Bạn đang đọc Vô Ảnh Thần Chiêu – Chương 19: Én Bắc Nhạn Nam
Dọc đường, Tuyết Cừu vẫn trầm lặng.
Một hôm họ đến một dòng sông gặp lúc trời tối, không có thuyền đò sang.
Tuyết Cừu nói :
– Cực chẳng đã mới đề khí dùng thủy thượng hành để vượt qua dòng sông Đại Giang này. Chúng ta nên ngồi lại mà dưỡng sức, lúc nào có đò thì sang!
Tuyết Minh đồng ý.
Đêm đã đầu giờ Hợi, trăng bắt đầu mọc. Hai người ngồi bên nhau, cử chỉ của Tuyết Minh thì tự nhiên, còn Tuyết Cừu thì rụt rè sợ sệt.
Tuyết Minh nói :
– Công tử thử đoán đêm nay ta gặp chuyện gì?
Tuyết Cừu nói :
– Họa phúc vô môn ai mà biết được! Tại hạ vẫn thấy lòng bình thản!
Tuyết Minh nói :
– Nơi đây là con lộ chính lại tiếp giáp với Đại Giang, khách bộ hành qua lại vào ban đêm thì sao? Làng xóm nơi đây không có, thì dĩ nhiên bọn thảo khấu phải chiếm giữ. Lát nữa đây thế nào cũng có đò qua, coi chừng đó là… Chủ trại.
Tuyết Cừu cho là có lý, khen :
– Chưa biết chuyện đúng sai nhưng lời chủ nhân phân tích thật xác lý!
Có tiếng chèo khua nước.
Hai người nhìn ra sông, thấy giữa dòng có chiếc thuyền đang đủng đỉnh bơi về phía hai người, và trên thuyền cũng có hai người.
Thuyền vừa cập bến, Tuyết Minh và Tuyết Cừu mang hành lý đứng lên. Chèo thuyền là hai gã thanh niên trạc tuổi Lã Tuyết Cừu có tướng mạo vạm vỡ.
Tuyết Minh lên tiếng :
– Chở giùm người qua sông!
Người trên thuyền nói :
– Được! Nhưng qua từng người một!
Tuyết Minh nói nhỏ với Tuyết Cừu :
– Thuyền lớn thế này mà chúng chở từng người, là ý bọn chúng muốn uy hiếp ta!
Nàng hỏi tiếp :
– Thuyền còn rộng sao không cho chúng ta qua một lần?
Một tên nói :
– Giữa dòng nước xoáy lắm, nếu đi bốn người thì nguy hiểm!
Tuyết Cừu hỏi Tuyết Minh :
– Về thủy tính, chủ nhân có giỏi không?
Tuyết Minh nói :
– Cho dù chúng có đục thuyền, ta cũng không sợ nhưng không tội gì phải qua một mình.
Nàng nói với bọn chúng :
– Vậy hai vị nhường một vị ở lại, cho bọn ta qua sông trước.
Chúng đáp :
– Không được! Qua giữa dòng phải có người chèo chống.
Tuyết Cừu nói :
– Tại hạ có thể làm được việc đó!
Chúng nói :
– Vậy ngươi về sắm thuyền mà đi!
Tuyết Minh kéo tay Tuyết Cừu ngồi xuống, nói :
– Giặc cỏ, không đáng cho ta phải để tâm. Cứ ngồi mà nghỉ. Thế nào bọn chúng cũng sẽ gây sự, ta sẽ tính với chúng.
Tuyết Cừu nói với xuống :
– Thôi! Rắc rối khó khăn quá, bọn tại hạ không đi!
Hai tên kia đeo kiếm lên bờ, bước lại gần chỗ Tuyết Cừu ngồi. Một tên chống nạnh nói :
– Thuyền chở hai người không được thì chở một, sao các ngươi nghi kỵ?
Tuyết Cừu nói :
– Đêm khuya khoắt vắng vẻ. Chúng ta đi đâu là đi có đôi, không thể tách rời nhau được?
Trong hai tên, Tuyết Cừu để ý thấy tên chống nạnh hình như chàng gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nhớ được.
Gã chống nạnh tung ra một chưởng rồi nói :
– Ta muốn biết hai người là ai?
Tuyết Minh và Tuyết Cừu tránh khỏi.
Tuyết Minh nói :
– Xin nhị vị hảo hớn tha giùm bọn tiểu muội, nếu không chở thì thôi, sáng đi cũng không muộn!
Tên chống nạnh được nước làm tới. Hắn tống sang Tuyết Cừu một chưởng cực mạnh rồi nói :
– Muốn sống phải để hành lý xuống!
Tuyết Cừu cứ đứng yên cho hắn đánh, chàng nói :
– Quý vị đại vương làm thế này thì tội nghiệp cho bọn tiểu đệ. Xin cho được bình yên!
Nhưng tên chống nạnh vẫn không buông tha. Hắn tưởng hai người này không dám đánh lại.
Hắn nói :
– Muốn sống hãy để hết hành lý, đao kiếm lại đó!
Hắn vừa nói vừa tung tiếp một chưởng.
Tuyết Cừu nổi xung lên, giáng ngang đầu tên kia một chưởng, hắn ngã sóng xoài. Tên còn lại hoảng sợ cắm đầu chạy xuống thuyền.
Tuyết Cừu đuổi kịp, nói :
– Hãy chở chúng ta qua sông!
Tuyết Minh nhảy thóc lên thuyền. Tên kia sợ quá không dám nói gì nữa cả, cứ việc cầm chèo mà bơi. Đến gần bờ bên kia hắn ném chèo xuống sông và phóng mình theo, lặn mất.
Tuyết Cừu muốn vớt cho hắn một kiếm, nhưng nghĩ sao đó nên chàng tha cho hắn, rồi tiếp tục lắc thuyền vào bờ…Họ cũng cắm cọc cột thuyền trả lại cho chủ hẳn hòi rồi mới tiếp tục đi.
Tuyết Minh nói :
– Thế nào họ cũng đuổi theo chúng ta. Tạm thời tránh đi!
