đến đây cứu Thần quân, chắc chắn là ông ta vào rồi. Và có thể ông đã đặt bẫy nới ấy.
Tuyết Minh cười nhẹ :
– Ta lại sợ hai lão ấy sao?
Chàng không dám can ngăn nữa.
Đêm đến cả hai ngồi tham thiền. Vào khuya, Tuyết Cừu nói :

– Xin Cung chủ cho nghe một khúc đàn.
Tuyết Minh nói :
– Cả ba khúc mà ta biết, âm chất rất nhiều. Đàn vào ban đêm thì hợp, nhưng lại e có ác xà đến. Ở Linh Nham này có vẻ hoang tàn, trăn rắn không thiếu gì.
Tuyết Cừu nói :
– Chẳng lý ta lại sợ trăn rắn?
Tuyết Minh nói :
– Những con rắn lâu năm có nhiều độc khí. Thôi, chiều ý công tử, ta gảy bản “Lưu thủy hành vân”. Công tử hãy nạp khí chuẩn bị nhận thêm công lực.
Đêm khuya vắng. Tiếng đàn thánh thót. Có khi cao như núi, khi sâu như sông, khi lạnh như tuyết khi mờ như mây… Công lực cũng từ đó mà tuôn ra…
Tuyết Cừu dùng Cự Bí thần công mà hấp thu nguồn chân lực dồi dào ấy…
Thân nhiệt của chàng mỗi lúc một nóng lên. Nóng đến mức gần như muốn bốc cháy.
Trường hợp này bế công cũng nguy hiểm.
May sao lúc đó tiếng đàn dịu dần, công lực truyền qua tiếng đàn cũng thu liễm. Nhưng người Lã Tuyết Cừu vẫn còn nóng, vì nguồn chân lực vừa thu nhận không ổn trong cơ thể chàng.
Chàng xả công mà lăn lộn… Và hôn mê.
Tuyết Minh bước tới sờ mạch chàng, thấy chàng. Nóng như xông lửa, nàng chép miệng :
– Người này có công lực rất cao nhưng sự sắp xếp không mấy ổn thỏa, nên sự vận công cũng khó khăn.
Nàng cởi y phục của chàng ra để giải nhiệt, rồi dùng cường công để trấn áp số công lực hỗn loạn kia…
Một hồi Lã Tuyết Cừu tỉnh lại, chàng vươn vai đứng lên, thấy mình chỉ mặc mỗi chiếc quần cộc.
Bên kia Tuyết Minh ngồi nhắm mắt dưỡng thần.
Hồi lâu, Tuyết Minh xả công. Tuyết Cừu nói :
– Công lực của Cung chủ cao thâm không tưởng được.
Tuyết Minh mỉm cười :
– Công lực của công tử gần tương đương với ta rồi đó. Tại công tử chưa biết cách phát huy nó. Công lực của một cao thủ bao giờ cũng chia làm hai phần: nội lực và tiềm lực. Sự điều hợp giữa hai phần lực ấy phải bằng ý chí.
Nàng giảng tâm pháp cho Tuyết Cừu để biết cách phát huy.
Sau đó chàng đứng lên mở cửa, toan bước ra ngoài, bỗng chàng thấy một con mãng xà, vảy ngời bóng trăng, lớn bằng một ôm tay, dài ngót bốn trượng. Rắn ngóc đầu lên cao hơn chàng.
Tuyết Minh mặt mày hơ hải la lên :
– Lão xà!
Rắn vẫn ngóc đầu và ở yên một chỗ.
Tuyết Cừu nói :
– Lão xà! Ngươi vì âm thanh huyền diệu kia mà đến đây, té ra ngươi sành âm luật lắm. Với chúng ta, ngươi nên là bạn hơn là đối đầu.
Chàng quay sang nói với Tuyết Minh :
– Cung chủ nên gảy một bản nữa cho lão xà thưởng thức. Những con vật lâu năm này có giác tính đặc biệt lắm.
Tuyết Minh đưa tay chân ngực nói :
– Cho tới bây giờ ta vẫn còn thấy khó chịu trong người, làm sao mà gảy được?
Tuyết Cừu mỉm cười :
– Tại hạ từng gặp những con quái vật cỡ này. Chẳng hạn mấy con Khủng tri thù của Cung chủ nuôi chẳng phải là quái vật sao? Cung chủ cứ mang đàn ra, tự khắc bình tâm ngay.
