Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!

Chương 41: Cô Là Một Đứa Con Gái Lẳng Lơ


Bạn đang đọc Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!: Chương 41: Cô Là Một Đứa Con Gái Lẳng Lơ

-Hey, anh trai – cô cười
-Anh tìm hiểu được rồi nhé – bình cười
-Xì, gớm – cô cười
-Em đang quen với Phong – bình
-Ờ – cô cười buồn
-Sao vậy – bình
-Em có chuyện nhờ anh – cô
-Nhờ anh? – bình
-Ừ – cô
-Chuyện gì vậy? – bình
-Đóng kịch – cô

-Đóng kịch? – bình
**********************************************************
-Cô quyết định rồi, cô sẽ đi, những ngày qua là kỉ niệm cuối cùng của anh và cô rồi, đó là kỉ niệm đẹp, mà có lẽ không bao giờ cô quên được, cô sẽ làm anh hiểu lầm rồi mới ra đi, quyết định này thật khó khăn, nhưng vì tính mạng của anh, cô sẽ chịu đựng được,…
-Cô liên tục giả vờ ra ngoài, sáng sớm đi tối mịt mới về, kéo dài hết 3 ngày, anh thấy lạ liền đi theo xem cô làm gì… Cô thừa biết anh đi theo chứ, cô cười chua xót…
-Diễn thôi – cô nói nhỏ với bình, bình hiểu ý gật đầu nhẹ…
-Anh đợi em lâu chưa – cô nũng nịu
-Lâu lắm rồi – bình ôm cô
-Xin lỗi, tại em phải trốn ra khỏi nhà nữa – cô
-Anh bảo rồi, dọn qua ở với anh đi, không chịu – bình
-Em cũng muốn lắm chứ, em muốn gần anh thôi hà – cô ôm bình

-Ngốc, dù gì em là của anh rồi, thân thể lẫn trái tim – bình cố ý nói to
-Ấy, kì cục – cô, bình giả vờ cúi xuống, nhìn ở góc độ anh là họ đang hôn nhau, nhưng thực chất bình chỉ cúi như đang hôn chứ không có hôn…. Anh như chết lặng, cô với hắn ta… cô là người vậy sao? một đứa con gái lẳng lơ, anh tiến gần cô
-Hạnh phúc thật – anh cười chua xót
-Anh biết rồi thì thôi vậy, chia tay nào, tôi yêu anh ấy – cô ôm tay bình
-Cô là một đứa con gái lẳng lơ – anh đau khổ nói
-Tôi là vậy, anh thật ngu ngốc, nghĩ sao tôi lại yêu anh – cô
-CHÁT – anh tát cô
-Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa – anh đau lòng quay đi, khi thấy anh đã đi khuất, cô thụp xuống khóc nức nở, anh tát cô sao? đau lắm, nói ra những lời đó cô cũng như bị ai đó bóp nghẹn con tim nhói, đau, chua xót….. bình ôm cô an ủi
-Em hối hận không? Vẫn còn kịp – bình
-Không, vì anh ấy em chịu được hết – cô cười đau khổ
-Ừ, chừng nào em đi – bình
-Em không biết, chắc mai em đi – cô
-Ừ, mai anh tiễn em, giờ về thôi – bình dìu cô, cô khóc, đau thật, rất khó thở


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.