Tuyết Cừu nói :
– Không tránh đi đâu cả!
Hai người đi một hồi nữa, thấy phía sau đèn đuốc rực rỡ. Một toán trên dưới mười người tay cầm vũ khí hò hét chạy tới…
Tuyết Minh và Tuyết Cừu dừng lại chờ. Họ thấy đám người kia đi đầu là một lão nhân, kế đó là một phu nhân, tiếp theo bảy, tám người nam nữ ăn mặc theo lối công tử có, gia đinh có, trong đó có gã chèo thuyền khi nãy.
Gã chéo thuyền chỉ Lã Tuyết Cừu nói :
– Chính hai đứa này đã giết Phương công tử!
Lã Tuyết Cừu nhận ra đúng là cặp gian phu dâm phụ Nam Mã Nguyện và Tu Kim Thọ. Chàng nghĩ tới Nam Mỹ Cơ, lòng không muốn hạ sát cặp yêu quái đó. Nhưng nghĩ đến Lý Di Niên chịu đau khổ một đời, lửa giận bốc lên.
Tuyết Cừu trầm giọng :
– Các hạ là Nam Mã Nguyện tên gian tăng chùa Thiếu Lâm, đội lốt thầy tu đi đoạt vợ người khác. Năm xưa lại dính vào vụ án Huyết Thủ Lã Đạo Nghi, và nay đã hết số rồi!
Chàng lại chỉ mặt mụ ma nữ nói :
– Bà có tên Tu Kim Thọ, vốn là một ma nữ, nhờ Lý Di Niên yêu thương và cứu nhiều phen khỏi tử nạn. Bà đã ăn ở với họ Lý có ba mặt con, sau đó mê tên gian tăng với bề ngoài là một kẻ đạo đức giả hiệu, âm mưu giết con hại chồng để theo hắn. Bị giang hồ lên án, trốn chui nhủi, nay lại đứng ra làm thảo khấu!
Chàng quay sang đám người kia, nói :
– Ta, Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu, trước là vì mối cựu thù của song thân, sau vì Lý Di Niên mà trả mối thù này. Sau nữa là vì giang hồ, ta tuyên bố giết cặp gian phu dâm phụ này, còn những kẻ vô tội được tha!
Cặp gian phu dâm phụ đứng chết trân giữa đám đông.
Chàng toan xuất chiêu. Tu Kim Thọ mở miệng nói :
– Lão Lý Di Niên mướn ngươi bao nhiêu?
Lã Tuyết Cừu chửi :
– Vừa vô luân, vừa tàn độc! Vừa hại chồng giết con, mụ chưa bằng loài súc vật! Đêm nay cho cặp yêu nghiệt này chết một lúc!
Chàng vỗ kiếm chớp người lên, Nam Mã Nguyện và Tu Kim Thọ cũng múa vũ khí để tự vệ.
Lão xuất kiếm cực nhanh và Tu Kim Thọ cũng xứng là một ma nữ.
Lã Tuyết Cừu tung Thất tuyệt ma chiêu nhưng nhất thời chưa hạ sát cặp yêu quái đó.
Chàng chỉ vào mặt Tu Kim Thọ, chửi tiếp :
– Nghe đâu song thân của mụ cũng hàng ngũ phẩm triều đình, hai vị đó thấy tông môn nhục nhã bỏ xứ mà đi. Một đứa Tu Kim Thiết đầu trộm đuôi cướp, một mụ Tu Kim Trang cũng là một ma nữ từng lừa gạt giang hồ. Hân hạnh thay cả một dòng họ yêu nghiệt!
Chàng vỗ kiếm và đi hết chiêu thứ tư. Từ cổ Nam Mã Nguyện vọt ra một luồng máu. Lão ngã xuống đất chết không kịp trăn trối.
Tu Kim Thọ toan chạy, nhưng Lã Tuyết Cừu đón đầu nói :
– Mụ chạy đâu? Hại con, giết người, cướp của đến cuối cuộc đời mà không chịu tu tâm dưỡng tánh.
Chàng vỗ kiếm chớp người lên.
Nhiều tiếng leng keng khua lên từng chuỗi…
Khi hạ xuống đã thấy có năm bóng người dạt ra.
Trước nhất là Lã Tuyết Cừu, Tuyết Minh, Lý Di Niên, Lý Yến Phi và cuối cùng là Tu Kim Thọ.
Sự có mặt của cha con Lý Di Niên trong lúc này thật là điều bất ngờ.
Ông nói :
– Kiếm của hào kiệt dành để giết những kẻ xứng đáng, giết chi một mụ đàn bà mà quỷ thần đã khinh ghét! Đừng để mụ chết như vậy mà thành ra không ai thấy luật trời!
Lý Yến Phi vừa khóc vừa nói :
– Nam phu nhân! Bà có biết con bé này là ai không? Nó mới vừa lên năm tuổi đã bị bà đầu độc may nhờ có Phùng Kỵ đại hiệp cứu kịp, nếu không thì đã đi theo tổ tiên rồi.
Nàng quay sang Lã Tuyết Cừu nói :
– Lã công tử! Ta nghe hết đầu đuôi lời hài tội của công tử. Nhưng hãy vì Mỹ Cơ mà tha chết cho bà ấy! Còn vị cô nương này là ai?
Tuyết Cừu đút kiếm vào bao nói :
– Đây là ân nhân của tại hạ, đồng thời cũng là người đồng tộc, còn vị này là… Lý tiền bối và vị cô nương này là Lý Yến Phi.
Chàng bước tới nắm tay Lý Di Niên, nói :
– Hơn một năm trời tiền bối lưu lạc nơi nào?
Lão kéo Tuyết Cừu vừa đi vừa nói chuyện…
Lý Yến Phi bước tới nắm lấy tay Lã Tuyết Minh, hai cô đi theo Lý Di Niên, bỏ lại đám người kia với sự bẽ bàng, mà trước mắt khó nhìn ai là ruột thịt.
* * * * *
Từ Nam Phủ rời Thiên Trượng cốc ra đi gần giáp năm rồi mà không trở lại, cũng không nghe tin tức gì, Bạch cốc chủ lấy làm lo lắng.