Tuyết Minh nghe lời chàng lấy đàn ra gảy khúc Quảng Lăng. Mắt nàng rất mơ màng, đầu nghiêng về một bên, mái tóc huyền xõa trên má, trông đẹp như một nàng tiên.
Tiếng đàn nghe mượt mà như tơ như nhung, pha chút mông lung kỳ ảo, âm điệu du dương khi bổng khi trầm…
Tuyết Cừu thấy đuôi rắn nhịp nhịp, đầu rắn khi vươn cao, khi rụt thấp khi chồm tới khi lui về tất cả đều theo điệu đàn…
Tuyết Cừu tuy chăm chú nghe, nhưng mắt vẫn quan sát rắn.
Rắn có vẻ thoải mái và chăm chú nghe. Rắn đánh nhịp rất ăn khớp với đàn.
Bản đàn dứt. Tuyết Minh treo đàn. Rắn xoay đầu vào trong gục gặc mấy cái rồi bỏ đi. Đuôi rắn ngoe ngoắc mấy cái.
Hai người trông theo không hiểu ý gì.
Rắn dừng lại, và ngoái đầu nhìn lại.
Tuyết Cừu nói :
– Lão xà có ý muốn bảo chúng ta đi theo đó. Ta nên theo nó!
Tuyết Minh đồng ý. Cả hai mang vũ khí và hành lý theo.
Bây giờ rắn mới thong thả trườn mình đi. Càng lúc rắn càng trườn nhanh, nhanh đến nổi gió, hai người dùng thuật khinh thân đuổi theo.
Rắn đi về hướng Đông Nam.
Cả hai để ý, vảy rắn phản chiếu ánh trăng lóng lánh màu bạc.
Chừng hơn một khắc, rắn đến một cây cổ thụ. Nơi đây có ba tảng đá dụm lại. Rắn trườn mình trên đá, đuôi trỏ vào hang…
Tuyết Cừu nói :
– Tại hạ hiểu rồi. Trước đây có một vị tiền bối nào đó có đặt bảo vật hay kỳ thư gì vào đây. Có nhờ rắn canh giữ. Người nào có nhân duyên thì rắn trao lại.
Tuyết Minh nói :
– Không chừng trong ấy còn một con nữa. Làm sao ta dám vào?
Tuyết Cừu nói với rắn :
– Lão xà! Nếu có bạn, ngươi hãy gọi bạn ra!
Nhưng lão xà vẫn nằm im tại chỗ.
Tuyết Cừu đánh lửa lên rồi chun vào hang. Tuyết Minh thấy vậy bước theo. Hai người đi sâu vào mấy trượng rồi dừng lại quan sát. Nơi họ đứng chính là một nắp bửng.
Tuyết Cừu chỉ nắp bửng nói :
– Đây là cửa ngõ của hang động. Hãy giở tấm bửng này lên.
Cả hai thấy có cầu thang đi xuống một phòng ngầm.
Tuyết Cừu nói :
– Thầy trò Sầm lão sư ở đây lâu ngày sao lại không phát giác ra hang này?
Tuyết Minh nói :
– Có rắn canh! Con rắn to lớn như vậy có ai dám đến gần nó?
Hai người soi sáng và đi xuống. Có tất cả ba phòng, nằm dài theo triền đồi. Có nhiều lỗ thông hơi bí mật.
Mỗi phòng có sáu bức tượng. Mỗi bức tượng đứng theo một điệu bộ đặc biệt.
Tuyết Minh nói :
– Chắc chắn mười tám bức tượng này hợp lại thành một bộ chưởng kiếm phổ. Chưa biết pho này tên gì?
Tuyết Cừu nói :
– Đây là một tuyệt tác, một kỳ công. Mười tám pho tượng này cùng một gương mặt. Có lẽ gương mặt của vị tiền bối để lại những pho tượng này.
Hai người tìm thêm, ngoài một số dụng cụ bình thường, không có lấy một pho sách nào. Cả hai cùng thấy một cái tủ bằng đá.
Tuyết Cừu quan sát thật kỹ chung quanh trên dưới rồi nói :
– Cung chủ hãy tránh ra một bên, tại hạ mở tủ đá này.