Nhân Lã Tuyết Cừu đã dùng tâm pháp của Tam Anh khí phổ chữa chứng bán thân bất toại cho bà. Sau đó không lâu, bà đi đứng trở lại bình thường. Có điều hơi ngặt, chưởng lực của bà thì mạnh, nhưng về lối khinh công dường như đã bị hạn chế.
Bạch La Phiến lấy làm đau đớn. Suốt mười ngày trường, bà tập mãi về môn khinh công nhưng vẫn không thấy tiến bộ chút nào.
Bạch cốc chủ đang ngồi trong động, bỗng có đệ tử vào báo :
– Bẩm sư phụ, có một người ăn mày họ Lý muốn vào ra mắt sư phụ.
Bà liền cho đệ tử rước vào. Hai bên phân ngôi chủ khách mà ngồi đàm đạo.
Bạch La Phiến nhìn lão ăn mày một hồi chợt cười, hỏi :
– Bản nương biết các hạ là ai rồi! Võ Đương đương thời đệ nhất cao thủ Lý Di Niên!
Lão ăn mày họ Lý khen :
– Phu nhân không hổ danh là Cốc chủ Quỷ Vô Môn Quan. Rất tiếc, con người tài sắc vẹn toàn như vậy mà duyên phận lại không có!
Cốc chủ hơi nghiêm giọng hỏi :
– Lý lão huynh đến đây có việc gì?
Lý Di Niên nói :
– Dĩ nhiên có việc mới đến đây!
Lão vừa nói vừa lấy trong người đưa ra bộ Vô Nhai bí kíp tân thư. Lật vào bên trong nét bút còn mới tinh. Nội dung bộ đó chia làm ba phần Quyền Kiếm pháp, Khinh công, Khí công. Mỗi phần như vậy chia làm mười hai loại. Mỗi loại có nhiều đồ hình. Trong đó đối chiếu cách sinh hoạt hằng ngày của các loài động vật mà rút ra tính riêng biệt của nó để áp dụng qua phần võ học của con người.
Lý Di Niên nói :
– Có một vị ẩn sĩ biết phu nhân vừa chữa xong chứng thân bất toại, nhưng không phát huy được mức khinh công như cũ, nên có nhã ý cho phu nhân mượn bộ Vô Nhai này để tự luyện lấy. Bảo đảm trong vòng một tháng, phu nhân trở thành cao thủ ngoại hạng trong làng chạy.
Bạch cốc chủ hỏi :
– Nhưng vị ẩn sĩ ấy là ai mới được? Và bộ Vô Nhai này cho mượn trong bao lâu?
Lý Di Niên nói :
– Vị ẩn giả ấy không cho biết tên. Còn bộ tân thư kia khi phu nhân tái xuất giang hồ phải mang theo, ẩn giả sẽ đón mà lấy lại.
Bạch cốc chủ vui vẻ nhận lời. Lý Di Niên cáo từ. Quả nhiên, không đầy hai mươi ngày, Bạch cốc chủ chẳng những khinh công tiến nhanh gần như có thể bay được, mà chưởng lực cũng hùng hậu không kém.
Điều đáng nói ở đây, lối xuất chưởng của bà rất ngụy dị. Ôn, hàn, nhiệt, lương nhu cương trầm phù sát cấp… Muốn cách nào thì tâm tùy ý. Nhưng tiếc là bà vẫn chưa phối hợp đồng bộ giữa quyền kiếm và khinh công. Một khi phối hợp được giữa chúng với nhau, thì việc đả thông sinh tử huyền quan chỉ là khoảng cách ngắn.
Bạch La Phiến trước khi xuất cốc, bà gọi các đệ tử lại dặn dò và đem theo tất cả là bốn đệ tử, trong đó Hoa Như Tuyết và Mộc Thúy Hương.
Họ vừa rời khỏi Thiên Trượng cốc chừng nửa dặm đường, bất ngờ thấy một nhân vật dị dạng tay cầm bầu rượu chân nam đá chân xiêu, nhưng xem kỹ lại thân xác rất phiêu bồng.
Lão ấy đi ngay đến nơi Bạch cốc chủ, bất ngờ phun ra một vòi rượu, sức phun ấy có thể chẻ một thân cây to lớn ra làm đôi được.
Bà dùng khinh thuật mà tránh tia rượu kia, rồi tung vào lão một chưởng cực mạnh để đáp lễ.
Người kia tránh xong chưởng đó liền nói :
– Phu nhân đã thành tài rồi. Hãy trả bộ bí kíp ấy lại cho ta!
Bạch cốc chủ hỏi :
– Ẩn giả là ai? Xin cho biết cao danh?
Khách cười và đáp :
– Nhân ẩn danh tất ẩn (Người đã ẩn rồi, danh cũng ẩn).
Phu nhân liền trao sách lại cho ông. Bà có hỏi thăm nhiều điều nhưng ông không nói. Hai người đành bái biệt nhau. Gặp bậc dị nhân như vậy, khiến phu nhân cứ suy nghĩ mãi.
Hoa Như Tuyết nói :
– Những bậc dị nhân thường hay có tính nết quái dị. Cốc chủ là bậc hơn đời về đức độ và tài năng, nên lão dị nhân ấy biết. Dị nhân cũng là người chân chính muốn tự tay biên chép bộ kỳ thư đó mà giúp phương tiện cho sư nương. Chẳng hay sư nương bây giờ đi đâu?
Bà đáp :
– Đến động Lý Hoa.
Đoàn người tiếp tục hướng về động Lý Hoa.
Lý Hoa phu nhân tức Phi Loan Tiên Tử mẫu thân của Phi Quỳnh. Phi Loan và Bạch La Phiến vốn đã thân nhau từ trước. Bây giờ họ gặp nhau, hai bên nói chuyện rất tâm đắc.