Tuyết Minh tránh ra nhưng vẫn nói :
– Không có cơ quan máy móc gì trong đó đâu. Vì mấy bức tượng kia là cả một hảo tâm của tác giả, thì làm gì có hiểm tâm trong tủ đá?
Chàng tìm cách mở tử đá ra, nhìn vào đó thấy ba lọ sứ rất lớn. Họ mở ra xem thấy đựng thuốc, thuốc nước lẫn thuốc viên.
Lọ thuốc nước có ghi mấy chữ “Bách niên công lực thần thủy”. Lọ giữa có ghi “Cải tử hoàn sinh”.
Tuyết Cừu nói :
– Lâu năm sợ dược tính bị phai.
Tuyết Minh nếm thử thuốc nước, nói :
– Những y sư ngoại hạng sự điều chế thang dược rất điêu luyện. Tất cả các thứ thuốc này đều dùng được. Ý của tiền bối này là, ai luyện các chiêu thức trong mười tám pho tượng kia hẳn mất sức rất nhiều, nhờ những loại thuốc này để bổ dưỡng.
Cả hai ngồi lại dưỡng thần, chờ trời sáng mới nghiên cứu…
* * * * *
Tuyết Minh và Tuyết Cừu đi lục soát lại một hồi để tìm hiểu tác giả và tác phẩm, nhưng không có mảy may tài liệu.
Tuyết Cừu chắp tay trước mấy pho tượng nói :
– Bọn vãn bối là Lã Tuyết Cừu và Lã Tuyết Minh được lão xà đưa về đây, gặp tuyệt tác của tiền bối để lại. Có lẽ đây là cơ duyên, nên vãn bối không thể không luyện. Thứ mong anh linh của tiền bối hộ trì.
Chàng khấn xong bái ba lạy.
Hai người. Bắt đầu diễn qua mấy thế của sáu pho tượng ở phòng trên.
Nhờ kinh nghiệm và vốn học sẵn có, nên từ động tác của pho tượng này sang pho tượng kia họ ráp nối rất hợp lý.
Riêng ngày đầu họ luyện tập thuần thục sáu chiêu thức trong sáu bức tượng này. Cái đáng mừng của họ là khí huyết trong người rất hoạt lưu.
Tuyết Minh nói :
– Chúng ta dùng thần thủy để thế thức ăn.
Mỗi người làm một ngụm. Không lâu họ vận công thảy nhiệt khí trong người tỏa ra. Công lực có phần tăng trưởng.
Tuyết Cừu nói :
– Ta có thể dùng loại Bách độc bất nhiễm kia để trục bớt độc tố trong người ra.
Đêm đó Tuyết Cừu nằm thao thức và ôn luyện lại sáu chiêu thức chàng học hồi ban ngày. Chàng rất lấy làm lạ, nếu dùng Vô ảnh phối hợp với mấy chiêu nay thì khí thế tăng gấp bội.
Tuyết Minh đang thiu thiu, bỗng nghe tiếng động, nàng mở mắt thấy Tuyết Cừu tập luyện, lòng cảm động khôn xiết.
Lâu nay hai người đi chung, Tuyết Cừu đối xử với nàng rất mực lễ độ và tế nhị. Nghĩ đến bức chân dung và pho tượng mà chàng tạc, lòng nàng ngùi ngùi…
Chờ chàng tập luyện xong, Tuyết Minh nói :
– Khuya rồi, công tử không nghĩ đi để ngày mai làm việc tiếp?
Tuyết Cừu nói :
– Cung chủ! Nếu dùng Vô ảnh mà phối hợp với sáu chiêu nay hiệu lực tăng ghê lắm. Cung chủ hãy luyện nó đi!
Tuyết Minh nói :
– Ta cũng vừa mới nghiệm ra điều này. Định nói với công tử, không ngờ công tử đã khám phá ra.
Tuyết Cừu khen :
– Óc não của Cung chủ thật minh mẫn. Về võ học có luyện thực tế mới biết, vậy mà Cung chủ chỉ nam nghiệm.
Tuyết Minh nói :
– Từ nay công tử gọi ta là… Tiểu muội, tiểu thư, cô nương, chứ đừng gọi Cung chủ nữa. Ta không muốn làm… Chủ công tử đâu.
Tuyết Cừu nói lí nhí :
– Tại hạ không dám.