Phi Loan Tiên Tử xứng đáng là phu nhân của một tuyệt đại tài tử. Tâm hồn bà rất phóng túng. Từ khi Tuyệt đại tài tử Phùng Kỵ bị giam vào trận Bán Cực đồ, phòng the lạnh lẽo, bà chực nhớ tới người bà để ý từ trước là La Bảo Nghĩa, nhưng bà biết lão thiếu tư cách nên không gặp mặt lão. Tiên tử lại bị chứng phù huyết lâu ngày, không thuốc gì chữa được. Bạch La Phiến đem tâm pháp ra chữa trị cho bà.
Trong thời gian lưu lại mấy ngày. Phi Loan Tiên Tử nói :
– Thằng súc sinh Lã Tuyết Cừu đã tiết lộ chỗ ta đang trú ngụ ở đây cho Đông Hải Thần Quân biết, nên lão mới lần mò đến. Lão đến trước sau hai lần, cách nhau trong vòng nửa năm. Ta và Đà Tử hợp công đánh lão mới lui.
Bạch La Phiến hỏi :
– Sao Tiên tử biết Lã Tuyết Cừu đã nói với lão?
Phi Loan Tiên Tử nói :
– Lão cho biết chính miệng hắn khai…
Mộc Thúy Hương nói :
– Phu nhân! Có tới hai Lã Tuyết Cừu!
Phi Loan nói :
– Gã kia là La Tuyết Cừu con của La Bảo Nghĩa, ta vốn là người nuôi dạy hắn, lại có một lần đã cứu chết hắn, có lý đâu hắn lại phản phúc như vậy. Còn tên Lã Tuyết Cừu thô lỗ kia đã cuỗm con gái ta là Phi Quỳnh bị ta mắng cho một trận, nên hắn mới đem lòng ghét mà nói lại cho lão biết.
Bạch La Phiến đính chính :
– Có lẽ Tiên tử chủ quan! Lã Tuyết Cừu là con của Huyết Thủ Lã Đạo Nghi là bậc quân tử. Nếu vì lý do gì đó Tuyết Cừu đưa ái nữ đi, cũng chẳng qua là lệnh ái yêu cầu mà thôi. Ta muốn Tiên tử cùng ta đi tìm Đông Hải Thần Quân và Lã Tuyết Cừu để ấn chứng về việc này.
Phi Loan đồng ý.
Bà dặn dò các đệ tử xong, cùng Đà Tử lên đường.
Một hôm họ đi về hướng Tây bắc bằng lối thượng đạo thuộc tỉnh Tứ Xuyên, thì gặp hai vị cao nhân đang ngồi bên bìa rừng uống rượu.
Bạch La Phiến nhận ra đó là Từ Nam Phủ và Lý Di Niên. Té ra họ đã quen biết nhau từ trước. Họ quay quần ngồi chuyện vãn với nhau.
Từ Nam Phủ nói :
– Đông Hải Thần Quân có nhiều sào huyệt lắm. Một trong những sào huyệt của lão là Phương Bối am ở Uất Lâm.
Bạch La Phiến hỏi :
– Lý lão huynh đi đâu mà tương ngộ tại đây?
Lý Di Niên nói :
– Nghe đâu tệ nữ của lão phu là Lý Yến Phi đã đi Miên Thủy. Nơi ấy vốn là chỗ đáng sợ nên lão phu phải đi tìm nó. Bất ngờ gặp Từ Cốc chủ chốn này.
Phi Loan Tiên Tử nói :
– Chắc Lý lão huynh đã biết Lý Yến Phi là đệ tử của ta chứ?
Lý Di Niên cười nói :
– Dĩ nhiên là biết. Còn biết luôn cả cái ơn của Phùng tài tử đã cứu Yến Phi nữa.
Họ nói chuyện thêm một hồi nữa rồi theo Từ Nam Phủ mà tiến về phía Phương Bối am.
Cách Phương Bối am chừng non nửa dặm lúc bấy giờ đã chiều, Phi Loan Tiên Tử thoáng thấy xa xa có Đông Hải Thần Quân nhắm hướng am viện mà bay tới, Đà Tử và Phi Loan tung mình đuổi theo.
Thần quân nghe tiếng động quay lại. Thấy Phi Loan và Đà Tử, lão cả giận múa chưởng đánh Phi Loan. Đà Tử tung chưởng đánh lại.
Đà Tử tuy đứng ngang ngửa bề cao của Thần quân, nhưng chưởng lực của ông mạnh mẽ vô cùng. Cái tuyệt diệu của Đà Tử là thân pháp nhanh nhẹn đến đổi Thần quân cứ tưởng là ông sử dụng Ma ảnh.
Nhưng Phi Loan Tiên Tử đã biết sức của Thần quân, bà không dám để Đà Tử mạo hiểm, liền xông vào trợ chiến.
Lý Di Niên ở ngoài này nói :
– Đông Hải Thần Quân là con hồ ly rụng đuôi, e rằng lão có gian kế. Hai ta chạy vào mặt trước để ngừa lão nhập am. Còn Bạch cốc chủ đi qua ngã sau để chân đường rút lui của lão hoặc đề phòng có tiếp viện.
Lý Di Niên và Từ Nam Phủ phóng mình chạy đi.
Lúc bấy giờ Đông Hải Thần Quân bị hai người đánh rát quá. Vả lại, Phi Loan Tiên Tử là tay chuyên dùng độc, lại đứng trước đầu gió nên lão sợ vừa đánh vừa chạy về phía am viện.
Nhưng lão vừa đến phía sau am, đã bị Lý Di Niên phục kích chặn đánh. Đông Hải Thần Quân không lạ gì hai ông họ Lý họ Từ, liền dùng Phân thân thuật mà thoát. Bốn cao thủ đuổi theo…
Thần quân chạy về phía cánh đồng cỏ, người bám sát theo lão là Đà Tử.
Thần quân quay lại đánh Đà Tử. Từ Nam Phủ đến kịp, lão lại chạy nữa.
Bốn người đuổi theo, chừng đến một bãi đá lộ thiên, người của lão đã phục sẵn đông như kiến, chúng bắn vãi những trận mưa tên mà cứu thoát lão.
Lúc bấy giờ lửa bắt đầu cháy, cả bọn theo lối khác rút lui, nhắm phía sau am viện mà đi tới.