Tuyết Minh chợt nói :
– Công tử thấy ta có đẹp không?
Tuyết Cừu nói rất nhanh :
– Đẹp tuyệt vời!
Nàng lại hỏi :

– Ta và các vị cô nương công tử đã gặp, về nhan sắc công tử chấm người nào?
Tuyết Cừu nói :
– Tại hạ không so sánh được đâu. Chỉ biết Cung chủ có nét quý phái mà không người nào bì được.
Tuyết Minh kéo tay Tuyết Cừu nói :
– Đã dặn rồi mà Cung chủ mãi. Gọi bằng tiểu muội cho tiểu muội nhờ.
Trong bóng tối, cử chỉ nàng thật thiết tha, thật âu yếm. Tuyết Cừu cảm thấy hồi hộp, chàng nói ấp úng :
– Tiểu… Tiểu thư, Tuyết Cừu nhiều… Tội lỗi lắm.
Tuyết Minh nói :
– Không ai thánh thiện hoàn toàn cả. Sống chung với công tử, tiểu muội thấy công tử có nhiều điểm đáng kính lắm.
Tuyết Cừu lặng thinh.
Tuyết Minh kéo chàng nằm xuống, nói :
– Hãy ngủ để lấy sức, mai luyện tiếp!
Qua ngày thứ hai, họ lại luyện tiếp sáu chiêu thức kia. Càng về sau họ luyện càng khó hơn. Thành thạo những chiêu thức này họ mất hơn hai ngày.
Tuyết Minh nói :
– Qua tính chất mười hai chiêu vừa rồi, công tử thử đặt tên cho bộ chưởng kiếm phổ này.
Tuyết Cừu nói :
– Theo tại hạ, chiêu thức của nó càng về sau càng biến dần. Cái mầu nhiệm là thân thể con người như nhẹ đi. Hơi thở dài ra, tay chân nhanh hay chậm tùy ý chí điều khiển. Qua mười hai chiêu này, tại hạ cảm thấy mình khác hẳn mình trước đây ba ngày.
Tuyết Minh nói :
– Nhưng công tử vẫn chưa đặt tên?
Chàng đáp :
– Còn sớm.
Bỗng Tuyết Minh nói :
– Bức tượng thứ mười hai, ta để ý, ngón tay của tiền bối đang chỉ về phía bên kệ đá kia. Hãy xem thử.
Hai người bước lại quan sát kệ đá. Mới trông tưởng đâu ghế đá để ngồi, hoặc dùng để đặt đồ vật lên đó. Chừng xem kỹ lại thì đó là một hộp tròn có hai nắp.
Tuyết Cừu giở nắp ra, ngoài một cẩm nang, không còn gì cả.
Họ mở cẩm nang ra xem thấy ghi :
“Cùng đệ tử ký truyền!
Ta là Vô Lai Tôn Giả, người đã lưu lại bộ Hình kinh này. Tấn lòng chân thành và cựu học của quý đệ tử chắc chắc sẽ có duyên để xem cẩm nang.
Đệ tử sẽ biết sáu pho tượng sau cùng chỉ có ba chiêu. Nếu là nam phải luyện theo pho mười ba, mười lăm, mười bảy, còn nữ phải luyện theo pho mười bốn, mười sáu, mười tám, thì lục mạch phải hoạt động.
Để khí mạch thông hoạt, cần phải thoát y, đưa dẫn công lực đến chỗ thượng thừa.
Luyện xong hãy hủy hết, chỉ để lại một pho là đủ rồi. Trong khi luyện, nên bồi dưỡng bằng thần thủy, mỗi đêm, mỗi ngụm vừa phải. Bách độc bất nhiễm và cải tử hoàn sinh thì cứ mỗi ngày ngận mỗi viên, uống đến viên thứ mười lăm thì dừng lại. Thuốc ấy đệ tử nên mang theo để cứu nhân độ thế.
Bộ Hình kinh do ta tự tìm tòi trong vòng mười năm, luyện thông đạt trong vòng mười ngày. Mười tám bức tượng ta tạc trong một năm rưỡi. Chẳng cần nói thêm, bộ này là Á Phẩm của Vô Ảnh ma chiêu, Thạch kinh ở Nam Thị.
Quý đệ tử miễn hành đại lễ.
Vô Lai Tôn Giả”.