Đến nơi họ thấy bốn năm đệ tử của Bạch cốc chủ đang đánh hơn mười gã đệ tử của Thần quân, là những tên đã phóng hỏa vừa rồi.
Lý Di Niên nói :
– Từ Cốc chủ hãy nói với Bạch La Phiến đừng vào sâu am viện, nơi đó đầy cơ quan nguy hiểm.
Từ Nam Phủ phóng vào trong, Lý Di Niên tiếp chiến cho đám đệ tử Quỷ Vô Môn Quan, đánh tan rã đám này…
Đà Tử và Phi Loan nghe nói có Lã Tuyết Minh xuất hiện đang đuổi theo vị lão sư cùng phe với Thần quân. Cả hai lại phi thân đi…
Không bao lâu lửa đã cháy tứ phía.
Từ Nam Phủ vào thấy Bạch cốc chủ cùng Hoa Như Tuyết giao đấu với một số người trong am.
Nguyên bọn chúng do theo lối bí mật mà trồi lên. Khi Từ Nam Phủ xuất hiện bọn chúng vội nhảy xuống hầm.
Bây giờ cả bọn ra phối hợp với đám người bên ngoài mà đi tìm Lã Tuyết Minh, Phi Loan và Đà Tử. Không bao lâu bọn họ gặp nhau.
Đà Tử nói :
– Ta bắt được một tên đệ tử của Thần quân, hỏi hắn, hắn nói Lã Tuyết Minh và Lã Tuyết Cừu giao đấu với Ngũ Hoa đại sư, bị ông ta cùng lửa phục binh đốt cháy thiêu rồi. Tức mình ta tống tên đó một chưởng không biết sống chết thế nào.
Khi lửa tàn tới đâu, bọn họ đi kiếm xác tới đó nhưng không thấy gì cả, ai cũng đoán là Lã Tuyết Cừu và Tuyết Minh đã thoát ra ngoài.
Ra tới lộ chính, Lý Di Niên nói :
– Lão phu phải đi tìm Lý Yến Phi con nhỏ đó một mình dám đến Ma Khâu, Miên Thủy.
Còn Từ Nam Phủ đưa Bạch La Phiến, Phi Loan, Đà Tử đến Thần quân phủ.
Hai bên chia tay.
Lý Di Niên đi không được bao xa, gặp Lý Yến Phi trên đường đi thất tha thất thểu. Cha con gặp nhau mừng không xiết kể.
Nguyên Lý Yến Phi gặp Đông Hải Thần Quân dưới chân gò Ma Khâu, bên này sông Miên Giang. Từ xa, lão đã dùng Nhiếp Hồn đại pháp mà điều khiển Yến Phi phải… Khỏa thân trước mặt lão.
Lúc bấy giờ lão toan ra tay… Bẻ mận hái đào, chợt có người mang chài xuất hiện.
Người mang chài là một thanh niên khoảng hăm lăm hăm bảy tuổi, võ công cao thâm không tưởng.
Chàng ta tung chài lên không, trong lúc lão Thần quân bỏ cả áo quần phóng mình chạy, nhưng chiếc chài và người thanh niên kia cùng chạy theo lão…
Lúc bấy giờ Yến Phi đã tỉnh lại, mặc áo quần xong và đuổi theo. Thấy chiếc chài của người thanh niên vừa phủ xuống, Thần quân đánh ra một chưởng, dùng Phân thân thuật mà thoát ra ngoài.
Thanh niên ấy đuổi theo đánh lão trọng thương, lão nhào xuống sông cút mất.
Chàng thanh niên trở lại bên Yến Phi an ủi nàng.
Yến Phi nói :
– Hôm nay tiểu nữ mang ơn công tử, xin đáp tạ ba lạy.
Thanh niên đỡ nàng dậy nói :
– Đời tiểu thư trôi dạt đã nhiều. Chắc chắn rồi đây tiểu thư sẽ gặp Lý tiền bối.
Yến Phi nhìn sững chàng hỏi :
– Công tử lại biết được lai lịch tiểu nữ sao?
Thanh niên ấy cười rất trong sáng, nói :
– Những người như tiểu thư bắt buộc tại hạ phải biết. Lã Tuyết Cừu đã rời nơi đây mấy tháng trước.
Yến Phi lại hỏi :
– Xin công tử cho biết cao danh?
Chàng cười :
– Đừng vội! Còn nhiều cơ hội gặp nhau lắm. Đây chẳng qua là phút sơ ngộ.
Thanh niên ấy đưa Yến Phi ngót mười dặm đường rồi mới quay lại…
* * * * *
Bên bếp lửa dưới một tàn cây, Lý Di Niên đã kể lại những chuyện mắt thấy tai nghe.
Lã Tuyết Cừu khe khẽ thở dài.
Yến Phi cúi đầu rơm rớm nước mắt.
Lã Tuyết Minh nói :
– Người thanh niên vác chài đó tên là Tề Phong, võ công xuất chúng, tính tình tuy rất cổ quái nhưng mỗi việc làm của chàng đều có một ý nghĩa rất sâu xa, chính chàng đã chạm trán với Đông Hải Thần Quân mấy lần, mỗi lần như vậy chàng đều kín đáo tha cho lão.
Bản cung hỏi :
– Sao Tề công tử lại tha chết cho lão?
Tề Phong đáp :
– Vì lão ấy chưa đáng chết.
Nhiều lần sau này nữa mới hay Tề Phong có một âm mưu riêng, đó là bắt cho trọn ổ Ngũ Hoa, Thần quân.
Có người của bản cung là lão răng lồi mặt lõm tên là Đào Dã Mục Nha phản đối Tề phong, hỏi :
– Những tên quái đản như Đông Hải Thần Quân nếu có cơ hội là giết, cớ sao lại tha?