Họ đọc xong bức cẩm nang này, ai cũng thấy lòng có sự xúc động lớn. Nhất là cái duyên do trận Loạn Thạch ở Nam Thị. Điều trở ngại lớn là ba chiêu sau cùng phải khỏa thân.
Tuyết Minh hỏi :
– Ý công tử thế nào về cách luyện ba chiêu sau cùng?
Tuyết Cừu nói :
– Khó khăn gì cũng phải luyện. Khi tiểu thư hành công thì tại hạ tránh chỗ khác. Khi tại hạ hành công thì tiểu thư cũng làm vậy.
Tuyết Minh nói :
– Không phải vậy. Ý Tôn giả nói, trong suốt thời gian luyện này, ta phải khỏa thân cho đến khi xong.
Tuyết Cừu nói :
– Thì tiểu thư cứ luyện cho đến lúc thuần thục rồi thì tới phiên tại hạ.
Nàng lại nói :
– Nếu có việc cần hỏi, cần gặp, đêm cũng như ngày thì sao?
Chàng đáp tỉnh queo :
– Thì cứ lên tiếng thôi.
Nàng lại hỏi tiếp :
– Còn ba loại thuốc ở phòng thứ ba?
Tuyết Cừu nói như có sắp đặt :
– Đặt nó vào phòng này, tại hạ lên phòng trên nằm ở đó.
Tuyết Minh nín thinh, lấy cẩm nang xem lại. Đoạn nàng nói :
– Bây giờ ta sang phòng thứ ba để quan sát rồi mới quyết định.
Họ đến nơi ấy thấy sáu pho tượng kia có y phục nghiêm chỉnh. Nhưng thế đứng của ba pho tượng dành cho nữ rất khiêu cảm, lại tương hợp với ba pho dành cho nam. Như thế có nghĩa là song luyện mới có hiệu quả cao. Cả hai cùng thấy vậy.
Tuyết Cừu nói :
– Đó cũng là oái oăm! Nếu ta không luyện thì phụ lòng sư phụ, mà hợp luyện thì… Phụ lòng nhau quá. Tiểu thư phán sao, tại hạ nghe.
Tuyết Minh nghiêm trang nói :
– Cứ lấy tinh thần của sư phụ làm chuẩn.
Nàng quay người sang nơi khác cởi y phục.
Tuyết Cừu không dám bỏ đi, vì sợ nàng tự ái. Chàng lặng lẽ làm theo, Chàng nhớ lại có một thời gian, chàng và Ngũ Ngoạn Cô sống chung với nhau. Tuy rằng thân thể họ cọ xát nhau, rốt rồi cả hai đều đem tâm lực thượng thừa ra mà tự kiềm chế lấy bản thân.
Đưa mắt nhìn sang Tuyết Minh, chàng thấy da thịt nàng nõn nà. Những gì tuyệt mỹ của phái nữ vẫn là tuyệt.
Tuyết Minh nói trước khi quay mặt lại :
– Gạt bỏ những ý niệm trần tục. Hãy hướng tất cả tâm trí vào pho tượng mà ta muốn luyện để biểu diễn một cách thuần thục. Tiên thắng ngã, hậu thắng nhân!
Nàng nói xong, đường hoàng quay mình lại. Nàng như một vầng hào quang chói ngời vào mặt chàng.
Tuyết Cừu bỗng thấy mình cứng trơ như cây đá.
Chàng hướng mặt về pho tượng nhắm mắt than :
– Cố sư phụ ơi! Nếu luyện ba chiêu này đệ tử phải bị tẩu hỏa nhập ma mất.
Tuyết Minh tát Tuyết Cừu một cái cực mạnh nói :
– Hèn như vậy làm sao làm việc lớn được. Mở mắt mà luyện đi!
Cái tát ấy khiến chàng có phần thực tế hơn.
* * * * *
Đây là giai đoạn khó khăn nhất trong đời luyện võ công của họ. Cuối cùng hai người vẫn đạt tới Vô Nhai cảnh giới. Trước sau đủ mười ngày. Sự thành đạt của họ hết sức to lớn.
Tuyết Minh nhìn Tuyết Cừu, mỉm cười đùa :
– Ngài là vị công tử đào hoa gặp không biết bao giai nhân nhưng cứ vờ làm mặt lạnh. Nhưng luyện xong bộ Hình kinh này rồi, có lẽ tâm hồn trong sạch và thánh thiện lắm. Đây là cửa ải cuối cùng mà chúng ta đã đạt.