Tề phong cười nói :
– Hiện nay chỉ có ba đại bang phái cùng với các giáo phái coi lão là thần tượng, nếu giết lão mà các phái kia không thấy rõ tội lỗi của lão, e họ phản đối và gây rắc rối về sau. Chi bằng, ta cứ dễ dãi như vậy, lão càng lúc càng đâm nanh mọc vuốt ra, chụp luôn một lần với các phái kia là tiện nhất. Hơn nữa, đó cũng là ý của Vô Tận Tàng cao thủ.
Đào Dã Mục Nha khen hay.
Lã Tuyết Cừu lúc này nghe Lã Tuyết Minh kể, chàng ngồi trầm tư.
Lý Yến Phi hỏi :
– Lã tiểu thư có huyết hệ gì với Lã Tuyết Cừu không?
Lã Tuyết Minh nói :
– Không! Họ Lã của ta là do người bạn vong niên của ta đặt lâu rồi. Ta không biết song thân ta tên họ là gì?
Yến Phi lại hỏi :
– Bây giờ tiểu thư và công tử định đi đâu?
Tuyết Minh nói :
– Bây giờ nếu chúng ta có trở lại Thần quân phủ cũng muộn rồi. Dĩ nhiên bốn tay đầu não kia tất phải có kế hoạch để đối phó với đám yêu nghiệt đó. Thực ra, nơi ấy bây giờ chỉ là nghi binh, đại bộ phận đã rút đi nơi khác. Hơn nữa, ta dám chắc, một số Thần quân mà các ngươi thường gặp hầu hết là… Thần quân giả. Còn Thần quân thật, lão hành tung xuất quỷ nhập thần lắm.
Yến Phi nói :
– Tên Thần quân mà tiện nữ đã gặp là thật hay giả?
Tuyết Minh nói :
– Hiện nay trên giang hồ nếu kẻ nào dùng Nhiếp Hồn đại pháp thì kẻ đó là Thần quân thật.
Tuyết Minh lại hỏi :
– Trong những ngày sắp đến, Lý tiền bối định làm gì?
Lý Di Niên nói :
– Lão phu cô thế đã bỏ Võ Đang mấy chục năm nay, chẳng qua là tình thế giang hồ bắt buộc. Ta muốn cùng giang hồ bằng hữu hình thành một nhóm vô vụ lợi và trung kiên với võ lâm quét sạch đám tà ma này.
Tuyết Minh gật đầu :
– Tổ chức nào bất vụ lợi thì không sợ xích mích với Bí Tàng cung. Hiện Báo Tinh đã thành lập Đại Lâm phái cũng với mục đích này.
Lý Di Niên nói :
– Lão phu chưa gặp Báo Tinh nhưng nghe nói võ công của Báo Tinh tương đương với Bí Tàng cung chủ, nhưng lão sống rất quái dị, thiên về đạo đức và thiên nhiên nhiều hơn.
Họ tâm sự gần xa cho mãi đến gà gáy.
Tuyết Minh nói :
– Lý tiểu thư có nhắn gì với Tề Phong không?
Nàng cúi đầu buồn rượi :
– Biết nhắn gì bây giờ? Tại sao ta không gặp Tề Phong sớm hơn một chút nhỉ?
Lã Tuyết Cừu từ ngoài bước vào vòng tay nói :
– Tiền bối và tiểu thư hãy cẩn thận. Ngũ Hoa là một tên tàn độc. Lão và Thần quân đặt rất nhiều cạm bẫy khắp cả giang hồ. Nhưng tiền bối đi về hướng nào xin cho vãn bối biết?
Lão nói :
– Việc trước mắt là đi tìm Mê Hồn cốc chủ và Quỷ cốc chủ, sau đó mới tính. Còn nhị vị đi về đâu?
Tuyết Minh nói :
– Trên đường đi Linh Nham, bổn cung sẽ tìm hiểu thêm về các xu hướng của giang hồ, nhất là cánh Ngũ Hoa và Thần quân.
Lý Di Niên nhìn ngoài trời, thấy còn sớm liền nói :
– Chúng ta không mấy khi gặp nhau, xin hãy ngồi thêm một ít lâu nữa. Lão phu có nghe nói Vô Tận Tàng cao thủ là nhân vật võ công thâm tàng bất lộ, chưa ai từng thấy mặt, xin tiểu thư hãy cho biết về nhân vật ấy.
Tuyết Minh nói :
– Là một nhân vật bằng xương bằng thịt, nhưng lại là phần hồn của Bí Tàng cung. Hiện giờ chưa có thể nói rõ về người ấy. Chỉ biết rằng, nơi nào cũng có thể có mặt ông ta.
Ông quay sang Lý Yến Phi nói :
– Công tử và tiểu thư thân mang trọng sự. Phi nhi không nên đi chung với họ.
Lý Yến Phi nhìn Tuyết Minh và Tuyết Cừu nàng ngập ngừng :
– Hai vị thượng lộ bình an. Từ đây én Bắc nhạn Nam!
* * * * *
Trên bước sông hồ, một hôm Tuyết Minh và Tuyết Cừu đến một thị trấn. Hai người tìm đến một tửu điếm khá sang trọng. Quán này ba mặt giáp sông. Giữa sông có một nhà thủy tạ. Từ mặt Tây của quán có một cầu nhỏ bắc ra nơi đó.
Tuyết Minh đề nghị :
– Đây là thị trấn phức tạp nhất. Để tránh sự ồn ào, ta nên ra nhà thủy tạ mà ngồi rồi dùng đò sang bên kia sông cho tiện.
Tuyết Cừu vui vẻ đồng ý. Họ ra đến nơi, thấy đã có bốn năm vị khách giang hồ ngồi riêng rẽ nhau. Ở một bàn có nhân vật đáng chú ý nhất đó là lão râu quăn tóc rối, mũi cao miệng rộng, tướng to lớn, nhưng mắt lão không lộ nét gì đặc biệt, đang ngồi với một thiếu nữ tuổi chừng mười chín đôi mươi.
Vị cô nương tuy đẹp, nhưng nét tịch mịch như khí thu, trầm lặng.
Lão đeo kiếm, bao kiếm bằng vải bố rách tươm nhiều nơi.
Gặp lúc nước sông đang lớn, Tuyết Minh và Tuyết Cừu ngồi soi mình trên dòng sông. Chàng thấy nét tuấn tú của mình đã mất, nhưng chất phong trần đã hằn trên gương mặt. Chàng thở ra nhè nhẹ.
Còn Tuyết Minh cũng xem lại nhan sắc của mình. Nàng vén tóc theo nhiều kiểu. Mọi người, tuy không ai nói ra nhưng phải công nhận rằng, giữa nàng và vị cô nương kia, tuy nét đẹp tương đương nhau, nhưng nét cao quý thì nàng ăn đứt.
Hai người trở lại bàn, kề bên chậu hoa phù dung, màu hoa hồng nhạt, ngồi song song với bàn của lão nhân ấy.
Bàn lão đã bốn năm bình rượu trống.
Tiểu nhị chạy đến bàn Tuyết Cừu, hắn hỏi :
– Khách quan dùng gì?
Tuyết Cừu chưa kịp nói, Tuyết Minh đã nói :
– Thố thố và Lộ Trúc tửu.
Lão nhân bên cạnh bỗng nói chen vào :
– Ta cũng định gọi hai món đó, nhưng… Hai vị đã gọi rồi.
Hai người đẹp cùng nhíu mày. Nhưng Tuyết Cừu vui vẻ bảo tiểu nhị :
– Một phần như thế nấy cho bàn bên cạnh.
Tiểu nhị vâng dạ rồi đi ngay.
Trong khi chờ đợi, Tuyết Cừu hỏi nhỏ Tuyết Minh :
– Chủ nhân gọi thố thố là món gì vậy?
Tuyết Minh cười :
– Người trong giang hồ mà không biết thố thố là món gì thì cũng hơi lạ. Công tử ít vào quán lắm sao?
Chàng cười :
– Xuất môn được năm rưỡi, mà sống dưới địa đạo hết một năm còn ngõ nào để lạc phách giang hồ?
Tuyết Minh nói rất nhỏ :
– Món này cũng ít người biết lắm. Có lẽ đêm nay trăng đẹp, ta cứ dùng cho bằng thích, chừng nào muốn đi thì cứ gọi đò sang sông.
Bàn bên cạnh còn một tợp rượu cuối cùng, lão nhân ngửa cổ làm nốt. Thức nhấm trong các đĩa cũng không còn.
Tuyết Cừu nghĩ thầm :
– “Có lẽ vị tiền bối này thiếu tiền, nên mặt vị cô nương hơi buồn”.
Thiếu nữ nói :
– Lão gia uống quá nhiều rồi? Đường xa, uống nữa làm sao đi?
Lão cười hì hì nói :
– Thu nhi vốn không rõ, không có kẻ nào đi nhiều bằng kẻ muốn ở, cũng không có kẻ nào ở nhiều bằng kẻ muốn đi. Uống mà thấy mình chưa uống, ấy là uống đã nhiều. Uống mà thấy mình uống nhiều, thì đó là chưa uống.
Nghe lão luận chuyện đi ở, khiến Tuyết Cừu nhớ tới một tay đạo đức giả hiệu đó là Nam Phương Mã Nguyện. Nhưng chàng thấy lão nhân này có phong thái khác biệt hơn, là tự nhiên, tự nhiên gần như chân thành. Nhưng khốn nỗi, ngồi bên lão có một vị nữ lang, nên chàng khó mở miệng làm quen.
Tiểu nhị mang rượu và thức nhấm ra. Hắn chưa tới nơi, chàng tuy muốn biết thố thố là món gì, nhưng đành bóp bụng chỉ sang bàn bên cạnh, nói :
– Hãy để bàn đó trước cho tiền bối.
Người trong quán bưng tiếp ra hai lò lửa trên đó có đặt một chiếc om bằng sứ. Mỗi lò đặt trên mỗi bàn.
Tuyết Cừu nhìn vào om thấy đựng một dung dịch dầu giấm. Chàng cười khì, hỏi nhỏ Tuyết Minh :
– Sao họ không để trong bếp mà xào nấu?
Chợt nghe lão nhân quát hỏi tiểu nhị :
– Ngươi đem cái om nước này ra làm gì?
Tiểu nhị hỏi ngạc nhiên nhưng hắn mỉm cười trả lời :
– Dạ, để khách quan nhúng, sẽ còn dọn ra nữa.
Nhưng lão hỏi hơi gấp và gắt :
– Kênh kiệu quá! Nhúng gì chứ?
Tiểu nhị nói :
– Nhúng… Thịt thỏ vào đó cho chín, đoạn nhấm với Lộ Trúc tửu.
Lão ạ một tiếng ngồi nhe răng cười.
Thiếu nữ cạnh lão sượng quá, lấy khăn che mặt.
Bên bàn này, Tuyết Cừu cũng thấy thèn thẹn, nhưng Tuyết Minh rất vui và pha chút cảm động, nói :
– Con người càng thạo việc bao nhiêu, càng rắc rối bấy nhiêu.
Đột nhiên nàng thấy thương Tuyết Cừu vô hạn.
Tuyết Minh đứng lên xin phép vị lão nhân, nói :
– Bẩm tiền bối! Cho tiểu nữ xin phép kê liền hai bàn vào.
Lão nói :
– Hay lắm!
Tuyết Cừu và nữ lang áo hoa kia lấy làm ngạc nhiên vì cử chỉ của nàng. Nhưng rồi chàng và Tuyết Minh kê sát bàn vào.
Nhà quán đem rượu và thịt thỏ ra…
Tuyết Cừu ngồi gần bên lão nhân. Tuyết Minh ngồi gần nữ lang áo hoa.
Tuyết Minh gắp thịt thỏ bên bàn bỏ vào om cho nữ lang. Tuyết Cừu cũng làm như vậy cho bàn mình…
Tuyết Minh giới thiệu :
– Vị này là… Hận Hoài công tử. Còn tiểu muội là Sơ Ỷ Trang! Chẳng hay tiền bối cao danh là gì và tiểu thư cho biết quý danh?