Lã Tuyết Cừu không nói gì cả. Nhưng chàng tự hỏi :
– Võ công của ta hôm nay so với Ngũ Hoa thế nào?
Bỗng Tuyết Minh nói như trả lời thế cho chàng :
– Võ công của công tử nay đã tương đương với ta. Và hơn hẳn những kẻ mà chúng ta đã từng gặp như Ngũ Hoa, Báo Tinh… Còn cơ trí thì chưa biết sao. Thôi bây giờ cứ hủy hết các bức tượng.
Tuyết Cừu nói :
– Đau lòng lắm! Cứ để y nguyên như vậy đi!
Tuyết Minh còn ngần ngừ.
Bỗng nghe tầng trên có tiếng động ầm ầm.
Hai người vội chạy lên, thấy lão xà đã dùng đuôi đập nát mấy pho tượng.
Tuyết Cừu chắp tay nói :
– Tạ ơn lão xà đã cho chúng ta một duyên lành. Lão xà hãy chừa lại một vài pho để kỷ niệm.
Hai người và lão xà xuống phòng kế tiếp.
Lão xà đập thêm năm pho tượng nữa, chừa lại pho tượng thứ mười hai. Đến phòng thứ ba chừa lại pho tượng thứ mười tám.
Đâu đó xong, lão xà bỗng lăn lộn một cách đau đớn, Tuyết Minh và Tuyết Cừu thất kinh không hiểu việc gì. Tuyết Cừu muốn chạy lại ôm lấy nó, nhưng Tuyết Minh kéo chàng lại nói :
– Lão xà sống tới đây là hết số, đang… Tựu khí.
Lão xà quay đầu về phía hai người, rồi nó há mồm ra, một vật đỏ như son trong như ngọc lớn bằng trứng gà, bay từ từ về phía hai người.
Tuyết Minh đưa tay đón lấy nói :
– Đây là Long châu! Sự tích tụ linh khí của loài bò sát ngoài hai trăm năm đều tự có được cục châu thế này.
Khi ấy lão xà không cựa mình nữa. Tư thế nằm thoải mái.
Lã Tuyết Cừu tới vuốt đầu rắn nói :
– Cảm ơn lão xà đã tặng chúng ta viên bảo châu. Thôi, hãy an nghĩ ở đây với Tôn giả. Chúng ta giã từ.
Tuyết Minh trao Long châu lại cho Tuyết Cừu nói :
– Công tử giữ nó, tiểu muội là nữ nhi không giữ vật này.
Tuyết Cừu hỏi :
– Tác dụng của viên châu này như thế nào?
Nàng nói :
– Bảo hòa được nhiệt độ cơ thể, công lực tự động mỗi ngày mỗi tăng, ngừa được bá độc, trị được bá bệnh.
Tuyết Cừu nói :
– Xin tiểu thư làm ơn giữ giùm nó. Tại hạ nhiều châu ngọc lắm, tiểu thư đã thấy rồi đó.
Nàng ôm đầu Tuyết Cừu hôn một hơi dài nơi trán nói :
– Công tử làm ơn giữ giùm tiểu muội! Đường dài, hành trang cồng kềnh khó chịu lắm. Tiểu muội biết trước sau gì nó cũng thuộc về tiểu muội.
Lời sau cùng có ý nghĩa kín đáo, không rõ Tuyết Cừu có hiểu không.
Chàng lặng lẽ cất vào mình. Nhưng cái hương vị nụ hôn kia chàng có nghe mùi mới lạ? Tuyết Cừu thấy mặt mình nóng bừng, ánh mắt của Tuyết Minh bây giờ mới nhu hòa thu liễm làm sao ấy.
Hai người thu nhặt hành lý thuốc men, làm lễ hai pho tượng lần nữa, rồi lần bước ra khỏi động.
Tuyết Cừu hỏi :
– Tiểu thư có cần lấy cây đàn không?
Tuyết Minh nói :
– Tiểu muội sợ rắn lắm.
Hai người cùng cười xòa. Chàng hỏi tiếp :
– Ta có vào Mê cung không? Bây giờ vào đó chắc không ngại gì nữa…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.