Lão nhai một miếng thịt thỏ và hớp một hớp rượu rồi nói :
– Ta chỉ có họ chứ không có tên. Họ của ta là họ Lão. Bởi phụ mẫu qui tiên rất sớm. Thấy ta chậm hiểu, người đời đặt tên ta là… Ngốc. Và gọi là Ngốc Lão.
Hai người nghe Ngốc Lão nói đều giật mình.
Bởi vì giang hồ đã từng đồn đại về con người này. Ngốc Lão không phe phái, bè cánh. Không gây thù chuốc oán với bất kỳ ai. Nhưng khi lão xử người nào, thì người đó đáng tội chết.
Thường thường, không ai thấy lão rút kiếm cũng như thọc kiếm vào bao. Đừng tưởng bao kiếm lão dễ thọc. Thứ bao may bằng vải bố nhưng nhằng, lại rách nhiều nơi, mũi kiếm dễ đi lạc. Bao lần cho kiếm vào bao không một lần nào lão phải sửa lại.
Tuyết Cừu và Tuyết Minh cũng đứng lên vòng tay nói :
– Vãn bối đã từng nghe đại danh của tiền bối. Hôm nay mới hân hạnh được diện kiến tôn nhan.
Lão khỏa tay nói :
– Đừng làm vậy rườm rà.
Thiếu nữ nói :
– Tiểu muội là Lão… Thiên Thu! Tên đó của lão gia đặt nghe gìa nua ghê lạ.
Tuyết Minh nói :
– Tỷ tỷ cũng có cái tên rất lạ, cộng thêm dung mạo tuyệt vời, tiểu muội không bì kịp.
Ba bạn trẻ bắt chuyện với nhau rất nhanh. Ngốc Lão thì sì sụp ăn và uống. Lão ăn không nhanh, uống không vội, vì lão nhai rất kỹ nên phải uống rất chậm như để thưởng thức mùi vị đặc biệt. Cách ăn của lão rất nhiệt tình, khiến Tuyết Cừu rất thích.
Chàng tự nhủ thầm :
– “Giang hồ ít nghe tiếng Bí Tàng cung, ít nghe tiếng Vô Tận Tàng cao thủ, nhưng người ta đồn vang về Ngốc Lão, võ công tuyệt đại, tính tình rất cổ quái và chân chính”.
Ba người trẻ đã hết hai bình thì lão cũng vừa hết một bình.
Ngốc Lão ngước lên cười :
– Rượu ngon quá! Món thố thố cũng thật tuyệt.
Tuyết Cừu gọi thêm rượu và thức nhấm như lần trước.
Họ uống và nói chuyện cuộc sống chung quanh họ, không ai bàn tới việc văn chương võ nghệ.
Bỗng Lã Tuyết Cừu giật mình, vì ngoài cửa bước vào tên La Tuyết Cừu, trên tay cầm thanh kiếm đi xăm xăm tới bàn chàng.
Chừng hắn nhận ra Lã Tuyết Cừu, mặt hắn bỗng tái ngắt, mắt đổ lửa lên. Hắn lần phân nửa muốn quay ra, nửa muốn bước tới. Cuối cùng hắn bước tới…
Lã Tuyết Cừu tay sờ đốc kiếm, chăm chú nhìn hắn, không nói một tiếng.
Hắn đến ngang tầm Ngốc Lão, mắt nhìn trừng trừng… Thanh bảo kiếm hắn cầm trên tay hơi run.
Ngốc Lão vẫn chăm chú ăn và uống, tựa hồ như không thấy có kẻ muốn đâm chém mình ở bên cạnh.
Lão Thiên Thu đưa mắt nhìn hắn, nhưng vẫn không thèm nói một lời.
Cảnh tượng nguy hiểm như vậy mà phụ tử Ngốc Lão vẫn bình thản như vại, khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
Tuyết Cừu mặt lạnh như tiền. Bởi vì tên La Tuyết Cừu kia chàng đã tha chết nhiều lần rồi. Hôm nay hắn đến đây không phải để tìm chàng mà tìm Ngốc Lão. Có lẽ hắn muốn giết Ngốc Lão sao đó?
Tuyết Cừu tự hỏi :
– Ngốc Lão có thù gì với hắn chứ? Hay là Thần quân sai hắn đi giết Ngốc Lão. Hay là có kẻ nào đó mướn giết?
Thanh kiếm của La Tuyết Cừu từ từ đưa lên cao. Trong lúc đó Ngốc Lão ngửa cổ nốc một hơi rượu dài khoái trá.
Ánh kiếm hắn chớp lên… Thì bốn ánh kiếm cũng vừa chớp lên cùng một lúc. Tay La Tuyết Cừu văng ra ngoài làm bốn khúc, mũi kiếm của Ngốc Lão chĩa đúng vào yết hầu họ La.
Thiên Thu, Tuyết Minh, Tuyết Cừu kiếm nhanh gần như tuyệt đối. Cả ba nhìn nhau mỉm cười rồi cho kiếm vào võ.
La Tuyết Cừu đứng chết trân tại chỗ, máu chảy thành dòng.
Uống hết rượu rồi lão quay sang họ La, hỏi :
– Kẻ nào sai khiến ngươi giết ta?
Hắn nhăn mặt vì đau đớn, đáp :
– Đông Hải Thần Quân!
Lã Tuyết Cừu nổi giận xung thiên nói :
– Ngươi là một tên vô sỉ, tại sao không chết đi cho rồi?
Ngốc Lão quay sang Tuyết Cừu nói :
– Cứ để hắn sống!
Lão nói tiếp với gã họ La :
– Ngươi về bảo con chuột chù ấy có gan thì đến gặp ta. Và nói với hắn, cho ta gởi hắn một giọt máu. Cút!
Sau tiếng cút, Ngốc Lão thu kiếm, trên mũi kiếm đọng một giọt máu… Nơi cổ của La Tuyết Cừu có một chấm đỏ, máu tuôn ướt áo.
La Tuyết Cừu sợ đến muốn đứt hơi. Hắn chạy lom khom như chuột.
Lã Tuyết Cừu nói :
– Tiền bối và Đông Hải có mối oán cừu thế nào?